Cũng không ai ngờ tới, coi như Dương Bạn Nhi không có lòng phá hư, cái loại công việc cần thể lực hoặc khéo tay này, tuyệt đối cũng sẽ tự động hư ở trên tay nàng, chuyện xảy ra thật tự nhiên, nàng ngay cả một món điểm tâm cũng không cần phí, đã khiến mọi người giơ chân không dứt.

"Thiếu phu nhân!"

Sau khi kinh thiên động địa, lại thêm một tiếng hét thảm.

Dương Bạn Nhi đưa ra đôi tay, bất đắc dĩ dò xét thảm sự phát sinh dưới chân nàng. Mới vừa rồi nàng lại không cẩn thận đập một chén canh, là sư phụ ở phòng ăn dùng lửa nhỏ đun một ngày một đêm, thật vất vả mới nấu xong, lại bị nàng làm vỡ.

"Chỗ vương phi phải giao phó thế nào? Chén canh này là bà phân phó chúng ta nấu cho Hầu gia bổ thân thể, bây giờ canh đã mất, có nấu lại, cũng mất một ngày đêm!"

Dương Bạn Nhi đột nhiên cảm thấy bọn họ rất đáng thương, lòng trắc ẩn của nàng bị kéo lên rồi, chỉ có thể nhắm mắt nói: "Vậy để ta đi cầu tướng công ta, bảo hắn nói là uống canh rồi, chỉ cần chúng ta không ai nói, chuyện sẽ không bị vạch trần, sau đó đại sư phụ nấu chén canh khác bổ, bổ trở về cho hắn là tốt rồi!"

"Nhưng. . . ."

Ai, thiếu phu nhân này vào cửa không lâu, không biết chủ trong vườn Đông Thương thật ra là Hầu gia, hắn hận nhất người ta nói láo, dĩ nhiên càng sẽ không tha thứ sai lầm của bọn hạ nhân như họ, mặc dù sai lầm này là chính thê tử hắn gây ra.

"Nếu chuyện do ta làm, thì để cho ta đi xin tha thứ, yên tâm đi! Nhiều lắm là chính ta bị hắn bỏ rơi mà thôi!" Dương Bạn Nhi nghĩ thầm cũng không phải là chuyện lớn gì, nàng còn ước gì bị Lãnh Địch Thiên đuổi ra khỏi nhà, khỏi bị hắn biến tướng làm nhục.

Mọi người hai mặt nhìn nhau. Lời nói của tân thiếu phu nhân này luôn điên đảo kỳ lạ, có lúc lại thú vị cực kỳ, thật khiến bọn họ không nỡ khi dễ, cũng không hiểu vì sao Hầu gia bắt nàng làm những công việc nặng này, căn bản là cố ý muốn nàng tìm phiền toái.

Lúc mọi người ở đây không nghĩ ra biện pháp tốt hơn, tiếng buồn bã than thở của Thường Tiêu tổng quản phòng lương đã vang vào phòng ăn, vẻ mặt có chút khổ não, "Sư phụ, làm ít thức ăn khuya cho chúng ta, tối nay không chong đèn suốt đêm, chỉ sợ ngày mai sẽ phải bị mắng rồi!"

Hai ngày nay Dương Bạn Nhi làm bạn với người làm, phát hiện bọn họ có lúc thật rất đáng thương, có lúc không phải bọn họ lười biếng, mà là không hề đủ sức, hiện tại nàng mới hiểu sơ nổi khổ tâm riêng của bọn họ.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Nàng rất cảm thấy hứng thú hỏi.

Thường Tiêu giật mình nhìn thiếu phu nhân một cái. Hắn xử lý tạp vụ trong vườn Đông Thương, tự nhiên sẽ biết nàng bị Hầu gia cho làm công việc của người hầu, nhưng với lễ hắn vẫn gọi, "Thiếu phu nhân."

"Chuyện phòng lương, có lẽ ta có thể giúp được việc." Nói nhảm, đây chính là nghề ban đầu của nàng, dĩ nhiên sẽ không phá hỏng chuyện.

Chỉ là, danh tiếng phá hỏng của nàng mọi người đều biết.

Thường Tiêu nhìn lên nhìn xuống đánh giá nàng một cái, trái tim không khỏi run rẩy, nghĩ thầm không chọc tới phiền toái lớn gì chứ!

Tiền đồ của hắn, tựa như đã nhất định không sáng!

※ ※ ※

Kiến Sơn lâu, thật ra thì chính là thư phòng của Lãnh Địch Thiên, lầu này hai tầng, bốn bề được nước bao quanh, lên lầu cần đi qua một con đường, người của vườn Đông Thương đều gọi nó là Ba Sơn Lang, mà tầng dưới chót thì gọi là Ngẫu Hương Tạ, bên trong chứa vô số sách, hành lang bên ngoài dọc theo nước có xếp ghế dài, lúc nghỉ ngơi có thể xem cá nghịch nước, mùa hè có thể ngắm sen, lên cao có thể nhìn thấy toàn cảnh vườn Đông Thương, thậm chí có thể dò xét cảnh vườn Tây Hổ bên cạnh.

Dương Bạn Nhi biết cảnh khó của Thường Tiêu, phát hiện đó căn bản không phải chuyện lớn gì, thì ra chỉ là kinh phí những hạng mục mấy ngày trước lúc nàng và Lãnh Địch Thiên thành thân quá mức khổng lồ phức tạp, trong khoảng thời gian ngắn bọn họ không cách nào tính toán rõ ràng, nhưng Lãnh Địch Thiên muốn xem sổ sách, bọn họ căn bản còn chưa kịp chuẩn bị xong.

Nàng rất tốt bụng đem một nửa sổ sách về Ngô Trúc U Cư, nhẹ nhàng giải quyết một nửa công việc vẫn còn chưa thấy Lãnh Địch Thiên trở về phòng, trong lòng lại nghĩ đến nàng còn chưa giải quyết chuyện nấu canh, mới hỏi người làm, biết được Lãnh Địch Thiên ở thư phòng, liền vội tới thương lượng với hắn.

Nhìn thấy Kiến Sơn lâu, bước chân của Dương Bạn Nhi không tự chủ càng thêm dồn dập.

Kỳ quái! Mấy ngày nay nàng cảm giác bụng nong nóng căng căng, có chút sưng, rõ ràng nàng không có tham ăn gì, nhưng cứ cảm thấy thân thể có chút kỳ quái, hơn nữa bộ ngực nhiệt trướng càng thêm khiến nàng không biết làm sao.

Ghét! Ghét! Thân thể nữ nhân nhiều tật xấu! Dương Bạn Nhi nghĩ thầm mình có phải ngã bệnh, mới có thể toàn thân có cái gì không đúng hay không.

"Đỗ Hương Ngưng, nàng tới làm cái gì?"

Thật vất vả đi hết Ba Sơn Lang, Dương Bạn Nhi không nghĩ tới câu nói đầu tiên mình nghe được khi vào cửa, chính là câu hỏi của Lãnh Địch Thiên, nàng nhịn xuống lửa giận đầy bụng, cười nhìn hắn đang dựa vào bên cửa sổ. "Không có gì, tới thỉnh an phu quân tốt của ta!"

Lãnh Địch Thiên khinh thường cười một tiếng, đứng dậy tiện tay đóng cửa sổ, đi trở về trước bàn sách ngồi xuống, lạnh lùng nhíu mày dò xét nàng nói: "Vô sự không lên Tam Bảo Điện, hôm nay nàng lại đập bể cái gì, muốn đến cầu xin ta tha thứ nàng sao?"

Thật là chính xác! Dương Bạn Nhi hoan hô một tiếng ở trong lòng, nhưng ngay sau đó lại bị giọng điệu lạnh lùng trào phúng của hắn tưới một gáo nước lạnh. "Thật ra thì ta không ăn cơm đói chết không quan trọng, nhưng có một việc, ta muốn cầu xin ngươi. . . . Cầu xin ngươi đi nói với vương phi. . . . Nói. . . . . ."

Ghét! Nàng nhất định là ngã bệnh! Lúc thấy Lãnh Địch Thiên, thân thể lại có cảm giác, chợt có chút muốn cùng hắn. . . . Làm việc mắc cỡ kia!

"Nói gì?" Lãnh Địch Thiên nhìn thẳng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, tham nhìn đôi con ngươi long lanh của nàng, mặc dù lúc này nàng hơi chột dạ, giống như nghĩ tới một chuyện vô cùng đáng xấu hổ.

Dương Bạn Nhi lắc đầu bỏ đi ý nghĩ trong đầu, thu hồi lý trí nói: "Hôm nay vương phi phân phó nấu một chén canh cho ngươi uống, kết quả bị ta không cẩn thận làm vỡ ——" nàng nói một nửa, nâng lông mi dài trộm dò xét Lãnh Địch Thiên, phát hiện vẻ mặt hắn hơi nặng nề, liền vội vàng nói: "Ta biết rõ chuyện này đều là lỗi của một mình ta, nhưng những người khác sẽ cùng gặp nạn! Hôm nay ta có thể không ăn cơm, nhưng cầu xin ngươi đi nói với vương phi ngươi đã uống chén canh kia rồi, ngày mai ta sẽ tự mình bưng tới chén canh khác nói cám ơn ngươi, như thế nào?"

"Nàng biết mình đang nói cái gì không? Cuộc đời ta ghét nhất người ta nói láo, nàng biết không?" Ánh mắt lạnh nhạt của hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ửng hồng khác thường, môi mỏng cũng mơ hồ hiện ra nụ cười yếu ớt không rõ ràng, phát hiện ánh mắt của nàng bất định, chợt vui chợt giận.

"Bằng không ngươi phạt ta đi, chỉ cầu ngươi dàn xếp, chỉ cần ngươi đáp ứng, hôm nay ta có thể không ăn, ngày mai cũng không cần ăn, có được hay không? Bọn họ rất đáng thương!" Dương Bạn Nhi không biết mình từ nơi nào tìm ra một đống lòng đồng tình, có thể là bởi vì từ trước nàng chính là chủ tử tốt người người công nhận!

Chỉ là, buổi sáng lúc mới vừa rời giường thì ngoại lệ, lúc tỉnh sẽ giống một bạo quân!

"Hai ngày không ăn cơm, chẳng lẽ nàng không cảm thấy đói?" Lãnh Địch Thiên không muốn nhìn đôi mắt linh hoạt của nàng, lại phát hiện tầm mắt của mình luôn không tự chủ được bị nàng hấp dẫn.

Một đôi con ngươi của nàng lộ ra thần thái thông minh kiêu ngạo, khiến hắn không thể sinh tức, Lãnh Địch Thiên cảm thấy mình bị uy hiếp. Hắn rõ ràng nên hận nàng, không phải sao?

Vậy mà, mỗi lúc ngọn lửa giận nâng lên cổ của hắn, lại luôn bị cứng rắn nuốt xuống.

Dương Bạn Nhi khẽ hừ một tiếng, lẩm bẩm oán giận: "Không có biện pháp, ai bảo phu quân tốt của ta là chính nhân quân tử, làm chết đói một thê tử không sao, tái giá là được!" Nói xong, nàng chuyển mắt len lén liếc hắn một cái, chợt thầm kêu ở trong lòng. Thảm! Nàng giống như thấy một đống chim nhỏ bay tới bay lui, hát bài ca xuân trước mắt.

"Nàng đang nói bậy bạ cái gì?" Lãnh Địch Thiên hung hăng híp tròng mắt đen.

"Ta nào có nói bậy, ấy là đống chim nhỏ loạn gọi xuân mới đúng. . . ." Dương Bạn Nhi cho là mình kịp thời thu miệng, nhưng mà lại không kịp rồi, toàn bộ lời của nàng lọt vào trong tai của hắn.

"Chim nhỏ gọi xuân?" Lúc này, hắn nhíu chặt chân mày, miễn cưỡng đè nén xung động điên cuồng với nàng. Hắn rốt cuộc cưới một thê tử như thế nào? Mọi chuyện giống như đều thoát ra khỏi bàn tay của hắn, điên cuồng múa với nàng.

Dương Bạn Nhi vội vàng lắc đầu phủ nhận, chột dạ quay đầu đi chỗ khác, nói: "Cái gì chim nhỏ gọi xuân! Là ngươi nghe lầm, ta đang hỏi ngươi rốt cuộc có đáp ứng nói dối hay không, tất cả đều vui vẻ?"

"Có gì không thể." Lãnh Địch Thiên nói ra một câu trả lời khiến người không tưởng được.

"Thật?" Dương Bạn Nhi vui mừng trừng lớn mắt, huơ tay múa chân nhảy đến trước mặt hắn, rất vui vẻ nắm bàn tay của hắn lên, cười nói: "Ta biết ngay lương tâm của nam nhân này vẫn chưa bị mất hết. Chúng ta nói xong rồi, ta không ăn hai ngày, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy! Ngươi hãy yên tâm đi! Ta tuyệt đối sẽ không nuốt lời!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play