Hạ tiểu Mãn mơ màng mở mắt ra, nhìn rèm giường xa lạ, trong khoảng thời gian ngắn, không nhớ rõ chính mình đang ở đâu.
Hai má đỏ bừng nóng hổi, cả hơi thở cũng khô rát, khó chịu .
Trong nháy mắt, đôi mắt nhẹ nhàng đảo quanh, rồi im lặng ở một bên ngắm nhìn, hé ra tuấn nhan thanh thuần đang ngủ say hiển hiện trước mắt nàng, khí thế bá đạo, khuôn mặt lạnh lùng, đường cong mắt mũi miệng đều hoàn mỹ nhìn không ra khí chất kiêu ngạo, lãnh khốc uy hiếp thường ngày, trông giống như một chú bé con đáng yêu.
Nàng thầm nghĩ, hình như đây là lần đầu tiên nàng nhìn rõ bộ dáng hắn khi ngủ.
Trong dĩ vãng, nàng luôn mệt mỏi sau khi hoan ái, mà khi tỉnh lại, người nào đó cũng đã sớm đi rồi. Hiện tại nhìn thấy hắn ngủ say ở bên cạnh mình, ngực không khỏi có cảm giác ấm áp, vui vẻ.
Một khắc này, nàng không thể không thừa nhận, kỳ thật nàng rất thích rất thích hắn, thích đến không dám thừa nhận, đành phải dùng chán ghét lừa gạt chính mình cũng lừa gạt người khác.
Hiện tại, nàng rốt cuộc không thể duy trì dối gạt chính mình.
Ngày hôm qua thiếu chút nữa bị lăng nhục, nàng trong đầu đều liên tưởng đến hắn, khóc hô gọi to tên hắn, hy vọng hắn như trước kia xuất hiện kịp thời cứu nàng.
Sau đó, nàng mê man thần trí vì mị dược khống chế thân thể đến khô nóng, sớm đã quên hết thảy tất cả nghẹn ngùng. Hiện tại nhìn đến hắn ngủ ở bên cạnh, nàng mới biết được là hắn đã cứu nàng……
Trong lòng thích, rốt cuộc ẩn nhẫn không được.
“Bùi Diệc Hàn, kỳ thật ta không phải như vậy chán ghét ngươi, ngược lại thực thích.. thực thích là khác……” Thanh âm của nàng nhỏ nhẹ, mềm mại vì sợ đánh thức hắn, dịu dàng vuốt ve khuôn mặt đã khắc sâu trong lòng.
“ Là vì, tỷ tỷ ta là vị hôn thê tuyệt sắc của ngươi, bên cạnh ngươi các cô nương khác đều so với ta tốt hơn, ta như thế nào xứng đôi với ngươi, cho nên ta đành phải lừa dối chính mình, nói ra những lời không thật lòng, tàn nhẫn chán ghét ngươi……”
Hạ tiểu Mãn sâu kín thổ lộ tình cảm, cái miệng nhỏ nhắn buồn bã đáng thương ai oán, trên mặt lộ ra biểu tình cô đơn cùng tự ti hèn mọn.
“ Ai nói nàng không xứng với ta?” Vừa tỉnh ngủ giọng đặc biệt hơi khàn khàn, thanh âm không mang theo một tia hờn giận, cắt ngang lời nói không tự tin của nàng.
Hạ tiểu Mãn sửng sốt, nhanh chóng im bặt, một đôi mắt như chim ưng sắc bén chăm chú nhìn nàng, hai má lập tức đỏ bừng. “ Ngươi, ngươi……”
Hắn, hắn khi nào thì tỉnh dậy? Nãy giờ, nàng vừa mới thổ lộ trong lời nói, hắn không phải đều đã……
Nhìn ra trong lòng nàng đang nghi vấn điều gì, Bùi Diệc Hàn miễn cưỡng tiếp lời. “ Ừa, những lời nàng vừa nói, mỗi một câu ta đều nghe thấy không có bỏ qua.”
Oanh… Hai má trắng mịn ửng hồng, nóng bừng, Hạ tiểu Mãn ảo não trừng mắt Bùi Diệc Hàn, lắp bắp nói “ Ngươi, ngươi làm sao có thể nghe lén……”
Ông trời a! Thật quá mất mặt mà.
Bùi Diệc Hàn nhíu mày, tựa tiếu phi tiếu. “Những lời này của nàng vốn không phải muốn nói cho ta nghe sao?” Nàng cũng biết, hắn nghe được nàng nói thích hắn, trong lòng hắn có bao nhiêu là cao hứng?
Chuyện tình này, không phải chỉ có hắn đơn phương trả giá.
Hắn không phải chưa từng trải qua cảm giác bất an, cũng đã từng sợ hãi chính mình tự mình đa tình, sợ nàng căn bản chưa từng rung động vì hắn. Chính là, trái tim cố chấp không chịu buông tha tình cảm sâu đậm này.
Nhận định là nàng, dù có điều gì xảy ra cũng chính là nàng. Cho dù trong lòng nàng không có hắn, hắn cũng sẽ không buông tay!
Mà hiện tại hắn biết, nàng đối với hắn không phải không có cảm giác, chính là quá mặc cảm tự ti mà thôi, làm cho nàng không dám thừa nhận tình cảm của chính mình .
“ Là, mới là không phải……” Hạ tiểu Mãn xấu hổ cúi đầu thật thấp, lắp bắp phản bác, những lời thầm thì thổ lộ nhưng lại bị hắn nghe được……
Nàng cảm thấy quá mất mặt, không mặt mũi gặp người khác đâu.
Thấy nàng như vậy, Bùi Diệc Hàn không khỏi nở nụ cười. “ Mãn nhi, nàng thật đáng yêu.” Trầm thấp thanh âm dịu dàng khiến lòng người say mê, ngón tay nâng lên khuôn mặt nhỏ xinh, con ngươi đen yên lặng chăm chú nhìn nàng.
“ Nghe được nàng nói thích ta, ta thật là cao hứng.”
“Ta, ta mới không……” Hạ tiểu Mãn theo bản năng tính phản bác.
“Hừ……” Bùi Diệc Hàn chớp nhoáng phủ lấy đôi môi nàng, không cho nàng nói hết lời, con ngươi đen kiên định nhìn vào mắt nàng. “ Mãn nhi, trước hết nghe ta nói trước đã.”
Sự kiên định vững chãi của hắn thật sự làm cho Hạ tiểu Mãn rung động không thôi, dừng lại biểu tình nóng nảy, đôi mắt to tròn sợ hãi nhìn hắn, trong lòng rất là khẩn trương.
Thấy nàng bộ dáng hoang mang, Bùi Diệc Hàn không khỏi mỉm cười, ánh nhìn lộ vẻ sủng nịch yêu thương “ Nàng có biết ta yêu nàng đã bao lâu không?”
Hạ tiểu Mãn nhẹ nhàng lắc đầu.
“Ta cũng không biết bắt đầu từ khi nào, nhưng là từ khi nàng chỉ là một tiểu oa nhi đáng yêu, dùng đôi tay nho nhỏ của chính mình bắt lấy tay của ta lay lay gọi, ta liền quyết định, ta muốn suốt đời thủ hộ nàng, yêu thương nàng là tiểu muội muội của ta, nhìn nàng lớn lên, lần đầu tiên nói chuyện, lần đầu tiên tập đi……”
Thoáng đãng tâm tình cặp mắt long lanh nhớ lại những kí ức xa xôi, khắc sâu vào tâm trí càng sâu đậm. Lòng của nàng, vì những lời hắn thộ lộ, vì ánh mắt hắn mà đập nhanh liên hồi, thổn thức.
“ Sau đó, bất tri bất giác trong mắt ta chỉ có nàng, duy nhất nàng khiến cho ta luôn nảy sinh hứng thú tò mò thật nhiều, ta không khỏi cảm thấy tức giận lại sợ hãi vì trong mắt nàng không hề chỉ có một mình ta, ta sợ hãi sẽ bị người khác thay thế vị trí.”
“Cho nên, ngươi mới muốn khi dễ ta sao?”
Những lới thú nhận của hắn làm cho nàng mơ hồ có một chút ấn tượng, mới trước đây hắn giống như rất đau nàng, nhưng mỗi ngày về sau hắn liền thay đổi, trở nên rất thích yêu khi dễ nàng.
“ Ừa, ta nghĩ chỉ cần nàng chán ghét ta, nàng sẽ không quên được ta.” Ý tưởng này thực ngây thơ, hắn vốn cao ngạo, khí chất chỉ có thể ngu ngốc sử dụng dụng phương pháp này để yêu nàng.
“ Nào có người như vậy……” Hạ tiểu Mãn chu miệng lên, cảm thấy hắn biểu đạt t phương thức yêu rất tò mò kì quái, nhưng là trong lòng bởi vì sự chân thật của hắn mà ngọt ngào, vui vẻ.
“ May mắn thay nàng nhát gan lại nhẹ dạ, dễ dàng phục tùng, ta mới có thể dùng đồ ăn đem nàng lên giường.” Bùi Diệc Hàn cười nói, tuyệt không vì thủ đoạn xấu xa của chính mình mà cảm thấy chột dạ. ( Anh Hàn mặt dày mà, nếu không ai làm như vậy ăn người ta mạt tịnh)
Chỉ cần có thể có được nàng, cho dù trả giá đại giới, hắn đều nguyện ý trả giá!
“Ngươi thật sự quá xấu xa.” Thấy hắn bộ dáng vô cùng đắc ý, nàng ai oán tức giận, cho dù là sự thật, Hạ tiểu Mãn vẫn chu miệng chống trả, mất hứng trừng mắt hắn.
“ Ta chính là thích nàng như vậy.” Hắn trầm thấp khen ngợi, thấy nàng buồn bã kháng nghị lại cúi đầu hôn trụ miệng nhỏ nhắn đáng yêu.
Chiếc lưỡi linh động nhẹ nhàng tham nhập môi thơm, cướp lấy hương vị ngọt ngào từ nàng.
Hắn chính là yêu sự đơn thuần của nàng, có lẽ là chính mình tâm tư rất phức tạp, nên ngược lại yêu thích tính cách thuần khiết như vậy. Mà nàng, chính là hồn nhiên, ngây thơ như tờ giấy trắng, mới có thể làm cho trái tim hắn rung động.
“ Ưm……” Hạ tiểu Mãn hô hấp dồn dập đẩy ra hắn, đôi mắt ngây thơ khó hiểu. “ Vậy ngươi chưa từng thích đại tỷ sao?”
“Hỉ nhi?” Bùi Diệc Hàn nhíu mày, vẻ mặt giả trang như hắn không có tài năng có được diễm phúc này. “Tỷ tỷ của nàng giống như con hồ ly, ta – Bùi Diệc Hàn vô phúc tiếp thu, cũng là nàng đơn thuần như tiểu bạch thỏ đáng yêu.
Nói xong, lại hôn trụ môi nàng.”Mãn nhi, không cần tự ti, nàng chính là nàng, ta như vậy rất yêu nàng, cho nên không cần nói cái gì xứng đôi hay không xứng đáng với ta, có được không?” Khẽ liếm hôn cánh môi hồng hào, hắn thành khẩn nói hết lòng mình.
Con người hắn vốn sắt đá cứng rắn, nhu tình này chỉ vì nàng mới có.
“ Ta thật sự có thể chứ?” Trái tim vì lời nói của hắn mà rung động, mày ngài tinh xảo chớp động, hưng phấn cùng khiếp sợ xem xét hắn.
Nàng thật sự xứng đôi hắn, có thể mạnh dạn thương hắn được sao?
“ Đứa ngốc, trừ nàng ra, ai ta cũng không cần.” Bùi Diệc Hàn tức giận cắn môi dưới của nàng.
Tiểu cô nương ngu ngốc, hắn nói nhiều như vậy, nàng còn hoài nghi tình cảm của hắn sao?
“Đau quá!” Môi dưới tê dại làm cho Hạ tiểu Mãn hơi nhíu mi, cánh môi cũng khẽ giơ lên, vui sướng nhìn Bùi Diệc Hàn.
“Cho nên, tháng sau, nàng có đồng ý gả cho ta?” Khẽ liếm qua cánh môi sưng đỏ vì bị chínhmình đả thương, hắn ôn nhu lại bá đạo hỏi.
“Muốn! Ta đồng ý!” Nàng không bao giờ nữa sợ hãi lẫn trốn, Hạ tiểu Mãn vui vẻ gật đầu.
“Thế này mới ngoan.” Bùi Diệc Hàn vừa lòng nở nụ cười, con ngươi đen tà mị lại lặng lẽ biến lạnh. “ Hiện tại ta hỏi nàng vấn đề này, nàng như thế nào ở trong Túy Nguyệt Lâu? Còn bị kê đơn? Nếu không phải Hỉ nhi vừa vặn đi vào, nàng có biết xảy ra chuyện lớn gì không?”
Đột nhiên hắn biến đổi sắc mặt làm cho Hạ tiểu Mãn sửng sốt, khuôn mặt tươi cười lập tức biến mất, sợ hãi xem xét hắn, sợ hãi lại vô tội nói “Ta, ta cũng không phải tự nguyện tới nơi này, bị kê đơn cũng không phải là ta nguyện ý nha!” Ôi…… Hắn vừa mới khi nãy không phải thực dịu dàng sao? Như thế nào thoáng cái liền thay đổi sắc mặt?
“ Vậy là có chuyện gì xảy ra?” Bùi Diệc Hàn không hờn giận nhìn nàng.
“ Là, là Thẩm Tâm Liên……” Sợ bị trách cứ, Hạ tiểu Mãn nhanh nhạy đem hết thảy sự tình đều nói cho Bùi Diệc Hàn, vừa nói vừa trộm dò xét vẻ mặt của hắn.
“ Khi ta tỉnh lại, mới phát hiện chính mình là đang ở Túy Nguyệt Lâu, lại bị kê đơn, bỗng nhiên, sau đó…… Mọi chuyện về sau ngươi đều biết hết cả rồi!”
Bùi Diệc Hàn dung nhan bình tĩnh, băng lãnh khí thế làm cho người ta run sợ.
Thẩm Tâm Liên? Hắn không nghĩ tới là nàng, tuy rằng biết nàng đối với Mãn nhi có địch ý chán ghét, cũng không nghĩ đến nàng như vậy thủ đoạn tàn độc, lại ra tay không lưu tình với Mãn nhi của hắn.
Nữ nhân độc ác kia, hắn sẽ không bỏ qua cho nàng!
Bùi Diệc Hàn biểu tình âm trầm làm cho Hạ tiểu Mãn rất sợ hãi, khẽ cắn môi, nàng run run hỏi “Bùi..Bùi Diệc Hàn, ngươi là đang giận ta sao?”
“Đứa ngốc này không phải lỗi của ngươi, ta vì sao giận ngươi?” Che dấu tức giận trong lòng, Bùi Diệc Hàn nhỏ nhẹ trấn an Hạ tiểu Mãn, hắn khẽ cười.
Biết hắn không phải tức giận chính mình, nàng không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
“Thẩm Tâm Liên……” Đang suy nghĩ miên man bỗng nghĩ đến khuôn mặt dỡ tợn xấu xa của Thẩm Tâm Liên, Hạ tiểu Mãn bất chợt sợ hãi rùng mình một cái.
“ Đừng sợ, chuyện của nàng ấy ta sẽ xử lý.” Hắn ôm chặt lấy nàng, nhỏ nhẹ nói, con ngươi đen lại xẹt qua một tia tinh quang rét lạnh, dấu diếm không để cho nàng nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng, tàn khốc của hắn.
Sẽ vĩnh viễn không để nàng hay biết, hắn sẽ như thế nào đối phó với Thẩm Tâm Liên!
“ Nàng chỉ cần ngoan ngoãn chờ làm tân nương của ta là tốt rồi.”
Hắn rất khẩn cấp muốn thú nàng vào cửa!
Hạ tiểu Mãn chưa từng nghĩ tới, chính mình sẽ gả cho Bùi Diệc Hàn.
Hiện tại việc này thật sự đã xảy ra!
Nhìn chính mình trên người giá ý cùng khăn quàng vai, sợi chỉ hồng vô cùng tuyệt mỹ xinh đẹp được thêu trên hỉ phục, nhìn xuyên qua gương đồng, nàng xem đến mũ phượng đính to nhỏ hạt trân châu. Chính chằm chằm chính mình, khuôn mặt được trang điểm hết sức trang nhã, mày ngài ngượng ngùng vui sướng, cánh môi cũng nhẹ nhàng mỉm cười, tản ra khí chất của tân nương từ thẹn thùng, e lệ cùng hạnh phúc tràn đầy.
Nửa tháng thoáng một cái liền trôi qua, hôn sự của nàng cùng Bùi Diệc Hàn đúng hạn liền bắt đầu tiến hành, chỉ một ít thời gian nữa thôi, nàng sẽ cùng hắn bái đường, trở thành chân chính vợ chồng.
Nghĩ đến đây, Hạ tiểu Mãn không khỏi nở nụ cười. Cảm giác hình như đây chỉ là giấc mộng……
“Tiểu thư, giờ lành sắp đến, trang phục chuẩn bị rất tốt không có vấn đề, em phải đi ra ngoài hỏi xem đại tiểu thư có còn muốn chuẩn bị cái gì không.” Nha hoàn vui vẻ nói chuyện.
Hạ tiểu Mãn nhẹ nhàng gật đầu, nhìn nha hoàn rời đi, nàng biết giờ lành bái đường sắp đến, lòng cũng khẩn trương, hào hứng mà đứng lên.
Hy vọng lúc bái đường, nàng sẽ không có hành động thất thố gì đó, bằng không nhất định thực mất mặt.
Môi giơ lên cười khẽ, đôi mắt to tròn mở lớn, liền nhìn thấy trong gương đồng phản chiếu ra một gương mặt rất là dữ tợn.
“A..” Nàng lập tức thất thanh kêu to, sợ hãi lui về phía sau, khiếp sợ nhìn người đó đang đi tới. “Ngươi, ngươi là ai?”
Người vừa mới tới bộ dáng chật vật, tóc tai bù xù, trên mặt rất bẩn thỉu, chỉ có ánh mắt kia hung tợn trừng mắt nhìn nàng.
“ Ta là ai? Ngươi đồ tiểu tiện nhân không nhận thức được sao?” Nữ nhân thanh âm bén nhọn, xem thường Hạ tiểu Mãn mặc trên người màu đỏ giá y, không khỏi thống hận.
“Ngươi……” Hạ tiểu Mãn chậm rãi trừng lớn mắt, kia thanh âm…… “Ngươi là, Ngươi là Thẩm Tâm Liên? Ngươi làm sao có thể……”
Trừng mắt nhìn Thẩm Tâm Liên, Hạ tiểu Mãn nói không ra lời. Nàng biết Thẩm Tâm Liên bị đuổi ra khỏi Thương Minh sơn trang, nàng cũng từng hỏi qua Bùi Diệc Hàn như thế nào đối đãi với Thẩm Tâm Liên như vậy, hắn chính là thản nhiên nói với nàng, hắn là đem Thẩm Tâm Liên đuổi về nhà với trưởng bối mà thôi.
Biết Thẩm Tâm Liên chỉ bị đuổi ra khỏi sơn trang, trở về nhà của mình, cũng không biết thêm đã xảy ra chuyện gì, nàng nhẹ nhàng thở ra, tin tưởng hoàn toàn lời nói của Bùi Diệc Hàn.
Cho nên nhìn đến Thẩm Tâm Liên tàn tạ, thê lương như vậy nàng mới hết sức kinh ngạc. “Ngươi, ngươi đã xảy ra chuyện gì?”
“Ta xảy ra chuyện gì? Ngươi không biết ư?”
Bắt gặp vẻ mặt vô tội của Hạ Tiểu Mãn,Thẩm Tâm Liên càng thêm oán hận. Nếu không phải vì nữ nhân này, nàng sẽ không bị biểu ca đuổi ra khỏi sơn trang, còn bị đưa đi quân doanh làm kỹ nữ.
Nàng mỗi ngày bị tra tấn, sống không bằng chết, thật vật vả trốn thoát trở lại, thì nghe đến tin vui của Hạ tiểu Mãn gả cho biểu ca.
Nàng không cam lòng! Dựa vào cái gì Hạ tiểu Mãn như vậy có nhiều may mắn?
Nàng yêu biểu ca lâu như vậy, vì sao hắn không thương nàng? Nếu đối tượng là Hoa Hỉ Nhi nàng đành cam chịu, nhưng cố tình vì cái gì không tốt tí nào là tiểu Mãn. ( XX: tình cảm là không ép buộc được)
Nàng tự nhận nàng so với Hạ tiểu Mãn nổi trội hơn, mà biểu ca đối với nàng làm như không thấy, thậm chí vì Hạ tiểu Mãn, đem nàng đưa đến quân doanh làm kỹ nữ, làm cho nàng mấy ngày nay đều không có nhìn thấy ánh mặt trời cuộc sống.
Trong lòng nàng tràn đầy đều là hận, là tức giận, tất cả đều là do Hạ tiểu Mãn gây ra, nàng mới thê thảm như vậy!
Hận ý làm cho nàng điên cuồng, thừa dịp hôm nay hai nhà Hạ, Bùi mở tiệc vui, canh gác lại lơi lỏng, nàng trà trộn vào gia trang vì muốn trả thù Hạ tiểu Mãn.
“Ta, ta thật sự không biết……” Hạ tiểu Mãn lắc đầu, Thẩm Tâm Liên biểu tình rét lạnh làm cho nàng sợ hãi, không khỏi bất an lui về phía sau.
“Ha.. ha……” Thẩm Tâm Liên nở nụ cười to tiếng. “ Ngươi giả bộ vô tội cũng không sao, ta sẽ không cho ngươi toại nguyện gả cho biểu ca! Tân nương tử hẳn là ta mới đúng……”
Thẩm Tâm Liên điên cuồng dứt lời, giơ lên trong tay chủy thủ, hướng Hạ tiểu Mãn xông đến.
“ A..” Hạ tiểu Mãn chật vật kêu lên một tiếng, vài sợi tóc hỗn loạn bị chủy thủ xẹt qua, rơi trên mặt đất.
Nàng sợ tới mức kêu gào, muốn chạy ra tới cánh cửa ra ngoài kêu cứu, lại bị Thẩm Tâm liên bắt gọn lấy quần áo.
“Chết đi!” Thẩm Tâm Liên ngoan độc cất tiếng nói, chủy thủ hung hăng đâm tới.
“Không muốn ..” Hạ tiểu Mãn dùng sức giãy dụa đẩy ra nàng, cánh tay lại bị đâm trúng, chảy ra tơ máu. “Đau quá……”
“ Ha ha…… Ngươi cho là ngươi có thể chạy trốn đến chỗ nào?” Thẩm Tâm Liên điên cuồng cười to, càng không ngừng lấy hung khí hướng nàng sát thương.
Giãy dụa bất lực, Hạ tiểu Mãn ngã nhào lên trên bàn đang để ngọn nến cùng mũ phượng, ánh nến đụng tới khăn trải bàn, chậm rãi bén lửa bốc cháy lên.
Mà nàng dù sao đánh cũng không lại người luyện võ đã lâu Thẩm Tâm Liên, cả người đầy thương tích, lập tức bị tha đến chính giữa phòng, áp đảo nằm sấp dưới đất.
“ Đừng như vậy! Thẩm Tâm Liên! Mau dừng tay” Hạ tiểu Mãn khóc to, tức giận trừng mắt nhìn Thẩm Tâm Liên điên cuồng, hắc ám khuôn mặt.
“Ha ha…… Chỉ cần ngươi chết đi…… Biểu ca chính là của ta……” Thẩm Tâm Liên cao ngạo mà cười, những tia tơ máu hung tợn từ đôi mắt nhìn nàng.
“Đừng như vậy……” Hạ tiểu Mãn liều mạng giãy dụa, nhưng vẫn không thoát ra khỏi sự kìm hãm của đối phương, sợ hãi khóc to. “Bùi Diệc Hàn…… Cứu ta……”
Nghe thấy nàng kêu tên của biểu ca, Thẩm Tâm Liên lại cuồng nộ giận dữ, cử động nơi tay đang cầm chủy thủ mạnh hơn đâm vào ,đôi mắt âm ngoan trừng mắt nàng “Hạ tiểu Mãn, chết đi…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT