"Ai hừm. . . . . ." Thật là đau đó!

Ô ô. . . Nàng không muốn sống! Tại sao bụng của nàng đau thế này?

Sắc mặt Dương Bạn Nhi tái nhợt co rúc ở trong chăn, che bụng chịu nhịn thống khổ máu không ngừng chảy ra từ người mình.

Ngày trước nàng cũng từng nghe thống khổ đau đớn khi nữ tử có kinh, nhưng nàng vạn vạn không ngờ sẽ đáng sợ như thế, khiến người khó có thể chịu được, quả thực là sống không bằng chết, nàng cảm thấy thân thể vừa đau vừa mềm, khi máu đỏ u ám từ trong thân thể của nàng chảy ra, liền giống như có người hung hăng lóc thịt của nàng, khiến nàng đau đến không muốn sống.

Nàng không muốn làm nữ nhân! Thật là đau đó!

"Trời. . . Cứu mạng nha. . . ." toàn thân nàng toát ra mồ hôi lạnh, một lát lửa nóng, một lát lại lạnh như băng giống như ngâm thân trong nước lạnh, thống khổ đến khiến nàng suýt nữa muốn tự kết thúc.

Lãnh Địch Thiên từ mới hừng sáng đã ra cửa, lúc lên đường, còn chưa phát hiện sự khác thường của nàng, vậy mà, chờ hắn trở lại phủ, lập tức liền phát hiện tình huống có cái gì không đúng.

"Thế nào? Có người muốn tắm rửa thay quần áo sao?" Lãnh Địch Thiên vừa bước vào Ngô Trúc U Cư, liền phát hiện hai người Hồng Tình, Lục Ý vội vàng bưng nước nóng vào trong nhà.

Hồng Tình cười yếu ớt lắc đầu,vừa mang nước nóng theo Lãnh Địch Thiên vào nhà, vừa nói: "Không phải để lau, là thân thể thiếu phu nhân có chút khó chịu, cần một chút nước nóng trừ lạnh."

"Thân thể nàng không thoải mái? Có nặng lắm không? Mời đại phu chưa?" ngữ điệu của Lãnh Địch Thiên không tự chủ nâng lên, hàm chứa gấp gáp nhàn nhạt.

"Không quan trọng, chỉ là nhìn tình huống, thiếu phu nhân ngày hôm nay sợ là không hạ được kháng rồi." Hồng Tình cười he he nói, ngữ trung có chứa Huyền Ky.

Dù nói thế nào, loại chuyện như vậy luôn không dễ nói rõ giữa nam nữ! Hi vọng nội tâm chủ tử tự thông suốt, chớ bắt nàng giải thích nữa, nếu không thật là mắc cỡ!

Đã bị bệnh không thể xuống giường, còn nói không quan trọng? Lãnh Địch Thiên liếc Hồng Tình một cái, sải bước vào trong phòng, vội vã muốn nhìn rõ tình huống thân thể của Đỗ Hương Ngưng.

Vừa thấy Lãnh Địch Thiên đi vào phòng, Dương Bạn Nhi liền không nhịn được nổi giận trong bụng. Tại sao nàng phải chịu khổ, chịu tội như thế? Không cam lòng! Nàng cũng muốn Lãnh Địch Thiên nếm trận trận co rút đau đớn trong thân thể nàng lúc này, đau đớn lúc lạnh lúc nóng!

"Nàng không cần gấp thế chứ?" giọng nói của Lãnh Địch Thiên cố ý tỏ vẻ lạnh như băng, giống như chỉ thuận miệng, không muốn để ý một tia đau nhói trải qua trong lòng, vì nàng.

Dương Bạn Nhi nghe lời nói lạnh lùng của hắn, không khỏi cả giận hơn, thuận tay ném khăn nóng đắp trên bụng về phía hắn, quát: "Không cần gấp? Nam nhân đáng chết! Tự ngươi thử bị đau xem, xem rốt cuộc có gấp gáp không!"

Lãnh Địch Thiên tinh mắt nhanh tay tiếp lấy khăn nóng, bỏ vào chậu nước Lục Ý bưng vào, tiện tay vắt nước ấm, đi trở về bên giường, bỏ lại trong tay thê tử. "Ta bảo người đi mời đại phu cho nàng!"

"Không cần!" Dương Bạn Nhi giận đùng đùng nhận khăn về, liếc hắn một cái. Thật là nam nhân không hiểu phong tình, cả an ủi nàng cũng không biết! "Đi ra ngoài! Không nên vướng chân vướng tay ở chỗ này, thấy ngươi sẽ chỉ làm bụng của ta đau hơn mà thôi."

Lãnh Địch Thiên vẫn ở tại chỗ không đi, chần chờ một hồi lâu, rốt cuộc nhỏ giọng hỏi ra nghi ngờ trong lòng, "Mấy người thần thần bí bí, rốt cuộc nàng bị bệnh gì? Thật rất đau sao?"

Nhìn thấy sắc mặt nàng trắng bệch như tờ giấy, trong lòng Lãnh Địch Thiên có chút không nỡ, nàng luôn tinh lực tràn đầy, sôi nổi, khiếnhắn đã thành thói quen thấy nàng la lối rồi.

Thì ra là —— lần này Dương Bạn Nhi giận thật. Hắn là nam nhân xấu cái gì cũng không biết, lại ngồi hưởng ngư ông đắc lợi!

Nàng tức giận muốn được khóc, đôi mắt vốn linh hoạt trắng đen rõ ràng dâng lên nước mắt, oa oa la hét: "Ngươi tránh ra! Tại sao người đau đớn không phải ngươi? Tại sao biến thành nữ nhân không phải ngươi? Để ngươi biến thành nữ nhân tốt lắm! Như vậy ta nguyện ý cưới ngươi, nuôi ngươi cả đời!"

Lãnh Địch Thiên như rơi trong sương mù năm dặm, chung quanh mịt mờ, rơi vào không trung. Nàng muốn lấy hắn, nuôi hắn cả đời? Còn muốn hắn biến thành nữ nhân? Nói hưu nói vượn!

"Nàng không nên quá được voi đòi tiên, nếu không coi chừng ta không khách khí với nàng!" Lãnh Địch Thiên chỉ nghĩ nàng vẫn đang diễn trò, giả làm Dương Bạn Nhi đã chết.

Bạn Nhi. . . . . .

"Lúc nào thì ngươi khách khí với ta? Tự ngươi nói nha. . . Thật là đau! Tại sao nữ nhân có nhiều chuyện phiền toái như vậy? Bất kể, ta muốn đổi với ngươi!" Dương Bạn Nhi cầm khăn nóng hắn đưa lau nước mắt, lại lau đến cả mặt không biết là nước hay là lệ, rất chật vật.

"Chuyện phiền toái của nữ nhân. . . . Thì ra là nàng có kinh nguyệt, ta còn tưởng rằng nàng mắc bệnh không chữa được! Đỗ Hương Ngưng, nàng thật là chuyện bé xé ra to!" Lãnh Địch Thiên tức giận phát ra tiếng gầm, nhưng cũng đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

Cũng may, nàng không có sao!

"Ta chuyện bé xé ra to?" Dương Bạn Nhi cảm thấy một ngày nào đó mình sẽ bị nam nhân này làm tức chết, nàng không phục quát lại: "Bệnh nữ nhân đi theo ta cả đời, chẳng lẽ không phải là tuyệt chứng? Đau đau đau. . . . Ta sắp bị đau chết, ngươi rốt cuộc có biết hay không?!"

Từ trong miệng nàng hô lên một chuỗi chữ đau, chữ chữ khảm vào tim, Lãnh Địch Thiên lại cố mặt lạnh, kêu rên nói: "Biết thì như thế nào? Đó là chuyện của nữ nhân các ngươi, liên quan nam nhân chúng ta chuyện gì? Về sau đừng dùng bệnh này để cải vã, nhàm chán!"

Nhàm chán? Hắn lại dám nói nàng nhàm chán, khiến Dương Bạn Nhi nhắc lên một hơi, đang muốn mở miệng mắng to, trong bụng hung hăng quặn đau, đau đến nàng toát mồ hôi lạnh ra, cắn răng nghiến lợi, nước mắt không khỏi ròng ròng, ủy khuất nói: "Ngươi tránh ra! Ta không muốn nhìn thấy nam nhân đần như ngươi, một chút cũng không thông cảm ta, cũng chỉ biết mắng chửi người, chê ta nhàm chán thì không cần để ý ta! Để mình ta ở chỗ này đau chết thôi!"

"Được! Giống như ngươi mong muốn, ta đi!" Lãnh Địch Thiên mạnh mẽ đứng lên, tức giận đằng đằng phẩy tay áo bỏ đi. Thật là nữ nhân không biết điều, lại nhiều lần đuổi hắn đi ra ngoài, giống như hắn là ôn thần!

Dương Bạn Nhi mím miệng nhỏ nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi lạnh lùng của hắn, sững sờ một hồi lâu. Hắn. . . Hắn thế nhưng đi thật! Chẳng lẽ hắn không thể hò hét nàng sao?

Nam nhân đáng chết! Lãnh Địch Thiên đi rồi! Nàng cũng không phải thật lòng muốn hắn rời đi, mà hắn lại tuyệt nhiên rời đi! Nàng chỉ là muốn hắn dụ dỗ đôi câu, chẳng lẽ như vậy sẽ lấy mạng của hắn sao?

Ghét. . . . . . Hận chết hắn á!

※ ※ ※

Đau đau đau. . . . . . Ta sắp bị đau chết, ngươi rốt cuộc có biết hay không? !

Giận không kềm được lao ra Ngô Trúc U Cư, Lãnh Địch Thiên thối cả mặt, trong lòng lại không khỏi tràn đầy lời khóc đau của Đỗ Hương Ngưng, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tái nhợt, nước mắt chảy dài.

Lúc kinh nguyệt tới, thật sẽ đau như vậy sao? Lãnh Địch Thiên nghĩ tới, không khỏi lo lắng. Nghe Hồng Tình nói ngày hôm nay nàng không thể xuống giường, tựa hồ thật thật nghiêm trọng.

Vốn là, chỉ cần hắn vừa đến Kiến Sơn lâu, tâm tình sẽ bình tĩnh lại, vậy mà, hắn ngồi một mình ở trước bàn chốc lát, trong lòng không khỏi lại nghĩ về bóng dáng của Đỗ Hương Ngưng, nhớ tới hôm đó nàng phóng đãng cùng hắn hoan ái ở chỗ này, suy nghĩ và hành động của nàng khác với nữ tử bình thường, điều nào cũng động tới tim của hắn.

Lại nhớ tới khuôn mặt nhỏ nhắn yếu đuối, bộ dáng kêu đau của nàng, Lãnh Địch Thiên phát hiện lòng của mình không tỉnh táo được, cả trái tim đều đập theo nước mắt của nàng.

"Người đâu!"

Theo một tiếng gọi của hắn, lập tức liền có người vội vàng chạy lên hành lang, cung kính canh giữ ở bên cạnh cửa nói: "Hầu gia, xin hỏi có gì phân phó?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play