Sắc mặt không biến, nhưng trong mắt lại nhiều phần thâm trầm. Nếu giờ phút này xông vào chính là Tiểu Hắc Tiểu Bạch, hắn chắc chắn mí mắt chưa nháy liền một cái sẽ trực tiếp ném ra. Nhưng người này là Chung Quỳ, luôn luôn trầm ổn hắn sẽ không có những cử chỉ vô phép này, nói vậy, đã xảy ra đại sự rồi. Chung Quỳ lấy lại tinh thần cúi đầu, gương mặt có chút ửng đỏ, hoàn toàn không nghĩ tới hắn sẽ thấy cảnh tượng như vậy.

“Lão Đại, Thiên Đình phái người truyền tin đến, muốn ngươi đi một chuyến. Nói vậy, là vì. . . . . .”

“Đã biết!” Lưu Quang lên tiếng cắt đứt, trên mặt vẫn là bộ dạng như cũ.

Chung Quỳ cúi đầu ứng tiếng cáo lui, vừa đi vừa mê sảng nói, mới vừa rồi thấy chỉ là ảo tưởng, nhất định là ảo tưởng, tuyệt đối là ảo tưởng. Còn chưa thối lui ra khỏi cửa, chợt nghe người nào đó hắn đã cho rằng chỉ là ảo tưởng mở miệng nói: “Lão Đại, ngươi phải đi Thiên Đình sao?”

Lưu Quang khẽ mỉm cười, nhìn dung nhan đang ở gần hắn trong gang tấc. Lãnh đạm nói: “Đúng vậy, Tiểu Vũ muốn đi cùng ta sao?”

Nghĩ! Tiểu Vũ trong mắt lộ ra tia hưng phấn cùng mong đợi, hoàn toàn không hỏi vì sao phải đi Thiên Đình. Lưu Quang khóe môi nụ cười sâu hơn, không khỏi đưa tay lau gò má của Tiểu Vũ. Dịu dàng nói: “Tốt, vậy chúng ta phải đi ngay.”

Tiếng nói vừa dứt, bóng dáng hai người nhất thời biến mất không thấy gì nữa.

“Ngươi nói, Tiểu Vũ đem Lão Đại đè ở bên dưới?” Tiểu Bạch vốn đang thoải mái nằm trên ghế tràng kỷ ở trong phòng khách, nghe Chung Quỳ nói ra câu này, lập tức nhảy lên.

“Ngươi nói, Lão Đại mang theo Tiểu Vũ cùng đi Thiên Đình?” Tiểu Thôi từ máy tính ngẩng đầu lên, vốn hắn đang chuyên tâm xử lý bảng báo cáo tài vụ, cũng không khỏi tò mò.

“Đến, chúng ta tới đoán một chút, Lão Đại mang theo Tiểu Vũ đi Thiên Đình làm cái gì? Hoặc là có mục đích gì không thể cho ai biết?” Tiểu Hắc không biết từ đâu nhảy ra, ngồi vào bên cạnh Thần Chung Quỳ, đều là một bộ vẻ mặt chỉ sợ thiên hạ không loạn.

Haizzz. Chung Quỳ đã không biết là lần thứ mấy thở dài, vô lực nói: “Dù sao cũng không thể nào mang nàng đi nhận tội.”

Nói nhảm! Tiểu Hắc Tiểu Bạch Tiểu Thôi rất là ăn ý hướng Thần Chung Quỳ liếc nhìn, tiểu quỷ đều biết đây là câu nói nhảm! Lão Đại muốn dẫn Tiểu Vũ đi Thiên Đình nhận tội, lúc trước căn bản sẽ không thay nàng đi cản Thiên Khiển. Trực tiếp cho đánh chết cũng không dứt khoát hơn.

Tiểu Bạch sờ cằm rơi vào trầm tư, “Những lão già cấp trên kia sớm đã nhìn Lão Đại khó chịu, lần này Lão Đại đi lên nhất định sẽ gặp rất nhiều khó khăn, thật không biết Lão Đại mang theo Tiểu Vũ đi, là có ý gì?”

Tiểu Hắc méo miệng, vô vị nói: “Ca, ngươi nghĩ quá nhiều rồi. Bằng bản lĩnh của Lão Đại, những người cấp trên này còn không dám gây khó dễ cho hắn. Ta xem, đoán chừng là thấy Tiểu Vũ muốn đi, liền trực tiếp mang đi thôi.”

Haizzz. Chung Quỳ lại lên tiếng thở dài, nếu là bình thường, nghe Tiểu Hắc nói những lời thô tục này, liền lập tức đem bản chuyên đập. Nhưng hôm nay, hắn một chút tâm tình cũng không có.

Tiểu Thôi nâng gọng kính đen lên, kính quang chợt lóe sáng, bình tĩnh nói: “Ta đoán, bọn họ đi Thiên Đình du lịch. Về phần du lịch mấy ngày, thì phải xem tâm tình của nha đầu Tiểu Vũ mà phán đoán.” Chợt nghĩ tới cái gì, Tiểu Thôi nghiêng đầu, nghi ngờ nói: “Cũng không biết, lần đầu tiên những tiên tử kia nhìn thấy Lão Đại mang theo Tiểu Vũ thì sẽ có cái bộ dạng gì nhỉ?”

Tiểu Bạch Tiểu Hắc nghe vậy, hai mắt đột nhiên sáng lên. Hắc hắc! Muốn biết về sau như thế nào, theo sau nhìn đến tột cùng chẳng phải sẽ biết!

*

Tiểu Vũ liền cảm thấy hoa mắt, đợi mở mắt lần nữa thì người đã đứng ở đám mây. Mới lạ trợn to hai mắt nhìn bốn phía, đời này nàng còn chưa có ngồi qua máy bay, thật là chết cũng không nghĩ tới, một ngày nàng thậm chí đứng ở trên mây nha. Lưu Quang nhếch môi cười yếu ớt, mở miệng nói: “Chút nữa vô luận xảy ra chuyện gì, ngươi chỉ cần đứng ở bên cạnh ta, không mở miệng là được rồi.”

Tiểu Vũ có chút không hiểu ngẩng đầu lên, “Chút nữa sẽ xảy ra chuyện gì?”

Lưu Quang véo nhẹ mũi Tiểu Vũ, chỉ cười không nói. Nắm tay của nàng, đáp mây bay đi. Biển mây cuồn cuộn, như thơ như tranh. Tiểu Vũ đã từng nằm ở trên cỏ ngửa đầu nhìn trời, tưởng tượng những đám mây trên bầu trời đều là kẹo bông, mềm mịn ngọt ngào. Hiện giờ giẫm ở dưới chân, mềm nha, vẫn là có chút mịn như vậy. Về phần mùi vị như thế nào, nàng cũng không dám thử. Đi theo bên người Lưu Quang, mây mù tản mạn phía sau, một tòa kiến trúc to lớn đứng sững ở trước mắt Tiểu Vũ, ba chữ vàng kia đặc biệt chói mắt.

Nam Thiên môn!

Lưu Quang còn chưa đi đến gần, liền nghe xa xa có tiếng gọi truyền đến.

“Ai da, hôm nay trận gió lớn nào lại đem Diêm Vương ngài đến nơi này?”

Tiểu Vũ nghe vậy ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một dãy kính râm, dáng dấp tương đối giống đại thúc đang cười hì hì đi tới phía bọn họ. Không khỏi nhỏ giọng ở bên tai Lưu Quang nói: “Lão Đại, hắn là ai?”

Lưu Quang cười khẽ một tiếng, giọng mang khinh thường nói: “Thiên Lý Nhãn.”

A? Tiểu Vũ kinh ngạc, đại thúc này diện mạo bỉ ổi cư nhiên cũng được làm Thiên Lý Nhãn?

Thiên Lý Nhãn từ từ đến gần, tựa hồ là hiểu thói quen lạnh nhạt của Lưu Quang, vẫn như cũ không thân thiết mà cười cười. Nhưng vừa thấy Tiểu Vũ đi phía sau Lưu Quang, thần sắc lập tức thay đổi. Lại cúi đầu nhìn thấy hai người nắm tay nhau, thì càng kinh ngạc không dứt.

Ô? Thiên Lý Nhãn trong lòng một hồi nói thầm. Hắn lúc trước quả nhiên không nhìn lầm!

Ngay từ lúc Thiên Khiển bị ngăn cản, Thiên Đình liền đã la hét ầm ĩ. Hắn thừa lệnh Thiên Đế điều tra đến cùng, liền nhìn thấy chính là Diêm Vương Lưu Quang ra tay ngăn trở Thiên Lôi. Thiên Khiển xu thế cường đại dường nào, cả bầu trời đều có chút biến sắc. Mà Lưu Quang ở đáy vực, núi đá lăn lộn, khó có thể thấy rõ tình huống lúc đấy. Chỉ mơ hồ nhìn thấy trong ngực Lưu Quang giống như che chở một người. Hôm nay xem ra, chính là nha đầu trước mắt!

Nha đầu này từ đâu chui ra? Cùng Diêm Vương có quan hệ gì ?

Thiên Lý Nhãn bụng đầy nghi vấn, chăm chú nhìn Tiểu Vũ. Mặc dù đang đeo kính, nhưng Tiểu Vũ bị nhìn chằm chằm cũng có chút tê dại. Không nhịn được định mở miệng nói gì, chỉ thấy Lưu Quang lách sang một bên, chắn trước người Tiểu Vũ.

“Nhìn cái gì vậy? Chưa từng thấy qua nữ quỷ soa sao? Nhìn tiếp có tin ta đem con mắt của ngươi moi ra không!”

Cái… cái gì? Thiên Lý Nhãn cả kinh. Nếu không phải là mang theo một bộ kính râm màu đen, đoán chừng con ngươi cũng rớt ra ngoài.

Nữ quỷ soa? Nha đầu này là quỷ soa? Như thế nào chưa từng nghe qua nhân viên mới vào Địa phủ? Hơn nữa còn là nữ giới? Thiên Lý Nhãn trong lòng rất là kinh ngạc, phải biết chỗ Địa phủ kia, trừ Mạnh Bà ở cầu Nại Hà ra, trước nay không có người hầu là nữ tử. Cũng đang vì nguyên nhân này, cho nên ngày ngày làm cho giới tiên tử tiếc hận. Nếu biết Địa phủ thu nữ quỷ soa, sợ là những tiên tử này đã sớm chê bai thân phận, cao hứng đi Địa phủ làm người hầu rồi. Về phần nguyên nhân, dĩ nhiên là vị mê hoặc chúng sinh Diêm Vương đại nhân trước mắt rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play