Bực bội, bực bội, hắn
quả thật rất bực bội. Mấy ngày nay hắn không thể gặp được người mà mình
nhớ mong. Tại sao? Sống chung một nhà mà cứ như anh ở đầu sông em cuối
sông vậy. Hắn không chịu được, đầu dường như muốn bốc hỏa. Hắn nhớ nụ
cười của cô, gương mặt của cô, mùi hương của cô, còn có…thân hình nhỏ
nhắn kia.
“Tổng giám đốc Lâm, tổng giám đốc Lâm…”
Lâm Dương giật mình, quay lại. Nhìn thấy người đàn ông trước mặt vẻ mặt hắn liền thay đổi.
“À, thì là là giám đốc Bùi. Tôi thật là đáng trách quá, lại ngẩn ra vào lúc này.” Ngoài mặt thì cười cười nhưng trong lòng Lâm Dương vô cùng chán
ghét con người này.
Trong giới kinh doanh có thể nói ông ta là u
nhọt làm mất hình tượng của mọi người. Ông ta dùng gái, bài bạc, quà cáp hối lộ hết người này đến người khác. Từ cấp trên cho tới những nhà cầm
quyền thậm chí là khách hàng. Có thể hối lộ được là ông ta không hề bỏ
qua. Trước giờ hắn không thèm điếm xỉa đến loại người này nhưng từ khi
biết được ông ta là người có liên quan thì cơn giận của hắn bắt đầu bộc
phát.
“Không sao, không sao, tôi nghĩ chắc là tại ngài làm việc
quá nhiều đó mà. Để tôi giới thiệu với ngài, đây là vợ và hai đứa con
gái của tôi”
Dứt lời, có ba bóng người từ từ tiến lên. Trong đó có một người tuổ tác cũng đã xế chiều.
“Nghe danh tổng giám đốc Lâm đã lâu, hôm nay có dịp gặp mặt thật là có vinh
hạnh quá. Tôi là vợ của giám đốc Bùi, Đinh Tư Bình. Còn đây là hai đứa
con gái của chúng tôi: Bùi Ngân Diệp, Bùi Ngân Tuyết”
“Xin chào”
hai âm thanh đồng thời vang lên. Người được giới thiệu là cô chị thì vẻ
mặt hất hất lên trời, nhìn người khác bằng nửa con mắt. Nhưng có điều
nghe nói là rất mê trai, ánh mắt khi vừa nhìn thấy Lâm Dương là sáng
quắc lên, thèm thuồng không thôi. Nếu dùng từ thô thiển để miêu tả thì
có thể nói cô ta đang chảy nước miếng.
Cô gái còn lại thì tỏ ra e thẹn nhưng lại phóng tia lửa điện, liếc mắt đưa tình với hắn. Trời ạ,
Lâm Dương cảm thấy hắn muốn nôn ra tại đây ngay lập tức. Cô ta mặc bộ đồ bó sát vào người, phần thịt lộ ra ngoài còn nhiều hơn phần được che
đậy. Còn nữa, không biết mũi của hai người này có vấn đề hay không mà
chọn nước hoa gì mà phát gớm thế không biết.
Lâm Dương bây giờ vô cùng hối hận khi tới buổi tiệc này. Có phải nếu như không tới đây thì
hắn có thể thấy được bông hoa của lòng hắn hay không? Trên người cô lúc
nào cũng có mùi hương nhàn nhạt rất dễ chịu. Hắn còn nhớ cách đây không
lâu mỗi đêm còn được ôm cô vào lòng, vùi mặt vào mái tóc cô. Hazzzz, hắn đúng là thất bại mà tại sao lại cho cô và tên nhóc kia ngủ chung với
nhau chứ. Đúng là làm khổ chính mình.
“Không biết tổng giám đốc
Lâm đã có ý trung nhân hay chưa? Ngài xem, hai đứa con tôi đứa nào cũng
hoa nhường nguyệt thẹn. Qủa thật xứng với ngài mà.” Đinh Tư Bình không
biết xấu hổ mở miệng mai mối.
“Bùi phu nhân có lòng tốt, nhưng
tôi đã có con rồi không muốn làm lỡ làng hôn nhân tốt đẹp của hai vị
tiểu thư” Lâm Dương tìm lý do thật hợp tình hợp lý nhưng trong lòng thì
khinh bỉ không thôi.
“Đâu có sao, dù sao con gái tôi cũng rất thích con nít. Nếu hai người đến với nhau thì con ngài còn có người chăm sóc”
Muốn lôi tên nhóc thối tha kia vào đây à, không có cửa đâu: “À, tôi nghe nói hình như tiểu thư Ngân Diệp cũng không phải là con ruột của phu nhân.”
“Hả, cái này…” Đinh Tư Bình á khẩu tại chỗ. Tại sao bà đang làm mai cho con gái thì lại đổi thành đề tài này.
“Ngài Lâm nói không sai, ngài xem, tôi không phải có một đứa con rồi mới cưới Tư Bình đấy thôi, thế mà chúng tôi vẫn hạnh phúc đấy thôi” nếu như
thành thông gia với Lâm Dương thì không phải ông sẽ một bước lên trời,
nắm trong tay toàn bộ cổ phiếu của nước này sao. Vụ làm ăn này quả thật
trăm lời không lỗ, làm sao có thể bỏ qua chứ.
“Đúng vậy, anh Lâm, anh xem, em với anh không phải là một đôi trời sinh sao” Ngân Tuyết vừa nói vừa vươn tay sờ lên ngực Lâm Dương.
“Cô mà xứng cái gì,
tránh ra , tôi mới là người xứng đáng đứng bên cạnh anh ấy” Ngân Diệp
đưa tay cản cánh tay của em gái ra rồi tính nhào vào ngực anh chàng đẹp
trai. Ai ngờ, đột nhiên chỗ vốn là lồng ngực ấm áp đột nhiên trống
không, cô ta xém tí nữa là lộn nhào xuống đất.
“Tiểu thư Ngân Tuyết, nếu tôi nhớ không lầm thì cô có vị hôn phu rồi. Thời gian trước còn đình đám lên báo nữa mà.”
Nhắc tới sự việc đó mặt Ngân Diệp đen còn hơn nhọ nồi. Trước đây vốn thích
trêu đùa người khác nên cô ta không bao giờ nghĩ tới hậu quả. Cứ thích
là làm. Sau khi cùng với Ngô Húc bày mưu tính kế cho người cưỡng hiếp ả
ta, nhìn vẻ mặt như sắp chết của ả Ngân Diệp cảm thấy rất vui. Cứ nghĩ
là sự việc đã trôi vào dĩ vãng và ả ta cũng không dám đi tố cáo nhưng
không ngờ được. Vài ngày trước chân tướng lại bại lộ và hình tượng ngọc
nữ mà cô xây dựng bấy lâu nay lại bị phá hủy. Do đó, Ngân Diệp đã thề
với lòng mình rằng sẽ tìm ra kẻ đã ám hại mình sau đó hành hạ nó.
“Anh Lâm, anh cứ nói đùa, tất cả là do tên kia cứ quấn lấy em. Em làm sao mà để mắt tới hắn được chứ”
Chứ tôi mắt mù mới nhìn tới cô, Lâm Dương thầm nghĩ.
“Dù sao bây giờ tôi còn chưa nghĩ tới điều đó. À, tôi còn phải đi chào hỏi
người khác, xin chào” Nói xong, hắn cứ thế phủi mông bỏ đi không thèm
nhìn ai.
Ánh đèn vàng tỏa sáng
một góc phòng ngủ. Lâm Dương rón rén đi đến cạnh giường, say mê nhìn
người phụ nữ đang say giấc nồng. Đưa tay vén mái tóc cô, hắn cảm thấy cô thật là đẹp. Một vẻ đẹp thuần khiết, đôn hậu làm cho người bên cạnh cảm thấy an lòng, thoải mái.
Cảm thấy nhột nhột, Qúy Linh lười biếng mở
hí mắt ra. Đập vào mắt cô là khuôn mặt gần trong gan tấc của Lâm Dương.
Cô sợ hết hồn, vội ngồi dậy nhưng do vội vàng quá mà có chút loạng
choạng,
“Cẩn thận” tiếp sau đó cô đã rơi vào một lồng ngực ấm áp.
Cô cảm thấy thật nóng, mặt như muốn bị thiêu đốt nên cố gắng vùng vẫy muốn tránh thoát ra.
“Yên nào. Cho anh ôm em một chút thôi” Lâm Dương ghì chặt cô vào lòng.
“Không được. Như vậy là không đúng.” Qúy Linh vừa nói vừa dùng tay mình nắm thật chặt lấy cánh tay anh kéo ra.
“Sao lại không đúng.”
“Quan hệ của chúng ta không đến mức ôm ấp thế này”
“Quan hệ của chúng ta? Được, anh cho em biết. Anh thích em, do đó anh muốn ôm em”
Có người đàn ông nào lại bá đạo như vậy không? Một giây trước vừa tỏ tình, một giâu sau đã muốn ôm người ta. Qúy Linh ngây ngốc há hốc mồm nhìn
anh.
Biết mình quá mức lỗ mãn, mặt hắn đỏ lên.
“Sao anh
lại thích tôi chứ? Có phải anh đang đùa giỡn không? Tôi không muốn làm
trò tiêu khiển của đám nhà giàu các anh” bừng tĩnh lại, Qúy Linh gằng
giọng nói từng chữ.
Cô không thể ngây ngốc cứ tin những gì đàn
ông nói. Trước kia đã bị tổn thương một lần, bây giờ không thể khù khờ
như thế nữa. Lời nói của đàn ông vốn là không thể tin được, huống chi
người này vừa có tiền vừa có quyền, càng không thể tin.
Nghe cô
nói vậy, Lâm Dương biết là cô vẫn còn để ý về sự kiện kia. Hắn đau lòng
không thôi, đưa tay vuốt ve đầu cô, trầm giọng nói.
“Không, không phải như vậy đâu. Em hãy tin anh, anh thật lòng thích em. Anh biết bây
giờ em vẫn chưa thể tiếp nhận anh nhưng xin em đừng cự tuyệt anh chăm
sóc em. Không cần biết trước đây em đã gặp phải những chuyện gì nhưng kể từ bây giờ em chỉ cần tin anh là được. Mấy ngày nay em không thèm nhìn
đến anh, anh rất khó chịu. Xin em, đừng không nhìn đến anh”
Kể từ ngày đó, Lâm Dương biến thành kẹo cao su dính chặt lấy Qúy Linh. Hễ
không thấy cô trong vòng 5 phút là hắn la ầm lên, làm loạn khắp nơi để
tìm cô. Hắn chăm sóc cô rất chu đáo, đúng với câu “con dâu về nhà chồng” không sai chút nào. Từ miếng ăn, giấc ngủ đến hoạt động hàng ngày cái
gì hắn cũng làm rất chu đáo.
Mọi người trong Lâm gia rất kinh ngạc khi ông chủ của mình thay đổi 180 độ như vậy.
“Anh không cần phải như vậy.” Qúy Linh nhỏ giọng nói.
“Sao lại không cần. Anh cần phải làm nhiều hơn nữa để em có thể tin tưởng
vào anh.” Lâm Dương vừa nói vừa dìu cô ngồi vào bàn ăn.
Sau đó,
hắn xoay người vào phòng bếp, đem ra một chén súp nóng hổi. Lâm Dương
cẩn thận đưa đến trước mặt cô, nhìn cô đã cầm muỗng lên ăn rồi mới yên
tâm ngồi xuống cầm thực đơn lên nghiên cứu xem chiều nay nên nấu món gì.
“Chiều nay em có muốn ăn đậu hủ không? Nghe nói ăn cái đó sẽ làm da em bé trắng hơn đó.
“Được”
“Vậy còn món sườn hầm, em muốn ăn không?”
“Sao cũng được.”
“Vậy còn….”
“Dừng” Qúy Linh không chịu nỗi nữa lên tiếng.
“Anh không phải là có rất nhiều việc sao? Sao không đi làm đi, anh không cần phải ở đây đâu”
“Không sao, anh đã giao cho người khác làm rồi” Lâm Dương nở nụ cười quỷ quyệt.
Qúy Linh thật sự rất muốn nói là anh làm ông chủ kiểu gì vậy? Suốt ngày cứ
chơi bời thì làm sao có hiệu quả chứ. Nhưng ngẫm lại, cô thấy mình không thấy tư cách nói hắn.
“Sao không thấy Lâm Dật đâu?” Qúy Linh nghi hoặc hỏi, cậu bé rất bám cô nhưng sao mấy ngày nay lại không thấy bóng dáng đâu.
“À, nó có việc phải làm” không phải là một mà là rất nhiều, rất nhiều việc. Lâm Dương cười xảo trá, không nhiều sao được, hắn đã đem công việc của
hắn cho nó làm mà.
Lúc này, cậu bé Lâm Dật đang ngập đầu trong
đống hồ sơ không ngừng nguyền rủa người nào đó. Cậu thề, cậu phải trả
mối thù này. Quân tử báo thù 10 năm không muộn.
“Cậu chủ, bên kia có động tĩnh” một giọng nói nhàn nhạt phát ra từ chiếc laptop đặt trên bàn.
“Chuyện gì?”
“Bùi Dập Viễn muốn móc nối với một số người, hắn muốn mở rộng địa bàn qua
hắc đạo. Lần trước hắn có tìm đến chúng ta muốn cùng hợp tác làm ăn
nhưng bị cậu từ chối. Hắn muốn sòng bạc ở trung tâm thành phố nên đang
tìm người có thế lực ngang chúng ta nhằm mở rộng địa bàn:
Khá
khen cho ông, Bùi Dập Viễn, dám mơ tưởng đến địa bàn của ta nữa à. Tôi
sẽ cho ông biết thế nào là lễ độ. Thù mới hận cũ, tôi sẽ đòi lại cả vốn
lẫn lời. Bùi Dập Viển phải không? Tôi sẽ “dập” cho đời ông tan nát. Lâm
Dật cười lạnh.
“Tiểu Nhất, cậu cứ làm theo như tôi nói….”
“Cô Lâm, cô Lâm, mau dậy đi” Lâm Dật dúi dúi vào người Qúy Linh, nũng nịu
kêu lên. Ba già của hắn quả thật là quá đáng. Quăng công việc cho cậu
rồi độc chiếm cô Qúy của cậu, thật là đáng ghét.
Qúy Linh dịu dịu đôi mắt còn mơ màng ngủ của mình, nhìn thấy Lâm Dật thì cô cười hỏi:
“Sao vậy, mấy hôm nay đi đâu chơi rồi bây giờ mới nhớ cô à?”
“Mới không phải vậy” Lâm Dật chu miệng nhỏ lên không phục.
“Cô Qúy à, hôm nay con với cô đi khu vui chơi chơi đi” Lâm Dật làm nũng.
“Con hỏi ba con chưa mà đòi đi chơi?”
“Hả…à…à” cậu bé chống tay lên đầu bắt đầy suy nghĩ.
Qúy Linh cảm thấy buồn cười với hành động của cậu, thật là đáng yêu quá đi.
Lâm Dật suy nghĩ một hồi, sau đó bày ra vẻ mặt đáng thương, đôi mắt long
lanh nhìn cô: “Cô Qúy à, cô nghĩ thử xem, ba con bận rộn như thế thì lấy đâu ra thời gian dẫn con đi chơi. Bây giờ cô dẫn con đi sẵn tiễn cho em gái con đi chơi luôn, bé nhất định sẽ rất thích”
Trời ạ, con gái cô còn chưa ra đời thì làm sao mà đòi đi chơi được chứ.
“Cô Qúy à, chẳng lẽ cô muốn con bị người khác chê cười là một đứa trẻ đáng
thương từ lúc ra đời đến giờ chưa từng đến khu vui chơi sao?” ai đó mũi
bắt đầu sụt sùi rồi.
Qúy Linh ngỡ ngàng, nghe cậu bé nói thế cô
bỗng nhớ lại khi mình con nhỏ, cô cũng muốn đến khu vui chơi nhưng không ai dẫn cô đi. Cô chỉ là một đứa trẻ mồ côi, được các sơ nuôi dưỡng cho
ăn học thì đã là quý lắm rồi, lấy đâu ra tiền mà đi khu vui chơi chứ.
Lúc đó, cô nhìn những đứa trẻ khác nắm tay ba mẹ mình đi chơi mà ngưỡng mộ trong lòng.
Qúy Linh thở dài, cô vuốt ve khuôn mặt đáng yêu kia: “Đợi cô thay đồ rồi chúng ta cùng đi, được không”
Nghe thấy cô đồng ý, Lâm Dật nhảy cẫng lên, chạy lòng vòng: “Yeah, hay quá, cô Qúy đồng ý rồi…yeah”
Khi hai cô cháu vừa định bước ra khỏi cửa thì thấy Lâm Dương đã chờ sẵn ở đó.
“Hai người tính đi đâu à” hắn cười hỏi.
“Tôi tính dẫn nó đi khu vui chơi.”
“Thế à. Sao không nói cho anh biết?” Lâm Dương tiến lại, tự nhiên đưa tay vòng qua eo cô, kéo cô lại gần mình.
“Không phải anh rất bận sao?” Qúy Linh muốn cách xa hắn ra một chút, mấy ngày
nay cứ gần hắn như vậy cô cảm thấy rất khó chịu. Mặt cô nóng lên như
đang bị sốt vậy, tim cũng tự nhiên đập rộn lên.
“Làm gì có chuyện đó” Lâm Dương tham lam ghé vào trên đầu cô, hít vào mùi thơm trên người cô, thật là thơm.
“Vậy…bây giờ…” Qúy Linh không biết phải làm gì, không biết có nên đi cùng hắn hay không? Cô nhìn Lâm Dật.
Lâm Dật cũng không muốn ba già của cậu dính lấy cô Qúy nên đang định mở miệng thì…
“Chúng ta cùng đi đi, anh dẫn em đến khu thương mại sẵn tiện dẫn nó theo”
Cái gì mà gọi là “sẵn tiện” chứ. Ý tứ là nhìn cậu đáng thương nên cho đi
theo hả. Lâm Dật không phục. Đây rõ ràng là cậu với cô Qúy hẹn trước mà. Cậu bé trừng mắt nhìn hắn.
Ý, vậy là có 3 người à. Có nghĩa là
cô không cần ở riêng với hắn. Có Lâm Dật đi cùng thì hắn không thể tùy
tiện ăn đậu hũ của cô được. Qúy Linh nghĩ thế nên rất vui vẻ mà theo Lâm Dương ra ngoài.
Lâm Dương tùy ý ôm cô vào lòng bước đi, mặc kệ cho ánh mắt giết người đang phóng tới với mức độ cực đại.
“A, a cô Qúy nhìn con nè…” Lâm Dật kích động la to.
Con nít đến cuối cùng vẫn là con nít, cho dù có thông minh đến đâu thì vẫn
không thể thoát khỏi ma lực của trò chơi. Vừa vào khu vui chơi dành cho
thiếu nhi cậu bé đã mê mẫn say mê chơi hết trò này đến trò khác. Qúy
Linh chỉ cười đi theo sau lưng cậu, cô bây giờ đã mang thai 8 tháng rồi, bụng cũng đã lớn nên mọi cử chỉ đều phải cẩn thận. Lâm Dương cũng rất
lo lắng, hắn ta đi kế bên cô, đưa tay đỡ lấy vòng eo cẩn thận từng li
từng tí dìu cô bước đi.
“Anh xem, tiểu Dật vui chưa kìa. Có rảnh
thì anh nhớ dẫn nó đi chơi, dù sao cậu bé vẫn còn nhỏ anh nên cho nó đi
chơi nhiều hơn.” Qúy Linh nói.
“Hả?” Lâm Dương kinh ngạc, đứa con trai này của anh không giống với những đứa trè khác. Nó không thích xem phim siêu nhân cũng như chả thích những món đồ như mô hình đô chơi ô
tô, máy bay…mà chỉ thích mấy cái số liệu vi tính hay chứng khoán. Nhưng
hắn không muốn làm cô mất hứng thôi thì cứ im lặng vậy
Bịch,
bịch, bịch Lâm Dật người đầy mồ hôi chạy đến chỗ Qúy Linh. Hôm nay cậu
rất vui, đây là lần đầu tiên cậu được đến đây, không ngờ lại vui như
vậy. Từ ngày cô Qúy đến bên cậu quả thật không có ngày nào mà cậu không
cảm thấy vui thậm chí còn cảm nhận được sự ấm áp của người mẹ. Cậu thật
mong sẽ mãi mãi được như thế này.
Qúy Linh dùng khăn tay lau mồ hôi trên trán cậu bé, ánh mắt cô hiền hòa chan chứa tình yêu thương vô tận.
“Cô Qúy, sau này chúng ta lại đến đây chơi nữa nha.” Lâm Dật hưng phấn nói.
Sau này? Qúy Linh không biết cô có cái gọi là sau này không? Bây giờ cô còn ở lại nhà họ Lâm là vì chờ ngày sinh đứa nhỏ ra. Sau đó thì sao? Liệu
cô còn có thể ở lại đây?
“Tiểu Dật à! Con phải hiểu, cô chẳng qua chỉ là bảo mẫu của con. Trước sau gì cô cũng phải rời khỏi đây.”
“Vậy thì không cần đi” hai giọng nói đồng thời vang lên.
Hai cha con Lâm Dương nhìn nhau, hiếm kh hai người này lại có chung một suy nghĩ như vậy.
“Tiểu Linh, không phải anh đã nói với em rồi sao? Em không cần đi dâu cả, em cứ ở bên cạnh anh là được rồi.”
“Cô Qúy, cô không cần để ý đến ba già của con làm gì. Con dư sức bảo vệ cho cô mà” cậu bé vừa nói vừa ngước mặt lên trời, chống tay lên hông tạo
dáng của một người đàn ông trưởng thành.
Qúy Linh cảm động, cô
cảm thấy mình có gì tốt mà hai người này lại chở che cho cô nhiều như
thế. Một người không tiền, không quyền, còn là phụ nữ không chồng mà có
con nữa chứ. Khie1 mắt cô bỗng chốc ướt át.
Cô nói bằng giọng
nghẹn ngào: “Cô không có những thứ mà hai người cần. Cô không có tiền
lại không có quyền thế có thể giúp đỡ cho hai người.”
Chẳng phải nhà giàu xưa nay luôn đòi hỏi môn đăng hộ đối sao? Kẻ kia không giàu những chẳng phải cũng chọn lựa sự giàu có sao?
“Mấy thứ đó con không cần” tiền thì cậu thiếu gì, quyền thế ư? Ai dám chọc đến cậu nào? Thử xem.
“Anh không cần những thứ đó. Một người đàn ông nếu như dựa vào phụ nữ mà có
được những thứ kia không phải là quá vô dụng sao? Trên đời này, anh chỉ
cần một thứ. Đó là em” Lâm Dương nhìn sâu vào trong mắt cô mà nói.
“Em, liệu có thề sao?” cô nhìn hắn như không tin vào những gì vừa nghe.
Lâm Dương ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô: “Sao lại không chứ”
Lâm Dật không muốn bị bỏ rơi ơ ngoài, cậu bé cố chen vào chính giữa hai người, ngả đầu tựa vào bụng to tròn của cô.
Bàn tay nhỏ mũm mĩm
vuốt ve cái bụng hơi nhô lên, cậu thầm nghĩ: Em gái à, em có thấy ba già của chúng ta có đáng ghét không? Tối ngày cứ giành cô Qúy với anh hoài, mai mốt em ra đời nhớ giúp anh một tay đối phó ba già nha.
“Cô Qúy à, con khát nước” một giọng nói nhỏ xíu yếu ớt vang lên.
Nghe cậu bé nói, Qúy Linh vội vàng đẩy Lâm Dương ra, mặt cô nóng rần lên.
Tại sao cô có thể để cho hắn ôm như thế chứ, hơn nữa còn là ở ngoài
đường.
“Anh…anh…đi mua chai nước suối cho Tiểu Dật uống đi.” Qúy Linh vội vàng nói.
Hắn thật là không cam lòng mà, hắn chỉ mới ôm cô được có một chút thôi đã bị cô đẩy ra rồi. Tất cả là tại tên tiểu quỷ này.
Lâm Dương bực bội, quay người đi.
Ha ha cuối cùng thì cũng đi rồi, Lâm Dật nghiêng mắt nhìn theo bóng dáng vừa mới đi mà vui mừng.
“Cô Qúy à, bên kia có bắn thú bông kìa, hai cô cháu mình qua đó chơi đi, đi đi cô” cậu bé nắm lấy tay cô năn nỉ.
Nhìn nét mặt vui cười của Lâm Dật, cô không nỡ làm cho cậu bé mất hứng nên đành phải từ từ đứng lên đi theo phía sau cậu.
Do quá vui mừng mà Lâm Dật không hề nhìn phía trước, cậu bé cứ vừa chạy vừa ngoái đầu nhìn lại phía sau.
“A”
Tự nhiên không hiểu sao cậu đụng vào một cái gì đó, thân hình nhỏ bé cứ
như vậy mà ngã sấp về phía sau. Còn chưa kịp hoàn hồn thì cậu đã nghe
một tiếng the thé phát lên.”
“Không có mắt à, đi không nhìn đường hả thằng ranh con”
Lâm Dật ngước mặt lên, cậu nhìn thấy một nam một nữ đang đứng trước mặt
mình. Có lẽ vừa rồi cậu đã đụng trúng ngườ nữ. Cậu biết cậu là người có
lỗi nên đang định mở miệng xin lỗi thì lại nghe.
“Con cái nhà ai
mà thiếu giáo dục thế không biết? Làm sai mà còn ngồi nó trừng người
khác là sao? Muốn chết hả mày” một ngón tay dí sát vào trán cậu, thật là đau nha.
Đúng lúc đó, có một lực đạo kéo cậu về phía sau.
“Xin lỗi, cậu bé còn nhỏ không biết gì, xin cô bỏ qua cho” Qúy Linh sợ hết
hồn, khi cô tới nơi thì thấy Lâm Dật ngã dưới mặt đất còn cô gái kia thì đang nói lời cay độc nhắm vào cậu. Không được, cô khổng thể để người ta bắt nạt cậu bé được.
“À, thì ra là cô. Đã lâu không gặp, không ngờ cô còn có thai nữa chứ. Tiêu Đường, không phải là con rơi của anh đó chứ”
Qúy Linh nhìn thẳng vào hai người trước mắt, cô như không thể tin vào mắt
mình. Tại sao ông trời lại cho cô gặp hai người này chứ.
Bùi Ngân Diệp không đợi cô mở miệng đã nói tiếp: “Tôi vốn tưởng cô là người hiền lành, thế nào, bị thằng kia chơi qua rồi không chịu nổi nữa nên phải
tìm thằng khác phải không? Nói tôi nghe xem, một ngày cô ngủ với mấy
thằng vậy, có lẽ cô cũng không biết ai là ba của đứa con trong bụng cô
nữa phải không?”
Bàn tay của Qúy Linh bỗng chốc lạnh run, cô
không biết phải phản bác những lời này như thế nào. Rõ ràng đây chỉ là
những lời vu khống nhưng sao cô lại chỉ có thể đứng yên như thế.
“Ngân Diệp à, chúng ta đi thôi” Tiêu Đường đứng bên cạnh dường như cảm thấy
chột dạ, hắn không dám nhìn người phụ nữ trước mắt nên muốn nhanh chóng
rời đi.
“Sợ gì chứ, người phải sợ là cô ta mới đúng. Ả là con đàn bà lẳng lơ lúc trước còn là vợ anh mà còn đi ngủ với thằng đàn ông
khác, ả không sợ mất mặt thì anh sợ gì chứ?” Lúc này Ngân Diệp đang bực
mình, mấy ngày nay cô tìm mọi cách để tiếp cận với Lâm Dương mà không
được, tính bữa nay ra ngoài tìm trò gì đó chơi. Vừa hay có ả đàn bà ngu
ngốc này ở đây, dại gì mà không trút giận chứ.
“Này, bà già kia, bà biết gì mà nói hả. Người vừa xấu vừa không có đầu óc thì câm mồm đi” Lâm Dật hét toáng lên
Ngân Diệp trừng mắt, tốt lắm dám chống đối với tôi à: “Thằng nhãi ranh này
là ai, không phải là con rơi của cô đó chứ. Không ngờ trước khi kết hôn
mà cô đã có con rồi thật là không biết mắc cỡ mà.”
Mọi người tụ
tập lại càng ngày càng đông, lời xì xào bàn tán mỗi lúc một lớn hơn. Qúy Linh cảm thấy như ai cũng nhìn mình bằng con mắt khinh bỉ.
“Không phải…tôi không có làm như thế… cô…cô không được nói thế…” Qúy Linh run rẩy, miệng lắp bắp.
“Sao? Tôi nói thế là còn nhẹ đó, hạng người như cô chỉ đáng để người ta sỉ
nhục, nói trắng ra không khác gì một gái điếm” thấy cô ta run rẩy, Ngân
DIệp cảm thấy rất vui, ả còn muốn nhiều hơn thế nữa.
“Cái mụ dạ
xoa kia có câm mồm không hả, cô mới là gái điếm đó, cô nói ai là con rơi hả?” Lâm Dật lao tới, đấm đá túi bụi vào ả đàn bà độc ác.
“Đau, mày dám đánh tao à. Mày chết chắc rồi.” Ngân DIệp tiến tới vung tay lên.
“Chát” âm thanh chói tay vang lên., tiếp sau đó là giọng nghẹn ngào của phụ nữ vang lên.
“A, đau quá”
Nhìn thấy cô ta muốn ra tay đánh Lâm Dật, Qúy Linh liều mình đẩy cậu bé ra
sau còn mình thì hứng chịu cái tát ấy. Nhưng không ngờ, cô ta lại ra tay mạnh như thế, Qúy Linh lảo đão ngã xuống đất, cô cảm thấy bụng mình rất đau, giữa hai chân chảy xuống một dòng nước ấm. Cô đưa mắt nhìn xuống
thì thấy một dòng máu đỏ tươi thấm ướt cả váy.
“Cô Qúy, cô Qúy cô có sao không?” Lâm Dật hoảng hốt chạy đến.
“Tại sao lại thế này?” âm thanh giận dữ của một người đàn ông vang lên.
Lâm Dương chạy tới, cẩn thận đỡ Qúy Linh ngồi dậy tựa vào người hắn. Sau đó hắn nhanh tay gọi điện thoại kêu xe tới.
Nhìn thấy Lâm Dương, Qúy Linh gắng gượng nói: “Làm ơn…cứu…con…gái…” chưa nói dứt câu, cô đã rơi vào trạng thái hôn mê.
“Không, tỉnh lại, tỉnh lại tiểu Linh, em sẽ không có chuyện gì đâu” Lâm Dương bế cô lên, chạy thật nhanh ra ngoài cửa.
“Chậc, có vậy cũng ngã, không biết cô ta có qua được không? Tốt nhất là chết
đi cho rồi” Ngân Diệp vừa xoa xoa tay mình vừa nói. Ả thấy rõ Lâm Dương
bế ả đê tiện đó đi, làm thế nào mà ả có thể quen biết hắn. Khốn kiếp,
dám giành đàn ông với tôi. Cầu cho cô xuống địa ngục.
“Nếu cô Qúy chết, tôi sẽ cho cô lót đường đi theo” từng chữ một bật ra từ miệng Lâm Dật, hai bàn tay nhỏ bé xiết chặt lại với nhau, ánh mắt cậu bé đỏ ngầu, khí lạnh tỏa ra xung quanh. Cậu bé bây giờ giống như tử thần đòi mạng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT