Harry bị cây chổi đưa
tít lên trời cao thì bắt đầu luống cuống, cây chổi còn không ngừng lay
động, cậu chỉ có thể cố gắng bám chặt lấy nó, miễn cưỡng chống đỡ không
bị rớt xuống.
Đám học trò bên dưới đã loạn thành một đoàn, theo
chấn động của cây chổi mà hét chói tai, bà Hooch giơ đũa phép phóng ra
chú bảo hộ, nhưng làm thế nào cũng không chính xác, lúc bà leo lên một
cây chổi định bay lên tiếp ứng thì giáo sư độc dược như một cơn gió lốc
từ xa xa ập tới.
Cây chổi chấn động ngày càng mạnh, Harry bị nó
hất văng, hiện tại chỉ còn một tay đang cố nắm chặt, treo tòng ten trên
không trung.
Bà Hooch bay lên, muốn đón Harry lên chổi mình nhưng không được, mỗi lần bà tiếp cận Harry thì cái chổi kia như có ý thức
lại bắt đầu chạy trốn, bảo trì một khoảng cách nhất định với bà.
Vì thế bà bay xuống phía dưới, định chờ lúc cậu rơi xuống sẽ đón lấy.
“Potter!” Severus làm một câu chú ‘tăng âm’, hô to về phía Harry: “Ta đếm tới 3
ngươi lập tức nhảy xuống, ta sẽ đón được, làm theo lời của ta! Một, hai, ba!”
Harry thả tay, rơi thẳng xuống, bà Hooch bởi vì khoảng cách chênh lệch không đón được. Severus nhanh chóng phóng ra vài câu chú
ngữ, một câu chú trôi nổi cuối cùng cũng trúng đích, tốc độ giảm đi, cậu chầm chậm rơi xuống.
Harry vừa chạm đất lập tức mềm nhũn ngã quỳ trên mặt đất.
Severus đưa tay tới túm lấy áo cậu xốc lên, cuồng nộ phun nọc độc: “Potter, ta
nghĩ ngươi tự cho rằng mình kế thừa thiên phú của tên ba ba chết tiệt
kia nên không biết cái gì là sợ đúng không? Cái cổ yếu ớt của ngươi sao
còn chưa gãy lìa? Cậu bé đại nạn không chết quá mức tự tin vào kĩ thuật
bay của mình sao, ôi, đây là tin tức buồn cười cỡ nào, ba ba của ngươi
sẽ thực tự hào, bởi vì ngươi giống hệt như hắn bắt đầu bộc lộ thiên phú
phi hành với cái chổi bay đúng không? Hufflepuff trừ 10 điểm! Từ hôm nay trở đi, 7 giờ tối mỗi ngày tới văn phòng ta cấm túc, hết tháng này mới
chấm dứt!”
Harry còn chưa hết sợ hãi, bị y rống như vậy, trong
lòng nhất thời cảm thấy vô cùng ủy khuất, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệt
bật khóc.
Nước mắt nóng bỏng không ngừng trào ra từ đôi mắt xanh
lục trong suốt, theo gò má chảy xuống cằm, cuối cùng nhiễu lên ống tay
áo Severus.
Như bị phỏng, Severus theo bản năng đẩy cậu ngã xuống đất.
“Severus!” Bà Hooch phẫn nộ hét: “Anh không thể đối xử với đứa nhỏ như vậy! Cây
chổi của nó xảy ra vấn đề, nó căn bản không có khoe khoang thiên phú phi hành gì cả! Anh không thấy đứa nhỏ rất sợ hãi sao!” Bà cẩn thận đỡ
Harry đứng lên, xác nhận cậu không bị thương mới quay phắt qua Severus:
“Anh nên dẫn nó tới bệnh xá kiểm tra chứ không phải đứng đó rống to! Anh nên biết mình là một giáo sư!”
Đôi mắt như chim ưng của bà lộ ra uy nghiêm, bà bắt đầu đảm nhiệm chức giáo sư dạy phi hành từ đầu thế kỉ 20, cũng từng dạy Severus, mà y đối với các phù thủy lớn tuổi trong
trường vẫn duy trì tôn kính, vì thế cũng không phản bác lại lời bà, kéo
tay Harry đi vào lâu đài.
Bà Hooch hài lòng gật đầu, xoay người bắt đầu trấn an nhóm tiểu động vật bị hoảng sợ.
Nhóm tiểu ưng cùng tiểu hoan dùng ánh mắt long lanh nhìn bà, hiển nhiên là
vô cùng sùng bái bộ dáng trách mắng giáo sư độc dược của bà.
Harry bị Severus túm cánh tay, không thể chạy chầm chậm theo bước chân của y. Nước mắt trên mặt đã khô, chỉ là thỉnh thoảng hít hít cái mũi, cũng
không dám phát ra âm thanh quá lớn.
Severus hoàn toàn không cảm
nhận người mình đã ướt đẫm mồ hôi, chỉ một mực đi thật nhanh. Hiện tại y rất bực, y vốn định đi tới nhà kính hái chút đế căn thảo, kết quả vừa
đi tới bãi cỏ đã thấy một màn nguy hiểm kia. Y không ngờ Quirrell lại
cấp bách trực tiếp ra tay trong lớp phi hành như vậy, còn tưởng hắn chờ
tới trận đầu Quidditch mới bắt đầu ra tay, y quên mất Harry vào
Hufflepuff, lịch sử đã sớm thay đổi. Y đột nhiên nhận ra mình rất ỷ lại
vì đời trước đã trải qua, hồn khí cũng vậy, chỉ nghĩ tới việc không thể
để lộ bản thân, lại quên đi một câu là ‘tiên hạ thủ vi cường’.
Đang nghĩ ngợi điều chỉnh kế hoạch của mình thế nào thì đã tới bệnh xá.
“Lại là lớp bay!” Nữ vương của bệnh xá rống lên giận dữ: “Mỗi năm có không
biết bao nhiêu học trò vì cưỡi chổi bay mà xảy ra chuyện cơ chứ? Theo
ta, lớp phi hành cùng Quidditch nên bị cấm!”
Severus vô cùng đồng cảm, Harry bị cây chổi giày vò một trận cũng lộ ra biểu tình ‘yêu thích bình yên’.
Kiểm tra một phen, bà Pomfrey lại nhét cho Harry một chai thuốc an thần sau đó đá hai người ra cửa.
Ra khỏi bệnh xá, Harry không biết nên đi đâu, đành phải yên lặng theo chân Severus, định nghe y an bài.
Severus đi vài bước, cúi đầu thì thấy vật nhỏ này vẫn còn nhắm mắt theo đuôi
mình: “Cậu Potter, ngươi tính đi theo ta tới khi nào?”
Harry kinh ngạc một chút, khiếp sợ hỏi: “Thực xin lỗi, giáo sư, nhưng mà…… em nên đi đâu bây giờ?”
Severus phát cáu cười gằn: “Nếu ta nhớ không lầm thì lớp phi hành của ngươi vẫn chưa kết thúc.”
“………em đã biết.” Harry uể oải gật đầu, cắn môi nghĩ nghĩ, ngẩng đầu nói: “Cám
ơn thầy đã cứu em, giáo sư.” Sau đó mang bộ dáng như đi báo tang chạy về phía lớp phi hành.
Severus phun khí, đi theo cậu ra ngoài lâu đài, y vẫn chưa hái đế căn thảo.
Nhìn vật nhỏ chạy tới bên cạnh bà Hooch, y mới đi về phía nhà kính. Sau
chuyện này, trong khoảng thời gian ngắn có lẽ Quirrell sẽ không ra tay.
Nói một tiếng với giáo sư Sprout quản lí nhà kính, Severus liền chui vào
trong. Y vừa hái đế căn thảo vừa suy nghĩ làm thế nào giải quyết tên
Quirrell phiền phức này, còn cân nhắc xem có nên nói thật với Dumbledore hay không.
Nhớ tới cuộc nói chuyện lúc khai giảng với Dumbledore, lại khó chịu hừ một tiếng.
Lão ong mật chết tiệt, rõ ràng cũng nhìn ra Quirell có điểm bất thường, cư
nhiên còn ngụy biện: ‘Severus, anh nên biết giáo sư phòng chống nghệ
thuật hắc ám rất khó tuyển dụng, năm nay chỉ có mình anh ta nhận lời, ta biết làm sao bây giờ? Hơn nữa đặt trước mắt mới dễ giám thị, không phải sao….. chúng ta đều biết rõ người kia chưa chết, Quirell có lẽ đã tìm
được người kia, hơn nữa không phải còn có anh ở đây sao?’
Cáo
già gian xảo! Severus đen mặt bỏ thảo căn đế vào túi chuyên dụng, sau đó xoay người trở về văn phòng, y còn phải phê một mớ luận văn của nhóm
quỷ con ngu đần!
Lúc đi ngang qua bãi cỏ y lại nhìn về phía
Harry, vật nhỏ đang cưỡi trên chổi cách mặt đất chừng vài thước, chẳng
những sắc mặt trắng bệt mà gương mặt cũng nhíu chặt thành một đoàn,
thoạt nhìn đang nơm nớp lo sợ.
Tâm tình Severus đột nhiên tốt
lên, một Potter sợ chổi bay, chậc! Y có cảm giác đối thủ một mất một còn của mình nếu đang ở trên trời nhất định sẽ bị tức chết.
Xem ra
nhãi con này sẽ không vào đội bóng Quidditch, ngẫm lại thì cứu thế chủ
đời trước vì Quidditch mà đem cái mạng nhỏ của mình ra đánh cược không
biết bao nhiêu lần, như vầy lại đỡ lo.
Nghĩ tới đời này cứu thế
chủ không còn mang tới nhiều phiền toái cho mình nữa, Severus khó có dịp không chán ghét vật nhỏ kia. Dù sao cũng là đứa con của Lily, Severus
nghĩ như vậy.
Buổi tối Harry đúng giờ tới hầm nhận cấm túc. Lao
động phục vụ của cậu chính là ép số đế căn thảo Severus hái hôm nay
thành nước. Severus thậm chí còn tốt bụng chỉ phương pháp thao tác.
Nhìn vật nhỏ ngoan ngoãn ngồi trên chiếc ghế nhỏ ở một góc sáng sủa bắt đầu
lao động phục vụ, Severus cũng bắt đầu công việc của mình—— nấu một ít
độc dược cao cấp cung cấp cho hẻm Knockturn—— đây là một trong những
nguồn thu thập kinh tế chính của y, mặc dù tiền lương giáo sư Hogwarts
không thấp nhưng vẫn không đủ để chống đỡ nghiên cứu của một đại sư độc
dược.
Độc dược bổ huyết cao cấp, độc dược phục hồi cao cấp, phúc
linh tề, mấy thứ này cho dù nhắm mắt lại y cũng làm ra được, vì thế
trong lúc điều chế y thỉnh thoảng lại liếc nhìn Harry một cái.
Vật nhỏ tuy rằng nhìn có chút ngốc, nhưng làm việc lại rất nghiêm túc, hoàn toàn không giống ba ba xốc nổi của nó, thậm chí ngay cả Lily cũng khó
có được sự chuyên tâm như vậy. Nhìn đứa nhỏ tuần tự làm theo các bước
mình hướng dẫn, kiên nhẫn lập đi lập lại động tác buồn tẻ, Severus đột
nhiên phát hiện vấn đề quấy nhiễu mình rất lâu đã có biện pháp giải
quyết——tìm được người làm công việc xử lí độc dược vốn tốn rất nhiều
thời gian nghiên cứu của y!
Harry cũng không biết giáo sư độc
dược tình toán trưng dụng cậu làm công nhân xử lý dược liệu, cậu chỉ cảm nhận được một trận khí lạnh ập tới, vừa quay đầu thì, má ơi——giáo sư
đang nhìn cậu!
Đứa nhỏ đáng thương run lên một chút, nhanh chóng
quay đầu lại, nỗ lực hoàn thành công tác, mỗi lần giáo sư đảo mắt qua
lại lạnh run một trận.
‘Ô ô ô……giáo sư thật đáng sợ…. vì sao thầy cứ nhìn cậu……’ vật nhỏ ép một cây đế căn thảo thành nước, khóc không ra nước mắt lại cầm lấy một cây khác, yên lặng kêu rên trong lòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT