Sáng hôm sau, Qúy Linh bị tiếng chim hót ríu rít đánh thức. Cô khẽ cử động thân mình, thật là
đau nhức, tối qua người kia cứ như con dã thú lâu ngày không được thỏa
mãn mà ăn cô hết lần này tới lần khác. Đến nỗi một miếng xương vụn cũng
không để xót.
Cô khẽ xoay đầu nhìn người bên cạnh. Khi hắn ngủ
thật là hiền lành biết bao, không còn nét cuồng dã như đêm qua, không
còn sự gấp gáp, bá đạo khiến người ta phải dè chừng. Hắn có một hàng
lông mày thật rậm, thể hiện sự ngang tàng, ngạo mạn. Nhưng tại sao cô
lại cảm thấy hắn rất dịu dàng nhỉ. Chỉ là hắn có chút lạnh lùng khi hai
người gặp mặt lần đầu tiên nhưng từ khi hắn bày tỏ tình cảm với cô thì
vô cùng dịu dàng, chu đáo không bao giờ làm cô phiền lòng. Hắn cẩn thận
che chở cho cô, làm cô quên đi những nỗi đau trong quá khứ. Còn có mũi
hắn thật là cao nha, đôi môi cũng thật hấp dẫn. Cô khẽ đưa ngón tay lên
lướt dọc qua gò má hắn, nhẹ nhàng vuốt ve từ hàng lông mày đến sống mũi
rồi tới đôi môi kia. Cô không kìm được mà nhướn người lên hôn trộm hắn
một cái.
Sau đó, cô lập tức kéo chăn lên che kín mặt không dám
nhìn người bên cạnh, sợ hắn phát hiện ra việc mình vừa làm. Nhưng chờ
một lúc lâu sau vẫn không nghe thấy động tĩnh gì, cô khẽ len lén hé đôi
mắt ra thì thấy hắn vẫn ngủ say như chết.
Qúy Linh bĩu môi, cô cảm thấy không vui chút nào. Thật là mất hứng, cô chuẩn bị xuống giường thay quần áo.
Một bàn tay vươn lên vòng qua eo cô, kéo cô trở về. Qúy Linh giật mình, la
lên một tiếng nhắm mắt lại. Cô chợt nghe có một tiếng cười khẽ, rồi một
giọng nói khàn khàn vang lên: “Sao thế, đánh lén anh xong rồi muốn chuồn mất à?”
Hôm nay tâm trạng của Lâm Dương rất vui, cô gái nhỏ này
cũng biết trêu chọc hắn nữa đây. Đã thế lại còn đánh lén nữa chứ nhưng
mà… hắn lại thích cách đánh lén này.
Qúy Linh mở to con mắt tròn xoe nhìn người bên cạnh, mắt cô đảo vòng vòng, hai gò má đỏ ửng, lấp lửng nói: “Đâu có đâu.”
Lâm Dương mỉm cười, hắn nâng mặt cô lên, đối diện với mắt hắn và nói: “Vậy
sao, vậy là anh trách lầm em rồi à, anh đền bù cho em nha.”
Nhanh như chớp, hắn cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô kéo thẳng xuống dưới, đặt lên một bộ phận nào đó đã bắt đầu thức tỉnh.
Qúy Linh biết thứ kia là gì, cô không khỏi đỏ mặt muốn rút tay về nhưng lại không được. Cô chỉ có thể im lặng cảm nhận thứ đó đang lớn dần lên
trong tay mình. Lâm Dương cũng không rãnh rỗi nữa, hắn cầm tay cô bắt
đầu chuyển động lên xuống một cách nhịp nhàng.
Đến lúc này thì
Qúy Linh không thể chịu đựng nổi nữa, cô xấu hổ ngước đôi mắt nai nhìn
hắn. Như muốn cầu xin hắn mau buông tay cô ra.
“Anh mau buông tay ra đi” Qúy Linh nũng nịu nói.
“Không được, em đã đốt lên ngọn lửa rồi mà không chịu dập tắt nó sao.” Hắn vừa nói vừa chuyển động nhanh hơn nữa cho đến khi một dòng chất lỏng bắn
ra.
Lâm Dương rên lên một tiếng thỏa mãn, Qúy Linh không dám động đậy cô sợ sẽ lại làm cho ngọn lửa của hắn bùng cháy, đến lúc đó không
biết hắn sẽ làm ra những chuyện gì nữa. Cô thật sự đã bị bề ngoài hiền
lành của hắn lừa gạt mà, ai biết được hắn lại thú tính đến thế chứ.
Qúy Linh ngàn phòng trăm phòng nhưng không phòng tránh được chuyện tinh lực buổi sáng của đàn ông rất dư thừa. Cô hoảng hốt khi lại thấy vật đó bắt đầu cương cứng phình to ra.
“Anh… anh sao có thể… như thế được.” Qúy Linh như không tin vào mắt mình hỏi Lâm Dương.
Ngay sau đó, trời đất như đảo lộn, chớp một cái cô đã bị đè ở dưới. Còn
người ở trên thì vô cùng hưng phấn: “Sao lại không chứ, chỉ cần là em
thì bắt anh làm bao nhiêu lần cũng không đủ.” Hắn vừa dứt lời, quả thật
đã bắt tay vào làm rồi.
Qúy Linh khóc không ra nước mắt.
Lần thứ hai tỉnh lại đã gần giữa trưa, Qúy Linh mệt mỏi ngồi dậy, cô nhìn
sang bên cạnh rồi thở phào một hơi. Thật là may quá, Lâm Dương không có ở đây. Qúy Linh thầm cảm tạ trời đất và hỏi thăm tổ tông mười tám đời của hắn. Thật là mệt chết cô mà, sáng nay hắn lại ăn cô thêm ba lần nữa,
đúng là thú tính.
Qúy Linh vừa làu bàu vừa vào phòng tắm, cô muốn ngâm mình trong nước ấm. Cả người cô cứ như mới chạy bộ 5000 km vậy,
nhức mỏi quá.
Vừa bước vào phòng tắm, Qúy Linh đã thấy có một
bồn nước ấm đang chờ cô. Cô không khỏi vui mừng, chạy ngay vào đó mà
ngâm mình. Thật là thoải mái mà, xem ra tên kia cũng còn tính người,
cũng biết chuẩn bị nước cho cô tắm.
Qúy Linh còn muốn ngâm mình
lâu thêm một chút nhưng bụng đói cồn cào đã kháng nghị với cô. Thế là cô luyến tiếc bước ra ngoài phòng tắm, thay một bộ đồ sạch sẽ rồi xuống
lầu tìm đồ ăn. Ý chết, còn bảo bối nữa, sáng giờ cô chưa cho con bé ăn,
chắc nó đã đói lắm rồi mà sao cô lại không nghe thấy tiếng con bé khóc
đòi ăn vậy? Qúy Linh ba chân bốn cẳng chạy một mạch xuống dưới.
“Y… A… A” Vừa vào
phòng ăn cô đã nghe thấy tiếng con gái bảo bối vui vẻ nói chuyện. Con bé đang được Lâm Dật bế trên tay, hai bàn tay nhỏ xíu mũm mỉm không ngừng
quơ về phía trước như muốn bắt lấy vật gì đó.
“Thật là đáng yêu
quá đi.” Lâm Dật vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn của bé, không kìm
được hôn lên gò má phúng phính một cái.
Đột ngột bị hôn nhưng
đứa bé không hề khóc rống lên mà còn cười rất vui vẻ, bàn tay nhỏ xíu
lúc này đã bắt được ngón tay của Lâm Dật thế là nhất quyết không chịu
buông ra. Lâm Dật nở nụ cười khổ: “Bảo bối à, bỏ tay anh ra đi, nếu
không làm sao anh cho em uống sữa được.”
“Ứ… ứ…” Hai hàng lông mày nhỏ nhắn của đứa bé cau lại như muốn nói: không muốn, em muốn nắm tay anh.
Qúy Linh thở dài chán nản, con gái cô không ngờ cũng biết chọn người đẹp
trai để mà làm nũng chứ. Cô tiến tới muốn ôm lấy con bé nhưng…
“Oa… oa… oa…” Đứa bé khóc rống lên không chịu rời đi, Qúy Linh không biết là nó bị làm sao. Cô thử đút muỗng sữa cho nó, nó liền thè ra không chịu
uống. Cô kiểm tra xem nó có làm bậy hay không thì tã của nó hoàn toàn
sạch sẽ.
Qúy Linh không biết phải làm thế nào thì lúc này Lâm Dật đã bế bảo bối lên, nhẹ nhàng nói: “Ngoan nào, không khóc.”
Đứa bé lập tức nín khóc ngay chỉ còn thút thít vài tiếng. Bảo bối khóc làm
cho cái mũi nhỏ nhắn và vành mắt đỏ ửng lên, Lâm Dật đau lòng không
thôi. Cậu lấy tờ khắn giấy lau khô nước mắt cho bảo bối rồi đút từng
muỗng sữa cho nó: “Bảo bối, ngoan nha, uống sữa thì mới mau lớn được,
lớn rồi thì anh sẽ dẫn em đi chơi.”
Không biết đứa bé sơ sinh
nghe có hiểu lời cậu bé nói không nhưng từng muỗng sữa đã được uống hết. Qúy Linh đứng bên cạnh ngơ ngác không thôi cho đến khi có một bàn tay
vỗ nhẹ lên vai cô.
“Xem ra con gái không cần em nữa rồi, nhưng đừng buồn, còn có anh nữa mà.” Lâm Dương vừa nói vừa ôm cô vào lòng.
Qúy Linh thật là tủi thân mà, con gái không cần cô nữa mà chỉ cần anh trai của nó thôi.
“Anh rất cần em đó, em muốn anh chứng minh không?” Lâm Dương vừa nói vừa thổi hơi nóng vào tai cô. Ngữ điệu cực kỳ mờ ám.
Qúy Linh bực bội nhéo vào hông hắn một cái: “Em đói bụng rồi, anh đừng có ở đó mà giở trò nữa.” Nói rồi Qúy Linh đi thẳng đến chỗ để thức ăn mà
không thèm nhìn Lâm Dương nữa.
Lâm Dương phì cười, cô gái nhỏ của hắn cũng biết ghen tỵ và giận dỗi nữa chứ. Thật là đáng yêu mà.
Mười giờ tối, phòng làm việc của Lâm Dương vẫn còn sáng đèn, hắn đang cần mẫn chăm chỉ chuẩn bị cho sự kiện trọng đại.
“Ba già, chuẩn bị xong chưa? Thật là lâu lắc!” Lâm Dật nhàm chán ngồi trên
ghế, cậu vừa xem một cuốn sách dinh dưỡng cho trẻ sơ sinh vừa nhàm chán
hỏi ba mình.
Thật là lâu quá mà! Muốn làm thì làm liền đi, cứ đợi hoài như thế đến cậu cũng phải sốt ruột rồi.
“Con thì biết cái gì.” Lâm Dương liếc xéo con trai mình.
“Con chỉ muốn nhắc nhở ba là còn do dự nữa thì coi chừng bị người khác cướp đi mất đó.” Lâm Dật tốt bụng nhắc nhở.
Lâm Dương vừa nghe thấy thế thì đứng bậy dậy: “Thằng nào dám?” Ai dám có ý đồ với thứ thuộc về hắn thì hãy chờ chết đi.
Mới sáng sớm Qúy Linh đã bị Lâm Dương đánh thức. Sau đó cô cứ như một con
búp bê bị người ta trang điểm thay trang phục… Tất cả mọi chuyện cô đều
không thể có ý kiến gì.
“Lâm Dương! Chúng ta đi đâu vậy? Tại sao lại không cho Tiểu Dật với bào bối theo?” Qúy Linh hỏi.
“Bí mật!” Lâm Dương lại làm ra vẻ thần bí nháy mắt với cô.
“Xì.” Qúy Linh thấy thế không thèm để ý đến hắn nữa, cô quay đầu sang ngắm cảnh đẹp bên ngoài.
Đến khi chiếc xe dừng lại, cô mới biết là mình đã đến một trong những nơi
tổ chức tiệc xa xỉ nhất. Ở ngoài đã có hai hàng nam nữ mặc trang phục
trang trọng cúi chào khi cô đi qua. Những chùm pha lê lung linh huyền ảo được treo trên trần nhà. Còn có một bản nhạc du dương êm ái vang lên
xung quanh.
Khi vào trong đại sảnh thì càng náo nhiệt hơn nữa.
Mọi người đang nói chuyện với nhau thì đột nhiên ngừng lại nhìn chằm
chằm vào cô. Lúc này Lâm Dương tiến tới vòng tay qua eo cô, kéo cô đi
tới trước.
Lâm Dương cầm tay cô đi lên lễ đài, sau đó tìm một cái micro, điều chỉnh âm thanh rồi nói: “Xin quý vị chú ý! Tôi có một
chuyện quan trọng muốn được tuyên bố.”
Mọi người đều tập trung sự chú ý vào Lâm Dương, chờ mong xem hắn sắp nói điều gì.
“Hôm nay tôi muốn cầu hôn với cô Qúy Linh ngay tại đây.” Vừa dứt lời, Lâm
Dương đã quỳ một gối xuống đưa một viên kim cương ra trước mắt cô: “Linh Linh! Hãy đồng ý lấy anh nhé. Hãy để cho anh chăm sóc em và bảo bối
suốt phần đời còn lại.”
Qúy Linh ngạc nhiên, trợn tròn mắt, đến
lúc này cô mới biết thì ra hôm nay Lâm Dương muốn cầu hôn với cô. Mà còn trước mặt bao nhiêu người thế này. Đây quả là điều cô không hề ngờ tới.
Qúy Linh xúc động, đưa tay lên che miệng, cô không biết mình nên làm gì bây giờ, có nên đồng ý với lời cầu hôn của hắn hay không?
Lâm Dương
thấy cô do dự thì rất là lo lắng, hắn vội vàng nói: “Linh Linh, chẳng lẽ em chê anh già, xấu xí, không xứng với em sao? Hay là em ghét bỏ anh?
Chỉ cần em đồng ý lấy anh thì em muốn gì anh đều có thể cho em, kể cả
khi em bảo anh chết.”
“Đừng… đừng nhắc đến chữ đó. Em không muốn
anh chết. Anh chết rồi thì em phải làm sao đây? Tiểu Dật và bảo bối phải làm sao đây?” Qúy Linh vội vàng ôm lấy Lâm Dương. Cô rất sợ hãi khi
nghe hắn nói hắn sẽ chết.
“Vậy em có đồng ý lấy anh không?” Lâm Dương hỏi cô một lần nữa.
“Vâng, em đồng…” Qúy Linh còn chưa nói hết câu thì đã bị Lâm Dương bế thốc
lên, xoay vòng vòng. Cô còn nghe hắn la lớn: “Em đồng ý rồi, đồng ý rồi”
Tiếng vỗ tay vang lên không ngớt trong đại sảnh. Mọi người đều cảm thấy mừng cho hai người.
“Không thể như thế được.” Một tiếng hét chói tai vang lên.
Lâm Dương nhíu mày, là ai dám phá đám chuyên tốt của hắn chứ. Qúy Linh cũng nhìn theo hướng phát ra âm thanh. Thì ra là… Đinh Tư Bình. Cuộc đời cô
lúc nào cũng dính dáng đến bà ta.
“Cô ta làm sao mà xứng với cậu. Cô ta thật hèn mọn và ti tiện hoàn toàn không xứng đáng bước vào Lâm
gia.” Đinh Tư Bình hùng hổ nói, hoàn toàn muốn làm Qúy Linh xấu hổ trước mặt mọi người. Bà không ngừng nói ra những câu làm tổn thương người
khác.
“Cô ta làm sao mà hơn hai đứa con gái tôi được chứ. Chưa
kết hôn mà đã có con, đúng là không được ba mẹ dạy dỗ mà.” Đinh Tư Bình
tiếp tục nói mà không thấy mặt Lâm Dương đã đen thui.
“Đúng! Tôi
không có ba mẹ dạy. Bởi vì mẹ tôi đã giết ba tôi để đi theo người tình.
Bà nghĩ xem tôi làm sao có ba mẹ dạy được chứ bà Bùi, hay tôi nên gọi bà một tiếng bà Qúy.” Qúy Linh cười giễu nói.
Đinh Tư Bình vừa nghe thấy hai chữ “bà Qúy” thì mặt đột nhiên biến sắc, miệng run rẩy: “Cô… là ai?”
Qúy Linh cất tiếng cười vang: “Ha ha ha. Tôi là ai? Bà không biết tôi là ai sao? Vậy bà có nhớ cái tên Qúy Duy không?”
“Cô làm sao biết ông ta?” Đinh Tư Bình kinh hãi.
“Làm sao tôi biết ông ta ư? Tại vì tôi là con của ông ấy.” Qúy Linh phẫn nộ quát, giờ phút này cô muốn nói ra tất cả.
“Linh Linh, không cần làm khổ mình.” Lâm Dương bước tới nắm tay cô, hắn không muốn cô nói ra vết thương đã tồn tại rất lâu trong lòng cô.
Qúy
Linh rất ngạc nhiên khi nghe hắn nói như vậy, chẳng lẽ hắn đã biết tất
cả. Cũng phải với thực lực của Lâm gia thì muốn điều tra việc gì mà
không được. Cũng tốt, cô cũng không cần phải giấu diếm gì nữa.
“Anh cứ để cho em nói.” Giọng Qúy Linh kiên quyết.
“Chắc bà cũng đã quên bà còn có một đứa con gái và một người chồng phải không, bà Bùi?”
Tiếng bàn tán bắt đầu lớn dần, mấy chục năm nay người ta chỉ biết Bùi Dập
Viễn cưới một người vợ rất xinh đẹp nhưng không ai biết thân thế của bà
ta, sau này lại nghe nói bà ta là con gái của một gia đình giàu có sống
bên Mỹ nên mọi người cũng cảm thấy bà ta rất cao quý. Nhưng hôm nay lại
nghe được bà ta giết chồng bỏ con thật là không thể tin nổi.
“Không thể nào như thế được, không phải cô đã…” Đinh Tư Bình run rẩy không nói được hết lời.
“Đã chết rồi phải không?” Qúy Linh nói.
“Phải bà không thể ngờ đứa bé bị bà vứt xuống sông vẫn còn sống phải không?
Bà không ngờ tôi phước lớn mạng lớn như thế, có thể là do ba tôi linh
thiêng phù hộ nên tôi mới có thể sống đến ngày hôm nay, để giờ này đối
mặt với bà.”
“Thế nào? Bà vì một người đàn ông giàu có mà giết
chồng con, rồi sinh ra hai đứa nghiệt chủng đến chúng nó đến giày vò
tôi. Cuộc đời tôi bị mẹ con bà giày vò như thế bà có vui không?” Nước
mắt đã bắt đầu rơi trên gương mặt nhỏ nhắn của Qúy Linh.
“Cô… cô
nói bậy… tôi không biết cô là ai?” Đinh Tư Bình không thừa nhận những gì cô ta nói. Có đánh chết bà, bà cũng không thừa nhận.
“Bùm.” Đúng lúc đó, màn hình bự giữa đại sảnh đột nhiên xuất hiện rất nhiều hình
ảnh. Trên đó chụp ba người, hai người lớn và một đứa bé gái khoảng 5
tuổi. Chỉ cần nhìn sơ qua là có thể biết người phụ nữ trong bức hình là
Đinh Tư Bình, còn người đàn ông thì không phải là Bùi Dập Viễn.
“Bà cảm thấy món quà của tôi như thế nào?” Một giọng nói trẻ con vang lên.
Mọi người cùng nhau ngoảnh đầu lại thì thấy Lâm Dật đang bế một đứa bé
sơ sinh trong lòng từ từ tiến tới.
“Phải thừa nhận là hồi trẻ bà
cũng đẹp thật nhưng lòng dạ thì đen tối quá. Chồng mình mà cũng giết,
còn ném con gái mình xuống sông. Thật là quá ác độc. À, tôi có thứ này
hay lắm mọi người cùng xem đi,” Lâm Dật nói xong thì những hình ảnh trên màn hình biến mất thay vào đó là giấy chứng nhận kết hôn ghi rõ là Đinh Tư Bình và Qúy Duy. Đến lúc này thì bà ta không còn gì để nói.
“Tất cả đều là thứ ông ta đáng phải nhận. Còn cô không nên tồn tại trên đời
này.” Đinh Tư Bình mạnh miệng nói, bà không phục, tại sao chỉ trong nháy mắt mọi việc lại thay đổi nhanh như thế. Bà sắp mất tất cả mọi thứ chỉ
vì người phụ nữ trước mắt này.
Hai câu nói ngắn gọn nhưng lại như ngàn vạn con dao đâm thẳng vào tim Qúy Linh: “Phải, tôi không nên tồn
tại trên đời này. Bà nói đúng.”
Qúy Linh cảm thấy thật mệt mỏi.
Thì ra tình cảm mà ba dành cho bà ta, bà ta lại không coi ra gì. Còn cô, thì ra không nên có mặt trên đời này, Hai chân cô mềm nhũn muốn ngã
xuống đất. Lâm Dương vội vàng lao tới, bế cô lên bỏ lại một câu: “Con xử lý đi.” Rồi đi thẳng ra ngoài.
“Hai người họ đều đáng bị như
vậy, Thật là ti tiện, hèn mọn…” Đinh Tư Bình tiếp tục đứng đó la lớn như muốn chứng minh cho người khác thấy bà là người vô tội. Mọi việc bà làm đều hợp lý hợp tình.
“Gia đình bà thì cao quý lắm sao?” Lâm Dật
lớn tiếng, cậu bé vừa vuốt ve khuôn mặt tròn mũm của bảo bối vừa nói,
không thèm liếc nhìn đến thứ người dơ bẩn kia,
“Thằng nhóc kia, mày thì biết cái gì mà nói hả?” Đinh Tư Bình la lớn.
“Đúng! Tôi chỉ là một thằng nhóc, nhưng tôi biết nhiều hơn bà. Sẵn đây tôi có
một đoạn phim rất hay muốn cho mọi người cùng xem, mọi người hãy thưởng
thức nhé.” Lâm Dật nhàn nhạt nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT