Kể từ khi Đỗ Hương Ngưng gả vào Lãnh vương phủ, vẫn có người cảm thấy không khí trong phủ thường bốc lửa không thể tin được, luôn bám theo cuộc chiến sôi nổi của Dương Bạn NHi và Lãnh Địch Thiên.
Dương Bạn Nhi nghe bọn hạ nhân lưu truyền câu chuyện này thì trong lòng chỉ cười lạnh, nghĩ thầm trước kia nàng và Lãnh Địch Thiên ở hai vườn đông, tây, chỉ cần cả hai không gặp mặt, tự nhiên bình an vô sự. Vậy mà, hiện tại bọn họ đã thành vợ chồng, rõ ràng giống như là đặt hai kho thuốc nổ chung một chỗ, không có chuyện gì mới là lạ!
Hơn nữa, trước kia bọn họ cũng chỉ đấu nhau trong lời nói, bây giờ sau khi bọn họ đã tự thể nghiệm "Ma sát bốc cháy", dĩ nhiên huyên náo càng không thể dàn xếp rồi !
Nhưng, hiện tại nàng không hề muốn gây gổ với hắn, chỉ muốn tìm được hắn, nói ra lời nói trong lòng nàng, không! Hoặc là nói nàng chỉ đơn thuần muốn gặp hắn mà thôi.
"Hồng Tình, ngươi biết Hầu gia đi đâu rồi không?" Dương Bạn Nhi vọt ra Ngô Trúc U Cư, chỉ thấy Hồng Tình, Lục Ý đang bưng bữa trưa muốn đi vào, nàng liền vội vàng hỏi.
Lục Ý rất vui vẻ khi nhìn thấy thiếu phu nhân bình an vô sự, cao hứng nói: "Sáng nay vương phi mời gánh hát đến hát trong Tỳ Ba viên (vườn cây sơ trà), nghe nói mọi người đều ở nơi đó, Hầu gia vừa đúng hôm nay không vào cung, được mời đến uống trà nghe hát rồi."
Nghe vậy, trong lòng Dương Bạn Nhi cảm thấy tức giận. Bọn họ rõ ràng không xem nàng là con dâu Lãnh gia! "Làm sao đến Tỳ Ba viên?"
"Thiếu phu nhân cũng muốn đi nghe hát sao? Hầu gia bảo chúng ta đừng quấy rầy người nghỉ ngơi, cho nên không tới đây mời thiếu phu nhân đi nghe hát, chẳng qua nếu như thiếu phu nhân kiên trì muốn đi, từ nơi này đi về phía bắc, qua Tế Liễu Đình, là có thể nhìn thấy vườn cây sơn trà, hiện tại đang náo nhiệt, rất dễ nhận ra." Hồng Tình chỉ vào một con đường đá nhỏ xa xa, cười nói.
Được gọi là Tỳ Ba viên, nhưng mà chỉ là chỗ Lãnh lão Vương gia cao hứng trồng vài cây sơn trà ở trong, ở giữa xây một tòa lầu cao chừng hai tầng, mỗi khi đến lễ tế, Lãnh vương phủ thường mời gánh hát nổi tiếng trong kinh thành tới, hát tuồng suốt ba ngày, có lúc thấy người nào tâm tình buồn bực, cũng sẽ dạy người đó hát theo, đùa chơi vui vẻ ở chỗ này.
Dương Bạn Nhi nhỏ giọng ở ngoài cửa ngắm nhìn một hồi lâu, nhìn thấy Lãnh Địch Thiên ngồi ở trong sương phòng trên lầu nghe hát, những người khác đều ở phía dưới trò chuyện vô cùng vui vẻ, bao gồm Lãnh vương gia và Lãnh vương phi, lúc này trên đài đang diễn một vở hài "Sữa đậu nành", mọi người xem cười ầm ỹ, không có chú ý tới sự xuất hiện của nàng.
Chỉ là gã sai vặt canh giữ ở cạnh cửa lập tức phát hiện, lại bị nàng đặt ngón tay lên môi ra hiệu đừng lên tiếng.
Tổng quản Thường Tiêu cũng chú ý tới, nhưng mà hắn chỉ đưa tay chỉ về phía cầu thang, rồi cười quay đầu lại tiếp tục xem kịch, biết kế tiếp không có đường sống cho hắn nhúng tay. Hắn ở vuồn Đông Thương nửa đời người, hắn cơ hồ đã nhìn Hầu gia trưởng thành, làm sao có thể nhìn không ra hôm nay tâm tình của hắn cực độ ác liệt?
"Cám ơn!" Dương Bạn Nhi cười gật đầu, nhanh chóng bước lên cầu thang, lặng lẽ đi tới sau lưng Lãnh Địch Thiên, luống cuống cắn môi mềm, trái tim như đánh trống.
"Tới đây ngồi xuống." Lãnh Địch Thiên không quay đầu lại, nhưng mặt không thay đổi ném ra một câu.
Dương Bạn Nhi kinh ngạc vì sự nhạy cảm của hắn, từ từ đến gần hắn, nhưng không ngồi xuống cạnh hắn, mà là ngoài ý muốn đưa ra cánh tay mảnh khảnh, ôm thật chặt cổ của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng giấu ở vai hắn, không muốn để người ta nhìn thấy sự bối rối của nàng.
"Nếu như người chàng yêu là Dương Bạn Nhi, ta không có lý do gì không chấp nhận. Lãnh Địch Thiên. . . . Chàng không giận nữa có được hay không?" Nàng mềm giọng thỉnh cầu.
"Ta thật sự nghe không ra ý xin lỗi trong lời của nàng." bên môi Lãnh Địch Thiên chứa một nụ cười giả tạo, tiếng nói cũng vô cùng nguội lạnh.
"Ta rất thật lòng thật dạ! Tối hôm qua làm chàng bị thương là ta không đúng, nhưng. . . . Đó là bởi vì ta nghe thấy . . . Ta nghe nói chàng muốn nạp tân phòng khác!" Nàng kiều mỵ dính vào người hắn, hài lòng ngửi mùi phái nam dễ ngửi của hắn.
"Cho nên nàng muốn hạ độc thủ để ta không thể giao hợp?" Lãnh Địch Thiên chợt sợ hãi phát hiện, thê tử của hắn thật sự là một cô gái kỳ lạ khiến người không thể tưởng tượng nổi.
Dương Bạn Nhi la lối om sòm buộc chặt cánh tay mảnh khảnh, vội vã nói: "Cho nên là ta sai rồi! Ta không nên xung động xuống tay. . . . Nhưng. . . ."
"Nhưng nếu như ta thật có tân sủng khác, nàng vẫn sẽ xuống tay thiến ta." Lãnh Địch Thiên đón lấy lời nói chưa hoàn tất cho nàng.
Hừ! Trong thiên hạ nào có chuyện tiện nghi như thế, lúc hắn có tam thê tứ thiếp , nàng sẽ phải biến thành con nhóc đáng thương nhẫn nhục chịu đựng mọi việc?
Hắn đừng mơ tưởng!
Nghe đe dọa nghiêm túc của nàng, Lãnh Địch Thiên đột nhiên cười như điên, nhưng bị Dương Bạn Nhi gấp gáp bưng kín môi, không muốn cho những người khác phát hiện bọn họ nói chuyện. Rất mất mặt!
"Đừng cười, cười nữa ta sẽ tức giận không nói!"
Lãnh Địch Thiên lấy tay nhỏ bé của nàng ra, xấu xa nhếch môi cười lạnh nói: "Để cho ta xem một chút, thành ý nói xin lỗi của nàng có bao nhiêu."
"Thấy thế nào? Chàng chưa nói sẽ không lấy nữ nhân khác nữa, chỉ có ta nhận sai, không công bằng!" Dương Bạn Nhi chu môi, không phục nói.
"Ta không biết." Lãnh Địch Thiên nhẹ giọng ném ra một câu chẳng rõ ra sao, nhìn đôi mắt tròn xoe của nàng, không khỏi mỉm cười, phát hiện mình vĩnh viễn không nhìn chán đôi con ngươi linh động của nàng.
Dương Bạn Nhi khẽ cười vui, bướng bỉnh thở ra bên tai hắn, nói: "Ta đột nhiên rất muốn cường bạo ngươi, làm thế nào?"
"Cường bạo?" trong đầu Lãnh Địch Thiên hiện lên kiều diễm triền miên của hai người ở Kiến Sơn lâu hôm đó. "Không được nói lời như thế, ta là tướng công của nàng."
"Ta biết rõ! Nhưng ta cảm thấy cảm giác dùng sức mạnh với chàng rất tốt ! Có được hay không? Thỏa mãn ta một chút đi!" Dương Bạn Nhi chủ động xuất kích, hôn gương mặt của hắn.
Cửa sổ bốn phía nhanh chóng được khép lại, Dương Bạn Nhi cười mờ ám hề hề trở lại bên cạnh Lãnh Địch Thiên, đang muốn bắt đầu công kích "thân thể" hắn, nhưng không ngờ bị hắn giữ lấy.
"Chàng ——" nàng giật mình nhìn khuôn mặt tươi cười xấu xa của hắn, cảm giác mình giống như đi vào bẫy rập của hắn, nàng không khỏi bực mình nói: "Chàng không được cử động!"
"Ta chỉ nói đóng cửa sổ, cũng không nói cho nàng cường bạo!" Lãnh Địch Thiên lộ ra tươi cười tà mị, cánh tay dài cong lên, đứng dậy đặt nàng tựa vào bạn, thuần thục cởi ra dây buộc quần áo của nàng, cẩn thận thăm dò, rút từng món y phục trên người nàng ra.
"Đừng! Ngươi gạt ta, ta muốn tự làm!" tự ái giống đực của Dương Bạn Nhi lại bắt đầu tác quái. Nàng mới không muốn ngoan ngoãn bị hắn "Xâm phạm" !
"Cái gì? Lời của nàng, ta không nghe thấy gì cả." Lãnh Địch Thiên hôn lên miệng nhỏ lảm nhảm của nàng, dùng ngón tay nhéo chơi nụ hoa cương lên dưới cái yếm của nàng.
Không nghe thấy? Hắn lừa gạt quỷ! Dương Bạn Nhi xấu hổ cảm thấy thân thể của nàng lại nổi lên phản ứng là lạ, đầu lưỡi của hắn giống như rắn linh hoạt vuốt ve trong môi nàng, sau đó. . . . Ghét! Tại sao bộ ngực của nữ nhân nhạy cảm như vậy! Mỗi khi hắn chạm vào, cả người nàng giống như vọt lên một cảm giác tê dại, da thịt đầy máu trở nên mỏng manh, sau đó lại thoải mái hơn!
"Ưm . . . Ưm ừ. . . ." Nàng muốn lên tiếng kháng nghị, nhưng lại thích cảm giác tê dại khi bị hắn hôn, nàng thật muốn cùng làm cả hai chuyện, nhưng cuối cùng vẫn là bị dục vọng đánh bại!
Ô. . . . Không nghĩ tới sau khi biến thành nữ nhân, nàng lại trở nên dâm đãng thế này! Dương Bạn Nhi "hắn" một đời anh minh —— thôi, bất kể! Lần sau nàng nhất định phải cường bạo Lãnh Địch Thiên lại. A! Nàng chỉ nghĩ đến đã cảm thấy hào hứng.
Lãnh Địch Thiên hồn nhiên không biết trong lòng của nàng đang tính toán hắn, bàn tay phái nam ác ý dò vào bên trong quần lót của nàng, xoa lông mu mềm mại của nàng, không vội đùa giỡn hạch hoa non đỏ của nàng, không chút để ý dùng hai ngón tay xoa thịt mềm ở hoa huyệt nàng, cảm thấy ẩm ướt.
"Ưm. . . . Ưm a. . . ." Dương Bạn Nhi bảo hắn đừng đùa bỡn nàng như vậy, là nam nhân thì quang minh chính đại một chút. Chẳng lẽ hắn không biết xoa như vậy, trong tiểu huyệt của nàng sẽ nhột hơn sao?
Không! Hắn không chỉ khiến nàng hơi ngứa, còn chơi ra nước mật, đầu ngón tay thô ráp ma sát thịt non của nàng, khiến nàng không ngừng lắc mông.
"Ưm. . . . Ưm á. . . ." Dương Bạn Nhi muốn nói mỗi lần sờ một chỗ là được, nhưng Lãnh Địch Thiên lại nở nụ cười mờ ám nàng nhìn không hiểu, dùng ngón cái xoa đè hoa huyệt đầy máu của nàng, dùng hai ngón tay không ngừng quấy lên ở trong tiểu huyệt của nàng, một bàn tay khác lại cởi cái yếm của nàng ra, tựa hồ rất mê hai phần thịt trước ngực nàng, thỉnh thoảng lại xoa chơi nụ hoa trân châu của nàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT