Thanh và Hoàng cùng bước vào lớp, không khí đang ồn ào bỗng yên lặng hẳn, họ
nhìn Thanh và Hoàng chằm chằm. Chỉ sau một giây mọi thứ mọi thứ lại trở
nên ồn ào hơn cả lúc nãy. Thanh bị Dung lôi tuột về bàn, Thoa, Kim,
Hường và Liên cũng xúm cả lại. Họ bắt đầu tra vấn Thanh.
Dung nhanh miệng mở màn trước.
_Cậu nói ình biết cậu và Hoàng quen nhau từ bao giờ, tại sao cậu không ình biết…??
_Lạ nhỉ tại sao Hoàng thích cậu tại sao bọn mình lại không biết, nếu không
có buổi phóng vấn của báo chí vào sáng nay có lẽ cả đời bọn mình cũng
không biết được. Cậu kín tiếng quá đấy…!!
Hường trách móc.
_Cậu đúng là không coi bọn này là bạn. Nếu là bạn có gì cậu phải chia sẻ với bọn này chứ…!!
Năm cái miệng đồng thanh nói.
_Đúng thế…!! Cậu đúng là một đứa bạn tồi tệ, chuyện hay như thế mà cũng giấu…!!
Thanh ôm đầu kêu khổ, sao tự nhiên Thanh bị biến thành một người quan trọng
ọi người truy vấn, hỏi han, quan tâm và tò mò như thế này.
Thanh chắp tay cầu xin.
_Mong các bạn thông cảm chuyện này mình không thể nói cho các bạn biết trước
vì mình không muốn gặp rắc rối. Anh ấy là thần tượng đúng không…??, nếu
biết được mình là người yêu của anh ấy liệu phóng viên có đến đây làm
phiền mình hay không…??, mình sợ các bạn cũng không thoát khỏi liên
quan. Mình muốn được đến trường và đi học bình thường như mọi người. chỉ mới sáng nay thôi, mọi chuyện bị vỡ lở mình đã bị xoay như chong chóng
rồi, mình đang điên cả đầu và đang muốn trốn đi thật xa đây….!!
Nhìn khuôn mặt khổ sở và nhăn nhó của Thanh. Bọn bạn kinh ngạc hỏi.
_Lẽ ra cậu phải hạnh phúc và tự hào vì có người yêu là thần tượng mới đúng chứ…??
Thanh lắc đầu trả lời.
_Làm sao mà mình vui nổi. Cậu không thấy là dù mình đi đâu và làm gì cũng bị nhòm ngó hay sao..??, mình chỉ muốn có một cuộc sống tự do thoải mái,
mình không thích bị theo dõi, không thích bị mọi người đem ra bàn tán…!!
Thái độ của Thanh không phải là thái độ giả vờ cố làm à là Thanh cảm thấy mệt mỏi thực sự. Bọn bạn vỗ về Thanh.
_Cậu đừng lo lắng quá, rồi mọi chuyện sẽ trôi qua nhanh thôi….!!
_Tuy không được thoải mái như trước nhưng bù lại cậu được Hoàng yêu là tốt
rồi. Đó là mới là điều quan trọng, cậu hãy gạt hết bỏ những thứ rờm rà
và rắc rối bên ngoài đi, cậu sẽ có được một hạnh phúc trọn vẹn…!!
Hường khuyên Thanh.
_Đừng để họ làm mệt trí óc và giết dần cảm giác tình yêu của cậu đối với
Hoàng. Nếu không họ đã thắng cậu, còn cậu mãi vẫn chỉ là một kẻ thua
cuộc..!!
Thanh cười thầm. Bọn này đúng là khuyên hơi bị thừa,
mình và Hoàng có quan hệ gì đâu, ngoài tình bạn ra chẳng còn có quan hệ
đặc biệt nữa, nên dù có bị báo chí làm phiền và theo dõi mình vẫn sống
vô tư. Nhưng mà vô tư thế nào được, chúa ơi tại sao mình không nghĩ đến
cảnh mình không còn được đi lang thang dạo phố, không được ăn vặt ở trên đường, không còn được đánh nhau, ngoài ra không còn được kết bạn trai
lung tung, họ lại chửu mình là một người lăng nhăng trên mặt báo thì
khổ. Ôi sao có quá nhiều thứ mình phải từ bỏ thế không biết..!!. Cuộc
sống riêng tư tươi đẹp của tôi nay còn đâu nữa…!!
Thanh nằm dài
trên bàn, Thanh không buồn bảo bọn bạn câu nào. Bọn nó thấy Thanh chán
nản, Thoa lôi Thanh ngồi dậy. Thoa hào hứng nói.
_Sau giờ học chúng ta đi mua sắm nhé…??
Thanh buỗn bã lắc đầu.
_Mình xin lỗi nhưng mà mình có việc bận rồi…!!
Liên nhíu mày hỏi Thanh.
_Cậu bận gì, đừng nói là cậu sợ bị phóng viên săn đuổi nên trốn ở nhà …??
_Không phải chiều nay Hoàng có buổi họp báo mình phải đi….!!
Hường gật gù.
_Từ bây giờ cuộc sống của cậu sẽ trở nên khó khăn và có nhiều trách nhiệm hơn, cậu phải cố gắng hoàn thành nó..!!
Thanh ngán ngẩm nói.
_Cũng đành phải làm như thế thôi…!!
Kim ngồi yên từ nãy đến giờ, trong lòng Kim thắc mắc không hiểu mối quan hệ giữa anh trai và Thu là gì, nếu hai người chỉ đơn giản là bạn bè thông
thường thì không sao nhưng nếu Long yêu và thích Thu thật sự, Kim biết
phải làm gì đây…???
Hôm nay có nhiều chuyện xảy ra nên Thanh vẫn
chưa đưa cơm sáng cho Long. Thanh giật mình nhớ đến nhiệm vụ, vội mở cặp Thanh lôi một túi bằng xốp màu trằng sữa. Thanh cáo lỗi bảo bọn bạn.
_Mình có chuyện cần ra ngoài một chút nếu cô giáo có vào các cậu xin hộ mình nhé…!!
Dung lên tiếng.
_Sắp vào giờ học rồi cậu còn đi đâu nữa…??
_Mình sẽ quay lại ngay…!!
Thanh chạy thật nhanh ra khỏi lớp. Hoàng thở dài nhìn theo, Hoàng biết Thanh
đi đâu và làm gì, ngoài mang cơm và đến dọn phòng cho Long ra thì không
còn chuyện gì khác.
Bọn nó thấy Thanh đi rồi, không còn ai cho
bọn nói hỏi. Bọn nó liền quay xuống bàn Hoàng. Bọn nó tranh nhau đặt câu hỏi, Hoàng phải trả lời hết câu hỏi người này lại đến câu hỏi của người kia, cuộc sống của một ngôi sao là như thế đấy, thật mệt mỏi, không
được ai quan tâm cũng chán mà có quá nhiều người quan tâm cũng khiến cho Hoàng phát sợ.
Thanh chạy thật nhanh xuống lầu. Không may Thanh va vào một cô gái thuộc lớp đàn chị. Cô ta trừng mắt quát Thanh.
_Cô đi như thế hả…??
Thanh cúi đầu lí nhí đáp.
_Em xin lỗi…!!
Cô ta quan sát Thanh từ đầu xuống chân, miệng cô ta nhếch lên.
_Cô là người sáng nay tuyên bố là bạn gái của Hoàng đúng không…??
Thanh im lặng không đáp. Cô ta khinh khỉnh.
_Cô đừng tưởng cô xứng đáng với cậu ta. Trông cô như một con nhà quê mới
lên thành phố, về soi lại gương và tự vấn lại lương tâm đi, cô đang hủy
hoại hình tượng của Hoàng đấy…!!
Thanh tái mặt nhìn cô ta trừng
trừng, Thanh muốn đánh cô ta một cái tát lắm, nhưng nếu đánh cô ta Thanh lại bị lôi lên văn phòng thầy hiệu trưởng viết bản kiểm điểm, bị phạt
đi lao động, rồi còn biết bao nhiêu hệ quả đi theo nó nữa, Thanh cố dằn
cơn tức giận xuống. Thanh tự nhủ đây chỉ là bước khởi đầu của cuộc sống
có người yêu là thần tượng thôi.
Thanh quay mặt bước đi, tai Thanh vẫn còn nghe tiếng nói léo nhéo ở đằng sau lưng.
_Đồ kiêu kỳ, cô ta tưởng cô ta là ai chứ…??
_Nhìn tướng ta của cô ta xem, trông cô ta như một con điên…!!
_Mà không biết tại sao Hoàng lại chọn cô ta nhỉ…??
Cô bạn đứng cạnh cô ta nhún vai đáp.
_Chắc anh ta thấy cô ta khác lạ nên muốn tìm hiểu, khi nào không còn tìm được điểm gì khác lạ nữa, anh ta cũng sẽ bỏ nó như những người khác thôi…!!
Cô ta gật gù.
_Đúng thế. Bọn mình còn lạ gì tình yêu của giới nghệ sĩ nữa, họ yêu theo cảm
xúc, khi cảm xúc mất đi họ cũng mất luôn cảm giác yêu ai đó, họ lại đi
tìm người khác thay thế cô ta ngay ấy mà….!!
Cả hai vừa nói giọng thương hại, vừa chế giễu Thanh, sau đó họ cười phá lên. Thanh tức giận
muốn quay phắt lại chửu thẳng vào mặt họ nhưng làm như thế Thanh chỉ
chuốc thêm thù hận vào thân, thôi thì cố nhịn đi cho xong.
Thanh
đứng lặng nhìn cảnh vật xung quanh, ngôi trường này đã mang lại cho
Thanh biết bao nhiêu kỉ niệm, hạnh phúc có, buồn đau có, nước mắt Thanh
chảy ra, Thanh hận bản thân Thanh quá yếu đuối, hận sự bất lực của chính mình.
Thanh tự hỏi bây giờ Thanh yêu ai, cần ai, muốn ai ở bên
mình, cuộc đời Thanh kể từ nay đã đi vào ngõ cụt, con đường Thanh chọn
không còn bằng phẳng nữa, Thanh không thể trở thành một cô bé vô tư, một cô bé thích làm gì thì làm, thích sống ra sao thì sống. Thanh phải phụ
thuộc vào hoàn cảnh, phải sống theo những quy tắc do người khác đặt ra.
Thanh nhìn thấy Long đang bước lại về phía mình, nhìn thấy hắn lúc này như
một đốm lửa soi sáng trong đêm tối, như một cơn gió mát xoa dịu đi sự
nóng bức đang thiêu cháy trong lòng Thanh.
Hắn nhìn đôi mắt đỏ hoe của Thanh, hắn kinh ngạc hỏi.
_Cô bị làm sao thế…??
Thanh nhìn hắn, nhìn thật kĩ, lòng Thanh se lại, Thanh nghĩ Thanh đang nghĩ về hắn, đang dần thích hắn.
_Tôi..tôi không sao…!!
Hắn lặng người đứng nhìn Thanh, cử chỉ dịu dàng, lời nói ngọt ngào của
Thanh làm hắn đỏ mặt. Hắn khẽ e hèm một tiếng, giọng hắn đứt quãng.
_Cô đừng có chối, có chuyện gì sao cô không nói cho tôi biết. Nếu có thể giúp tôi sẽ tìm cách giúp cô…!!
Thanh mỉm cười, ánh mắt Thanh buồn hiu.
_Anh có thể giúp được tôi sao…?? Anh có cách gì để tôi biến khỏi đây vĩnh
viễn không…??, có cách gì giúp tôi thoát khỏi chuyện này không …??
Hắn nhìn Thanh thật chăm chú, hắn quan sát Thanh thật kĩ, hắn muốn tìm hiểu xem những lời mà Thanh đang nói kia có lời nào là giả dối không. Đôi
mắt trong veo của Thanh nhìn thẳng vào mặt hắn, Thanh nhìn hắn như đang
van lơn, như đang cầu xin hắn.
Mặt hắn đã đỏ nay càng đỏ hơn, hắn là thế đứng trước người con gái mà hắn thích, hắn không thể dấu được cảm xúc của chính mình.
Thanh dịu dàng hỏi hắn.
_Anh…anh sẽ giúp em chứ….??
Tiếng “em” vừa phát ra khỏi cổ họng Thanh khiến hắn ngỡ ngàng rung động, hắn
chưa bao giờ nghe một lời nói nào êm tai và dịu ngọt đến thế.
Thanh và hắn nhìn nhau không rời, có lẽ bầu trời hôm nay trong lành hơn mọi
hôm, cảm xúc của Thanh đang dâng tràn nên Thanh không kìm nén được tình
cảm của mình, Thanh để mặc cho con tim Thanh, mặc cho lòng Thanh muốn
làm gì thì làm, muốn nói gì thì nói.
Hắn im lặng đứng ngắm Thanh, ánh mắt hắn nhìn Thanh không rời, trên đôi môi của hắn nở một nụ cười,
trái tim hắn đang đập thật nhanh trong lồng ngực, cơ thể hắn, lí trí của hắn bây giờ đều đang hướng cả vào Thanh, hắn biết là hắn đã yêu Thanh
và thích Thanh từ lâu, cho đến lúc này tình cảm của hắn như một cơn sóng trào làm vỡ đê, nó đang cuồn cuộn chảy, chỉ cần một cái chạm nhẹ là tất cả mọi thứ sẽ vỡ òa mà không một điều gì có thể ngăn cản nổi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT