Thanh, Dung, Hoàng và Kiên đang ngồi trong phòng y tế. Nghĩ cũng lạ một căn
phòng chật hẹp, bé tí tẹo và đầy mùi thuốc sát trùng lại giữ chân được
bốn người khỏe mạnh.
Thanh lười biếng trèo lên giường, thân hình nằm dài trên nệm. Thanh ngáp một cái thật dài. Dung đập nhẹ vào đùi Thanh.
_Sao cậu lúc nào cũng ngủ được là thế nào..? Có phải đêm nào cậu cũng ngủ muộn đúng không…??
_Ừ, hôm nào mình cũng đi ngủ muộn…!!
_Cậu làm gì..??
_Chỉ là do thói quen thôi..!!
Dung mai mỉa.
_Thói quen..?? hay nhỉ…?? Cậu có biết là nhờ cậu mà cả lớp lúc nào cũng được cười miễn phí không…??
Đôi mắt khép hờ, Thanh đang dần chìm vào giấc mộng. Hoàng thích thú quan
sát Thanh, không hiểu tại sao kể từ buổi tối đi chơi với Thanh hôm qua,
Hoàng muốn quan sát từng hành động, cử chỉ của Thanh. Hoàng luôn so sánh Thanh với Thiên Vy. Hoàng nhận ra hai cô gái này tuy có bề ngoại giống
nhau nhưng tính cách khác nhau quá, có lẽ Thanh không thể nào trở thành
một Thiên Vy thứ hai và Thiên Vy cũng không thể nào trở thành Thanh.
Trong bộ áo blouse màu trắng, đeo một cặp kính cận màu trắng trí thức . Kiên đang đọc một tạp trí giải trí.
_Tôi không thể ngờ được có người lại giống cô ca sĩ Hoa Mai đến thế…??
Hoàng chán nản hỏi.
_Anh đang nói đến ai…??
Chìa cuốn tạp trí trước mặt Hoàng. Kiên nói.
_Cậu nhìn cô gái trong ảnh này xem. Tôi nghĩ người con gái này chính là Hoa Mai…!!
Hoàng nhìn hình cô gái trong ảnh thật kỹ, bên cạnh cô ta còn có một chàng thanh niên trẻ. Hoàng giật mình.
_Đây không phải là Long trường mình hay sao…??
Cả Thanh và Dung đều bật dậy hỏi Hoàng.
_Đâu, cho bọn em xem với…!!
Thanh và Dung cùng cúi xuống nhìn trang báo. Thanh kinh ngạc.
_Em không ngờ anh ấy lại gặp cô ca sĩ Mai Hoa ở khách sạn này…!!
_Em biết khách sạn này à, không lẽ hôm đó em và cậu ta đi chung…??
Thanh giải thích.
_Cũng không có việc gì, em và anh ấy đến đó để lấy lại tấm thẻ sinh viên của em thôi…!!
Hoàng nhếch mép.
_Không ngờ một người lạnh lùng như cậu ta mà cũng cho em đi nhờ xe. Theo anh
biết, cậu ta chưa bao giờ cho ai đi chung xe với cậu ta cả….!!
Thanh lúng túng, trái tim đập thật nhanh. Dung trêu.
_Thật ngạc nhiên, có phải anh chàng đã cảm cậu rồi đúng không…??
Thanh cốc vào đầu Dung một cái.
_Ăn nói lung tung, cảm cái gì mà cảm, cảm gió thì có…!!
Dung nhăn nhó xoa đầu.
_Cậu vừa phải thôi, nói miệng không được hay sao mà hơi một tí tay chân của cậu lại dơ lên…!!
_Chẳng phải là do lỗi của cậu hay sao, mình đã nói là không được phép trêu đùa mình cơ mà…!!
Tựa đề bài báo có tên “ Cô ca sĩ Mai Hoa thật hay là giả”, bài báo nói rất
chi tiết và trích dẫn lời nói của Long. Tuy nhiên điều đặc biệt là hình
của Long bị che mờ đi nên những người không quen biết khó mà nhận ra
được Long. Hoàng cảm thấy Long có nét gì đó rất quen, điều đặc biệt Long cho Hoàng cảm giác đã gặp Long ở đâu đó.
Thanh tư lự nhìn tấm
hình Long. Thế giờ người nổi tiếng thật mệt mỏi và phức tạp, dù có đi
đâu, làm gì cũng bị báo chí săn đuổi, rào đón. Ngay cả bạn bè những
người thân xung quanh cũng mệt mỏi.
Thanh nhìn Hoàng đang mơ màng nhìn ra khoảng không trước mặt. Thanh cảm nhận được nỗi đau của Hoàng,
sự mất mát. Thanh tò mò muốn biết cô gái mà Hoàng yêu có khuôn mặt,vóc
dáng như thế nào. Tại sao trong lòng Thanh có một cảm giác gì đó rất đau buồn và hình như cơ thể Thanh đang bị phân chia ra làm hai.
Kiên phá tan không khí im lặng.
_Các em nghĩ cô gái này có đúng là Mai Hoa không…??
Dung gật đầu nói.
_Em nghĩ là đúng, cô ta chính là Mai Hoa…!!
Thanh phản bác.
_Vô lý nếu cô ta là Mai Hoa,tại sao cô ta phải nói dối cô ta không phải làm gì…??
Dung giải thích.
_Chẳng có gì là khó hiểu cả. Cô ta không muốn bị bắt gặp đến khách sạn với nhân tình thôi…!!
Thanh nhíu mày.
_Nhân tình…??Không lẽ cô ta đến đó là để gặp người yêu…!!
_Chính thế. Cậu thử nghĩ đi, nếu báo chí biết được người tình bí mật của cô ta là ai, điều này sẽ tạo nên scandal. Cô ta sợ nên nhận bừa cô ta là giả
đi cho xong…!!
Thanh thở dài lắc đầu.
_Thật mệt mỏi, thà là người bình thường như mình có phải là sướng hơn không…??
Hoàng cười.
_Nếu ai cũng đơn giản như em thì thế giới này làm gì còn chuyện xảy ra nữa…??
_Anh nghĩ sống như em có gì là không tốt.?? Em thấy thế giới của các anh mới phức tạp và mệt mỏi làm sao…!!
Dung hâm mộ nhìn Hoàng.
_Cậu im đi, với cậu chỉ có ăn và ngủ là sướng, còn với mình được nghe những
bài hát hay, xem những bộ phim sâu sắc mới là cuộc sống…!!
Thanh nhìn khuôn mặt mơ màng, đôi mắt chớp chớp nhìn Hoàng của Dung. Thanh đập bốp vào vai Dung.
_Cậu định làm gì mà mặt mày trông như thể vừa mới uống rượu thế…??
Dung trừng mắt nhìn Thanh.
_Cậu im đi, nếu không nói trong vòng một phút, có ai bảo cậu bị câm đâu…!!
Tiếng chuông báo hiệu giờ vào lớp. Thanh, Hoàng và Dung chào Kiên, cả ba vừa đi vừa bàn luận.
_Em thấy tờ báo này đăng tin lung tung quá…!!
_Ai bảo cậu là lung tung, chính anh họ của mình ở đấy nói rằng có trông thấy Mai Hoa ở đấy…!!
Thanh nhớ lại tình huống xảy ra ở khách sạn hôm qua, do Thanh vội vã bỏ đi
trước nên Long không đuổi kịp theo được. Có lẽ lúc Thanh rời khỏi,cô ca
sĩ kia đến nên xảy ra chuyện.
Buổi tối hôm qua trước khi đi ngủ,
Thanh có gọi điện cho Thu. Thanh cầu mong Thu sớm thoát khỏi vòng kìm
kẹp của Trường, thật tội nghiệp chị gái, mà Thanh cũng có khác gì đâu.
Thanh không ngờ hai chị em bị hai tên điên khùng dồn vào giữa.
--- ------ ------ ------ ------
Buổi trưa Thanh nhận được một cú điện thoại của Trang. Thanh hối lỗi nói.
_Mình xin lỗi, lẽ ra mình nên nói trước cho cậu biết…!!
Trang hét.
_Con bạn chết tiệt, sao cậu không im lặng và mang theo nó xuống mồ luôn đi.
Cậu đâu cần một con bạn thân như mình nữa đúng không…??
Thanh xoa dịu.
_Thôi mà, mình đâu có ý dấu giếm cậu. Mình sợ cậu lo nên mới không nói…!!
_Hay quá nhỉ. Sợ mình lo..? Càng sợ cậu càng phải nói ình biết chứ. Bạn bè
sinh ra để làm gì, hay là câu tin cậu có đủ tài và đủ sức để làm điều đó một mình…??
Thanh khổ sở nói.
_Làm ơn đi, cậu gọi điện ình để trách mắng mình thôi à. Lâu quá rồi không gặp cậu phải hỏi thăm và cười vui vẻ với mình chứ…??
_Vui vẻ cái con khỉ, mình hận là không bóp cổ cậu chết ngay bây giờ…!!
_Ghê quá. Chẳng phải cậu ghét bạo lực lắm cơ mà, sao tự nhiên lại muốn đánh đấm, giết chóc…??
_Im đi..!! Tớ hỏi cậu, bao giờ cậu về…!!
Thanh vò đầu.
_Có lẽ mùa hè hay tết may ra mình còn thời gian…!!
Trang kêu lên.
_Nếu thế cậu định ở đó thêm một năm nữa à…??
_Tất nhiên rồi, mình còn phải hoàn thành nốt chương trình học chứ…/?
_Cậu thì học hành gì, mau chuyển trường về bên này học đi…!!
_Mình xin lỗi nhưng mà không được đâu, việc học sao mình có thể bỏ ngang xương được…!!
_Cậu có thể hoàn thành nó ở bên này kia mà…!!
_Mình biết thế nhưng xin cậu hiểu ình…!!
_Lúc nào cũng hiểu và hiểu, nói thật mình chẳng hiểu gì cả. Mình chỉ thấy cậu là một con ngốc thôi…!!
_Cậu và mọi người vẫn khỏe mạnh chứ ?. Mà các cậu có bắt nạt chị Thu mình không đấy…??
_Cậu khỏi phải lo cho Thu, cậu ấy được bọn mình chăm sóc rất tốt. Cậu hãy lo cho bản thân cậu đi…!!
_Biết rồi….!!
Tiếng bước chân loạch xoạch ngoài hành lang làm Thanh giật mình. Thanh vội nói.
_Xin lỗi cậu, bây giờ mình bận rồi, khi nào rảnh mình sẽ gọi điện cho cậu sau…!!
_Được rồi, cậu nhớ phải liên lạc với mình thường xuyên đấy…!!
_Ừ, chào cậu…!!
Long bước vào trong phòng. Hôm nay Long dặn Thanh ở lại lớp, Thanh nhướng mày hỏi.
_Anh bảo em ở lại làm gì…??
Long đặt một chồng sách trước mặt Thanh.
_Đây là bài tập mà cô phải hoàn thành trong một tuần. Nếu có gì không hiểu, cô có thể hỏi tôi…!!
Thanh nhăn nhó nhìn một chồng sách trước mặt. Thanh đau khổ nói.
_Không…không phải anh bảo em ở lại là vì chuyện này chứ…??
Long lạnh lùng.
_Thế cô nghĩ tôi bảo cô ở lại là vì chuyện gì…??
Thanh đề nghị.
_Anh…anh có thể bỏ bớt cho em được không…??
Long cúi sát xuống mặt Thanh. Long gằn từng tiếng.
_Không trả treo, không bàn luận, không đề nghị…!!
Thanh vội quay mặt đi hướng khác. Thanh không hiểu tại sao mỗi lần đối diện
với Long, trái tim Thanh lại đập lên thật nhanh, cảm giác hồi hộp và lo
sợ luôn đan xen lẫn nhau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT