“Nói! Đây là chuyện gì?” Bùi Dập Viễn tức giận đập tờ báo xuống mặt bàn.
“Trời ơi! Có chuyện gì vậy ba? Con còn muốn ngủ đó.” Bùi Ngân Diệp ngáp ngắn ngáp dài uể oải dựa vào ghế.
Tối qua cô đi chơi bar đến gần 3 giờ sáng mới loạng choạng về đến nhà. Vậy
mà mới sáng sớm ba đã lôi đầu cô dậy chỉ vào một tờ báo tầm phào chứ.
Thật là bực mình!
“Ngủ, ngủ, ngủ suốt ngày chỉ là ngủ. Thằng đàn ông của cô làm nhà ta thật mát mặt.”
Bùi Ngân Diệp nghe vậy mới chậm rãi cầm tờ báo lên coi. “Oanh” một tiếng,
đầu cô như nổ tung ra. Tiêu Dương, thật sự là Tiêu Dương sao? Tại sao
hắn lại thê thảm như vậy? Người không ra người, quỷ không ra quỷ. Còn
nữa, cái gì đây, cái đó của hắn bị cắt mất rồi sao?
Hắn bị người
nào đó vất ngay trước trụ sở cảnh sát, bên cạnh còn có một máy thu âm
ghi lại chứng cứ hắn thông đồng với Bùi Ngân Diệp hãm hại người khác.
Rất nhanh chóng, toàn thể giới nhà báo như tập trung lại trụ sở đó, muốn moi cho được tin tức từ Tiêu Dương. Nhưng cảnh sát canh phòng quá cẩn
mật nên bọn họ cũng không moi được thêm tin tức gì. Cho nên… Bọn họ đổi
mục tiêu… Tiến đến Bùi gia
Thành ra bây giờ trước cửa Bùi Ngân Diệp là một mảnh hoảng loạn.
Bùi Ngân Diệp ở trong lòng thề rằng, cô phải tìm ra cho được kẻ nào dám cả
gan xen vào chuyện của cô. Cô phải cho hắn chết không kịp ngáp. Lửa cháy phần phật ánh lên trong con ngươi của Bùi Ngân Diệp.
Nhưng sự đời đâu phải lúc nào cũng như ý mình. Bùi Ngân Diệp không biết cô sắp phải chịu một tai họa chết người.
Lâm Dật nhìn tờ báo khinh bỉ: “Chỉ có nhiêu đây sao, quá tệ!”
Ai, cũng không thể trách ba già của cậu được. Dạo này ba già của cậu dục
hỏa công tâm không được thoải mái nên chỉ nghĩ được có nhiêu đây, Có
phải bây giờ, đến lượt cậu ra tay không?
Lâm Dật nợ một nụ cười lạnh.
“Á! Các ngươi là ai?” Bùi Ngân Diệp vùng vẫy cố gắng chạy thoát thân nhưng
không được. Cô đã bị một nhóm người tóm lấy. Trước khi kịp kêu lên cứu
mạng thì trước mắt cô đã tối sầm lại.
“Tạt nước” Lâm Dật lạnh lùng nói.
“Aò” một thau nước xối thẳng vào trên người Bùi Ngân Diệp, cô bị lạnh run mà tỉnh lại.
Có chừng mười mấy người ở trong phòng, toàn bộ đều là đàn ông cao to khỏe
mạnh… khoan… ánh mắt cô dừng lại ở người đang ngồi trên ghế. Sao lại có
trẻ con ở đây?
Đôi mắt lèm nhèm nhìn vào thằng nhóc ngồi trước mặt. Cô nhớ ra, đây là thằng nhãi ranh đã đụng trúng mình lúc trước.
“Này! Nhóc con, mau thả bà mày ra, nếu không tao sẽ đánh vào mông mày”
Không nói thì thôi vừa mở miệng ra là thấy ngu xuẩn rồi, đám thủ hạ đứng đằng sau Lâm Dật thầm nghĩ. Chủ nhân của bọn họ mà phải sợ ả đàn bà này sao? Ánh mắt khinh bỉ của tất cả mọi người ở trong phòng đều nhìn về phía
Bùi Ngân Diệp. Còn Lâm Dật thì chỉ nhếch môi cười.
Thấy mình bị phớt lờ, Bùi Ngân Diệp lại lớn tiếng quát lên: “Này! Thằng khỉ kia, tao nói mày nghe không hả?”
“Chó ở đâu mà sủa lớn thế không biết?” Lúc này Lâm Dật mới nhẹ nhàng tuôn ra một câu.
“Mày… mày dám nói tao là…chó” Bùi Ngân Diệp tức điên người lên rồi. Cả cuộc đời này của cô chưa có ai dám nói cô như vậy.
“Ừ, tôi sai rồi, cô không phải là chó…chỉ là…chó cũng không bằng”
Ặc, cậu chủ à, mắng người ta đến chó cũng không bằng như vậy thì có hơi quá đáng đó.
“Mày… mày…” Bùi Ngân Diệp tức đến nỗi nói không nên lời.
“Sao? Cái loại người đem danh tiết của người ta ra làm niềm vui thì đến súc
sinh cũng không bằng, tôi nói sai rồi sao?” Lâm Dật tiếp tuc bối thêm
một câu.
“Chuyện tao làm thì có liên quan gì đến mày chứ?”
“Nhưng người mà cô hãm hại lại là người tôi yêu quý nhất.” Khi nói ra lời này, ánh mắt của Lâm Dật như lóe lên ngọn lửa, toàn thân cậu bé phủ đầy sát
khí. Bây giờ cậu hoàn toàn như Atula đến từ địa ngục.
“Con đàn bà đó được làm đồ chơi cho tao đã là may mắn lằm rồi, à, mày thích nó như
vậy thì chắc cũng tiện tì như nó thôi.” Bùi Ngân Diệp vừa nói vừa nhổ
nước bọt.
“Vèo” Thời gian trong phòng dường như ngừng lại, không một ai dám động đậy.
Mọi người trong phòng hít vào một hơi, không ai dám thở mạnh, bọn họ sợ
mình sẽ bị ngọn lửa giận của vậu chủ thiêu đốt ngay cả tro cũng không
còn.
“Được lắm dám mắng người như vậy. Không ngờ đại tiểu thư của Bùi gia lại mở miệng ra những lời vàng ngọc như vậy.” giọng nói của cậu bé khiến mọi người trong phòng không lạnh mà rét run lên.
“Đã ghi lại cẩn thận rồi chứ?” Cậu bé vừa nói vừa liếc nhìn người phía sau một cái.
Tiểu Nhất hiểu ý, hắn bước lên đưa một cái máy ra phía trước, từ trong đó
truyền ra tất cả những đoạn đối thoại mà hai người đã nói nãy giờ.
Mặt Bùi Ngân Diệp biến sắc, cô không tưởng tượng được nếu những thứ này
truyền ra bên ngoài thì danh dự của cô sẽ bị ảnh hưởng như thế nào.
“Mày…khốn kiếp…trả cái đó lại đây…” Bùi Ngân Diệp cố gắng vùng vẫy chạy tới nhưng lại không thể thoát khỏi sợi xích sắt.
“Chó má… mày không phải là người mà… Mày giống y hệt con đàn bà kia ti tiện, hèn kém…”
“Bốp!”
Một âm thanh vang lên cắt đứt tiếng la hét chói tai của Bùi Ngân Diệp. Lúc
mọi người kịp hoàn hồn thì trên má cô ta đã hằn lên nam dấu tay đỏ chói.
Lâm Dật từ từ xoa bóp bàn tay của mình, thật không đáng để cho cậu phải ra
tay mà: “Tôi sẽ cho cô biết thế nào không phải là người. Đem chúng nó
vào đây.”
“Két” Một tiếng, cánh cửa từ từ mở ra, sau đó có hai người khiêng vào một cái rương theo sau đó là có một thứ gì đó đi theo.
Khi cái rương được mở ra trước mặt Bùi Ngân Diệp thì hai mắt ả trợn to ra như muốn rớt xuống đất, ả hoàn toàn nói không nên lời.
“Bắt đầu đi” Lâm Dật nhàn nhạt ra lệnh.
“Không…………….” Tiếng kêu la của Bùi Ngân Diệp chìm hẳn vào trong màn đêm u tối.
Từng con, từng con dòi lúc nhúc chen chúc trên da thịt của Bùi Ngân Diệp, một người đàn ông
cầm một con rết lên thả nó lên chỗ nào đó trên da thịt của cô ta. Từng
cái chân gớm ghiếc bám vào trên da thịt trắng nõn nà. Bùi Ngân Diệp
khiếp sợ đến nỗi mặt không còn một giọt máu, cả người cô run lẩy bẩy,
đưa ánh mắt vô tội nhìn người đàn ông trước mặt những mong hắn sẽ động
lòng mà buông ta cho cô. Nhưng không… Cô đã sai lầm rồi.
Bùi Ngân Diệp thét lên một tiếng khi con rết đó cắn vào lòng bàn tay cô. Thật
đau, nước mắt không ngừng rơi xuống từ khóe mắt của cô ta. Nhưng sự
trừng phạt chưa dừng lại ở đó, khi Bùi Ngân Diệp thấy có một con dòi
đang bò đến chỗ con rết vừa cắn thì cô như muốn ngất xỉu tại chỗ.
“Không! Van cầu anh, mau… mau… đem nó đi chỗ khác…” Bùi Ngân Diệp nức nở lên tiếng cầu xin.
Nhưng trả lời cô chỉ là sự im lặng tĩnh mịch, cô muốn thoát ra khỏi nó nhưng
không còn kịp nữa rồi. Nó… đã bò vào. Cả người Bùi Ngân Diệp rét run
lên, con dòi không ngừng chui rúc vào trong người cô như xé từng thớ
thịt trên người cô ra.
Lúc này Lâm Dật mới từ trên ghế đứng dậy đi về phía Bùi Ngân Diệp. Cậu bé nhìn người đang quằn quại nằm đó.
“Có muốn kết thúc nỗi đau này không?”
“Muốn… muốn” Bùi Ngân Diệp lắp bắp nói.
“Vậy thì tôi hỏi điều gì cô cũng phải trả lời đúng sự thật nếu không…” Lâm Dật nở một nụ cười lạnh.
“Được…”
Lâm Dật bắt đầu hỏi, Tiểu Nhất ở bên cạnh cẩn thận ghi lại tất cả.
Sau khi hoàn thành, Bùi Ngân Diệp đưa ánh mắt chờ mong nhìn vào cậu bé. Cô
sai rồi, cô không nên dính vào nó. Nó không phải là một đứa trẻ bình
thường, đắc tội với nó chỉ có con con đường chết. Nhưng tất cả đã quá
muộn màng
“Tôi có thể đi chưa?” Bùi Ngân Diệp dè dặt hỏi.
Lâm Dật nở một nụ cười lạnh: “Được, nhưng mà sau khi cô nếm đủ mọi đau đớn
đã. Cô thích xem người khác bị cưỡng bức như thế thì tôi sẽ cho cô tự
mình trải qua… Cô cứ yên tâm đi, tôi không có vô đạo đức như cô đâu, tôi sẽ không kêu người chơi cô mà là…” Cậu bé đưa mắt nhìn vào một góc
khuất .
Bùi Ngân Diệp đưa mắt nhỉn theo, đó không phải là thứ đi
theo sau hai người đàn ông khiêng vào chiếc rương đầy dòi và rết đó sao? Đó là một…con chó.
“Cậu điên rồi hả? Tại sao cậu có thể làm thế được? Người và chó làm sao có thể?”
“Sao lại không? Tiểu Nhất! Lấy ra đi.”
Tiểu Nhất tiến lên bóp chặt miệng Bùi Ngân Diệp thả vào trong miệng cô ta một viên thuốc.
“Ngươi… Các ngươi cho ta uống cái gì?”
“Không có gì! Chỉ là muốn trợ giúp cô một chút thôi mà. Cứ từ từ hưởng thụ
đi.” Lâm Dật nói xong liền cất bước ra ngoài, cậu bé thật sự không muốn
nhìn thấy ả đàn bà dơ bẩn này thêm một giây nào nữa. Cậu bé nhớ bảo bối
rồi, không biết em ấy đã dậy chưa?
Cánh cửa khép lại, trong phòng chỉ còn lại Bùi Ngân Diệp và con chó ngồi đó. Đó là một con beggie cỡ
bự, đang ngồi nhìn chằm chằm vào cô. Bùi Ngân Diệp cảm thấy thật là
nóng, một luồng nóng xông thẳng lên, phía dưới thật ngứa ngáy, cô đưa
tay vào thử nhưng vẫn không thấm thám vào đâu. Từ từ cô sinh ra ảo giác
đến cuối cùng không nhĩn được nữa, cô với tay lấy chìm chìa khóa trước
mặt mở còng cho mình rồi tiến lên gần con chó. Kho6ngbao lâu sau, trong
phòng phát ra những tiếng thở dốc. Tất cả những hình ảnh nóng bỏng đó
đều được ghi lại một cách chân thật.
Trong lúc đó, Đinh Tư Bình
đang ngồi trong phòng khách của Lâm gia. Bà đặc biệt chọn thời điểm Lâm
Dương không có ở nhà mà đến. Vì người bà muốn tìm chính là người phụ nữ
gần đây xuất hiện bên cạnh hắn. Đứa con rể này bà không thể bỏ qua được
nhưng trước tiên phải loại bỏ chướng ngại vật trước mắt này. Bà đã nhờ
thám tử tư điều tra, người phụ nữ này rất được Lâm Dương yêu thương che
chở nhưng cô ta lại không phải là người xuất thân danh giá gì hơn nữa là đã có con. Bà nghĩ chỉ cần cho cô ta một số tiền thì sẽ đuổi được cô ta đi.
Qúy Linh mới ru bảo bối ngủ xong thì nghe nói là có người
tìm cô. Thật kỳ lạ! Cô có quen ai ở đây đâu mà lại có người tìm chứ
nhưng người ta cũng đến đây rồi thì mình cũng phải tiếp đón mới đúng
phép tắc. Nghĩ vậy, cô khoác một chiếc áo lên người rồi xuống phòng
khách.
Khi xuống tới nơi, Qúy Linh ngỡ ngàng nhìn người phụ nữ
trung niên trước mặt. Trong trí nhớ của cô chưa bao giờ có người này
xuất hiện.
“Bà tìm tôi có chuyện gì?” Qúy Linh nhàn nhạt nói.
Đinh Tư Bình đánh giá người phụ nữ trước mặt. Sắc đẹp không bằng con gái bà, dáng người cũng không, quyền thế cũng không. Như vậy thì lấy gì mà cạnh tranh với con gái bà chứ. Nhưng tại sao Lâm Dương lại chú ý tới cô ta
chứ? Một giây sau đó, bà nhìn vào chiếc áo mà Qúy Linh đang mặc. Sau đó
nở ra một nụ cười khinh bỉ. Thì ra là chỉ có như vậy.
Sự khinh bỉ không che giấu của người trước mắt đều rơi vào trong mắt Qúy Linh. Cô
không hiểu là có chuyện gì xảy ra. Cũng không đợi cô hiểu ra, người đó
đã đi đến trước mặt cô và nói.
“Tôi không muốn vòng vo với cô. Tôi muốn cô rời khỏi nơi này ngay lập tức.”
“Tại sao?” Qúy Linh ngạc nhiên.
“Tại sao ư? Cô nghĩ cô có tư cách sống ở đây à? Cô chẳng qua chỉ là đồ chơi
giải khuây cho Lâm Dương thôi. Bây giờ cũng nên đi khỏi đây rồi. Tôi cho cô một số tiền cô lập tức rời khỏi đây ngay.” Đinh Tư Bình khinh người
nói.
Qúy Linh chấn động, không phải như vậy mà? Cô vẫn còn đang
suy nghĩ xem có nên qua lại với Lâm Dương không? Với lại Lâm Dương cũng
chưa bao giờ đối xử với cô như là một món đồ chơi. Hắn rất tốt với cô.
Người này là ai? Mà lại nói ra những lời này.
“Bà lấy quyền gì mà nói thế?” Qúy Linh nói.
“Quyền gì ư? Chỉ bằng tôi là mẹ vơ tương lai của hắn.” Đinh Tư Bình huyên hoang nói.
“Vậy sao? Tôi khi nào thì có mẹ vơ tương lai vậy?” Một giọng nói lạnh lùng phát ra từ phía sau hai người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT