Bốn phía yên tĩnh, chỉ có truyền tới bên tai tiếng nước chảy ào ào.
Tiểu Vũ muốn trịnh trọng nói rõ, mặc dù nàng không phải là hủ nữ, nhưng vào
giờ phút này, địa điểm này, có một mỹ nam đang tắm trong phòng tắm, mà
nàng may mắn đúng lúc ở trong phòng của mỹ nam.
Các vị, không nên hiểu lầm!
Tiểu Vũ trong óc tuyệt đối không nghĩ những thứ gì ngổn ngang, thậm chí hạn
chế cả hình ảnh phun máu mũi. Giờ phút này nàng nghĩ chính là, Lưu Quang được xưng là Thiên giới đệ nhất mỹ nam, mà căn cứ tình huống nàng lần
trước theo hắn cùng đi thiên giới, Lưu Quang cũng có không ít người ái
mộ, lấy việc nàng bị xem thường, ít nhất trên 90% Tiên nữ, đa số đã quỳ
gối dưới quần tây của Lưu Quang.
Thiên giới mặc dù quy định rõ
ràng, không cho phép thần tiên động tình nói các loại yêu thương, nhưng
không có viết rõ, không thể sùng bái mê luyến! Lấy hình tượng Lưu Quang, hoàn toàn có thể xem là minh tinh mà phát triển chứ sao. Không cần hóa
trang tuyên truyền, chỉ cần đi ra ngoài, chính là tiêu điểm.
Chỉ
là, Tiểu Vũ biết. Lưu Quang gần đây ít xuất hiện làm việc. Nói dễ nghe
là khiêm tốn, thật ra thì chính là vì người tương đối lười. Có thể ngồi
liền tuyệt đối không đứng, có thể nằm liền tuyệt đối không ngồi! Hơn nữa đối với cuộc sống riêng, càng thêm ít ai biết. Lấy thân phận địa vị Lưu Quang cộng thêm dung mạo tuấn mỹ, nếu như nói muốn tìm đối tượng, tuyệt đối đơn giản.
Tiểu Vũ tin tưởng 200%. Chỉ cần tin tức cần tìm
bạn gái vừa lan ra ngoài, tin tưởng Địa phủ tuyệt đối trong nháy mắt sẽ
bị bao vây nước chảy không lọt. Nhưng đáng tiếc, đây cũng chỉ là ý tưởng của nàng mà thôi. Bởi vì Lưu Quang tuyệt đối sẽ không muốn đi tìm bạn
gái. Điểm này khiến Tiểu Vũ càng hoài nghi Lưu Quang có phải hay không
có gì kia. . . . .
Nhìn hơi nước mờ mờ ở cửa phòng tắm, nghe tiếng nước chảy. Con ngươi Tiểu Vũ đảo một vòng, ý niệm trong lòng chợt phát hiện.
Ngươi nói, nếu đem mấy tấm ảnh mỹ nam đi tắm ra bán, có thể cung không đủ cầu hay không?
Chỉ là, sau đó nếu như bị Lưu Quang phát hiện, kết quả của nàng sẽ rất thảm?
. . . . . . .
Tiểu Vũ là phái hành động, cũng có thể nói là phái xung động. Phàm là đầu nghĩ đến cái gì, sẽ phải đi làm!
Mặc dù nội tâm có giãy giụa nho nhỏ, nhưng vẫn không ngăn cản được muốn thử hành động.
Kết quả là, Tiểu Vũ chắp tay trước ngực, nhẹ đọc chú ngữ. Từ gian phòng
cách vách của nàng đem máy ảnh đánh cướp từ một Quỷ Hồn đến trong tay.
Không che giấu được hưng phấn trong lòng, Tiểu Vũ nắm chặt máy ảnh. Trong
lòng suy nghĩ, đợi lúc Lưu Quang đi ra, tốt nhất là lõa nửa người trên.
Đem phần dưới che lại là tốt rồi. Hắc hắc, không biết lão Đại vóc người
có đẹp không nha?
Ặc, Tiểu Vũ trịnh trọng nói rõ lần thứ nhất! Nàng tuyệt đối không phải là hủ nữ!
Thời điểm Tiểu Vũ khẩn trương chờ đợi, tiếng nước chảy chợt dừng lại. Tiểu
Vũ chợt ngồi thẳng người. Mắt chăm chú nhìn cửa phòng tắm. Thậm chí len
lén nuốt một ngụm nước bọt, cầm lên máy chụp ảnh đặt trước mắt, nghĩ tới đợi khi chụp xong lập tức lách người. Về phần chuyện khác, chờ sau này
nói cũng được!
Trời đất bao la, con đường để Tiểu Vũ đại nhân
nàng phát tài đang rộng mở! Chuyện gì cũng đều do mình đến đúng lúc, hôm nay cơ hội khó có được, cũng không biết lần sau lúc nào thì mới có thể
đi vào phòng của lão Đại. Cho nên bất chấp bất cứ giá nào!
Tay cầm
cửa chuyển động, có chút cảm giác ngàn kêu vạn gọi. Nhân vật chính cuối
cùng cũng từ trong phòng tắm đi ra. Nửa người dưới quấn bởi một cái khăn tắm, đáp lại mong đợi của Tiểu Vũ, quả thật là để trần nửa người trên.
Tóc chưa lau khô, hơi ẩm rủ xuống bên tai. Một gã phúc hắc, giờ phút này đã hoàn toàn hóa thân thành yêu nghiệt. Khiến một kẻ tự nhận không phải là hủ nữ, đã rơi vào bộ dáng ngốc trệ. Mới vừa rồi còn nghĩ tới mấy tấm
hình, giờ phút này nhìn thấy ‘người mẫu’, ngay cả ánh mắt cũng không
chớp được.
Lưu Quang híp lại mắt phượng, đứng ở cửa phòng tắm nhìn về phía Tiểu Vũ đang ngây ngốc trên ghế sa lon.
Nếu như quan sát cẩn thận, có thể nhìn thấy, mắt phải của hắn có ấn kí, đã chuyển thành đỏ rực một mảnh.
Nhớ trước kia, mắt Lưu Quang chỉ biến thành màu đỏ, khi hắn tức giận mới
xuất hiện. Sau lại bị một nha đầu quấn quít, đáp ứng cùng nàng đính khế
ước. Cho nên sau lần đó, trừ chính hắn ra, mỗi khi nha đầu nghĩ đến hắn
hoặc là nhờ hắn giúp đỡ thì mắt phải của hắn sẽ biến thành màu đỏ thắm.
Tương ứng, mắt trái nha đầu kia cũng sẽ biến thành màu đỏ thắm.
“Ngươi ở đây làm cái gì?”
Lưu Quang mở miệng hỏi thăm, khóe miệng không tự chủ nâng lên.
Tiểu Vũ trong nháy mắt hồi thần, vội vàng chớp mắt mấy cái. Đứng dậy chuẩn
bị chạy trốn. Máy ảnh để xuống, con mắt trái quả nhiên là một mảnh đỏ
ngầu.
Nhưng Tiểu Vũ lại quên một sai lầm trí mạng! Lưu Quang ở Thiên
giới không chỉ là đệ nhất mỹ nam, còn là đệ nhất cao thủ. Muốn chạy trốn dưới tay hắn, trừ phi hắn cố ý nhường, nếu không người bình thường,
thật đúng là không trốn thoát.
Kết quả là, Tiểu Vũ mới đứng người lên, thậm chí chưa đi được một bước. Trong một giây, một đạo nhân ảnh
nhanh chóng ngăn trước thân, không biết là cố ý hay không, mặt chậm rãi
ép tới gần nàng.
Kết quả là, Tiểu Vũ bi thống. Hai tay chắp sau lưng, vì giữ máy ảnh. Nhìn Lưu Quang cách nàng gần như vậy, chân chạm đến ghế sa lon ở phía sau, dứt khoát cứ như vậy ngồi trở lại trên ghế sa lon.
Lưu Quang nhếch môi cười đầu độc, không nghĩ sẽ bỏ qua cho ý tứ của Tiểu
Vũ. Cúi người đôi tay chống lên hai bên ghế sa lon sau lưng Tiểu Vũ, cứ
như vậy đem cả người nàng giam lại trong đó.
“Ta đang hỏi ngươi, ngươi chạy cái gì?”
Giọng nói Lưu Quang nhẹ nhõm, giống như là đang nói chuyện hôm nay khí trời
bình thường. Không chút nào không đúng. Dĩ nhiên, cũng không cảm thấy tư thế có nhiều mập mờ. Bởi vì hứng thú tệ hại trong xương lại chui ra,
giờ phút này nhìn vẻ mặt cứng ngắc nào đó tâm tình rất là vui vẻ.
Mới vừa rồi hắn đang ở trong phòng tắm, mắt phải liền cảm giác nóng rực.
Biết Tiểu Vũ đang ở trong phòng hắn, dĩ nhiên không phải là nàng xảy ra
chuyện gì ngoài ý muốn. Cho nên chỉ có một giải thích, đó chính là giờ
phút này cô nàng đang suy nghĩ đến hắn. Lưu Quang rất rõ ràng loại ý
nghĩ này, không phải ý tứ nhung nhớ. Sợ là trong óc cô nàng lại toát ra
cái ý niệm gì, mà ý niệm này, cùng hắn có quan hệ!
Ôm tò mò trong
lòng, Lưu Quang liền quyết định ra ngoài xem. Vừa ra cửa phòng tắm nhìn
thấy Tiểu Vũ cầm máy ảnh, hắn biết ngay nha đầu này muốn làm gì. Nhưng
tiểu nha đầu hình như bị chính vóc người của mình hấp dẫn, quên nhấn
play, cả người cứ như vậy ngây ngốc ngồi ở đó. Lúc ấy không chạy, hiện
tại lại muốn chạy?
Lưu Quang cười tà ác, hắn muốn nói một câu, muốn chạy? Không có cửa đâu?
. . . . . .
Trước mặt là một dê cụ! Á, không đúng không đúng! Là một mỹ nam không mặc áo!
Tiểu Vũ ánh mắt lóe lên, tầm mắt né tránh. Mẹ nó, kích thích lớn! Ai tới nói cho nàng biết, bây giờ là cái tình huống gì?
Không phải nói chụp vài tấm hình rồi bỏ chạy sao?? Sao lại nhìn trợn tròn
mắt? Sao lại nhìn chằm chằm bất động? Mẹ nó, lần này chơi lớn rồi chứ?
Làm sao bây giờ, phải trả lời thế nào?
Nói lời thật? Lão Đại,
thật ra thì ta muốn chụp ảnh ngươi, chụp ảnh mỹ nam đi tắm đem bán, bởi
vì sợ bị ngươi bắt được, hậu quả sẽ rất thê thảm, cho nên ta mới chạy!
Hay là nói, lão Đại, ta bị vóc dáng ngươi hấp dẫn, vì phòng ngừa một giây
máu mũi phun ra, không cẩn thận để cho phòng trắng đen của ngươi nhiều
thêm một màu sắc, cho nên vẫn là đi ra ngoài thì tốt hơn!
Mẹ nó. . . . . .
Cảm giác tùy tiện nói cái gì, kết quả đều không tới đâu? Hơn nữa giờ phút
này mấu chốt nhất chính là, lão Đại! Ngươi sao lại dựa vào ta gần như
vậy làm gì?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT