Bởi vì ý nghĩ đột nhiên xuất hiện, cho nên Thiệu Chí Dương liền lập tức
phát huy tính năng cao nhất của xe thể thao, lái thẳng đến phòng làm
việc của cô.
Về phần phía học trưởng, nếu anh đã thay học trưởng
giải quyết tổng giám đốc Vương phiền toái, theo như kinh nghiệm, học
trưởng cũng sẽ không để ý đến hợp đồng, nên anh không đến công ty, mà là đến phòng làm việc của Văn Thanh Tuệ.
Anh trước sau như một,
muốn cùng cô chia sẻ chuyện vui này, nhưng lần này, không phải lấy thân
phận bạn tốt, mà là" bạn trai".... Cùng cô, chia sẻ.
Anh nghĩ,
tối hôm nay sẽ cùng cô đi ăn một bữa tối lãng mạn dưới ánh nến, sau đó
trở lại nhà cô, có một đêm kích tình tuyệt vời....
Những hình ảnh này cứ tràn ngập trong đầu anh.
Lái xe đến công ty của cô, mấy ngày nay do chân của cô bị thương mới khỏi,
cho nên anh không cho cô lái xe, cho nên mỗi khi đi làm, tan tầm, là do
anh phụ trách đưa đón.
Đẩy cửa ra, cùng chào hỏi với trợ lý của
cô, sau đó đẩy cửa đi vào phòng làm việc của cô, chỉ là anh không bao
giờ ngờ rằng, khi anh vừa mở cửa thì đập vào mắt anh là một hình ảnh
khiến anh muốn phát điên lên.
Người phụ nữ của anh, lại có thể hôn một người đàn ông khác.
Cho đến khi anh xông vào, hai người ấy mới dừng lại.
Văn Thanh Tuệ khẽ kêu lên một tiếng, không ngờ tình huống này lại bị Thiệu
Chí Dương bắt gặp, Thiệu Chí Dương cũng không có phát hiện, khi anh phá
cửa bước vào, thì một bóng dáng nhỏ nhắn chạy qua từ bên cạnh anh, khóc
từng tiếng nghẹn ngào.
Toàn bộ tinh thần của anh, chỉ nhìn chằm chằm vào cặp nam nữ đang ôm ấy kia.
"Đây là chuyện gì?" Anh khàn khàn hỏi, tức giận mãnh liệt trào dâng, nhưng
anh cố áp xuống, hỏi người phụ nữ đã làm anh tan nát cõi lòng.
"Không, A Dương, nghe em giải thích...." Văn Thanh Tuệ vội vàng đẩy Lăng Khấu
ra, sắc mặt lo lắng đi về phía người đàn ông của mình.
"Em có lý
do gì? Tôi tận mắt nhìn thấy em hôn môi cùng một người đàn ông khác, hơn nữa em cũng không có phản kháng. Em còn muốn nói gì, muốn giải thích
điều gì?” Mỗi câu đều là một câu chất vấn, theo giọng nói của anh càng
ngày càng trở nên nghiêm trọng, dần dần không che giấu được sự tức giận.
"Không phải vậy”, Văn Thanh Tuệ sốt ruột bởi vì anh đã hiểu lầm.
"Không phải vậy thì là cái gì? Vậy thì em muốn nói, hôn môi chỉ là lễ nghi, em cho rằng tôi là đứa bé ba tuổi có thể dễ dàng lừa sao?" Thiệu Chí Dương nắm chặt tay, nếu như không tự nói với chính mình, anh sẽ lại bị cô
lừa.
"Khó trách tại sao em không chịu công khai, sự thật chính là đây, nếu như hôm nay không phải tôi nhìn thấy, em còn muốn gạt tôi bao
lâu?" Anh chất vấn, cũng đau khổ vì mình lại bị lừa.
"Em không
có...." Văn Thanh Tuệ gấp đến muốn khóc, đưa tay muốn nắm lấy tay áo của anh, lại bị anh vô tình gạt ra. "A Dương, anh hãy nghe em nói, mọi
chuyện thật không phải như vậy."
Nữ chính quan trọng nhất đã đi,
cô không cần thay Lăng Khấu giữ cái bí mật chó má gì, bây giờ Thiệu Chí
Dương giống như phát điên, phải giải quyết mối nguy hiểm trước mắt này
đã.
Thiệu Chí Dương lạnh lùng, không nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang khóc của cô.
"Dù em có giải thích gì đi nữa thì cũng vô ích, tôi tin tưởng sự thật trong mắt của mình, căn bản là em chỉ muốn cùng chung một chỗ ở Lăng Khấu
phải không? Vậy thì được, tôi thành toàn cho hai người, tôi sẽ không dây dưa cùng em nữa. Như vậy, em hài lòng chưa?"
"Không phải như
vậy, A Dương, em xin anh hãy tỉnh táo lại đi, em với Lăng Khấu không
giống như anh nghĩ đâu." Cô cầu xin anh, thế nhưng mọi lời nói đều không lọt vào tai của anh.
Sự tức giận, đã che mắt cả tinh thần và cơ thể của anh.
Ghen tỵ, càng làm cho anh không tin vào lời nói của cô.
"Trong thời gian này, nhìn tôi làm nhiều chuyện vì em như vậy, em cảm thấy
thật thoải mái và vui mừng đúng không? Tôi biết rõ em không yêu tôi,
nhưng tôi muốn làm tất cả mọi thứ để lấy lòng em, muốn em được vui, thật đúng là chuyện ngu ngốc."
Vừa đau lòng lại vừa ngọt ngào.
Đau lòng là vì anh hoàn toàn không tin tưởng cô, không chịu nghe cô giải thích, ngọt ngào là vì lời nói của anh.
Anh thật sự yêu cô, không phải lừa gạt cô, cũng không phải là do cô tưởng tượng ra, anh thật sự yêu cô....
Nhưng mà, anh lại muốn thu hồi lại tình cảm của mình. Nước mắt cô tuôn rơi,
rơi ngày càng nhiều, lại một lần nữa giơ cánh tay đang run rẩy muốn chạm vào anh:"A Dương, cầu xin anh, tin tưởng em..." Cô nói nhỏ.
Nhìn bộ dạng đáng thương của cô, thật sự khiến anh rất đau lòng, nhưng mà,
là cô không cần anh, là cô lừa dối anh, anh mới chính là người bị hại,
anh mới là người nên đau lòng.
Cho nên, anh lại độc ác thêm một lần nữa mà đẩy cánh tay của cô ra
"Đây chính là người đàn ông em lựa chọn?" Anh trừng mắt nhìn về người đàn
ông vẫn luôn im lặng đứng phía sau cô: "Cho dù lúc em đau lòng, lúc em
khó khăn, thì anh ta vẫn không có tiến lên mà an ủi em? Em chọn đúng
người rồi đó".
Lăng Khấu quay đầu lại nhìn về phía anh, nhưng
không có mở miệng thay cô giải thích hoặc biện hộ, trước mặt Thiệu Chí
Dương, anh không muốn nói nhiều, vì người trong cuộc khi vướng vào
chuyện tình càm bao giờ cũng u mê, mà không nhìn thấu chân tướng của sự
việc.
"Anh tốt nhất nên tin tưởng cô ấy." Lăng Khấu nói, chỉ nói một câu như vậy.
"Anh muốn tôi tin tưởng cô ấy?" Anh ta nói một câu như vậy, khiến Thiệu Chí
Dương càng tức giận hơn: "Tôi cũng chẳng tin tưởng một tên lừa gạt như
anh"
Một câu "kẻ lừa gạt" giống như một mũi tên sắc bén, cắm vào
trong ngực của cô, cô đưa tay đè ngực trái xuống, vị trí nơi ấy thật
đau, trong đầu cô chỉ vọng lại 3 chữ mà anh nói.
Kẻ lừa gạt.
Cô cầu xin anh tin tưởng cô, cô khóc thút thít, nói chậm rãi, nói không ngừng.
Bời vì quá bất ngờ, cho nên Thiệu Chí Dương không nhịn được mà quay đầu
nhìn về phía cô, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt như tờ giấy, trên
mặt là biểu hiện khổ sở cùng đau đớn, bộ dạng kia khiến tim anh co rút
lại.
"Đừng có bày ra bộ dạng mình là người bị hại, là em lừa tôi" Không dám tin vào cô, miệng anh vẫn nói ra những lời nói làm cô đau
lòng.
"Đúng, là em lừa anh...." Cô trả lời anh: "Là em không nói cho anh biết tất cả sự thật, là em lừa anh...."
"Em cũng đã thừa nhận em lừa dối tôi... Là tôi không trách lầm em". Tim của anh bởi vì câu trả lời của cô mà giống như có ai đang cắt một nhát, ra
sức mà cắt.
Văn Thanh Tuệ không trả lời anh, mà đem mặt xoay về
nơi khác không muốn anh nhìn thấy nước mắt trên mặt của mình và vẻ mặt
tan nát cõi lòng.
Anh không tin cô. Cho dù cô có giải thích bao nhiêu, bao nhiêu lần cầu xin, thì anh vẫn không tin cô.
Trải qua bất cứ những chuyện tức giận hoặc những chuyện lớn lao, anh cũng sẽ nói với cô, nghe cô giải thích, nhưng lần này thì không, anh đã định
tội cô, như vậy, cô nói bất cứ điều gì cũng vô ích.
Cuối cùng bọn họ cũng không thể ở chung với nhau, có lẽ đây chính là do ông trời đã
an bài, có một số việc ngay từ lúc bắt đầu đã là một sai lầm... Cô cố
cưỡng cầu, và bây giờ rơi vào kết quả như vậy đây?
Nhìn cơ thể
run rẩy giống như sắp ngã của cô, anh không thể không nghĩ sẽ tiến lên
ôm cô vào lòng, nhưng mà, cô không thuộc về anh, trái tim cô cũng không
thuộc về anh.
Không muốn nhìn thấy nét mặt của cô, Thiệu Chí Dương xoay người bỏ đi, cũng không hề quay đầu lại.
Nghe được tiếng anh đá cánh cửa, biết anh đã rời khỏi phòng làm việc của cô, Văn Thanh Tuệ không thể gồng mình mà khụy xuống đất.
"Tôi rất xin lỗi". Lăng Khấu bước đến bên cạnh cô, đưa cho cô một hộp khăn giấy.
Văn Thanh Tuệ lắc đầu: "Coi như hôm nay không bị anh ấy bắt gặp cảnh này, thì tôi và anh ấy cũng không thể ở cùng nhau"
"Cô cứ như vậy mà từ bỏ?"
"Tôi chỉ có thể chấp nhận." Biết rằng, bọn họ sẽ không bao giờ là một đôi.
"Mời... Không, cầu xin anh, để cho tôi một mình ở đây được không?"
Lăng Khấu nhìn cô thật lâu, sau đó mới đứng dậy, rời khỏi phòng làm việc của cô, để cho cô một mình trong phòng đó, lặng lẽ khóc thầm...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT