Ở trong bệnh viện được mấy ngày, chờ mãi cuối cùng bác sĩ cũng phê chuẩn có thể xuất viện, Thiệu Chí Dương liền vội vàng mang Văn Thanh Tuệ trở
về nhà cô, đem xe thể thao đỗ ở gara, anh xuống xe đi vòng qua mở cửa
xe, khom người xuống, nhẹ nhàng bế Văn Thanh Tuệ không thể đi được vào
nhà.
Bị ôm vào lòng, trên mặt Văn Thanh Tuệ ngại ngùng đỏ ửng:
"Cách cửa có mấy bước chân thôi, tớ có thể tự đi được." Cô lúng túng
nói, không có thói quen bị ôm đi như vậy, lại còn dùng cái ôm kiểu công
chúa nữa.
"Tớ ôm cậu không được sao?" Anh hỏi ngược lại cô, cũng không hề có ý nghĩ sẽ thả cô xuống đất.
"Bị người ta nhìn thấy sẽ không hay, hơn nữa bạn gái cậu...."
"Tớ đã chia tay với cô ấy." Anh khẽ ngắt lời cô, nhưng chân vẫn bước đi không ngừng, đi thẳng tới cửa lớn.
"Chuyện khi nào vậy?" Mấy ngày nay cô nằm ở bệnh viện, anh đều ở bên cô, trừ
lúc công ty gọi điện thoại tới, cô cũng không thấy bạn gái anh gọi điện
thoại đến tìm.
"Ngay hôm cậu vào bệnh viện ấy....., đưa chìa khóa cho tớ." Anh bỏ một cái tay ra, hướng cô đòi chìa khóa.
"Cậu thả tở xuống đã." Thấy đột nhiên anh thả một tay, Văn Thanh Tuệ hoảng
hốt, hai tay ôm chặt gáy anh, sợ anh sơ ý một chút bỏ tay ra, là cô lại
phải vào bệnh viện nằm.
"Cậu bỏ tay ra trước đã, cậu đang bóp
chết tớ ấy." Tay của phụ nữ cũng có lực thật không thể xem thường: "Tớ
đã ôm cậu chắc rồi, cậu sợ gì chứ? Đưa chìa khóa cho tớ." Liếc cô một
cái, cân nặng của cô, anh chẳng thèm để vào mắt.
Thấy anh không
hề có ý buông cô xuống, cộng thêm việc anh vẫn bế cô vững vàng, cô có
chút yên tâm, cẩn thận từng chút lấy chìa khóa trong túi xách đưa anh.
Thấy cô không hề giống con sâu uốn qua uốn lại nữa, anh thoải mái ôm cô vào
nhà, đặt cô ở sofa phòng khách: "Cậu nói xem, như vậy có giống chú rể ôm cô dâu vào nhà không?" Anh hướng cô nở nụ cười xấu xa, cố ý đùa giỡn
hỏi.
Cô ném về phía anh một cái gối ôm: "Giống cái đầu cậu á,
nhìn cậu như vậy làm sao giống chú rể hả? Đừng cười nữa, răng sắp rơi
xuống nhà tớ rồi." Cô tỏ vẻ khinh thường nói, nhưng con tim lại lỗi một
nhịp.
Không biết gần đây anh bị sao, bất chợt lại đùa giỡn như
vậy với cô, khiến trong lòng cô hoảng loạn, nếu như không phải biết rằng giữa anh và cô thật sự không thể, cô sẽ thật sự hiểu lầm mất.
Nghĩ đến đây, cô không vui mà trừng mắt liếc anh một cái.
"Tớ có chỗ nào không giống chú rể hả? Dáng vẻ tớ cao lớn lại đẹp trai hơn
nữa có tiền đồ không giới hạn, tớ là đàn ông ba sao( ly:cái nì tớ chém
nói chung tớ hiểu là anh có 3 cái: cao to , đẹp trai,có tiền ) cậu có
đốt đèn lồng cũng không tìm được đâu." Anh lớn tiếng nói, còn tạo dáng
tự coi mình là người đẹp trai hấp dẫn. (=)))) an: cần gì phải đốt, anh
tự nộp mạng mờ, hờ hờ)
Cách tạo dáng kia đúng là rất đẹp trai,
nhưng nhìn cái khuôn mặt cô gắng mỉm cười, lập tức khiến cô không chịu
được mà phá lên cười, chỉ ra ngoài cửa.
"Đúng đúng đúng, người
đàn ông ba sao, cầu xin cậu lấy quần áo ngoài xe giúp tớ được không?
Phòng tớ ở trên lầu không tiện đi lên, tớ còn phải dọn dẹp một phòng ở
phía dưới."
Miệng anh khẽ mắng một câu: "Không biết tốt xấu." Anh ra xe mang túi quần áo của cô vào: "Tớ đi dọn dẹp, cậu nghỉ ngơi chút đi."
"Cậu đi dọn dẹp?" Vẻ mặt cô kinh ngạc liếc nhìn anh.
Anh nheo mắt lại, không vừa lòng hỏi: "Cậu có ý kiến gì không?"
"Cậu làm được không? Mẹ Thiệu nói cậu là đại thiếu gia, mười ngón tay chưa
bao giờ dính nước, từ nhỏ đến giờ chưa giúp bà quét dọn nhà cửa hoặc rửa chén bao giờ." Cô vô cùng nghi ngờ về khả năng làm việc nhà của anh.
"Cô gái ngoan không nên cùng người đàn ông thảo luận vấn đề có được không,
quá khiêu khích rồi." Anh lấy tay sờ sờ mặt cô, tự động bỏ qua cái chuỗi sự thật kia.
Văn Thanh Tuệ trừng mắt nhìn, một lúc sau kinh ngạc trừng mắt nhìn về phía anh.
Khiến cô kinh ngạc không phải là anh khoe khoang, mà là hành động sờ mặt cô,
hành động này cũng không xa lạ, vì cô nằm viện mấy ngày, anh thỉnh
thoảng cũng sờ nhẹ mặt cô.
Tại sao lại muốn sờ mặt cô như vậy, chẳng lẽ anh không biết, hành động này có thể khiến người ta hiểu lầm sao?
Cẩn thận nghĩ lại, mấy ngày nay anh cũng làm qua một số chuyện khiến người
khác hiểu lầm anh là bạn trai cô, đối mặt với cô y tá hài hước anh cũng
không hề phản bác lại, tùy ý để người ta nghĩa anh là bạn trai cô.
"A Dương, chia tay với Ngải Lâm( tên tiếng trung của Eileen), là đả kích
lớn với cậu sao?" Nếu không làm sao có thể trở nên khác thường như vậy.
"Đang yên lành, tại sao lại nhắc đến cô ấy?" Nghe được cô nhắc đến bạn gái
cũ, theo bản năng Thiệu Chí Dương liền nheo mày lại, nghĩ rằng cô đang
để ý đến quá khứ anh có rất nhiều bạn gái sao.
Nhưng biểu hiện
trên gương mặt anh lại khiến cho Văn Thanh Tuệ hiểu lầm là anh bị đả
kích rất lớn: "A Dương, đừng đau lòng, tất cả đều đã qua rồi." Cô thử sử dụng những lời an ủi trước kia mà anh an ủi lúc cô thất tình mà.... An
ủi lại anh.
Lời nói của cô....chọc cho anh cười: "Cậu đang nói
bậy cái gì vậy?" Nếu không cùng Ngải Lâm chia tay, làm sao anh có thể
phát hiện, thì ra anh thích cô, yêu cô như vậy.
Anh đang cười gượng sao? Cô nghĩ, tốt nhất là không nên nói chuyện này nữa để tránh anh buồn.
Anh đến phòng bếp rót cho cô ly nước: "Tớ đi trải lại giường chiếu, sửa
sang phòng khách một chút, cậu ngoan ngoãn ở đây, không được làm loạn
biết chưa?"
"Tớ cũng không phải là trẻ con." Cô liếc anh một cái.
"Tớ đương nhiên biết cậu không phải là trẻ con, tớ cũng không háo sắc đến
nỗi yêu thích một đứa trẻ." Anh im lặng thì thầm, rõ ràng mấy ngày nay,
anh làm bao nhiêu hành động ám chỉ với cô mà.
Cô không ghét những hành động của anh, chỉ là giả vờ trốn tránh anh, đây tuyệt đối là đang
an ủi anh, vì cô không kháng cự quan hệ của anh từ bạn tốt lên làm bạn
trai, hoặc là... Quan hệ thân mật hơn.
Nhưn mà anh không thể hành động quá nhanh được, khả năng tiếp nhận của cô không cao, khi ấy cô chỉ có kinh hãi ( kinh ngạc + sợ hãi) cứng ngắc thân thể một lúc, sau đó
mới có thể phản ứng lại, cho nên anh phải đi từ từ, như vậy mới khiến cô không hoảng sợ.
Anh bước đến phòng khách, bắt đầu dọn dẹp lần đầu tiên trong đời, cũng cho cô một chút không gian suy nghĩ.
Đúng vậy, đối với Văn Thanh Tuệ mà nói, đúng là cô cần một chút không gian
suy nghĩ, cô cho rằng Thiệu Chí Dương vì chia tay cùng Ngải Lâm, cho nên mới có những hành động kì lạ kia, thậm chí còn có những hành động thân
mật với cô.
"Cậu thật... Rất thích Ngải Lâm, thậm chí còn tính
toán cùng cô ấy ..." Cô nhìn bóng lưng cao lớn ở sau bức tường mà nhỏ
giọng nói.
Trong lòng có chút chua xót, loại chua xót này vô cùng quen thuộc, rõ ràng là biểu hiện điều gì.
Cô vẫn chưa thể dứt ra, vẫn giống cô bé có một giấc mơ màu hồng, giống như trong giấc mơ, anh sẽ thích cô, cho nên cô mới không kháng cự lại khi
anh gần gũi mình.
Nhưng mà, giấc mơ phải có ngày tỉnh lại, không
thể để mình đắm chìm trong đó cả đời, anh với cô chỉ là bạn tốt, quan hệ của hai người không thể nào vượt qua được.
Bên môi nở một nụ cười nhạt, yếu ớt cùng khổ sở.
"Nếu để cho tớ mơ mộng một chút, đợi đến khi cậu tìm được bạn gái lúc đó tớ
sẽ tỉnh lại, được không? Tớ đảm bảo lần này tớ thật sự sẽ tỉnh lại,
không tiếp tục đắm chìm vào giấc mộng ấy nữa." Cô mở to mắt, thì thầm
nói với anh cũng là nói với bản thân mình.
Biểu hiện khổ sở trên
mặt, khi thấy Thiệu Chí Dương bước ra nhanh chóng giấu đi, nhưng vẫn bị Thiệu Chí Dương nhạy bén biết được.
"Sao vậy?" Bày tay khẽ xoa
lông mày cô, anh cố kìm nén nói bằng giọng nói bình thản, nhưng giọng
nói vội vàng cũng đã tiết lộ sự lo lắng của anh.
"Không có gì,
chỉ là chân có chút đau." Văn Thanh Tuệ cố ý khiến lông mày nhíu chặt
hơn, giả bộ sự khác thường của mình là do vết thương gây ra.
"Tớ ôm cậu vào phòng nghỉ ngơi một chút." Anh thuận tiện ôm lấy cô từ trên sofa, từng bước từng bước ôm cô vào phòng khách.
Không muốn anh phát hiện cô có những cảm xúc không bình thường, cô liền tìm
chuyện để nói, cố làm ra vẻ khó tin hỏi: "Cậu thu dọn xong rồi sao? Sẽ
không phải là cậu chỉ làm ra vẻ, thật ra không hề dọn dẹp đúng không?"
"Tớ là loại người như vậy sao." Anh tức giận hỏi ngược lại cô: "Chỉ là trải lại giường, cùng sắp xếp một tí, chuyện này có thể làm khó tớ được
sao?"
"Nhưng mà thực sự quá nhanh rồi."
"Cậu chưa thử qua, làm sao biết tớ "nhanh" hay "chậm"?" Anh cười vô cùng gian manh, hài
lòng khi cô cứng miệng, không thể phản bác được: "Thế nào, lưỡi cậu bị
mèo ăn mất rồi sao, sao không nói tiếp?"
Văn Thanh Tuệ lườm nguýt nhìn anh, nếu như không phải biết anh đang nói giỡn, cô nhất định cho
rằng mình đang được mời mọc.... Mời quan hệ bất chính.
"Được
được, tớ nói không nói nữa, sao dạo này tớ nói gì cũng bị cậu trừng,
thật không có đạo lý." Anh ồn ào kêu la, ôm cô vào cửa phòng: "Nhìn xem, có ngăn nắp không, tớ không lừa cậu chứ?" Anh nhìn về phía thành quả
hỏi cô: "Không ngờ tớ thực sự có khả năng thiên phú làm việc nhà, lần
đầu mà đã làm được như vậy."
Bộ dáng giống hệt con chó nhó đang
mong đợi chủ khen ngợi, khiến Văn Thanh Tuệ không nhịn được mà cười ra
tiếng, không nhịn được vươn tay sờ đầu anh: "Ừ, A Dương, cậu làm rất
tốt, rất tốt."
"Này." Anh trừng mắt, không vui vì bị coi thành chó.
"Được được được, không sờ tớ không sờ." Ngoài miệng nói vậy, nhưng bàn tay vẫn sờ sờ đầu anh, giống như đang vuốt ve thú cưng.
"Cậu sờ đủ chưa?" Đặt cô nằm lên giường mềm mại, đứng thẳng người lên, chiều cao khổng lồ khiến cho cô không thể làm động tác sờ đầu được nữa.
"Hẹp hòi." Cô ngây thơ làm mặt quỷ với anh: "Ai bảo tóc cậu mềm mại như vậy, cùng với con labrodor của nhà bà Vương đối diện nuôi thật giống nhau."
Đối với con chó dễ thương, cô luôn luôn vuốt ve không ngừng, yêu thích
mà không thể buông tay được.
Nghe vậy, vẻ mặt anh âm u tiến lại
gần cô: "Lấy đầu tớ so với con chó ngốc kia sao?" Anh hướng hàm răng
trắng về phía cô, ám chỉ rằng nếu không có đáp án hợp lý, thì anh sẽ cho cô nếm thử mùi vị bị "chó" cắn.
"Chino mới không phải là con chó ngu ngốc." Cô nhịn không được mà biện hộ thay chó cưng: "Có thể nuôi
một con chó thì tốt biết bao? Ít nhất khi ở một mình sẽ không cảm thấy
cô độc."
"Lúc cậu ở một mình sẽ cảm thấy cô độc sao?" Anh nghe được trong giọng nói của cô có chút cô đơn.
"Ai mà chẳng có lúc cảm thấy cô đơn? Người sống chung với thú cưng, dĩ
nhiên sẽ có một thời gian dài không phải sống một mình." Cô cười.
"Không phải cậu còn có Lăng Khấu sao, đi cùng với anh ta, cậu cảm thấy cô
đơn?" Anh thử dò hỏi, hi vọng tìm được nhiều lý do để thuyết phục cô
chia tay cùng Lăng Khấu.
Đương nhiên là cô cảm thấy cô đơn, bởi
vì từ trước đến nay anh ta cũng không đặt cô vào tim, mà cô chỉ là bia
đỡ đạn mà thôi! Nhưng những lời này sao cô có thể nói cho anh biết, chỉ
là dời ánh mắt đi chỗ khác: "Vậy khi cậu có bạn gái sẽ cảm thấy cô đơn
sao? Không thể nào."
"Được rồi, không phải hơi mệt sao? Nghỉ ngơi trước đi." Không muốn cô nhắc về bạn gái cũ nữa, anh vội vã tránh né vấn đề.
"Ờ." Cô không cẩn thận đụng trúng vết thương lòng của anh rồi, cô áy náy
nhìn anh, muốn xin lỗi nhưng lại không biết nói sao, không còn biết làm
sao chỉ có thể cởi áo khoác nằm lên giường.
"Mẹ nói bà nấu cho
cậu mấy chén canh thuốc để bồi bổ thân thể, tớ đi qua xem mẹ nấu xong
chưa, bây giờ cậu nằm nghỉ đi, trước khi tớ về không được đi đâu biết
chưa? Có chuyện gì thì gọi cho tớ." Anh đi đến phòng khách lấy túi xách
của cô mang vào, sau đó lấy di động của cô đặt bên gối, sau đó cầm lấy
gối lót vào chân đang bó thạch cao của cô, còn thay cô đắp chăn.
"Biết, biết rồi, Thiệu Chí Dương cậu càng ngày càng nhiều lời." Cô nhẹ nhàng nói, không muốn làm cho không khí trở nên xấu hổ.
"Tớ nhiều lời là vì ai?" Đồ không có lương tâm, anh liếc nhìn cô một cái,
không nhịn được lại vuốt ve khuôn mặt ửng hồng của cô, không giống khuôn mặt trắng bệch giống mấy ngày trước, sau đó mới rời khỏi phòng.
Bàn tay nhỏ bé sờ qua nơi anh vừa vuốt, nhịp tim vì ánh mắt dịu dàng của anh mà tăng lên, đập mạnh.
"Hình như, càng thêm lấn sâu vào rồi." Cô lẩm bẩm một mình, cảm thấy anh dịu
dàng như vậy càng khiến cô càng chìm vào giấc mơ hơn.
Nhưng mà, bây giờ cô còn có thời gian để chìm vào giấc mộng, cô không muốn tỉnh lại nhanh như vậy.
Cô cũng không muốn nghĩ tới.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT