Như nhận ra giữa Lôi Kình và Khả Khả có vấn đề, Hà mẹ cười gian xảo, nói với con gái:

- Khả Khả, con còn nhớ lời hứa 10 năm trước đã hứa với mẹ trước khi về nước không?

Khả Khả suy nghĩ hồi lâu, rồi như nhớ ra 1 sự việc rất chi là quan trọng, cô trừng mắt nhìn mẹ.

- Nhìn biểu hiện của con như thế, mẹ biết chắc mà con còn nhớ, vậy thì như lời đã định, 3 ngày nữa nhé. Hà mẹ khoái trí nhìn con gái đang còn ngơ ngác cười tà.

- Không được, việc đó con chỉ là… Lời nói chưa dứt liền bị Hà mẹ cướp lấy

- Con đừng nói là con định nuốt lời nhé, đừng quên con đang đứng trên địa bàn của mẹ đó, muốn lật lọng hả con, thêm 10 năm nữa đi.

(anchan: sặc! mẹ con nhà này nhiễm phim xã hội đen ghê ta)

Khả Khả cứng họng nhìn mẹ, cố gắng tìm lý do thoát thân:

- Nhưng là cũng không cần phải như vậy.

- Không như vậy thì như thế nào? Chẳng lẽ con đã có người yêu? Ai, đâu, con đừng nói với mẹ là Lôi Kình nhé.

Lôi Kình từ nãy đến giờ vẫn còn ngây ngốc, ù ù cạc cạc với cuộc đối thoại của 2 mẹ con Hà gia, đến bây giờ thì anh mới lơ mơ hiểu được chút đỉnh.

Mặt Khả Khả thoáng ửng đỏ, nghĩ ngợi hồi lâu, Khả Khả thấy hay là cứ nhận đại Lôi Kình là bạn trai của cô, sau này khi mẹ dẹp cái ý định ép cưới rồi thì cô lật lọng vẫn không muộn. Tính toán xong, Khả Khả cảm thấy ý tưởng của mình cũng không tệ, liền mạnh dạn, dỏng dạc phát biểu ý kiến:

- Nếu con nói là anh ấy thì sao?

Khả Khả vừa dứt lời, Hà gia 1 phen khiếp đảm hồn vía, mỗi người 1 biểu hiện, 1 suy nghĩ.

Đầu tiên là Hà ba, chủ gia đình, là người 1 thời làm mưa làm gió trong giới chứng khoán, trên thương trường, không ai không khiếp sợ khi nghe đến cái tên Hà Bác Bạch. Nhưng trước mặt vợ thì ngoan như con mèo nhỏ, cảm xúc của ông lúc này chính là: “ghen tỵ”. Ông lia ánh mắt sắc như dao về phía Lôi Kình, ý định muốn dùng ánh mắt giết chết anh. “Con gái ta nuôi 25 năm trời, mi chỉ mất 1 chút thời gian liền muốn cướp con ta? Đừng vọng tưởng.” Hà ba thầm nghĩ.

Tiếp theo là Hà mẹ, người phụ nữ cầm đại quyền sinh sát trong Hà gia, cảm xúc của bà lúc này chính là: “Đắc ý”. Cuối cùng con gái bà củng chịu thua, cuộc đời của bà chỉ có 2 lần đắc ý nhất chính là: lần thứ nhất là lúc nhận được lời cầu hôn từ chồng, lần thứ 2 là bức ép được con gái kết hôn. Bà vạn lần ưng ý đối với Lôi Kình, tướng mạo tuấn tú, thân hình hoàn mỹ, thông minh xuất chúng, tiền tài vô số, nói tóm lại không thua kém ông xã của bà. Mà quan trọng nhất là tình cảm mà anh dành cho Khả Khả, bà có thể quan sát ra được rằng anh thật yêu con bà. Duyệt. Hà mẹ thầm nghĩ.

(anchan: tiêu chí chọn rể của Hà mẹ củng khắc khe dữ hén, mấy ai mà được như chồng bà, vừa đẹp vừa giàu, phong độ lại yêu bà)

Người cuối cùng chính là bạn Lôi Kình. Bạn Lôi Kình của chúng ta giờ đây đang bận chìm đắm trong ngọt ngào, gọi cách nào cũng không chịu tỉnh, vì vậy chỉ có thể dùng 4 chữ để hình dung tâm trạng của anh hiện giờ, chính là: Ngập tràn hạnh phút.

“Cô thừa nhận anh là người yêu của cô, anh không nghe lầm, anh thật hạnh phúc chết đi được. Cuối cùng cô cũng đáp lại tình yêu của anh.” Lôi Kình thầm nghĩ.

Lúc lâu sau Hà mẹ mới đằng hắng:

- Lời con nói là thật chứ? Có hay không 2 đứa thông đồng lừa gạt mẹ?

- Là thật. Khả Khả gật đầu lia lịa. Cô quay sang thấy Lôi Kình vẫn còn đang chìm đắm trong hạnh phúc mà đần ra, có chút bực bội cùng 1 chút thích thú, cô kéo kéo tay áo anh.

Đột ngột bị kéo, Lôi Kình choàng tỉnh, có chút khó chịu.

Khả Khả nháy mắt ra hiệu với anh, Lôi Kình thoáng đờ ra nhưng cũng nhanh chóng gật đầu phụ họa theo Khả Khả.

Thấy 2 đứa trẻ ra sức gật đầu, Hà mẹ khoái trá trong lòng, nhưng vẫn không quên mục đích chính, bà nói:

- Mẹ không tin, 2 đứa nhất định là đang gạt mẹ, trừ phi… Hà mẹ cố ý dài giọng, làm Khả Khả hồi hộp, hối thúc.

- Trừ phi thế nào?

- Trừ phi 2 đứa kết hôn mẹ mới tin. Hà mẹ cười thật tươi. Trong lòng mừng thầm, gian kế sắp đạt thành, rất nhanh bà sẽ có cháu ngoại bồng. Thấy mấy bà bạn ai ai cũng đều con cháu đầy nhà, nhìn lại nhà mình chỉ còn 2 ông bà cô quạnh, Hà mẹ buồn bực, đêm đêm trằn trọc ngũ không yên, gần đây bà nhớ lại chuyện 10 năm trước, lúc Khả Khả đòi về nước, nói là muốn tự lập, bà đã cho cô đi với điều kiện, năm cô 25 tuổi phải dắt bạn trai về ra mắt bà, nếu không hôn nhân của cô sẽ do bà sắp đặt. Hà mẹ thừa biết tính con, ham học đến quên ăn quên ngũ thì lấy đâu ra thời gian quen bạn trai. Bà không muốn đến chết mà vẫn chưa có lấy 1 đứa cháu để bồng. Vì vậy bà ép buộc ông xã đại nhân phải cùng bà diễn kịch, quyết định giúp cô tìm chồng. Danh sách xem mắt đã chuẩn bị xong, chỉ chờ nhân vật chính nữa thôi. Ai ngờ phút cuối lại xuất hiện Lôi Kình, đối tượng là Lôi Kình bà cầu còn không được nữa.

- Hả? có cần phải thế không? Khả Khả cả kinh nhìn mẹ, lúc trước không phải chỉ hứa là đem bạn trai về thôi mà, sao giờ lại chuyễn sang kết hôn?

- Phải cần, nếu 2 đứa đã yêu thương nhau sớm muộn gì cũng phải kết hôn, sớm1 chút cũng chẳng ăn thua gì. còn 2 đứa không đồng ý chính là 2 đứa đang lừa gạt mẹ. Thế thì mẹ sẽ giúp con tìm chồng vậy. Hà mẹ nói, ánh mắt tà tà nhìn Khả Khả. Để xem lần này con chạy đằng trời, đường nào cũng phải kết hôn con ạ. Hà mẹ thầm nghĩ.

- Nhưng mà. Khả Khả muốn từ chối nhưng không có lý do, đành phải dùng ánh mắt cầu cứu Lôi Kình. Anh hiểu ý của cô, nhưng chính anh mong muốn được cưới cô đến phát điên, nay nhạc mẫu đại nhân tương lai đã bắt cầu cho anh đi, dại gì mà không qua. Lôi Kình giả vờ không thấy, ánh mắt lơ đãng nhìn xung quanh.

Khả Khả căm hận nhìn anh. Lại bắn tín hiệu đến chỗ ba ba, nhưng số ba ba còn khổ hơn cô, ông không muốn tối tối lại ngũ ở thư phòng, liền lắc đầu tỏ vẽ không giúp được gì với con gái.

Nhìn con gái bắn tín hiệu cầu cứu không thành, Hà mẹ vui mừng, nói:

- Thế nào, con quyết định xong chưa? Lấy hay không lấy, nhưng mà mẹ thấy con không nên từ chối, 2 đứa yêu nhau sao lại không tiến đến hôn nhân? Con không lấy Lôi Kình cũng được. Nghe đến đây Khả Khả vui mừng khôn xiết. Nhưng sau khi Hà mẹ phán tiếp câu sau, Khả Khả như bị dội 1 xô nước lạnh lên người. Câu nói như sau:

- Không lấy Lôi Kình cũng được… Nhưng con phải lấy người do mẹ chọn.

Khả Khả đau khổ vạn phần, cả 2 vế cô đều không muốn chọn vế nào.

Cô lại nhìn anh, ánh mắt anh sâu thẳm, thâm tình, anh nhìn cô như đang mong chờ cô đồng ý. Nghĩ lại từ trước đến giờ, cô luôn quen có anh kề bên, được anh yêu thương, che chở, nay lại lấy người khác thì cảm giác thật khó chịu. Bất quá kết hôn chỉ là ràng buộc về mặt pháp luật. Ít nhất lấy anh, cô không cảm thấy xa lạ, và vì một lý do gì đó mà chính cô cũng không rõ. Suy tính kỹ lưỡng, Khả Khả quyết định đánh cuộc với số phận, dù gì ngày hôm nay thứ mẹ cô muốn chính là 1 chàng rễ, quyết định này không thể hủy bỏ được. Khả Khả cắn môi, chán nản đưa ra quyết định sau cùng:

- Thôi được rồi, con lấy.

Một câu nói nhẹ nhàng như gió của Khả Khả làm Hà mẹ và Lôi Kình vui mừng đến phát điên lên. Anh nhanh chân tiến đến, gắt gao ôm chặt lấy cô, giờ phút này đây anh đang rất hạnh phúc. Chỉ trong 1 ngày hôm nay cô đã cho anh không biết bao nhiêu là hạnh phúc.

Hà mẹ vui mừng, dặn dò quản gia lo chuẩn bị đám cưới.

Khả Khả há hốc mồm, nói:

- Có cần phải gấp gáp vậy không? Con còn đây, đâu có bốc hơi mất.

- Cần, chính là rất cần, anh mong chờ ngày này phát điên lên mất.

Lôi Kình vẫn chưa buông Khả Khả ra, nghe anh nói vậy, tim Khả Khả kéo đến 1 đợt rung động dữ dội. Ra anh lại muốn kết hôn đến vậy. Nhưng thứ làm cô hạnh phúc chính là người mà anh muốn cưới là cô, không phải ai khác chính là Hà Khả Khả.

Cô cười ngọt ngào với anh, nụ cười ẩn chứa rất nhiều cảm xúc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play