Severus vội vàng đưa
Harry tới tiệm đũa phép Ollivander, y thực sự không muốn ngây ngốc một
phút giây nào với cậu bé sống sót nữa, nhìn bộ dáng rụt rè sợ hãi ngu
xuẩn của nó, căn bản không có chút nhiệt tình hoạt bát của Lily!
Harry chạy chầm chậm theo sau y vào tiệm đũa phép vừa nhỏ vừa cũ kĩ.
Harry có cảm giác rất kì lạ, giống như vừa bước vào một thư viện được quản lí rất nghiêm ngặt; cậu cố áp chế rất nhiều nghi vấn vừa nảy sinh trong
đầu, nhìn ngắm hàng ngàn chiếc hộp dài nhỏ đặt trên kệ cơ hồ chất cao
đến tận trần nhà. Không biết vì sao đột nhiên cậu cảm thấy sợ hãi, nơi
này đầy bụi bặm cùng yên tĩnh làm người ta cảm thấy nó che dấu rất nhiều ma thuật thần bí.
“Xin chào.” Một âm thanh nhẹ nhàng vang lên làm Harry hoảng sợ.
Một cụ già xuất hiện trước mặt bọn họ, ánh mắt cụ to và sáng như ánh trăng xuyên qua vẻ âm u của cửa hàng.
“Xin chào.” Harry cẩn thận nói.
“À, phải.” Cụ nói: “Phải, phải rồi, ta nghĩ sẽ rất nhanh được thấy cháu,
Harry Potter, đây không phải vấn đề. Cháu có ánh mắt hệt như mẹ mình…..”
“Ollivander!” Severus không kiên nhẫn đánh gãy lời cụ: “Ngươi chỉ cần chọn đũa phép
cho đứa bé đại nạn không chết, không cần nói nhiều lời vô nghĩa như
vậy!”
Ollivander chớp mắt nhìn Harry: “Được rồi, cậu Potter, để
tôi xem nào.” Cụ lấy ra một cuộn thước có dấu khắc bạc trong túi ra:
“Cậu sử dụng tay nào cầm đũa phép.”
Harry trộm nhìn Severus một cái, sau đó mới trả lời Ollivander: “Con quen dùng tay phải, thưa ông.”
Ollivander cầm thước cuộn ước lượng xong, sau đó rút ra một cái hộp nhỏ trong vô
số cái hộp, lấy chiếc đũa phép trong đó cho cậu thử.
Trải qua hơn nửa ngày chọn lựa, Harry rốt cuộc cũng chọn được một cây đũa phép dài
mười một tấc làm bằng gỗ sồi cùng lông phượng, lúc cậu chạm vào nó lập
tức phóng ra tia lửa vàng nhạt.
Ollivander lớn tiếng hô: “Ôi, tốt quá, ôi, thật sự, tốt quá. Ai nha, ai nha, ai nha……. rất kì diệu…….thật sự rất kì diệu…….”
Cụ bỏ đũa phép của Harry vào hộp, dùng giấy màu bọc lại rất kĩ, miệng vẫn
không ngừng nói: “Kì diệu…….kì diệu…….. cậu Potter, một con phượng hoàng chỉ cho hai chiếc lông vũ, một cái làm ra chiếc đũa này, chiếc còn lại
đã làm nên một cây đũa phép khác. Chiếc lông phượng làm nên cây đũa phép của cậu, chính là anh em của chiếc lông làm nên cây đũa gây nên vết sẹo kia.”
“Ollivander!” Severus lớn tiếng cảnh cáo cụ: “Đừng nói lời dư thừa!” Y chuyển qua Harry, dùng giọng điệu vô cùng hung ác nói:
“Potter, trả tiền!”
Harry hoảng sợ, lúng túng hỏi Ollivander: “Thưa ông, đũa phép này bao nhiêu tiền ạ?”
Ollivander tủm tỉm lấy 7 Galleons——đáng giá là, cụ còn giải thích cho Harry các
đồng tiền cùng mệnh giá của giới phù thủy, chuyện này Severus không giải thích cho Harry——sau đó bọn họ ra khỏi tiệm đũa phép.
Tuy Harry
có chút tò mò về chuyện vết sẹo Ollivander nói, nhưng vẫn không dám hỏi
Severus, một đường vừa đi vừa nghĩ, thẳng tới khi tới tiệm trang phục
Madam Malkin mới lấy lại tinh thần.
“Đưa thư cho ta, Potter.”
Severus dọa dẫm nói: “Ta đi mua sách giáo khoa, còn ngươi, thành thật đi vào mua áo chùng phù thủy, sau đó đứng ở đây chờ ta trở lại! Nếu không
ta cũng không đảm bảo an toàn của ngươi!”
“Dạ, thưa ông.” Harry siết chặt góc áo, nhìn bóng dáng y chìm trong biển người, mới thở nhẹ một hơi đi vào cửa hàng quần áo.
Phu nhân Malkin là một bà phù thủy lùn mập mạp, mặt cười tươi như hoa, mặc
một chiếc áo choàng tím: “Muốn mua đồng phục Hogwarts đúng không cưng?”
Không chờ Harry trả lời bà đã nói tiếp: “Chỗ chúng ta có nhiều lắm, tha
hồ lựa chọn, bên kia cũng đang có một cậu bé đang thử quần áo đấy.”
Harry nhìn theo ánh mắt của bà, bắt gặp một cậu bé tóc bạch kim đang đứng
trên một cái ghế nhỏ, một phù thủy đang dùng kim băng chỉnh sửa lại
chiếc áo chùng.
Cậu bé nhìn lại đây, Harry theo bản năng lộ ra một nụ cười ngượng ngùng tràn ngập thiện ý.
Cậu bé sửng sốt một chút, cũng nhếch khóe miệng.
Phu nhân Malkin cười tủm tỉm để Harry đứng trên chiếc ghế bên cạnh cậu bé,
để cậu mặc một chiếc áo chùng, sau đó dùng kim băng đánh dấu chiều cao
thích hợp.
“Này.” Cậu bé nói: “Cũng tới Hogwarts sao?”
“Đúng vậy.” Harry cười ngượng ngùng: “Xin chào, mình gọi là Harry Potter.”
“Harry Potter? !” Cậu bé cùng phu nhân Malkin, còn có phù thủy trẻ tuổi đang đo đạc bên cạnh, kinh ngạc nhìn Harry.
Harry khó chịu rụt cổ, nghi hoặc nhìn bọn họ: “Tên của mình rất kì quái sao?
Mình, ý mình là…. vì sao mọi người lại kinh ngạc như vậy?”
“Cậu thật sự không biết sao?” Cậu bé khoa trương nói: “Cậu là cứu thế chủ của giới pháp thuật!’
Harry càng nghi hoặc hơn: “Thật xin lỗi, mình thật sự không biết, cậu biết
đó, mình lớn lên trong nhà dì dượng, trước khi nhận được thư của
Hogwarts mình căn bản không biết mình là phù thủy, gia đình dì mình cũng không biết pháp thuật, mình còn tưởng mình thực sự là con quái vật như
lời dì nói.”
“Cái gì?” Ba người lại đồng thanh kêu to.
Cậu bé có vẻ tức giận: “Muggle ti tiện! Sao bọn họ dám!”
Phu nhân Malkin ôm lấy Harry, xúc động nghẹn nhào nói: “Ôi, Harry đáng thương!”
Harry đỏ mặt, suýt chút nữa thở không nổi.
Phù thủy trẻ tuổi blablabla nói một hơi về chuyện của ‘cứu thế chủ’, lúc
này Harry mới biết cha mẹ mình không phải chết trong tai nạn xe cộ như
dì nói. Cái mũi cay xè, đôi mắt xanh long lanh nước, nhẹ giọng nói: “Tới bây giờ mình cũng không biết………”
“Này, cậu, cậu đừng khóc a.”
Cậu bé tóc bạch kim luống cuống móc khăn tay đưa cho Harry: “Cậu đừng
khóc, nếu người ta biết cứu thế chủ thích khóc nhè nhất định sẽ chê cười cậu!”
Harry nhận khăn tay, tháo mắt kính xuống chấm nước mắt, bày ra nụ cười gượng gạo: “Cám ơn, mình còn chưa biết cậu tên gì.”
“Draco Malfoy.” Cậu bé hếch cằm, tựa hồ rất tự hào về tên mình: “Cậu có thể gọi ta là Draco.”
Harry trả lại chiếc khăn tay cho cậu bé: “Xin chào Draco, mình có thể làm bạn với cậu không?” Cậu có chút ngượng ngùng nói.
“Đương nhiên.” Draco gật gật đầu, muốn làm cậu hết bi thương mà đổi chủ đề:
“Cậu lớn lên ở giới Muggle đi, vậy ta kể chuyện giới Phù Thủy cho cậu
nghe được không?”
Harry cười tủm tỉm gật đầu.
