Thời gian qua thật mau, nhất là khi hạnh phúc thân mật bên người mình yêu.

Ba ngày ngắn ngủn trong lúc Nhậm Hiểu Niên đang say mê trong tình yêu sâu sắc nhiệt tình của Dịch Hành Vân đã vội vàng trôi qua.

Bọn họ luôn luôn ở cùng nhau, thỉnh thoảng đi xem phim, ra ngoại ô chơi, ngọt ngào làm cho cô suýt chút nữa đã quên ước định với Nam Cung Thần Võ. Cho đến khi cô nhận được tin nhắn của Nam Cung Thần Võ mới hoảng sợ thấy kỳ hạn chỉ còn lại có một tiếng.

Thanh lý sạch sẽ những gì có liên quan đến cô bên cạnh Dịch Hành Vân, một giờ sau, Khốc Khắc sẽ đi đón cô.

Tin nhắn ngắn ngủi lại đưa cô từ thiên đường ngã vào địa ngục. Một phút trước còn ở trong lòng Dịch Hành Vân cùng anh triền miên lưu luyến, ngay sau đó lại phải rời xa anh.

Sắc mặt cô trắng bệch, chờ Dịch Hành Vân đang tắm, trái tim vì lo lắng đau đớn mà kinh hoàng.

Không đủ! Còn chưa đủ! Cô không muốn rời khỏi anh, không muốn chút nào......

Nhưng cô không đi, anh sẽ gặp nguy hiểm, chỉ cần cô tiếp tục ở lại bên anh, Thần Võ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh.

Cô đối với anh mà nói, từ đầu tới cuối cũng chỉ là một tai họa, là phiền toái.

Cho nên, vì tốt cho anh, cô không nên lưu luyến, nên hoàn toàn cắt đứt hoàn toàn với anh.

Nên...... biến mất khỏi cuộc sống của anh.

Khó khăn thở hổn hển, cô run rẩy khép di động. Đúng lúc này, Dịch Hành Vân từ phòng tắm đi ra, thấy sắc mặt cô khó coi, kinh ngạc hỏi:“Làm sao vậy? Hiểu Niên.”

“Không...... Không có gì, đại khái là mệt mỏi.” Cô lắc đầu,cười gượng gạo.

Dịch Hành Vân đau lòng đi đến, ôm lấy cô.

“Thực xin lỗi, anh không khống chế được......” Anh có chút tự trách, bởi vì hai ngày qua, anh quả thực biến thành dã thú đói khát, chỉ muốn khóa chặt cô bên người, không ngừng cùng cô làm tình, giống như chỉ có làm như vậy mới có thể xác định anh đã có được cô.

“Không, em thích, thích anh điên cuồng vì em.” Cô ôm lấy anh, cọ cọ trước ngực anh.

Tình dục là kết hợp, là giao hòa, cũng là phương thức bọn họ yêu nhau. Cô biết dưới đáy lòng anh có sự hoảng sợ trống rỗng, chỉ có thể dùng thân thể cô lấp đầy. Mà cô, cũng chỉ khi bị anh chiếm lấy, mới có thể cảm nhận một chút bình an. Tuy rằng, làm vậy thật ra cũng không thể hoàn toàn tháo gỡ sợ hãi trong lòng bọn họ.

“Đi tắm đi, anh gọi đồ ăn bên ngoài. Lát nữa chúng ta cùng ăn tối, em hẳn là đã đói bụng rồi.” Anh hôn lên mái tóc cô.

“Vâng.” Cô gật đầu, không dám nhìn anh, nhanh chóng đi vào phòng tắm, để nước cuốn đi nước mắt không ngừng chảy xuống.

Sớm biết vậy, ngày đó cô nên đi Mỹ gặp Thần Võ, chết là xong hết mọi chuyện. Khi đó rời khỏi Dịch Hành Vân thì sẽ không đau như bây giờ.

Hơn ba ngày ở chung, chỉ còn lại bất đắc dĩ và đau lòng, Nam Cung Thần Võ cho của cô không phải lễ vật, mà là thuốc độc.

Anh ta thật sự là tên khốn kiếp đáng giận! Anh ta đã sớm biết cô sẽ càng lún sâu nên mới cố ý cho cô ba ngày, đúng không?

Làm vậy anh ta được lợi gì, nhìn cô đau khổ anh ta sẽ vui vẻ sao?

Cắn môi dưới, cô trừng mắt nhìn người phụ nữ khóc sưng đỏ mắt trong kính, vừa tức vừa hận lại ảo não.

Mày thật vô dụng, Nhậm Hiểu Niên, mày là đồ ngốc vô dụng, dù có lớn lên hay không đều giống nhau......

Cô một mình trốn trong phòng tắm hối hận, không bao lâu sau Dịch Hành Vân gõ cửa gọi cô:“Hiểu Niên, tắm xong thì xuống nhé, anh mua bánh bao canh em thích đó.”

Cô hoảng hốt, sợ tới mức lập tức tỉnh táo lại.

Không còn nhiều thời gian mà cô lại ở đây khóc?

Vội vàng lấy nước lạnh chấm lên hai mắt, cô mặc quần áo, đi xuống tầng một.

Dịch Hành Vân đã bày đồ ăn lên bàn, bánh bao canh nóng thơm ngào ngạt làm cho cô nhớ đến lần đầu tiên tới nơi này.

Khi đó, chính anh ăn bánh bao canh, rồi gọi cơm trẻ con cho cô......

Những ký ức đó đến chết cô cũng sẽ không quên.

“Mau tới ăn đi!” Anh nhìn cô cười dịu dàng.

Cô đi đến ngồi xuống, quyến luyến nhìn anh giúp cô gắp một viên bánh bao canh vào trong bát.

Thật ấm áp, ấm áp làm cho người ta đau lòng.

Chua xót bỗng trào dâng, cô vội cúi đầu, cắn bánh bao canh,canh nóng chảy ra làm bỏng môi cô, đau đến mức cô hừ nhẹ một tiếng.

“A......”

“Làm sao vậy? Bị bỏng sao?” Anh sốt ruột đưa tay nâng cằm cô lên, phát hiện môi dưới của cô bị nóng đỏ lên. Anh nhíu mày, buồn bực mắng khẽ:“Em! Em thật là...... sao lại luôn không cẩn thận như vậy?”

“Em xin lỗi......” Cô nhỏ giọng nói.

“Còn nói mình đã muốn hai mươi sáu tuổi, căn bản vẫn giống một đứa trẻ con, mỗi lần ăn đều xảy ra chuyện......” Anh rút khăn tay ra, nhẹ giúp cô lau, miệng không nhịn được cằn nhằn.

Bị mắng như vậy vì sao cô lại cảm thấy rất hạnh phúc?

Cô kinh ngạc nhìn anh, nước mắt bất tri bất giác lại chảy xuống.

“Làm sao vậy? Rất đau sao?” Anh ngẩn ngơ, lo lắng hỏi.

“Không đau...... Bị anh mắng là sẽ không đau......” Cô cong khoé môi nghẹn ngào nở nụ cười.

Nhìn cô vừa khóc vừa cười, trái tim anh co rút lại đau nhói.Cảm thấy hôm nay cô có tâm sự, vì thế anh vuốt ve hai má của cô, trầm giọng hỏi:“Hôm nay em là lạ, nói cho anh biết, đã xảy ra chuyện gì ?”

“Không có việc gì......” Cô cầm tay anh, áp mặt vào lòng bàn tay anh, nhẹ nhàng lắc đầu.

“Nhất định có việc, nói.” Anh nhíu mày.

“Đừng lo lắng, thật sự không sao, em chỉ...... Sợ anh quên mất em......” Cô không thể nói gì, chỉ đành lưu luyến nhìn anh.

Khuôn mặt yêu cô, chiều cô, đau lòng vì cô, về sau sẽ không có cơ hội được nhìn nữa rồi.

“Đồ ngốc, cái đầu nhỏ của em chỉ lo lắng chuyện này thôi sao? Sao anh có thể quên em? Em cũng sẽ không biến mất.”Anh bật cười, cúi đầu hôn lên trán cô.

“Nếu...... Có một ngày, em thật sự biến mất thì sao?” Cổ họng cô nghèn nghẹn.

“Em sẽ không biến mất, em luôn luôn ở đây, vĩnh viễn ở đây.” Anh chỉ vào tim mình, tặng cho cô một nụ cười tha thiết động lòng.

Thật sao? Dù cô sống hay là chết, cô vẫn luôn tồn tại trong trái tim anh sao?

Trái tim khẽ run lên, cảm động không nói ra lời.

Nhưng, nụ cười của anh đột nhiên cứng lại, tiếp theo, hai mắt thất thần mờ mịt, lung lay một chút.

“Dịch Hành Vân?” Cô sợ hãi, đỡ lấy anh.

“Hiểu...... Niên......” Anh nhìn cô như muốn nói cái gì, nhưng giây tiếp theo anh đã mất đi ý thức, vô lực ngã xuống.

“Dịch Hành Vân! Dịch Hành Vân!” Cô hoảng sợ hô to.

“Đừng kêu, đã đến giờ, thuốc bắt đầu phát huy tác dụng.”Giọng nói lạnh lùng của Khốc Khắc vang lên sau lưng cô.

Cô đột nhiên xoay người, trừng mắt nhìn anh ta.

“Vậy anh ấy...... sẽ thế nào?”

“Anh ta chỉ ngất nửa giờ thôi. Sau khi tỉnh lại, anh ta sẽquên quên sạch.” Khốc Khắc cười lạnh.

Thật sự sẽ quên tất cả sao? Thật sự sẽ quên cô, sẽ quên những kỷ niệm của hai ngươi trong những ngày qua sao?

Giờ khắc này, cô mới hiểu được, cô sợ hãi anh quên cô đến mức nào!

Sợ hãi hơn cả cái chết......

“Nhanh thu thập đồ đạc, đóng gói mang đi tất cả những thứ có liên quan đến cô.” Khốc Khắc rút súng đe dọa.

Cô dùng đôi chân mềm nhũn, run rẩy lên tầng, đóng gói toàn bộ đồ đạc.

Khốc Khắc đưa Dịch Hành Vân nằm lên sô pha, kiểm tra máy tính cùng di động của anh, xóa bỏ toàn bộ những gì có liên quan đến cô.

Mười lăm phút sau, những đồ có liên quan đến cô đều được thanh lý sạch sẽ. Khốc Khắc lập tức áp tải cô đi, thúc giục nói:“Đi thôi!”

“Làm ơn...... để cho tôi được nhìn anh ấy một cái...... chỉ nhìn một cái thôi......” Cô rưng rưng khẽ nói, lưu luyến nhìnDịch Hành Vân trên sô pha, ngực gần như bị xé rách.

“Đừng nóng vội, chờ lát nữa nhất định sẽ để cô nhìn anh ta.”Anh ta hừ nhẹ, túm tay cô, lôi cô ra khỏi nhà Dịch Hành Vân.

Cô khó hiểu bị đẩy lên một chiếc xe RV. Khốc Khắc khởi động nhưng không đi, không biết đang đợi cái gì.

“Anh...... Đang đợi ai?” Cô bất an hỏi.

“Đợi Dịch Hành Vân! Không phải cô muốn nhìn anh ta một cái sao?” Khốc Khắc cười giả tạo, nhìn Dịch Hành Vân ở cửa lớn.

Anh ta...... Tốt bụng vậy sao? Tim cô đập mạnh và loạn nhịp hoảng sợ nhíu mày.

Không bao lâu sau, Khốc Khắc ấn một cái điều khiển từ xa,chuông báo trộm của xe Dịch Hành Vân đột nhiên vang lên.

Vài giây sau, Dịch Hành Vân vẻ mặt hoang mang cầm chìa khóa đi ra, tắt chuông báo động cũng kiểm tra xe.

“Đi đi! Đi nói lời từ biệt lần cuối với người đàn ông của cô đi.

Khốc Khắc hảo tâm mở cửa xe.

Nhậm Hiểu Niên vui mừng nhảy xuống xe, chạy về phía Dịch Hành Vân.

Lúc này, đúng lúc Dịch Hành Vân cũng ngẩng đầu nhìn về phía cô.

“Dịch......” Cô kích động đang muốn gọi anh, anh lại chỉ nhìn thoáng qua cô, sau đó không thèm liếc tới cô một cái.

Hoàn toàn...... Không liếc nhìn cô một cái, giống nhau......Cô chỉ là một người xa lạ......

Cô hoảng sợ chết đứng, tiếng nói còn nghẹn ở cổ họng, trái tim giống bị cái gì xé toạc.

Thật sự đã quên......

Dịch Hành Vân thật sự đã quên cô......

Trong trí nhớ của anh, sinh mệnh của anh, đã không còn Nhậm Hiểu Niên cô nữa.

Cô không thể nhúc nhích, cứ mất hồn đứng run rẩy tại chỗ, ngay cả sức lực và dũng khí quay lại cũng không có.

Mà Dịch Hành Vân phía sau, càng đi càng xa, càng đi càng xa......

“A, trí nhớ đã xóa thành công, bây giờ cô nên chấp nhận số phận theo tôi về Mỹ đi.” Khốc Khắc đi tới sau lưng cô, cười nhạo nói.

Cô không nghe thấy, không động đậy, chỉ cảm thấy đau nhức cùng tuyệt vọng không biết tên đang từ trái tim lan ra toàn thân, đau đến mức cô không thể thở nổi, đau đến từng cái tế bào giống như sắp sửa nổ tung --

“A.” Trong miệng phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, cô đột nhiên ngã xuống, cơ thể co quắp lại không ngừng run rẩy.

Sau đó, thân thể của cô nhanh chóng thu nhỏ lại...... thu nhỏ lại......

Nháy mắt biến trở về bộ dáng bảy tuổi.

Tám tháng sau

Dịch Hành Vân đứng trước cửa khách sạn kiểu Nhật sáu sao mới khai trương của tập đoàn Tư Mạn, nhìn tòa nhà gỗ dung hòa với núi rừng, trình độ thiết kế cùng khuynh hướng cảm xúc tổng thể của khách sạn mới rất vừa ý anh, hoàn toàn đạt tới yêu cầu của anh.

“Tổng giám đốc, mau vào thôi! Tiệc rượu khai mạc đã bắt đầu rồi.” Trợ lý Lý Minh Tông ở bên cạnh nhắc nhở.

“Tiến độ hoàn thành khách sạn này nhanh hơn tôi tưởng.”Anh lẩm bẩm.

“Tôi cũng thấy vậy, nhưng mọi người đều nói là anh bảo tiến độ quá chậm, còn tức giận......”

Lý Minh Tông nghi hoặc liếc anh một cái.

Anh và tổng giám đốc đều có hơi kỳ lạ, dường như đã quên rất nhiều chuyện, thường xuyên không biết mọi người đang nói cái gì. Cảm giác này giống như mất đi một phần trí nhớ.

“Hả? Tôi có tức giận sao?” Dịch Hành Vân nhíu mày.

“Có! Chủ nhiệm công trường nói với tôi, lúc mới khởi công, anh thường xuyên tới đây thị sát, yêu cầu đẩy nhanh tiến độ.”

“Vậy à? Thế mà tôi không hề có ấn tượng gì với chuyện đó......” Anh trầm ngâm, trong lòng lại cảm thấy lộn xộn.

Anh vốn không phát mình có gì không ổn, nhưng sau đó có rất nhiều vấn đề trong công tác, làm cho anh nghi ngờ đầu mình xảy ra vấn đề.

Bởi vì khi nói chuyện với mọi người xung quanh, có một số chuyện anh không hiểu. Hoặc những chuyện mọi người khẳng định đã xảy ra thì anh lại không hề có ấn tượng. Vì thế anh đi tìm bác sĩ khoa thần kinh kiểm tra. Sau khi phân tích mới phát hiện, nửa năm trước có một đoạn thời gian anh hoàn toàn không nhớ được những gì đã xảy ra!

Càng kỳ lạ hơn là Lý Minh Tông cũng không nhớ.

Thật sự là rất kỳ lạ......

Hai người bọn họ lại đồng thời mất trí nhớ? Rất không bình thường.

Trọng điểm là não bộ hai người đều không có biến đổi bệnh lý, cũng không bị thương, người nhà Lý Minh Tông cũng chứng minh anh ta rất bình thường.

Về phần anh, anh cũng không hề có bất cứ triệu chứng nào, ngoại trừ cánh tay không hiểu sao lại có vết thương, phương diện khác đều rất khỏe mạnh. Nhưng trong đoạn thời gian anh mất trí nhớ, có người nói thấy anh mang theo một cô bé ra vào nhà anh......

Thực buồn cười, Dịch Hành Vân anh sao có thể mang trẻ con về nhà? Đó nhất định là chị anh mang theo hai đứa con gái trở về.

Hỏi Lý Minh Tông, anh ta cũng thấy thật vớ vẩn, còn cười nói cho dù trời có sập xuống, anh cũng sẽ không mang theo một cô bé bên người.

Đúng vậy, nếu có một ngày như vậy, anh nhất định là bị điên rồi.

Bởi vì không tìm ra nguyên nhân mất trí nhớ, sau này cũng không giải quyết được gì, dù sao ngẫm lại cũng không ảnh hưởng tổn thất gì đến anh, nên anh nhanh chóng chìm đắm vào công việc như trước, vẫn bới lông tìm vết như trước, vẫn soi mói lại còn thích sạch sẽ trước, cũng vẫn không thích trẻ con như trước.

“Quên đi, đừng nghĩ nữa, vào thôi!” Anh không lãng phí tinh thần, cùng Lý Minh Tông vào đại sảnh khách sạn.

Hôm nay là tiệc rượu khai trương khách sạn, rất nhiều khách quý quan trọng đều đến tham gia. Anh mặc tây trang tối màu,trong tuấn tú tao nhã còn mang theo khí thế lạnh lùng, đứng giữa mọi người bỗng trở thành tiêu điểm.

Sau khi tán gẫu xong, anh đang định vào văn phòng quản lý lại thấy bạn gái Ôn Hân đã lâu không liên lạc.

“Thật sự là đã lâu không thấy, Ôn Hân.” Anh chủ động chào hỏi. Lúc trước anh từng gọi điện cho cô, nhưng cô đều không tiếp. Anh cũng không muốn để ý, cho rằng đến trong hòa bình thì cũng nên chia tay trong hòa bình.

Ôn Hân lạnh lùng khinh thường liếc nhìn anh một cái, chán ghét nói:“Nếu không vì công việc, tôi hận không thể không gặp lại anh, cái đồ yêu trẻ con đáng ghê tởm!”

“Cái gì?” Anh ngẩn ngơ.

“Bạn gái nhỏ của anh đâu? Sao không đưa đến cho mọi người gặp mặt?” Cô châm chọc nói.

“Em đang nói linh tinh gì thế?” Khuôn mặt tuấn tú của anh trầm xuống.

“Làm trò, đừng có giả vờ, đường đường tổng giám đốc tập đoàn Tư Mạn lại cùng một cô bé bảy tuổi bày trò yêu đương ‘vong niên’, nói khó nghe chính là yêu trẻ con, anh đó, đồ hạ lưu!” Ôn Hân dứt lời xoay người bước đi.

Anh ngây ra, quả thực là khó hiểu.

Cô bé bảy tuổi nào? Yêu trẻ con cái gì?

Vì sao lại liên quan đến một cô bé bảy tuổi?

“Hành Vân! Em ngây ra đó làm gì?” Có người vỗ lên vai anh.

Anh quay đầu, mày lập tức nhíu chặt.

“Chị, chị mang hai tiểu nha đầu này tới làm gì?” Chị anh lại dẫn theo hai con nhóc này tới giúp vui.

“Lãnh đạo của em trực tiếp mời chị đấy.” Anh chị cười nói.

“Cậu, kem chỗ cậu thật ngon.” Hai cô bé vừa rồi còn chạy tới chạy lui, ùn đẩy náo loạn, vừa thấy anh liền quang quác vừa chạy vừa hét ầm ĩ.

“A, mẹ, sôcôla của chị có hai viên, của con chỉ có một viên...... con cũng muốn hai viên cơ......” Đứa em ầm ỹ nói.

“Mẹ, đừng cho nó, vừa rồi nó không nghe lời làm đổ cốc.” Đứa chị lại làm mặt quỷ với đứa em.

“Con muốn ăn con muốn ăn con muốn ăn......” Đứa em tức giận đến thét chói tai.

“Không cho mày ăn.”

“Em muốn em muốn!”

Anh khó chịu ấn trán, xanh mặt quát:“Ầm ỹ muốn chết, im hết cho cậu!”

“Oa...... Cậu thật hung dữ......” Hai chị em hoảng sợ, khóc òa lên.

“Sao em lại mắng chúng nó?” Chị gái anh khẽ mắng.

“Thật là, cùng là bảy tuổi, sao hai đứa tiểu quỷ này không thể giống con bé......” Anh phiền chán nói.

“Con bé? Ai cơ?” Anh chị ngạc nhiên nói.

Anh đột nhiên giật mình, chính anh cũng ngẩn người.

Đúng vậy, anh đang nói ai? “Cô bé” anh đang định thốt ra là ai?

Phút chốc, trái tim anh hơi thắt lại một chút, rất nhẹ, lại...... Rất đau.

“Mẹ con muốn đi toilet......”

“Mẹ, kem của con chảy rồi......”

“Hành Vân, chị mang đứa bé đi toilet, em lau mặt đứa lớn hộ chị.”

Không đợi anh hoàn hồn chị anh đã kéo con gái đi mất. Đứa lớn lại quang quác kêu to:“Cậu! Cậu!”

Anh ngẩn ra, cúi đầu thấy kem đã dọc theo miệng của cô bé chảy xuống cổ.

“Cháu! Tiểu quỷ này sao ngay cả ăn kem cũng không cẩn thận như vậy......” Anh hổn hển rút khăn tay, khom người giúp cô bé vết kem dinh dính. Nhưng mới lau một nửa, tim anh lại chấn động mạnh, động tác xoay mình dừng lại.

Cảnh tượng này rất quen!

Dường như...... khi nào thì...... Anh cũng từng giúp một người lau mặt giống thế......

Khuôn mặt nhỏ nhắn mơ hồ chợt lóe rồi biến mất trong đầu anh. Giờ khắc này, nơi nào đó trong lòng lại co rút đau đớn, hơn nữa còn xông thẳng vào đáy lòng.

Anh đau đến hít thở không thông, thật lâu không thở nổi.

“Oa...... Dịch Hành Vân! Kem chảy vào trong quần áo rồi!”Cháu anh gấp đến độ giơ chân.

Anh kinh ngạc trừng mắt nhìn cháu gái, cả người chấn động.

Cô bé...... Gọi anh là gì?

“Dịch Hành Vân! Chảy vào rồi! Chảy vào rồi!” Có một cô bé thường xuyên gọi như vậy.

Trái tim của anh đập điên cuồng, hoảng sợ biến sắc, lắc đầu, lại dùng sức chớp mắt, trước mắt này chỉ có cháu gái anh mà thôi.

“A! Cậu thật đáng ghét, không lau cho người ta gì cả, cháu muốn đi tìm mẹ.” Cháu gái chu miệng lên trừng anh, la hét đòi đi tìm mẹ.

Đây là chuyện gì?

Anh cứng đờ, đè lên lồng ngực đau nhức.

Chẳng lẽ là thời gian qua quá bận rộn mệt mỏi, mới sinh ra ảo giác và huyễn thính?

Hít một hơi, anh kéo lỏng caravat, vội vàng đi ra khỏi đại sảnh khách sạn, đi thẳng vào rừng định để mình thoải mái một chút.

Mùa thu sau giữa trưa bầu trời có vẻ mù mịt, ánh mặt trời ẩnsau mây đen, cảm giác giống như vào đông, giống như...... ngày đầu tiên anh đến nơi này......

Dọc theo đường nhỏ mới quy hoạch trong rừng, đi đến cuối đường là căn biệt thự đá phong cách châu Âu kia.

Anh đứng ở trước cửa biệt thự, nhìn đống kiến trúc vẫn hoang phế như xưa, kinh ngạc đến ngẩn người.

Nơi này vốn định cải tạo thành nhà ăn, nhưng cuối cùng lại ngưng sửa chữa, mà yêu cầu đình công, là do chính anh yêu cầu.

Trên thực tế, anh cũng không biết vì sao mình lại buông tha cho tòa kiến trúc này, giống như trong tiềm thức không hy vọng có người động đến ngôi biệt thự này, trong nội tâm luôn luôn có luồng lực lượng muốn bảo vệ nó.

Nhưng nguyên nhân là gì? Anh không rõ, hơn nữa, anh cũng không thích tới nơi này. Trên thực tế, anh đã nửa năm chưa hề đặt chân đến đây, bởi vì anh không định vào, không muốn vào. Mỗi lần đi qua cửa căn biệt thự này, trong lòng anh lại thấy ngột ngạt, vô cùng không thoải mái.

“Anh muốn tìm ai? Nhà này bây giờ không có người ở.” Một giọng nói trẻ con vang lên sau lưng anh.

Anh hốt hoảng xoay người, chỉ thấy một cậu bé bộ dạng tuấn tú thông minh.

A, sao nhìn cậu bé này có hơi...... Quen......

“Chú không tìm ai cả, chỉ tùy tiện xem nhìn thôi.” Anh âm thầm nghĩ xem từng gặp cậu bé ở đâu nhưng lại không nghĩ ra.

“Anh thật sự không tìm ai sao?” Cậu bé giống ông cụ non đút hai tay vào túi, chậm rãi đi về phía anh anh.

“Cái gì?” Anh nhíu máy, rất phản cảm với tiểu quỷ này.

“Vào xem đi! Nói không chừng anh sẽ nhớ ra anh muốn tìm ai.” Cậu bé nói xong lại chủ động đẩy cửa vào.

Anh há hốc mồm, tiểu quỷ này sao lại tự tiện xông vào nhà của anh?

“Này! Nhóc, chỗ này là tư nhân......” Anh đi vào theo, đang định túm lấy cậu bé kia, thằng bé đột nhiên quay đầu, nhìn anh cười kỳ lạ.

“Dịch Hành Vân, chúng ta chơi trò chơi đi!”

Anh giật mình, sao tiểu quỷ này biết tên anh?

“Nếu anh nhớ ra cô ấy là ai, tôi sẽ trả cô ấy lại cho anh.”

“Cô ấy? Ai cơ?” Anh sửng sốt.

“Cô gái trong lòng anh.” Cậu bé nhếch đôi mày nhỏ.

Dịch Hành Vân kinh ngạc khó hiểu.

Tiểu quỷ này đang nói gì vậy? Cô gái trong lòng anh? Trong lòng anh làm gì có ai? Trong lòng anh nào có......

Đột nhiên, trong đầu xẹt khuôn mặt tươi cười thanh tú ngây thơ của một cô gái, hại anh im bặt, sắc mặt hơi thay đổi.

Đó...... Là ai?

“Tôi vốn định tìm ra lời giải từ trên người cô ấy, nhưng từ ngày cô ấy biến trở về dù qua kỳ hạn nửa năm rồi mà vẫn không hề biến thân......” Cậu bé nói xong tiếp tục đi vào biệt thự.

“Tiểu quỷ rốt cuộc cháu đang nói gì thế hả?” Anh không hờn giận nhíu mày, hoàn toàn không hiểu cậu bé đang nói gì.

“Cô ấy không lớn lên, tôi cũng không thể động vào, cũng không thể phân tích, tất cả nghiên cứu đều vì vậy mà bỏ dở.”Cậu bé tiếp tục đi về phía trước, vẫn nói những lời kỳ lạ không đầu không đuôi.

Anh không kiên nhẫn, trước khi cậu bé đẩy cửa lớn, anhđuổi theo đi bắt lấy cánh tay nhỏ bé của cậu.“Không cho phép vào, tiểu quỷ, nơi này là của chú......”

“Trước kia tôi ở đây.” Cậu bé quay đầu cười.

“Cái gì?” Anh sửng sốt.

“Chúng tôi trước kia ở đây, là anh đuổi chúng tôi đi, Dịch Hành Vân.”

Anh...... Đuổi bọn họ đi? “Bọn họ” là ai?

Anh kinh ngạc dừng lại, cậu bé nhân cơ hội đẩy cửa lớn ra, bước vào phòng khách, rồi đứng im bên cửa sổ.

“Tiểu quỷ, cháu luôn nói những câu kỳ lạ……” Anh nhanh chóng bước vào phòng khách, vừa thấy bóng cậu bé bên cửa sổ, lại ngẩn ra.

Cảm giác rất quen thuộc, trước kia khi vào nơi này, anh đã nhìn thấy một cậu bé ngồi ở bên cửa sổ học người lớn uống cà phê, một cậu bé khác lại đánh điện tử trên sô pha, mà cô bé lại luôn gọi anh như bạn bè……

Dịch Hành Vân! Chú đến rồi!

Phút chốc, cả người anh run lên, những hình ảnh kia lập tức tan đi, nhưng tim anh lại đập thùng thùng kinh hoàng.

Cô bé gọi tên anh…… Cô gái kia……

Là ai?

“Trở về nơi này, cảm giác vẫn như thế, tất cả mọi ác mộng đều bắt đầu từ nơi này……” Cậu bé lẩm bẩm.

“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Cháu là ai? Chú biết cháu sao?” Anh trừng mắt nhìn cậu bé, hỗn loạn lại tức giận.

“Có lẽ biết, có lẽ không biết, nhưng cái này không quan trọng. Tôi đến đây là để tặng quà cho anh, rồi xem anh có nhận hay không.” Khóe miệng của cậu bé cong lên, búng ngón tay.

Lúc này, một người đàn ông ôm một cô bé ngủ say đi ra từ tầng hầm.

“Đây, chính là cô gái này, anh cần không?” Cậu bé hỏi.

Hai hàng lông mày của anh nhăn lại, nhìn cô bé cuộn người lại, cuối cùng không nhịn được, cao giọng quát:“Rốt cuộc các người đang làm gì? Đừng làm loạn nữa, cút ra ngoài cho tôi.”

“À? Anh không cần cô ấy sao? Nhìn cẩn thận đi, anh không cần, tôi sẽ mang đi đó.” Cậu bé nhíu mày.

“Chú cần cô bé kia làm gì……” Anh gầm lạnh, nhưng lúc này, người đàn ông ôm cô bé đặt lên sô pha, mặt quay về phía anh. Trong nháy mắt câu nói của anh kinh hãi dừng lại.

Khuôn mặt đáng yêu thanh tú, ánh mắt mang theo chút thơ ngây kia……

Cô bé này, nhìn hơi quen, thật sự quen…… Nhưng anh lại không nhớ nổi cô là ai.

“Thế nào? Biết cô ấy sao?” Cậu bé hỏi.

“Không biết, sao chú có thể biết tiểu quỷ bảy tuổi này?” Anh bực dọc tức giận nói.

“Sao anh biết cô ấy bảy tuổi?”

Anh rùng mình, ngây người.

“Cô ấy đã hôn mê tám tháng rồi, vẫn chưa tỉnh lại, cô ấy giờ đang trong trạng thái hôn mê chờ chết, làm tôi bó tay. Nếu anh cũng không thể đánh thức được cô ấy, cô ấy thật sự sẽ chết đi như vậy. Anh có thể để cô ấy chết như vậy sao?” Cậu bé nhìn thẳng anh.

Chết? Anh mở to mắt nhìn cô bé kia, sống lưng run rẩy tê dại, trong lòng một hồi hoảng một hồi đau, nhưng không biết vì sao mình lại có phản ứng này.

“Cô ấy nghĩ anh đã quên cô ấy rồi, Dịch Hành Vân, cho nên cô ấy cũng không muốn sống nữa.”

“Tôi…… Đã quên cô ấy? Chẳng lẽ…… Tôi từng biết cô ấy?” Anh hoang mang hai hàng lông mày nhíu lại, đến gần cô, trong đầu hỗn loạn căng ra.

“Đúng vậy!”

“Vậy…… Sao tôi không nhớ nổi cô ấy là ai…… Vì sao…… không nhớ nổi……”

Cô bé nhắm hai mắt, yên lặng ngủ, thở nhẹ mà chậm, không nhúc nhích.

Anh muốn vuốt ve mặt cô, nhưng tay vươn ra cũng không ngừng run, tim không ngừng co rút đau đớn.

Phút chốc, một giọng trách mắng non nớt vang lên –

“Đừng chạm vào cô ấy!”

Theo tiếng vang, một bóng người đã vọt đến trước mặt anh, một khẩu súng trong tay nhắm thẳng vào giữa trán anh.

Anh kinh hãi, khi bình tĩnh lại thấy trước mắt xuất hiện một cậu bé trắng trẻo đáng yêu khác!

“Không cho phép chạm vào cô ấy, cô ấy là của tôi.” Khẩu khí của cậu bé trắng trẻo đáng yêu lại lạnh lẽo như khẩu súng đang nhắm vào anh.

Này…… Tiểu quỷ này anh cũng đã từng gặp! Vẻ mặt Dịch Hành Vân sợ hãi không thôi. Nhưng so với vẻ sợ hãi, khi tiểu quỷ này tuyên bố cô bé kia là của mình, trong lòng anh lại có một ngọn lửa giận bùng lên.

“Phương Dạ Bạch, cậu đừng làm rối lên!” Cậu bé thứ nhất biến sắc giận dữ mắng.

“Hừ, Nam Cung Thần Võ, anh không có cách đánh thức cô ấy, tôi có. Đội của tôi có thể cứu tỉnh cô ấy.” Phương Dạ Bạch hừ lạnh.

“Vô dụng thôi, tám tháng tôi dùng hết mọi cách vẫn không thể làm cho cô ấy tỉnh lại.” Nam Cung Thần Võ lạnh lùng nói.

“Đó là thực lực của nhà thuốc các người quá yếu.”

“Cậu cho là mấy người không chuyên các cậu có năng lực sao? Đừng có làm người ta chết cười.”

“Có năng lực hay không, thử thì biết, dù thế nào, hôm nay tôi cũng phải mang cô ấy đi.”

“Đừng có nằm mơ! Khốc Khắc, cản cậu ta lại!”

Khốc Khắc lập tức nhào qua, Phương Dạ Bạch chuyển súng sang phía anh ta, nổ một phát súng, nhưng Khốc Khắc nhanh nhẹn tránh được, lăn một vòng, rút súng ra bắn rơi khẩu súng trong tay Phương Dạ Bạch.

Đột nhiên, một người đàn ông cao to nhảy từ ngoài cửa sổ vào, bảo vệ Phương Dạ Bạch, anh ta đá rơi súng trong tay Khốc Khắc xuống, hai người xoay người đánh nhau.

Dịch Hành Vân hoảng sợ trừng mắt nhìn một màn khoa trương vớ vẩn trước mắt này, hai đội tiểu quỷ lại lấy súng đánh nhau. Mắt thấy bọn họ sẽ đánh lên cô bé đang ngủ say, anh kinh sợ lo lắng đi đến ôm lấy cô, vọt sang một bên. Anh định báo cảnh sát, nhưng cảm xúc mềm mại ấm áp khi ôm lấy cô lại làm cả người anh chấn động run rẩy.

Dịch Hành Vân, tôi sẽ nhanh chóng lớn lên, chú sẽ chờ tôi lớn lên chứ?

Dịch Hành Vân, tôi không phải tiểu quỷ, tôi hai mươi sáu tuổi!

Dịch Hành Vân, em yêu anh, rất rất yêu anh……

Dịch Hành Vân, nếu em biến mất, anh có thể nhớ được em chứ?

Dịch Hành Vân…… Dịch Hành Vân……

Một giọng nói mềm mại không biết đến từ nơi nào vang lên trong tai anh, có người luôn gọi tên anh, khiến tim gan anh thắt lại đè nén, hốc mắt anh nóng rực.

Cúi đầu nhìn chằm chằm cô gái trong lòng, anh không nhịn được nước mắt trào ra như vỡ đê.

Là em gọi tôi sao? Người mà họ nói với tôi là em sao? Nhưng tôi lại không nhớ được, không nhớ ra em là ai……

Anh rất đau khổ, vì anh biết mình đã quên một chuyện vô cùng vô cùng quan trọng, chuyện đó bị khóa sâu ở nơi không thấy đáy, anh lại không tìm thấy…… Không ghép lại được…… Không giải được……

“Buông cô ấy ra, Dịch Hành Vân!” Phương Dạ Bạch hét lên giận dữ.

“Không!” Anh theo bản năng ôm cô thật chặt.

“Buông cô ấy ra! Giao cô ấy cho tôi!” Phương Dạ Bạch nhặt súng lên, nhắm thẳng vào anh.

“Tuyệt đối không! Tôi có chết cũng không buông!” Anh điên cuồng gào thét.

“Chết cũng không buông sao? Tôi xem anh chết rồi có buông ra không……” Khuôn mặt nhỏ của Phương Dạ Bạch hiện lên một tia cười lạnh kì dị, bóp cò súng.

“Tiểu Bạch! Đừng nổ súng –” Nam Cung Thần Võ quát.

Ngay lúc ấy, viên đạn đã bắn ra.

“Đoàng” một tiếng súng vang lên, làm vỡ nát màng tai Dịch Hành Vân. Ngay trong nháy mắt này, đoạn trí nhớ bị quên đi, bị ém nhẹm trong hộp đen bung ra!

Cô bảy tuổi……

Cô hai mươi sáu tuổi……

Cô gái làm anh điên mất……

Cô và anh yêu nhau……

Đó là cô gái cũng là người phụ nữ mà anh đã dành cho cô tình cảm chân thành nhất.

Có cái tên anh rất thích.

Cô tên…… Cô tên……

“Hiểu Niên!” Anh khẽ gọi tên cô, ôm chặt thân hình nhỏ nhắn của cô, rồi ngã ra sau.

Như nghe thấy anh gọi, vào lúc này, Nhậm Hiểu Niên đã hôn mê tám tháng trong lòng anh lại chậm rãi mở mắt ra —

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play