"Ừa. . . . Lãnh Địch Thiên. . . . Cầu xin ngươi dừng tay. . . . Cầu xin ngươi. . . ." Dương Bạn Nhi đã không để ý cái gì gọi là chí khí rồi, chỉ biết tiếp tục như vậy nữa, nàng cũng sẽ điên mất.
Hắn làm như không nghe thấy khẩn cầu của nàng, vòng tròn khinh nhờn âm hoa của nàng càng vẽ càng nhỏ, càng lúc càng xâm nhập giữa mật huyệt ướt át của nàng, trực tiếp xoa đè lại viên hoa tâm, không ngừng dùng đầu ngón tay chơi đùa, tràn trề ý chơi đùa tựa như đứa con nít lấy được một món đồ chơi thú vị mới lạ.
"A. . . . . . Đừng như vậy. . . . . ."
Một tiếng thở ra như có như không, vẻ thẹn thùng nhiễm đỏ bên tai Dương Bạn Nhi, nàng cau mày, cắn chặt môi mềm, hơi sợ khoái cảm đối với nàng mà nói là xa lạ khác thường mênh mông cuốn tới, đánh thẳng vào tứ chi bách hài của nàng, xấu hổ cảm thấy mật ái từ hoa cốc của nàng thấm ướt ngón tay dài của hắn.
"Nữ nhân lẳng lơ!" Lãnh Địch Thiên nhẹ trêu một tiếng, càng thêm suồng sã tứ phía đổi cắn một bên nhụy khác của nàng, đầu lưỡi linh hoạt giống như rắn thấm vào yếm đỏ của nàng, ngón tay dài lại qua lại đùa giỡn thịt mềm trong hoa cốc của nàng, thỉnh thoảng lại dò vào trong huyệt non nớt hấp dẫn của nàng, nhè nhẹ xoay xoay thật nhanh.
Dương Bạn Nhi chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ có thời khắc mắc cỡ như thế, nàng đỏ mặt muốn kẹp chặt hai chân, lại phát hiện bị thân hình cao lớn của hắn ngăn lại, hơn nữa còn cường ngạnh khiến mảnh đất bí mật giữa chân nàng bại lộ ở trước mặt của hắn!
Ghét! Nàng cuối cùng biết tại sao hắn không trói chân của nàng lại! Ý xấu, hạ lưu! Khiến nàng làm ra tư thế đáng xấu hổ như vậy, toàn bộ để hắn xem sạch bách!
"Lãnh Địch Thiên. . . . Ta, ta không muôn làm tình kiểu đồng tính với ngươi! Như vậy thật rất kỳ quái. . . ." Dương Bạn Nhi chu môi, khó xử nói.
Đồng tính? Lãnh Địch Thiên buồn cười nâng môi mỏng lên, phát hiện tư tưởng của tân hôn nương tử của hắn thật thú vị, hắn không nhịn được cười trêu nói: "Ta chưa bao giờ biết lễ Chu Công giữa phu thê, thì ra kêu là đồng tính! Đây cũng là lần đầu ta nghe nói, một truyện cười rất có ý tứ!"
"Ta nghiêm túc!" Dương Bạn Nhi nín thở ngưng thần, đứng đắn, lại phát hiện hắn căn bản không tha nàng, tiếp tục khinh nhờn thân thể của nàng, thậm chí càng thêm ngông cuồng. "Đừng. . . . Đừng cởi!"
Trong chớp mắt, Lãnh Địch Thiên đã gạt ra yếm đỏ của nàng, một đôi nhũ tuyết ngon sáng ngời xuân sắc, hai nhụy xinh đẹp trước ngực không biết thẹn thùng đứng thẳng trước mắt hắn, dưới ánh đèn cầy vui vẻ, càng tăng thêm mị sắc kiều diễm, giống như đang mời hắn ngậm lấy một phen.
Thành thật mà nói, Dương Bạn Nhi cũng không quen trước ngực mình có thêm hai phần thịt non trắng mềm, thậm chí cảm thấy là gánh nặng, vậy mà nàng không ngờ rằng dưới sự vuốt ve của Lãnh Địch Thiên, lại có thể tạo ra khoái cảm kích động lòng người như thế, ngưa ngứa nong nóng, triền miên lượn lờ trong buồng tim của nàng, ấm o o .
"Không nên nhìn!" Dương Bạn Nhi quay mặt đi, không dám nhìn mặt lạnh lùng của hắn nữa, cảm thấy hai gò má mình đốt nóng, cơ hồ muốn toát ra tia lửa rồi.
Lãnh Địch Thiên nhếch môi cười nhạt, nhìn gò má xinh đẹp của nàng, ánh mắt thẹn thùng e lệ, sáng rỡ long lanh, rõ ràng đã khuất phục trong dục vọng, rồi lại muốn bướng bỉnh, đáng yêu vô cùng.
Từ đó, hắn càng muốn làm chuyện xấu. Đưa tay nhéo một cái nhụy kiều diễm ở trước ngực nàng, ngón tay dài ác ý của phái nam chuyển chơi viên châu nhỏ nhạy cảm, sức lực lúc nhẹ lúc nặng, thỉnh thoảng cầm trọn vụ trắng của nàng, mắt thẳng dò xét phản ứng của nàng.
"Ngươi không thể vậy, nè, ngươi sẽ xoa hỏng. . . ." Mới dùng thân phận nữ tử cảm thụ tình dục, Dương Bạn Nhi có chút không biết làm sao, càng không biết nhụy kiều diễm không yếu ớt như trong tưởng tượng của nàng, chỉ là da thịt đầy máu nhạy cảm khiến nàng cho là mình sắp không chịu nổi sự hành hạ của hắn.
"Vậy sao? Vậy ta ngược lại muốn nhìn xem làm sao mới có thể làm hỏng nàng!" Lãnh Địch Thiên nở nụ cười tà, bàn tay đùa bỡn xuân sắc nhiều thêm một phần sức lực.
"Ngươi ——" Dương Bạn Nhi nổi đóa, giận tư tưởng xấu của hắn, rồi lại không tự kìm hãm được yêu cực kỳ vui thích khuây khoả từ đầu ngón tay hắn truyền tới.
Lãnh Địch Thiên phát hiện mình càng ngày càng thích xem bộ dáng tức giận của nàng, vẻ mặt sinh động, thẹn thùng quý khí, càng kỳ lạ chính là nàng lại mơ hồ lộ ra một khí chất không thuộc về nữ tử, đặc biệt không nói ra được.
"Đáy quần lót nàng ướt, chắc không thoải mái! Để cho ta thuận tiện cởi ra cho nàng!" Mới nói, tay của hắn đã bắt đầu hành động.
"Không cần! Ta. . . Không có không thoải mái. . . Đừng á!" Dương Bạn Nhi gấp đến độ sắp rơi lệ, nhưng lực không bằng hắn, chỉ có thể ngoan ngoãn bị hắn nâng cái mông tròn lên, để cho hắn từ phía sau kéo quần lót tơ lụa xuống, làm như lơ đãng, đầu ngón tay của hắn chậm chạp lướt qua rãnh mông của nàng, khiến nàng run rẩy.
"Ngươi ——" Dương Bạn Nhi biết hắn cố ý!
Từ trước đây thật lâu nàng đã biết Lãnh Địch Thiên là một cao thủ chơi nữ nhân, trong kinh thành, chuyện thiếu chủ hai phủ Đông Thương, Tây Hổ giành danh viện hồng kỹ làm thú vui ai cũng biết, đã không phải là cái gì ly kỳ rồi.
Có lẽ là ông trời muốn phạt bọn họ! Để cho bọn họ kết thành vợ chồng, hai người không vừa mắt nhau, bây giờ lại vào động phòng, lại còn làm chuyện mắc cỡ kia!
Lãnh Địch Thiên tiện tay ném quần lót của nàng qua, môi tuyết cận bờ vai trắng của nàng nói nhỏ: "Như thế nào? Thoải mái chút ít chứ!"
"Đâu. . . . Nào có!" Dương Bạn Nhi vừa mong đợi vừa sợ nhìn môi của hắn, tay của hắn, không biết kế tiếp hắn lại muốn đặt ở chỗ nào trên người mình.
"Vậy sao? Để cho ta xem." trong lời nói của Lãnh Địch Thiên chứa bí ẩn, tròng mắt đen nhìn chăm chú đôi mắt hốt hoảng của nàng, bàn tay phái nam bắt đầu hành động vì lời nói của mình.
"Nhìn? Sao, sao mà nhìn. . . ." Dương Bạn Nhi còn chưa có nói xong, một đôi con ngươi chói lọi liền trợn tròn, giật mình cảm thấy ngón tay dài của hắn cố tình làm bậy xâm nhập trong khe hoa bí mật của nàng, móc móc ái dịch chậm rãi chảy ra.
"Nếu như không phải thoải mái, khe của nàng làm sao lại chảy ra nhiều nước mật vậy?" Lãnh Địch Thiên cố ý cười trào phúng, càng thêm điên cuồng chuyển động lên ngón tay, quấy lên trong huyệt mềm mại của nàng.
"Lãnh Địch Thiên!" Dương Bạn Nhi thẹn đến muốn chui xuống đất, giận dữ ngút trời hô lên tên của hắn.
Nam nhân đáng chết này!
"A. . . . . . A. . . . . ." Nàng nhất định phải giết hắn ! Dương Bạn Nhi cực kỳ tức giận lập lời thề hung ác, rồi lại không nhịn được bật ra từng tiếng rên rỉ vì khoái cảm dâm đãng hắn khơi lên.
Thật thoải mái nha!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT