Người nào đó thao thao bất tuyệt nói xong, lại thấy hai người trên ghế sô pha đã nhắm mắt ngủ say sưa, người còn lại cố làm ra vẻ tinh thần phấn
chấn, mắt trợn thật to, nhưng không có gì rực rỡ như Thần Chung Quỳ đang khẽ mỉm cười.
“Tốt lắm, đã nói đến đây, kế tiếp, thỉnh các vị đặt câu với Hoa Bỉ Ngạn!”.
Ba người trên ghế sa lon tưởng rằng rốt cuộc cũng được giải thoát, vậy mà
vẫn phải đặt câu? Không khỏi đã trầm tư lại càng trầm tư, đã cắn đầu bút lại tiếp tục cắn đầu bút.
Qua gần mười phút sau, người nào đó mới thôi trầm tư nhìn về phía Chung Quỳ, mở miệng hỏi: “Chung lão đại, ngươi đáp trước đi?”
Chung Quỳ ngẩng đầu lên, mặt đen bối rối một hồi. Nhíu mày lại, đột nhiên có
cảm hứng. “À, Địa phủ chúng ta nổi danh nhất là Bỉ Ngạn Hoa, khi nở quả
thực rất rực rỡ!”
Người nào đó đuôi lông mày giật giật, bình tĩnh xoay mặt một vòng, nhìn về phía Tiểu Bạch. “Tiểu Bạch, tới ngươi đặt câu.”
Tiểu Bạch cười hắc hắc, tựa hồ đã định liệu trước. Nghe Tiểu Thôi điểm danh, liền trực tiếp nói.
“Thời điểm Mạnh bà cười rộ lên, đúng là xinh đẹp như Hoa Bỉ Ngạn.”
Một mảng yên tĩnh, cuối cùng cũng có người phá vỡ trầm mặc. Tiểu Hắc thật
sự nhịn không được, hét lên: “Ca, ngươi từ đâu nhìn ra Mạnh bà cười lên
xinh đẹp? Ngươi không có bệnh đó chứ?”
Tiểu Bạch vừa liếc mắt,
phản bác: “Ngươi mới bệnh đấy. Ngươi mắt mù, Địa phủ này trừ Mạnh bà ra, còn có nàng nào nữa? Vũ nha đầu kia là người của Lưu Quang lão đại, ta
nào dám nói gì? Vậy chỉ có Mạnh bà thôi!”
Tiểu Thôi thần sắc không đổi, mặt quay lòng vòng, ánh mắt cuối cùng tụ lại trên người Tiểu Hắc.
“Tiểu Hắc, còn lại mình ngươi, đừng làm cho ta thất vọng.”
Biểu tình thản nhiên, giọng điệu lạnh nhạt. Không hề có lực sát thương, nhưng Tiểu Hắc lại thấy rợn cả tóc gáy.
“Ặc, cái này. . . . . . Cái này. . . . . .”
“Cái này là cái gì? Nói mau!” Tiểu Bạch lên tiếng thúc giục. Nói xong liền
chạy biến đi. Tiểu tử này rất đáng ghét nha. Còn Chung Quỳ lão Đại có
cần cố tình bắt bọn họ tới nghe giảng không.
Tiểu Hắc trong lúc
nhất thời thật nghĩ không ra đặt câu như thế nào, cứ lắp ba lắp bắp:
“Kia. . Kia kia. . . . . . Kia. . . . . .” (thỉnh các vị thân thuần
khiết, tự động liên tưởng chữ này thành một cái chữ nào đó tương tự như
chữ cái tiếng Anh đi)
Chữ còn nghĩ chưa xong, đầu đã bị người ta hung hăng vỗ.
Tiểu Hắc ôm đầu, khó hiểu nhìn người xuất thủ: “Chung lão đại, sao ngươi đánh ta?”
Chung Quỳ đen mặt, căm giận nói: “Ngươi hay ha! Đi học không lắng nghe thì
thôi! Không đặt câu được thì thôi! Vậy mà lại nói thô tục! Ta đập chết
ngươi, Tiểu Hỗn Đản!”
Tiểu Hắc kêu oan, vừa tránh né, vừa la hét: “Ta không có, ta nói thô tục? Ta khi nào nói thô tục hả? Là ngươi ráy tai
nhiều, hay nội tiết mất cân bằng.”
Chung Quỳ nghe xong lời này, phút chốc giận kinh khủng, “Tiểu Bạch Tiểu Thôi, đập bẹp hắn cho ta!”
Tiểu Bạch cười hắc hắc, Cao hứng vô cùng. Tiểu Thôi hít sâu một hơi, liền
cầm nhánh cây lên hướng Tiểu Hắc đánh xuống, “Cho ngươi không chịu nghe
giảng, cho ngươi không chịu nghe giảng!”
Nhất thời, tiếng kêu gào không ngừng, đại sảnh Địa phủ náo thành một đoàn. Lại nói, ngày nào đó, giờ nào đó, phút nào đó. Lưu Quang ở trên giường đang ngủ say, Tiểu Vũ
trong lúc nhất thời rảnh rỗi nhàm chán, liền quyết định ở Thiên Đình tản bộ vài vòng. Tản bộ không lâu, liền xuất hiện vấn đề không nhỏ. Đầu
tiên, Tiểu Vũ sờ sờ mặt mình, còn nhìn vào mấy cây phát ra phản quang
màu vàng rực rỡ của Thiên Đình, xác định dung mạo không hề thay đổi, bộ
dáng vẫn bình thường, không phải là người qua đường kỳ lạ. Nhưng vấn đề ở chỗ nào! Tại sao dọc theo đường đi gặp các tiên nữ mỹ lệ, tất cả đều
hung hăng trừng mắt nhìn nàng?
Dung mạo của nàng không đáng cho
họ ghen tỵ? Nàng cũng không phóng hỏa giết cả nhà họ? Nửa đêm càng không có đi rình họ tắm, tại sao đối với nàng lạnh nhạt như vậy? Chẳng lẽ
thấy nàng là quỷ? Các thần sợ dính quỷ khí trên người nàng?
A, được
rồi. Nếu như lý giải như vậy, nàng cũng không nguyện nhiễm lên người các nàng. Nhàm chán đi bộ một vòng, trừ phát hiện ra nhàm chán hơn, Tiểu Vũ không thu hoạch được gì. Buồn bực đi tới bên Dao Trì, liền nghĩ Dao Trì này tựa như Ôn Tuyền, không biết nàng có thể ngâm chân được hay không.
Chợt nghe một hồi tiếng ho khan truyền đến, Tiểu Vũ trong lòng cả kinh,
xoay người nâng lên khuôn mặt tươi cười, vừa định cùng thần tiên không
quen biết này chào hỏi một phen, lại thấy người đang đi tới, nàng liền
vui mừng ra mặt.
“Ơ, Tiểu Tinh Tinh. Thì ra là ngươi à?”
Văn Khúc Tinh Quân một hồi không nói gì, cười có phần lúng túng nói: “Xin chào cô nương. Thật là trùng hợp.”
“Đúng vậy. Đúng vậy, thật là đúng dịp!”
Tiểu Vũ theo thói quen cũ, tiến lên vỗ vỗ bả vai Văn Khúc Tinh Quân, cười
vui vẻ nói: “Tiểu Tinh tinh sao lại tới Dao Trì? Là đi ngang qua hay
đang chuẩn bị đi theo Vương Mẫu nói chuyện phiếm?”
Văn Khúc Tinh
Quân phất tay một cái, mặt lộ vẻ kì quái, lắp bắp nói: “Cái đó, ta tới
đây, kỳ thật là tìm cô nương. Còn, còn có, cô nương có thể hay không,
đừng gọi ta là tiểu gì đó. . . . . .”
Gì? Là tìm nàng? Tiểu Vũ kinh ngạc một hồi.
“Tiểu Tinh Tinh tìm ta? Có chuyện gì không?”
Văn Khúc Tinh lại tiếp tục không nói gì, người váy hồng này, hiển nhiên một chút cũng không đem lời hắn nói để vào lỗ tai. A! Thôi!
“Thực không dám dấu diếm, hôm nay ta tìm đến cô nương, là muốn tiếp tục lãnh giáo!”
Văn Khúc Tinh Quân chắp tay cúi đầu, bộ dáng cực kì khiêm tốn. Tiểu Vũ nghe xong lời này, lại thấy thái độ của người này, đôi mắt hạt châu khẽ
chuyển một cái, cười không có hảo ý. Thì ra Văn Khúc Tinh Quân này có
khuynh hướng thích ngược? Ngày đó trên đại điện, còn chưa đem tiểu tử
này dạy dỗ tốt sao?
“Cái đó, ngươi xác định vẫn còn muốn tìm ta lãnh giáo?”
Tiểu Vũ nghi vấn, tuy rằng miệng thì hỏi khiêm tốn, nhưng trong đôi mắt lại
thẳng thắn biểu lộ, đến đây đi đến đây đi, lần trước để cho ngươi hộc
máu, lần này cho ngươi trực tiếp từ trên bờ Dao Trì này nhảy xuống! Quả
nhiên, Văn Khúc Tinh Quân kia thận trọng gật đầu, ngẩng đầu lên nghiêm
túc nói: “Cô nương mời ra đề!”
Hắc hắc! Tiểu Vũ nở nụ cười.
“Hỏi: Nếu ngươi cùng sư tử thi chạy, ngươi hi vọng chạy nhanh hơn nó, hay là chạy chậm hơn nó?”
Văn Khúc Tinh ngẩn ra không hiểu. Cùng, cùng sư tử thi chạy? Gặp ánh sáng
trong tròng mắt Tiểu Vũ, Văn Khúc Tinh Quân bắt đầu suy tư. Theo đạo lý
mà nói, người không chạy lại sư tử, nhưng hắn không phải, hắn là thần
tiên. Đằng Vân Giá Vụ (cưỡi mây đạp gió) rất nhanh, hẳn là chạy nhanh
hơn. Sờ sờ mũi, âm thầm gật đầu một cái.
“Ta là thần tiên, khẳng định ta chạy nhanh hơn!”
Tiểu Vũ than nhẹ, lắc đầu nói: “Văn Khúc Tinh Quân đại nhân thật là so với cầm thú còn hơn hẳn.”
“Vậy chạy chậm hơn nó?” Tiểu Tinh Tinh chưa từ bỏ ý định, liền hỏi.
Tiểu Vũ khoát tay nhún vai một cái, “Vậy ngươi chính là cầm thú cũng không bằng.”
Văn Khúc Tinh Quân thừ người ra, Tiểu Vũ rất đồng tình vỗ vỗ vào vai hắn.
“Hài tử, trên đời này có một quyển sách, tên là não đột nhiên biến đổi. Nếu rãnh rỗi, ngươi có thể đi mua lấy một quyển về xem.”
Nói xong, Tiểu Vũ than nhẹ một tiếng, chắp tay chậm rãi bước đi. Để lại bên Dao Trì, Tiểu Tinh Tinh đang hóa đá. Ai nha nha, nàng như vậy, không
tính là khi dễ người chứ? Cùng lắm cho là khi dễ thần tiên mà thôi. Dù
sao khi dễ thần không đáng sợ, hết thảy đều do Lão đại nhà mình chống
đỡ. Nàng là quỷ soa nho nhỏ, thật là tiêu dao tự tại nha.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT