Tiểu Vũ chớp mắt, mất hồn nhìn cô gái vừa đột nhiên xuất hiện. Trong lòng
liên tục nghi ngờ. Này…Này là…Cổ trang sao? Đang lúc Tiểu Vũ còn giật
mình. Chung Quỳ đã nhanh chóng ra tay. Thoắt cái liền biến mất. Khi hiện thân liền phất tay hành động. Nàng kia thần sắc cả kinh, thân thể liền
lập tức biến mất. Chung Quỳ thấy thế liền hô to, “Tiểu Hắc!”
Tiểu Hắc cười khẽ, cất cao giọng, “Đã hiểu, lão đại.” Trong tay liền tung ra dải lụa có đính khóa, thẳng tắp đánh tới. Trong bụi hoa liền truyền ra
tiếng rên đau đớn. Thân ảnh vừa biến mất khi nãy liền từ từ xuất hiện.
Trên người bị dải lụa của Tiểu Hắc quấn chặt. Nàng kia bị đau ngã nhào
trên đất. Chung Quỳ đi đến bên cạnh nàng ta. Cô gái tựa hồ nhận ra Chung Quỳ là ai, trong mắt liền mang nét thê lương. Mở miệng khẩn cầu, “Đại
nhân, xin ngài giúp ta. Hãy để cho ta đi. Ta tình nguyện trọn đời không
siêu sinh, hồn phi phách tán. Dù sao ta với hắn cuối cùng cũng là vô
duyên, kiếp sau cũng không thể gặp nhau. Nhưng kiếp này ta đã nợ hắn quá nhiều. Chỉ mong có thể làm một linh hồn ngày ngày làm bạn bên hắn.”
Chung Quỳ lắc đầu, tốt bụng khuyên, “Cô nương, không phải chúng ta không
buông tha ngươi. Ngươi phải biết chúng ta làm vậy chính là vì muốn tốt
cho ngươi. Cô không chịu theo chúng ta trở về địa phủ đầu thai, cứ nhất
quyết ở lại dương gian thì linh hồn của cô sẽ càng ngày càng suy yếu.
Nếu để quá lâu thì cho dù cô có muốn đầu thai cũng sẽ không còn cơ hội.
Trong chốn u minh có một thứ gọi là chú định, nếu các người thật tâm thì nhất định sẽ cảm động thiên địa, kiếp sau chắc chắn sẽ có thể gặp lại.
Cô không cần quá chấp nhất, cùng chúng ta trở về thôi.”
Cô gái ra sức lắc đầu, không để tâm bất kỳ lời nói nào của Chung Quỳ. Tiểu Bạch
cùng Tiểu Hắc liền tiến đến gần, lôi kéo cái khóa trên lụa. Tiểu Hắc cau mày nói,
“Lão đại, xem ra nàng không chịu ngoan ngoãn nghe lời rồi.
Thôi đi, dù sao nàng cũng đã bị khóa hồn, chúng ta cứ trực tiếp mang
nàng về địa phủ thôi.”
Tiểu Bạch gật gật đầu đồng ý, hơi híp mắt lại, ngẩn đầu nhìn mặt trời đang chiếu sáng. Giọng đầy chán ghét nói, “Đúng
đó, mau mau trở về thôi. Ở địa phủ lâu ngày đã quen, ta thật không thể
chịu được mặt trời chiếu sáng như vậy.”
Chung Quỳ cũng gật đầu, thở dài nói, “Cũng được. Mang nàng ta trở về.”
Từ đầu tới cuối, Tiểu Vũ vẫn không hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Nàng chỉ nhìn thấy ba đại lão gia đang khi dễ một nữ tử yếu đuối. Giờ phút này,
nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của nàng kia, mặt tràn đầy vẻ uất ức.
Tiểu Vũ liền không chịu nổi.
“Khoan đã.” Tiểu Vũ đứng chống nạnh, bộ đáng vô cùng hung hãn.
Ba người kia có chút nghi hoặc nhìn nàng. Cô gái kia liền ngẩng đầu nhìn
Tiểu Vũ, ánh mắt kinh ngạc. Con gái cũng làm quỷ sai sao?
Thấy
dáng vẻ muốn giúp đỡ mình của Tiểu Vũ, cố gái liền nhào tới chân Tiểu
Vũ, khẩn cầu, “Cô nương, xin hãy giúp ta. Giúp ta cầu xin bọn họ. Ta
không muốn về địa phủ. Nếu ta cùng các người đi, sẽ không thể nào gặp
lại hắn nữa.”
Tiểu Vũ ngồi xổm xuống, giọng có chút đồng tình hỏi nàng, “Hắn? Hắn là ai thế?”
Trong mắt cô gái lóe lệ quang, mở miệng nói, “Là tướng công của ta. Chúng ta
thật vất vả mới có thể ở chung một chỗ. Nhưng thân ta lại mang cổ độc,
cuối cùng đã phải chết thảm. Sau khi ta mất đi, tâm thần chàng liền hốt
hoảng, luôn ở tại đây trông chừng hoa cỏ lúc còn sống ta đã trồng. Ta
liền hóa thành hồn phách, luôn tránh né sự truy bắt, chỉ mong có thể ở
bên cạnh chàng ấy, thấy chàng luôn mạnh khỏe.”
Nghe giọng nói của cô gái, lại thấy vẻ mặt bi thương của nàng. Trong lòng Tiểu Vũ bỗng
thấy chua xót. Aizzz, nàng chính là không chịu nổi khi thấy người ta rơi nước mắt. Nhìn thấy tâm liền nổi thiện lương. Vừa quay quay đầu nhìn
lại định mở miệng năn nỉ Chung lão đại, chung quanh liền đột nhiên phát
sinh biến hóa. Hoa cỏ trên đất lập tức sinh trưởng tốt hẳn lên. Một cây
hoa đột nhiên vươn ra bóp chặt cổ Tiểu Vũ. Mọi người liền kinh động, vừa định động thủ liền nghe được thanh âm lười biếng của một nam tử, “Các
ngươi tốt nhất là đừng có hành động thiếu suy nghĩ. Nếu không đừng trách ta sao không khách khí.”
Là ai? Tiểu Vũ vô cùng kinh ngạc, lại
thấy Chung Quỳ có vẻ chợt tỉnh ngộ nói, “Ta vốn suy nghĩ tại sao si hồn
này có thể năm lần bảy lượt trốn khỏi sự truy bắt của chúng ta. Thì ra
là do tên yêu nghiệt ngươi làm loạn.”
Hắc Bạch Vô Thường cẩn thận đề phòng, chú ý động tĩnh xung quanh, mắt đồng thời chăm chú nhìn vào
một chỗ. Chỉ thấy từ trong biển hoa, một làn khói hồng lượn lờ dâng cao. Từ bên trong liền xuất hiện một bóng người. Thân hình thon dài, toàn
thân mặc áo khoác màu đỏ rực. Một đôi phượng mâu thâm thúy, tản mát một
loại ánh sáng đẹp đẽ chói mắt, hai hàng lông mày thon dài, sống mũi cao, đôi môi nở nụ cười tà mị. Rõ ràng là một nam tử vậy mà lại mềm mại đáng yêu còn hơn một cô gái. Bởi vì hắn đứng ở sau lưng nên Tiểu Vũ vẫn
không thể biết được chuyện gì đang diễn ra. Nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của Chung Quỳ cùng với Tiểu Bạch và Tiểu Hắc, không khỏi tò mò muốn
quay lại nhìn phía sau.
“Tiểu mỹ nhân, ngươi đừng có lộn xộn. Bản yêu mặc dù biết thế nào là thương hương tiếc ngọc, nhưng liên quan tới
an nguy của Tư Tư, ta sẽ không thèm để ý tới.”
Ách… Tiểu Vũ vừa mới
quay được nửa cổ liền tập tức cứng ngắc. Vì sự an toàn của bản thân, xem ra tốt hơn hết là đừng nên hành động thiếu suy nghĩ. Chung Quỳ giận tái mặt, tướng mạo vốn đã đe dọa nay càng thêm mấy phần lệ khí.
“Yêu nghiệt to gan, ngươi năm lần bảy lượt ngăn cản chúng ta hành sự. Ngươi
có biết mình đã phạm tội lớn không thể tha thứ không?”
Nghe tiếng
rống giận của Chung Quỳ, lại nhìn sắc mặc không thoải mái của hắn. Ngay
cả Tiểu Vũ cũng phải cúi đầu, không dám lên tiếng. Vậy mà sau lưng lại
truyền đến tiếng cười to, hơn nữa hình như cười càng lúc càng lớn. Trán
Tiểu Vũ đổ mồ hôi. Mẹ ơi, thì ra trên đời này thật sự có người không
biết thức thời.
“Ha ha. Tội lớn không thể tha? Vị huynh đài mặt
đen này, nói chuyện thật đáng buồn cười. Aizzz, hằng ngày trên đỉnh núi
làm bạn với hoa hoa cỏ cỏ, người bạn tri âm duy nhất lại luôn luôn ủ rũ
mặt mày. Nghĩ lại đúng là cũng lâu lắm rồi mời có chuyện vui vẻ để cười. Còn nữa không? Nói cho ta nghe với.”
Phốc… Tiểu Hắc nhịn không được liền cười một tiếng. Tiểu Bạch vội vàng kéo hắn, mặt nhìn hướng Chung Quỳ mặt đen nói xin lỗi.
“Ngươi chính là tìm chết!” Chung Quỳ hét to một tiếng. Giơ tay định cùng hoa yêu đánh nhau.
“Đừng!” hoa yêu mỹ nam còn chưa kịp lên tiếng, Tiểu Vũ liền la oai oái. “Chung
lão đại! Bình tĩnh nha! Nhất định phải bình tĩnh nha! Cái mạng nhỏ của
Tiểu Vũ ta vẫn còn đang trong tay hắn đó. Ngươi cũng nên để ý tới sống
chết của ta nha.” Cổ bị hoa yêu xiết chặt giờ đã có chút đau. Thấy Chung Quỳ muốn nổi đóa, lập tức lên tiếng ngăn cản.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT