Vào đầu tháng 2 nhưng thời tiết vẫn còn rét lạnh. Nghe nói lò sưởi trong văn phòng Umbridge xảy ra vấn đề, thường xuyên phun pháo hoa ra ngoài, vài lần mụ đã bị pháo hoa bất ngờ phun ra đốt cháy quần áo hoặc tóc.

Harry, Draco và Neville ở phòng cần thiết tụ họp, hai tiểu hoan vô cùng sùng bái nhìn chằm chằm Malfoy thiếu gia, không ngừng truy hỏi làm sao cậu làm được như vậy.

“Rất đơn giản.” Draco đắc ý: “Ta chỉ đề nghị cặp song sinh Weasley đem pháo hoa đùa dai của bọn họ giả dạng thành củi lửa, sau đó ta bảo gia tinh nhà ta trộm bỏ vào lò sưởi của con cóc kia mà thôi.”

“Draco thật lợi hại~” Neville hâm mộ nói: “Chừng nào mình mới có thể thông minh được vậy chứ?”

Draco nhếch khóe miệng: “Cậu bây giờ cũng rất tốt, mấy chuyện hao tốn tâm tư này cậu không cần quan tâm, bất luận là chuyện gì ta cũng giúp cậu.”

“Chính là ta cuối cùng cũng không thể dựa vào cậu cả đời nha.” Neville đỏ mặt nói.

“Cậu có thể.” Draco nhìn cậu thành thật nói: “Ta cả đời này có thể để cậu dựa vào, như vậy cậu có muốn dựa vào ta không?”

Neville kích động né tránh tầm mắt của Draco, ngượng ngùng nói: “Sao, sao tự nhiên lại đột nhiên nói như vậy……..” Cậu vừa quay mặt đi liền thấy Harry, vội vàng mượn cơ hội dời đề tài: “Harry, cậu cười cái gì?”

“A, không có gì, mình chỉ cảm thấy Umbridge buồn cười lắm.” Harry cuống quít giải cứu: “Draco, nghĩ biện pháp đuổi mụ ra khỏi trường đi, hôm qua trên khóa độc dược mụ còn nói xấu Sev.” Ai, cậu cũng không phải cố ý muốn cản trở Draco, chính là cảm thấy Neville thực đáng thương mà thôi……..

Draco thở dài, buông tay: “Ta không có biện pháp.”

Harry bắn cho cậu một cái xem thường, hừ, mang thù!

Bất quá cơ hội của bọn họ rất nhanh đã xuất hiện. Umbridge vì hoài nghi pháo hoa so cặp song sinh Weasley gây ra, liền cấm túc bọn họ, dùng bút lông chim có Hắc ma pháp phạt bọn họ viết ‘Em không dám đùa dai nữa’, kết quả chữ viết bị chuyển dời tới mu bàn tay họ tạo thành miệng vết thương. Draco biết được đồng bọn hợp tác của mình bị ngược đãi như vậy, trực tiếp viết một phong thư gửi tới tòa soạn 《 Nhật Báo Tiên Tri》, còn ghi đích danh Rita Skeeter, vị phóng viên nổi tiếng của Giới Phù Thủy lập tức liên hệ với Dumbledore, dưới sự phối hợp của Dumbledore liền tới Hogwarts gặp cặp song sinh Weasley tiến hành phỏng vấn, sau khi yêu cầu một cuộc phỏng vấn với con cóc hồng Umbridge bị mụ dùng lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt, lập tức gấp rút làm một bài báo với đầu tít là 《 Sự thật bi thảm! Quan viên điều tra cao cấp của Bộ Pháp Thuật sử dụng dụng cụ Hắc ma pháp để ngược đãi học trò 》.

Ngay lập tức, thư kháng nghị ào ạt đổ về Bộ Pháp Thuật, không quá vài ngày sau Umbridge dưới sự hoan hô của đám học trò ỉu xìu bị Fudge triệu về, Bộ Pháp Thuật vì trốn tránh trách nhiệm, còn hạ chức mụ đồng thời có bài phát biểu thanh minh trên 《 Nhật Báo Tiên Tri 》.

Trường học lại gió êm sóng lặng.

Bất quá Dumbledore lại phát hiện ra chuyện bất ổn.

“Gần hai tháng nay, bởi vì lực chú ý của chúng ta đều đặt lên người Umbridge, cùng cái gọi lạ cải cách giáo dục của Fudge, thế nhưng không hề chú ý tới Bộ Pháp Thuật đã thay đổi nhân sự.” Dumbledore cau mày đưa thư tín Kingsley mới gửi tới cho Severus cùng Lockhart phu nhân xem: “Các ngươi xem, hai tháng này nhân sự ở Bộ đã thay đổi rất nhiều, một số gia đình ủng hộ Tử Thần Thực Tử đã thành công nắm trong tay một ít quyền lực điều hành, xem ra bọn họ muốn cướp lấy chính quyền a. Dùng Umbridge dẫn dắt sự chú ý của chúng ta chính vì nguyên nhân này……”

Lockhart phu nhân vỗ bàn: “Ta đã nói mà! Ma vương trong Chiếc cúp rõ ràng có đầu óc hơn chủ hồn a! Chủ hồn muốn âm thầm đánh chiếm Hogwarts, cũngkhông ngẫm xem khống chế một trường học thì có tác dụng cái rắm gì tới sự nghiệp của hắn, không phải khống chế cơ quan chính quyền mới có thể thống trị toàn bộ Giới Phù Thủy sao!”

Dumbledore bất đắc dĩ nhìn nàng: “Matilda, hiện tại không phải lúc khen ngợi Chiếc cúp có đầu óc……..”

Severus quăng cho cụ một cái xem thường: “Vậy ngươi có biện pháp gì tốt? Trước mắt đám người đó trốn ở đâu Hội Phượng Hoàng vẫn chưa tra được đi?”

“A, ta nghĩ ta phải tìm Cornelius nói chuyện.” Dumbledore trầm ngâm nói: “Tuy rằng hắn vẫn luôn hoài nghi ta muốn đoạt vị trí của hắn…… bất quá kì thực hắn cũng coi như có đầu óc.”

Lockhart phu nhân kì quái: “Lão có đầu óc? Thầy không lầm chứ? Đời trước ta đọc sách ai cũng bảo Fudge là một tên ngu xuẩn.”

“Ngươi sai rồi, có thể hắn là một người nhát gan sợ phiền phức lại ham mê quyền thế, nhưng năng lực cầm quyền không thể chê.” Dumbledore phủ nhận lời nàng: “Ngươi nghĩ lại xem, hắn có thể đàm phán với thủ tướng Muggle nhiều năm như vậy mà không hề tổn hại tới lợi ích của Giới Phù Thủy, trong trí nhớ của Severus và ngươi, hắn còn tổ chức cúp Quidditch thế giới ở Anh quốc, hơn nữa còn rất thành công, căn cứ theo trí nhớ của các ngươi, hắn chỉ không muốn thừa nhận Voldemort sống lại mà thôi, hơn nữa khi Voldemort chính thức lộ diện và khơi mào chiến tranh thì lập tức chống đối, Voldemort vì thế mà ra ra lệnh cho Tử Thần Thực Tử phá hủy một cây cầu giết chết rất nhiều Muggle, còn thả người khổng lồ ở vùng tây nam bộ Anh quốc, làm một lượng lớn tiền của bị tổn thất và nhân viên bị thương vong, Giới Phù Thủy vì chuyện này mới chỉ trích hắn, làm hắn mất chức. Ngươi cho rằng hắn thực sự ngu ngốc? Nếu hắn ngu ngốc thì không thể nào đứng trên vị trí Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật ngây ngốc nhiều năm như vậy.”

Hai người còn lại bừng tỉnh, trên thực tế quả thực họ không chú ý tới điểm này.

Vì thế Dumbledore hẹn ngày với Fudge, cùng hắn mật đàm vào một buổi chiều. Fudge xuất phát từ sợ hãi không chịu tin rằng Voldemort đã sống lại, Dumbledore cũn không trực tiếp nói ra, chỉ nói cho hắn biết những biến cố vừa qua để lộ ra bóng dáng của Tử Thần Thực Tử, đám người này muốn cướp chính quyền trong tay hắn. Sau khi Dumbledore không ngừng cam đoan mình tuyệt đối không nhúng tay vào việc quản trị của Bộ Pháp Thuật, Fudge mới hài lòng ra về, mấy tráng tiếp theo, Bộ Pháp Thuật một lần nữa chuyển đổi nhân sự, những gia đình ủng hộ Tử Thần Thực Tử từ từ bị lấy đi quyền hành, Fudge cũng lợi dùng lần này để bồi dưỡng nhân mã của mình. Lockhart phu nhân lúc này mới sợ hãi than Fudge quả nhiên rất có thủ đoạn của chính trị gia.

Bất quá chuyện này nói sau. Mọi người ở Hogwarts vẫn đang trải qua những ngày tháng bình yên.

Dần dần bắt đầu tiến vào tháng 3 và tháng 4, thời tiết bắt đầu ấm lại. Mỗi tối Harry vì nóng nực mà đá chăn, Severus sợ cậu cảm lạnh, lại không dám đổi thành chăn mỏng, thế là chậm rãi dưỡng thành thói quen, nếu cậu đá chăn sẽ phát giác, sau đó bán mộng bán tỉnh theo bản năng kéo chăn lại, suốt quá trình cũng không mở mắt. Vật nhỏ ngẫu nhiên nửa đêm tỉnh lại phát hiện chuyện này, xúc động đến rối tinh rối mù.

Harry đang chìm trong hạnh phúc, đột nhiên cũng phá lệ quan tâm tới tình cảm của người khác, Draco dĩ nhiên trở thành mối quan tâm đầu tiên.

Ngày nọ vật nhỏ cố ý né Neville kéo Draco tới hầm.

“Làm gì mà thần thần bí bí như vậy? Còn tránh cả Neville…..” Draco nghi hoặc hỏi.

“Ai nha, còn không phải quan tâm cậu sao?” Harry túm lấy cánh tay bạn tốt, thần bí hề hề hỏi: “Cậu với Neville thế nào rồi?”

Draco giả ngu: “Cái gì thế nào?”

“Đừng có giả vờ, mình nhìn ra được!” Harry vểnh mỏ bất mãn nói: “Cậu rốt cuộc có tỏ tình với Neville không a?”

“Không có.” Draco buông tay, thờ ơ nói.

“Vậy sao cậu ta cứ thấy cậu là đỏ mặt?” Harry không tin.

“Bởi vì cậu ta thích ta.” Draco bâng quơ nói.

Harry trừng to mắt: “Cậu biết? !” Vậy sao cậu còn không nói?”

Draco nhếch lên một nụ cười sủng nịch: “Bởi vì cậu ta vẫn chưa chuẩn bị tốt a, cậu không phát hiện gần đây cậu ta thường né tránh ta sao? Chung quy thì chờ cậu ta hoàn toàn nguyện ý mới tốt.”

“Vì cái gì a? Hai người thích nhau vì sao còn phải trốn tránh? Neville thật là…….” Harry khó hiểu.

“Cậu không hiểu.” Draco mỉm cười: “Nhà ta là Slytherin thế gia, nếu Neville theo ta cùng một chỗ, Longbottom lão phu nhân nhất định sẽ phản đối, cậu đừng thấy Neville đơn thuần sẽ không biết suy nghĩ, kì thật trong lòng cậu ta đều hiểu cả, tuy là ta có thể một mình giải quyết vấn đề này, nhưng nếu cậu ta không có quyết tâm, không có kiên định cùng ta ở một chỗ, ta có cố gắng thì được cái gì?”

Cậu cúi đầu nhìn tay mình, biểu tình ôn nhu nhưng tràn ngập kiên định: “Chỉ cần cậu ta quyết tâm đưa tay cho ta, chuyện bên cha mẹ ta, bên Longbottom lão phu nhân, tất cả vấn đề ta sẽ một mình gánh chịu, cái gì cũng không để cậu ta phiền lòng, chính là hiện tại là vấn đề của cậu ta, ta phải chậm rãi chờ đợi.”

Harry há to miệng, vẻ mặt khiếp sợ, hơn nửa ngày mới hồi phục tinh thần, sau đó nước mắt lưng tròng: “Draco….. thật vất vả a……”

“A….. này có tính gì là vất vả?” Draco cười nhẹ: “Có một người để mình quan tâm, không để người đó phải buồn phiền, thì ta phải tự mình cố gắng.”

“Đột nhiên có cảm giác cậu lớn hơn mình rất nhiều…….” Harry phồng mỏ than thở.

Draco bật cười xoa đầu cậu: “Đó bởi vì cậu có cha đỡ đầu sủng, còn ta phải cố gắng lớn lên để Neville có thể dựa vào, về phần cậu, cứ dựa vào cha đỡ đầu là được rồi.”

“Hừ, mình cũng sẽ lớn lên!” Harry rì rầm.

“Định nghĩa lớn lên của cậu là gì?” Draco cười xấu xa sáp tới gần cậu hỏi: “Ta nói…. ta đã cho cậu xem quyển sách đó rồi, cậu tính toán sao đây?”

“Nha! Đừng nói!” Mặt Harry đỏ rực bịt kín lổ tai: “Mình không thích nghe chuyện này! Draco, cậu là đồ không biết xấu hổ!”

Draco bĩu môi: “Hừ, không có ý nghĩa! Có gì mà xấu hổ, Slytherin có rất nhiều người đã sớm làm qua cái kia, cậu cư nhiên còn dừng lại ở giai đoạn hôn nhẹ cùng sờ sờ, thật vô dụng!”

“Chính là mình còn chưa đủ 14 tuổi nha!” Harry tức giận hô to.

Draco nhìn từ đầu đến chân đánh giá một lượt, gật gật: “Kì thực có thể, cậu bây giờ nhìn không còn giống con nít nữa.”

Harry xấu hổ cấp bách đuổi Draco đi: “Ai nha, không cho cậu nói nữa, đi mau, đi mau!”

Malfoy thiếu gia cười xấu xa bị cậu đẩy ra khỏi cửa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play