Hướng dẫn viên du lịch lần này dứt khoát lấy giấy ra, đọc diễn cảm. Tiểu Vũ nghe cũng như không nghe, trực tiếp lôi kéo hướng dẫn viên du lịch đang đọc say sưa đi xuống một chỗ. Sông Ngân Hà dưới ánh mặt trời lấp lánh khói xanh mông lung. Trên đài Thọ tinh, có hoa ngàn năm không bỏ tên. Bên lò chế thuốc, có cỏ vạn năm trường thành.

Thái Thượng Lão Quân trong Đâu Suất Cung, hai tiểu đồng diện mạo đáng yêu bên lò vừa trông lò vừa ngủ gật. Lưu Quang vốn muốn thừa dịp Thái Thượng Lão Quân không có ở đây, tùy thời trộm một phen. Nhưng Tiểu Vũ lần này lại ngoài dự đoán ngăn trở hắn. Đưa tay chỉ hai tiểu đồng đang ngủ say, chớ có lên tiếng.

Lưu Quang nhìn Tiểu Vũ, trong mắt nhất thời có ánh sáng thoáng qua. Thì ra, nha đầu này cũng có thời điểm không hồ nháo. Thì ra, nha đầu này nghịch ngợm, nhưng sâu trong nội tâm, cũng là thiện lương thân thiết. Lưu Quang trong lòng mới vừa nghĩ như vậy, liền nghe Tiểu Vũ nói thầm.

“Vị lão đầu mang theo hai hài tử đáng yêu như vậy? Thái Thượng Lão Quân sẽ không có ham mê bất lương chứ?”

Tiên Ông ngược lại cùng Lưu Quang có quan hệ rất tốt, cười khanh khách hỏi Tiểu Vũ là ai, Lưu Quang còn chưa giới thiệu, đã nghe Tiểu Vũ hưng phấn khoa tay múa chân nói: “Ta nha, chính là tiểu quỷ sai! Bắt quỷ Hàng Yêu không am hiểu, gây chuyện quấy rối ta lành nghề!”

Tiên Ông bị Tiểu Vũ trêu chọc cười to không dứt, cuối cùng lúc gần đi, thấy Tiểu Vũ đối với hoa trên đài Thọ tinh rất thích, lại cho phép nàng lấy xuống một đóa. Tiểu Vũ chẳng qua là cảm thấy hoa kia nở thật là đẹp mắt, liền vui mừng đi đến hái một đóa. Sau nghe Lưu Quang giới thiệu, mới biết hoa kia đã hấp thu ngàn năm linh khí mới nở, hoa nở không tàn, mang theo bên người, có hiệu quả kéo dài tuổi thọ, dùng hoa này mài thành bột ăn vào, thậm chí có thể cải tử hồi sanh.

Tiểu Vũ đem hoa đặt trên chóp mũi hít hà, không hiểu thế nào, lại đột nhiên nghĩ tới hóa thành lấm tấm Hoa Yêu Dĩ Hàn. Trong lúc nhất thời trong lòng có chút bi thương, không còn hăng hái du ngoạn .

“Sao vậy?” Lưu Quang thấy Tiểu Vũ có vẻ không thích hợp, mở miệng nghi vấn hỏi.

Tiểu Vũ lắc đầu một cái, chỉ cười không nói. Chợt tay bị cầm, kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy Lưu Quang cười đến đầu độc nói: “Đi, ta dẫn ngươi đi đến nơi có thể đùa vui.”

Dây tơ hồng quấn quanh giữa cây, hoa hồng sáng chói tươi đẹp. Không giống cầu Nại Hà bên kia trên đường hoàng tuyền phủ kín đầy đất Bỉ Ngạn Hoa. Trước mắt, tựa như đầu mùa xuân, luồng ánh mặt trời, ấm áp thoải mái. Nhìn cảnh trước mắt, không cần hướng dẫn viên du lịch mở miệng giới thiệu, Tiểu Vũ đã biết đây là nơi nào.

“Ai nha, ta nói Diêm Vương đại nhân, ngươi đến chỗ nguyệt lão ta, là có ý gì vậy?”

Một âm thanh vang lên, Tiểu Vũ theo tiếng nói nhìn lại, chỉ thấy một lão đầu mặc hỉ bào đỏ thẫm đâm đầu đi tới.

Lưu Quang trên mặt nụ cười càng sâu, đi lên trước một bước níu chòm râu thật dài của hắn lại, cười cười nói: “Nguyệt lão, ngươi khi nào lại học nói năng ngọt xớt như vậy? Diêm Vương đại nhân? Đầu ngươi bị tơ hồng lượn quanh khiến hồ đồ sao?”

Hắc hắc, nguyệt lão cười mỉa một tiếng, đoạt lấy râu bạc Lưu Quang nắm trong tay. Liếc thấy bóng dáng của Tiểu Vũ, ánh mắt không khỏi sáng lên, cùi chỏ híc vào Lưu Quang. “Ơ, tiểu tử, nha đầu này là ai? Trước kia chưa từng thấy qua?” Lông mày khinh bạc, mười phần tướng lưu manh.

Tiểu Vũ nhảy đến trước mặt nguyệt lão, khoa tay múa chân, dí dỏm nói: “Ngươi đang hỏi ta sao?”

Nguyệt lão ha ha cười lên, vuốt râu bạc nói: “Đúng vậy, nha đầu. Ngươi là ai? Lão già ta lần đầu tiên nhìn thấy tiểu Quang mang theo nữ tử bên người đấy.”

“Ta tên là Tiểu Vũ, là tiểu quỷ sai địa phủ, cũng là tiểu người hầu lão Đại!” Tiểu Vũ tự giới thiệu mình xong, chợt cảm thấy có cái gì không đúng. Di? Đợi chút. Tiểu Quang? ? ? Lão kêu lão Đại là tiểu Quang? ? ?

Ha ha, nguyệt lão phất râu cười to, cảm thấy nha đầu Tiểu Vũ này rất có nhãn duyên. Không giống các vị tiên tử thiên cung thoát tục, nhưng lại đáng yêu, sáng sủa. Mặc dù không hiểu Địa phủ khi nào có nữ quỷ sai, nhưng là biết điều này không nên hỏi nhiều. Quay đầu nhìn thấy ánh mắt Lưu Quang nhìn Tiểu Vũ, bảy phần mỉm cười ba phần sủng ái. Không khỏi cả kinh trong lòng, tiếng thở dài cứ như vậy bật ra miệng.

“Sao vậy? Nguyệt lão?” Lưu Quang thính tai, nghe tiếng thở dài, liền mở miệng hỏi thăm.

Nguyệt lão lắc đầu một cái, miệng nói không sao. Nhưng thần sắc trên mặt, một chút cũng không giống dáng vẻ không có chuyện gì. Tiểu Vũ rất nhanh bị đình viện tơ hồng hấp dẫn, bất giác đi lên trước, mới vừa đưa tay muốn đụng vào, lại bị nguyệt lão lên tiếng ngăn.

“Nha đầu, những tơ hồng này không được đụng vào.”

Nguyệt lão mỉm cười chậm rãi đi tới, “Trong cuộc sống có bao nhiêu si tình nam nữ, Thần Tiên Quyến Lữ cùng với ân ái phu thê, đều dựa vào những thứ tơ hồng này. Ngươi có biết chỉ cần thoáng vừa động, như vậy tất cả sẽ thay đổi không giống nhau.”

Tiểu Vũ trợn to hai mắt, quả thật thần kỳ như vậy sao?

Nhìn thấy thần sắc Tiểu Vũ hoài nghi, nguyệt lão cũng không trách cứ, nói tiếp:

“Cái chỉ đỏ này cùng tơ hồng, không thể giao xoa, không thể vén, không thể để người không liên hệ chạm vào, nhân duyên trời định, tất cả đều ở chỗ u minh an bài. Lão đầu tử phụ trách đem dây tơ hồng quấn lấy, nên tách tơ hồng thì tách ra mà thôi.”

Tuổi thanh xuân của Tiểu Vũ, mặc dù đối với tình yêu có hiểu rõ hơn, nhưng cũng là tình yêu đầu tiên. Hôm nay mặc dù đã thành quỷ sai, nhưng đối với mấy cái này tràn đầy tò mò. Nàng, cũng nên có một tơ hồng chứ?

“Này, nguyệt lão, ngươi cho ta nhìn một chút tơ hồng của ta có được hay không? Hoặc là nói cho ta biết là ai cũng được!” Hướng nguyệt lão ném đi một mị nhãn, Tiểu Vũ lôi cánh tay hắn.

Vừa nghe lời này của Tiểu Vũ, hướng dẫn viên du lịch nãy giờ đứng ở một bên im lặng không lên tiếng, đột nhiên cũng nổi lên lòng hiếu kỳ. Ngẩng đầu lên, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn trộm hai người kia. Nguyệt lão hắc hắc cười to, nhẹ nhàng gõ đầu Tiểu Vũ một cái, giả bộ thì thầm bên tai nàng. Tiểu Vũ trong lòng có chút khẩn trương, hướng dẫn viên du lịch càng thêm run sợ, nín thở muốn dò trộm lời nói của nguyệt lão. Trong lúc nhất thời bốn phía an tĩnh, không khí có chút quỷ dị. Ngay cả thanh âm lá cây rơi xuống đất, cũng có thể nghe chân thực nhất.

“Ha ha, nha đầu. Tơ hồng ngươi dắt cái vị kia chứ sao. . . . . . .”

Tiểu Vũ nín thở mà đợi, thật ra thì coi như nguyệt lão nói cho nàng biết tên của người đó, hoặc giả nàng cũng không biết. Huống chi hôm nay nàng đã thành quỷ sai, nghĩ đến cũng đúng là hữu duyên vô phận. Nhưng ở lòng hiếu kỳ nổi lên, nàng vẫn muốn biết đáp án.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play