Phu nhân
Malkin chen vào một câu: “Harry thân ái, ta thấy quần áo trên người cưng cũng cũ cả rồi, có muốn mua thêm một ít quần áo hằng ngày không?”
Harry ngượng ngùng gãi đầu, mỉm cười với bà: “Phiền toái bà, kì thực đây là quần áo của anh họ con, con không có quần áo gì cả.”
Phu nhân Malkin hít sâu một hơi, cằn nhằn: “Ôi, họ hàng Muggle chết tiệt.” Sau đó liền đi vào phòng sau tìm quần áo cho Harry.
Draco đánh giá quần áo trên người Harry một chút, tức giận bất bình hừ một
tiếng, nhìn thấy người bạn mới không được tự nhiên co rụt người, sắc mặt mới dịu đi một chút: “Thực xin lỗi, Harry, không phải ta tức giận với
cậu, chúng ta nói tiếp về Hogwarts đi, nơi đó chia ra làm bốn học viện
blablabla……..”
Harry nghe cậu bé nói một chuỗi thì cũng hiểu được Gryffindor là sư tử lỗ mãng xúc động, Slytherin là học viện tốt nhất,
Ravenclaw đều là mọt sách, Hufflepuff thì rất thích khóc, ngu ngốc nhát
gan v….v…….
“Harry, cậu thấy mình sẽ tiến vào học viện nào?” Draco lấy hơi một lúc mới hỏi.
Harry rầu rĩ cau mày, nghĩ nghĩ một hồi mới do dự nói: “Mình nghĩ….. đại khái là Hufflepuff đi.”
“Sao có thể là Hufflepuff chứ!” Draco kêu lên: “Cậu chính là cứu thế chủ!”
Harry cúi đầu, mũi chân bất an di động: “Chính là cậu nói Hufflepuff so ra
thì khá ngốc, mình, mình vốn không thông minh a……. cậu xem cái gì mình
cũng không biết, hơn nữa cũng không dũng cảm, nhất định không được vào
Gryffindor cùng Ravenclaw, Slytherin là học viện tốt nhất, mình nhất
định không vào được……”
Draco gấp tới mức dậm chân: “Ai nha, ta
nhất định sẽ vào Slytherin! Cậu phải cố gắng a! Cha đỡ đầu của ta là
viện trưởng Slytherin, cha là đại sư độc dược trẻ tuổi lợi hại nhất của
châu Âu, rất lợi hại!”
Harry yếu ớt nói: “Chính là, cố gắng có thể vào được sao……..”
“Tin tưởng ta, tuy ta không biết Hogwarts phân viện thế nào, nhưng đám bạn
nói là phải qua một cuộc thi.” Draco nghiêm mặt nói: “Chỉ cần cậu cố
gắng thông qua nhất định có thể vào Slytherin!”
Harry thực muốn khóc…… nước mắt lưng tròng nhìn Draco: “Chính là mình tới giờ chưa từng học pháp thuật…….”
Draco cứng đờ, sau một lúc lâu mới do dự nói: “Nếu không thì để ta đi xin cha đỡ đầu thử xem, tuy tính tình cha không tốt lắm, nhưng đối xử với ta
không tồi.”
“Không được, không được.” Harry lắc đầu kịch liệt: “Mình đâu biết cha đỡ đầu của cậu, không thể làm phiền như vậy.”
“Cha đỡ đầu của ta là giáo sư độc dược của Hogwarts, tên là Severus
Snape…….” Draco ngừng lại, nhìn gương mặt tự nhiên trắng bệt của Harry:
“Harry, cậu sao vậy?”
Harry liều mạng lắc đâu: “Không cần, không cần, không cần hỏi giáo sư Snape, ông ấy, ông ấy rất hung dữ…….”
Draco chấn động: “Cậu gặp cha đỡ đầu của ta rồi?”
“Ừ.” Harry uể oải trả lời: “Hôm nay chính là giáo sư Snape đưa mình tới Hẻm Xéo.”
“À, Harry…….” Draco đồng tình nói: “Được rồi, không hỏi thì không hỏi.”
Cậu an ủi vỗ vai Harry: “Cho dù cậu thật sự vào Hufflepuff, ta vẫn làm bạn
tới cậu, vào Hufflepuff so với Gryffindor vẫn tốt hơn.”
Harry xúc động gật đầu, so với Slytherin có viện trưởng đáng sợ là giáo sư Snape, cậu cảm thấy Hufflepuff ngây ngốc vẫn hợp với mình hơn……
Mình nhất định phải vào Hufflepuff! Harry âm thầm đặt mục tiêu trong lòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT