Theo sau Lôi Kình, Khả Khả luôn bị những ánh mắt tò mò dõi theo, Khả Khả theo sau anh ta vào phòng làm việc.
- Giúp anh sắp xếp đống văn kiện trên bàn đi, phân loại chúng ra. Lôi Kình phân phó.
- Vâng. Khả Khả đi về phía chồng văn kiện chất cao như kia, bắt đầu công cuộc làm người.
Khả Khả mất những 2 tiếng mới phân loại xong. Ngẩng đầu lên định báo cáo với Lôi Kình thì nhìn thấy anh ta đang nhìn chằm chằm vào mình, Khả Khả đằng hắng:
- Em đã phân loại xong.
- Ừ. Lôi Kình nói, mắt vẫn dán chặt vào người Khả Khả.
- Vậy, em có thể về lại phòng kinh doanh chứ?
Nhìn Khả Khả hồi lâu, Lôi Kình lại nói:
- Tại sao lúc nãy em không giúp anh?
- Hả? Khả Khả không hiểu, hỏi lại.
- Lúc ở nhà ăn, tại sao em không giúp anh.
Nói đến đây Khả Khả mới hiểu, ý của anh là ám chỉ Cố Tử Cầm.
- Em thấy chị ấy dường như rất thích anh mà anh căn bản cũng không có đẫy chị ấy ra, thế tại sao em lại phải làm bóng đèn bị toàn nhân loại ghét bỏ chứ.
- Em như thế là thấy chết không cứu? Lôi Kình mày kiếm nhướng cao, ánh mắt tỏa sát khí.
Trời không rét mà Khả Khả run, không ngờ ánh mắt cũng có thể giết người. Cô chợt nhớ gần đây Đặng Tiểu Tinh thường hay than rằng, thường bị giám đốc mới của mình quấy rối. Lúc ấy cô hỏi, tại sao lại phải nhẫn anh ta, bất quá là từ chức. Lúc ấy tiểu Tinh thường mắng cô ngốc, rằng ở cái thời đại người nhiều hơn việc, muốn có được 1 công việc như cô dễ lắm sao? Thì là làm thuê cho người thì phải nghe theo người, vì cái ăn phãi nhẫn chứ sao, nếu Khả Khả chịu nuôi cô ấy cả đời thì có cho vàng cô ấy cũng không ở lại cái công ty thối kia. Chính vì nhớ những lời của Đặng Tiểu Tinh, vì bảo toàn cái công việc nhỏ bé mà cô vừa mới có được, cô phải xuôi theo anh thôi. Cảm giác như mình sắp bị ánh mắt của Lôi Kình bức tử, cô cười cầu hòa, nói:
- Từ ngày mai, buổi trưa em lên phòng của anh, mang theo 2 phần cơm tự làm.
Khả Khả đứng hình, chậm chạp gậm nhắm ý nghĩa trong câu nói của anh ta. Cuối cùng cô cũng hiểu: là từ bắt đầu từ ngày mai, trưa nào cô cũng phải gặp anh, cái quan trọng hơn còn cùng anh ăn cơm, mà phải là do cô làm. Cái chính là cô không muốn có bất kì quan hệ nào thân thiết với anh, đặc biệc là ở công ty, nhầm, không chỉ ở công ty mà ở đâu cũng vậy.
“Thiên a! ta và anh ta không có quen thân đến mức mỗi ngày đều cùng dùng cơm đâu. Ta không muốn.” Khả Khả thầm cảm thán.
- Tại sao chứ, em không muốn. Khả Khả nghĩ gì nói đấy.
- Lý do? Sắc mặt Lôi Kình đen đi vài phần, ánh mắt sắc như dao nhìn cô.
“Lại giở trò đe dọa.” Khả Khả thầm nghĩ. Nhưng bất quá là anh đã thành công. Khả Khả nhìn anh, cô thề là cả đời này chưa bao giờ gặp phãi cái tình huống như vậy, đã bị uy hiếp, nay cô còn phải xun xoe lấy lòng kẻ đã uy hiếp cô. “Thiên a! Cả ngày hôm nay bao nhiêu cái mất mặt ta đã trãi qua đũ rồi.” Khả Khả cảm thán.
Nhưng vì cái mạng nhỏ, mất mặt cũng đành chịu, cô cười nịnh nọt:
- À, anh là sếp tổng cao quý, em không có cái phước lớn như thế để hưởng, hay là anh gọi người khác lên ăn cùng…Ngô… Lời nói còn chưa dứt, môi Khả Khả đã bị 1 đôi môi chụp lên, bao phủ toàn bộ môi cô.
Thiên a! Hôn, hôn, hôn, anh ta cư nhiên cưỡng hôn cô. Mắt Khả Khả trừng to đến mức tròng mắt dường như có thể rớt ra ngoài. Cô sực tỉnh, dùng sức đẫy anh ra, nhưng không xi nhê, như nhận biết được sự phản đối của Khả Khả, Lôi Kình càng hung hăng hôn cô, anh chế trụ gáy của cô, tay còn lại túm chặt 2 tay cô vòng về phía sau lưng cô, môi chà xát, mút mạnh lấy đôi môi anh đào căng mọng của cô, anh cắn lấy môi cô như trừng phạt. Cái tiểu nữ nhân này cư nhiên hết lần này đến lần khác tránh anh. Môi dưới vừa đau, lại xót, Khả Khả theo quán tính, ngẩng đầu về phía sau, tránh đôi môi kia, nhưng anh nào có tha cho cô, đôi môi anh vẫn dán chặt lên môi cô không tha, lưỡi cũng tham gia hoạt động, thăm dò môi cô, lướt xung quanh đôi hàm răng vẫn còn đang ngậm chặt của cô. Khả Khả bị anh ép đến đường cùng, giằng co mãi cũng kiệt sức, bất chợt há miệng ra hít lấy không khí, nhân lúc ấy, lưỡi của anh nhanh chóng vươn vào, dò xét khắp nơi trong khoang miệng của cô theo kiểu công thành đoạt đất. Anh ra sức mút thấy thứ dịch chất ngọt ngào kia, truy đuỗi cái lưỡi đinh hương của cô, cùng nó chơi đùa. Khả Khả căn bản là không có sức chống cự, lại thêm lúc trước giẫy dụa bây giờ chẳng còn chút sức, cả người cô, dường như dựa cả vào anh, mặc anh làm gì thì làm. Mãi đến khi cô cảm nhận được rằng mình sắp chết vì thiếu không khí anh mới luyến tiếc buông cô ra.
Lôi Kình ôm cô vào lòng, không ngừng vuốt ve lưng cô, giúp cô hít thở được thoãi mái hơn. Cái tiểu nữ nhân này, là lần đầu hôn nên còn chưa biết cách hít thở, sau này phãi luyện tập nhiều hơn để cô quen dần. Lôi Kình tự nhũ.
( anchan:sặc máu, lại còn có lần sau á … cơ mà ta thích, mong chờ quá kakaka ta là sắc nữ cơ mà )
Khả Khả cả người mềm nhũn, hít thở không thông đành phải phó mặc, tựa vào người anh cố sức hít lấy không khí. ‘Bây giờ ta mới biết không khí trân quý cở nào.” Khả Khả cảm thán.
Đến lúc hô hấp đã điều hòa, cô như sực nhớ ra vấn đề, nhanh tay đẫy anh ra. Lôi Kình vì bận vuốt ve mỹ nhân trong lòng mà không phòng bị, dễ dàng bị cô đẫy ra.
Khả Khả cắn chặt môi dưới, trừng mắt nhìn anh, chỉ thẳng vào mặt anh, chất vấn:
- Anh…Anh cư nhiên… Lời nói chưa hết câu, nhớ lại tình cảnh lúc đó, mặt Khả Khả đỏ bừng. Không dám nói tiếp. Da mặt cô rất mỏng, trải qua sự việc này là đũ để cô chết vì ngượng rồi, nay còn nói ra miệng khác nào tự mình ôm bom nhãy xuống hố cho nó oanh tạc.
Nhìn thấy biểu hiện của Khả Khả, Lôi Kình càng thêm đắc ý, hóa ra cái tiểu nữ nhân này dễ đỏ mặt như vậy. Anh cười tà nhìn cô, nói:
- Đây là trừng phạt nếu em không nghe lời, từ sau nếu tiếp tục không nghe lời thì sẽ như thế. Cấp độ trừng phạt sẽ tăng dần.
Cái gì gọi là cấp độ trừng phạt tăng dần, ngoài hôn ra còn có cái cách trừng phạt nào biến thái hơn nữa sao? Khả Khả suy nghĩ. Không nghĩ thì thôi, nghĩ một hồi mặt cô còn đỏ hơn cả Quan nhị ca (Quan Công).
Cô trừng mắt nhìn anh, Nhìn 1 hồi mắt lại dừng trên khuôn mặt của anh, xuống chút xíu là tới đôi môi lúc nãy đã cắn cô. Lại đỏ mặt.
Lôi Kình nheo mắt nhìn, cười cợt nhã trêu cô. Dùng đầu gối cũng biết cô đang nghĩ gì:
- Có muốn thử lại 1 lần nữa không?
Khả Khả đứng hình, tên này, tên này đúng là mặt dày hơn cả cái thớt xắt thịt nhà cô. Cô lườm anh , xoay người định rời khõi cái động bàn tơ của anh thì con nhện chúa mặt dày kia lại lên tiếng.
- Đừng quên bắt đầu từ ngày mai phải mang cơm lên phòng anh đấy.
“Có mà điên mới bước vào cái động này lần nữa.” Khả Khả thầm nhủ.
Như đoán biết được cô nghĩ gì, anh lại bồi thêm 1 câu mang tính quyết định, bắt buộc phãi cô trở thành người điên.
- Nếu em không lên, anh sẽ đến tận nơi em làm việc mà trừng phạt.
“Thiên a! Ông giáng cho ta 1 nhát để ta chết đi cho rồi, ta có lỗi lầm chi mà ông để ta dây dưa với cái loại người biến thái như hắn chứ.” Khả Khả khóc không ra nước mắt, ngẩng mặt lên trần nhà, cảm thán.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT