- Ăn nhiều mà sao ko mập tí nào hết vậy – Ran ngây người trước cái mặt của nàng
- Ko biết nữa . Đi ăn đi mà Rann – Nàng năn nỉ
- Ừ thì đi . – Ran
- Yeah ! – Nàng cười nhưng mà có lẽ Ran đã kìm chế nhiều quá rồi .
Lotteria ~~~~~
- Chào mừng quý khách . Quý khách dùng gì ạ ? – Anh phục vụ vừa hỏi , đặt menu xuống bàn nhưng ánh mắt cứ dán vào Boot Kim .
- Lấy cho tôi 5 phần gà rán , 5 phần gà viên , 5 phần khoai tây và 5 ly kem pepsi . – Cô gọi và ko quên nở nụ cười thiên thần làm Ran tức lòi ruột .
- 1 phần gà rán , 1 ly kem pepsi – Ran lạnh lùng
- Vâng . Xin đợi một tí . – Anh bước vào quầy
Sau khi bóng dáng anh phục vụ đã khuất , Kim mới hỏi cậu :
- Sao lạnh quá vậy ? Ko phải Ran của ngày thường .
- Điên thì lạnh – Ran vẫn giữ nguyên sự lạnh lùng
- Ơ , sao điên ? – Kim ngây thơ vô ( số ) tội
- Vì người nên tôi điên – Lạnh
- Ai vậy ? – Kim lại ngây ngô nhưng trong lòng có một chút gì đó gọi là vui vẻ
- Tự hiểu – Lạnh
- Ờ - Gật gù vẻ đã hiểu
- Thức ăn của quý khách đây – Vẫn là anh phục vụ ấy , thức ăn được đặt trên bàn , anh lại nhìn công chúa nhà ta cười
- Cảm ơn – Kim lạnh
- Hì anh có thể làm quen em chứ ? – Anh nói
- Tư cách ? – Kim lạnh lùng hỏi
- Ừm … - Chàng đứng họng , với cái hoàn cảnh nghèo xác nghèo xơ như cậu từ quê lên làm việc thì đâu dám trèo cao . Anh đứng đó , ko trả lời
- Vậy thì tôi có thể làm quen với cậu đc chứ ? – Giọng lạnh lùng của Ran vang lên
- Ko phải đã là bạn rồi sao ? – Kim hỏi
- Hơn mức tình bạn một chút . – Ran nhếch môi cười lạnh
- Tôi ko phải là những cô gái cậu từng quen biết và qua lại – Kim
- Gia thế – tôi trên cô một bậc . Thông minh – có lẽ 2 ta ngang bằng . Như vậy đủ tư cách chứ ? – Ran
- Tư cách có lẽ anh ko cần nói rồi . Nhưng về tình cảm và tính cách của anh … Ây da … tôi ko thể yêu anh được – Kim khẳng định nhưng cô có chút hối tiếc về lời nói của mình
- Được thôi . Rồi sẽ có 1 ngày … Cô là của tôi ! – Đôi mắt xanh băng giá của biển cả mênh mông xoáy thẳng vào đôi mắt đen đẹp huyền ảo của cô .
- …
- Anh đi phục vụ nơi khác được rồi đấy . Ko lẽ đứng đây nhìn miệng người ta ăn sao ? – Ran lại lạnh lùng , lần này có vẻ rất khó chịu
- Dạ… dạ chúc quý khách ngon miệng – Anh lắp bắp rồi chạy nhanh vào trong
- Ăn đi – Câu nói như ra lệnh cho cô
Chưa đầy 15 phút , cả hai đã đánh chén xong . Có vẻ như con gái như cô cũng biết e thẹn đấy chứ . Cô nói hơi mệt , muốn đi dạo . Cậu cũng đưa cô đi dạo hết chỗ ngay đến chỗ kia … Mặt cô lúc nào cũng đỏ . Trời trong xanh mát mẻ mà , đâu nắng đâu , Ran biết lý do vì sao nên cứ bụm miệng cười khúc khích làm nàng dí cậu chạy vòng vòng muốn hụt hơi kèm với câu nói :
- Đứng lại đó cho tôi!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT