Qủy sai gật đầu một cái, Tiểu Vũ nghiêng đầu nhìn về Lưu Quang, thần sắc rất nghiêm trọng. Lưu Quang nhìn lại nàng với một ánh mắt tương đối vô tội, nhún vai một cái nói: “Ta vừa bước vào cửa liền phát giác, là nàng bịt miệng ta, không để cho ta nói lời nào, không thể trách ta!”

Tiểu Vũ trợn trắng mắt, cũng lười dây dưa cái đề tài này. Con ngươi đảo vòng vòng giống như là suy tư cái gì. Lưu Quang nhất thời ngẩn ra, thời điểm Tiểu Vũ xuất hiện loại vẻ mặt này, thì hắn có loại dự cảm bất thường. Bọn họ dù mới vừa kết hôn, nói trốn ra coi như là đi hưởng tuần trăng mật, cũng không thể cho phép nàng gây ra chuyện gì!

Tâm niệm nhất định, Lưu Quang vươn tay bắt lấy Tiểu Vũ, theo bản năng liền muốn trực tiếp rời khỏi đất thị phi này. Tiểu Vũ trong lúc nhất thời cũng không lấy lại tin thần, cứ như vậy mặc cho Lưu Quang kéo đi. Nhưng không nghĩ tới hai người bước chân mới vừa di động, liền thấy nam tử mới vừa đứng ở trước tượng thần đột nhiên quay người lại, lạnh giọng quát lên: “Là ai?”

Lưu Quang không để ý đến, cũng không muốn để ý. Tiếp tục lôi kéo Tiểu Vũ chuẩn bị xuyên tường mà qua. Quỷ sai câu hồn kia cũng không hàm hồ, lúc này bỏ ống khóa ra, lạnh lùng nói: ” Lục Tử Ngôn, tuổi thọ của ngươi đã hết, mau cùng ta trở về Địa phủ luân hồi thôi.”

Lục Tử Ngôn vừa nhìn thấy bộ dáng quỷ sai kia, liền thất sắc. Hắn được đưa ra khỏi tai nạn xe cộ, cùng vị hôn thê của hắn được đưa đến phòng cấp cứu, thương thế hắn nghiêm trọng cơ hồ mất mạng tại chỗ, vừa đến bệnh viện hồn phách liền rời khỏi cơ thể. Mắt thấy vị hôn thê yêu mến còn có một chút hi vọng, hắn đang bên cạnh yên lặng khích lệ nàng. Mà lúc này hắn lại nhìn thấy quỷ sai câu hồn tới trước, hắn thất kinh, liều mạng chạy trốn, cứ như vậy tới chỗ giáo đường nhỏ này.

“Anh…………. Tôi van cầu anh, van cầu anh để cho tôi đợi một chút. Tâm Nhi vẫn còn đang cấp cứu, chỉ cần nhìn thấy cô ấy còn sống, tôi liền đi theo anh! Van cầu anh, van cầu anh.” (Tiểu Vũ và Lưu Quang thì ta vẫn dùng xưng hô cổ đại còn Lục Tử Ngôn và Tâm Nhi là người hiện đại nên ta cho họ xưng hô theo hiện đại nha ^^)

Ánh mắt Lục Tử Ngôn tràn đầy khẩn cầu, nhưng quỷ sai không chút nào thấy mềm lòng.

“Hừ! Diên Vương muốn ngươi canh ba chết, sao có thể lưu ngươi đến canh năm? Tuổi thọ một người ngay từ lúc sinh đã được ghi lại trên Số Sinh Tử, há là ngươi nói ở lâu là có thể ở lâu. Ít nói lời vô ích, mau mau theo ta đi thôi.”

Tiếng nói vừa dứt, quỷ sai kia không cho Lục Tử Ngôn bất kỳ cơ hội chạy trốn nào nữa, ống khóa trong tay vung ra. Hai chân Lục Tử Ngôn giống như bị đổ chì, mắt thấy ống kóa đánh tới nhưng cũng không thể động đậy. Tuyệt vọng hết sức, chỉ đành phải nhắm nghiền hai mắt thật chặt. Trong lòng nói thầm, Tâm Nhi, em nhất định phải tiếp tục sống thật tốt!

………………………

Kèm theo một tiếng thấp giọng hô, một bóng dáng màu hồng thoáng qua. Đứng ở trước người Lục Tử Ngôn, mặc cho ống khóa kia đem nàng mạnh mẽ trói lại.

Qủy sai kinh ngạc trừng lớn mắt, tình huống vừa rồi có chút không rõ ràng lắm. Nháy mắt quay đầu nhìn về Lưu Quang, hi vọng lão Đại chỉ cho một con đường sáng.

Giờ phút này nhìn thái độ Lưu Quang cũng không được khá lắm, căn bản trừ im lặng chính là hết ý kiến. Thật là hắn sợ nhất cái gì thì sẽ tới cái đó.

Là hắn biết sẽ xảy ra chuyện như vậy! Là hắn biết một nữ nhân đáng chết không đổi được tính tình gây chuyện! Hắn không oán được ông trời, chỉ trách hắn phản ứng vẫn chậm nửa nhịp như cũ, nên ngay từ lúc phát hiện nam tử kia là một luồn hồn phách thì liền đem cô gái đáng chết đó lôi đi! Hiện tại khỏe rồi, chuyện gì tới đã tới.

“Nhìn cái gì vậy! Còn không mau đem ống khóa thu hồi lại cho ta! Đó là lão bà của ta!”

Lưu Quang tức giận dừng lại rống quỷ sai kia, trực tiếp đem tức gận ném lên trên người của quỷ sai vô tội. Một quỷ sai vừa nghe hai chữ lão bà, hoàn toàn tỉnh ngộ. Theo bản năng nghiêng đầu nhìn nha đầu Váy hồng bị khóa trói cứng ngắc.

Thì ra đây chính là cô gái trong miệng chúng huynh đệ xôn xao loan truyền, nói Diêm Vương đại nhân đầu óc choáng váng vì mê muội! Rõ là……………… Chân nhân bất lộ tướng, lộ tướng thì không phải chân nhân……………… Sao hắn không xác định ra chỗ tốt nào?

Bên này Tiểu Vũ bị khóa trói lại không có bất kỳ giãy giụa nào, dù sao có lão Đại ở đây, lập tức sẽ mở trói cho nàng. Tứ chi có chút cứng ngắc không thể nhúc nhích, đối với Lục Tử Ngôn lộ ra nụ cười rất thân thiết.

“Ta nói anh đẹp trai à, không phải sợ! Có vấn đề gì nói ra để mọi người cùng thảo luận một chút, nếu ta cảm thấy đáng tin được, vậy ngươi ở lâu một chút, ta liền làm chủ đáp ứng cho ngươi.”

Lục Tử Ngôn có chút hoảng hốt, còn chưa có kịp phản ứng đối với chuyện tình trước mắt. Nha đầu che ở trước người hắn nói gì? Cô ấy nói cô ấy có thể làm chủ cho hắn đi hay ở sao?

Tuy nói là thái độ không ôm quá nhiều tin tưởng, nhưng thấy cô gái trước mắt cản ống khóa cho hắn, hơn nữa thấy quỷ sai tới bắt hắn cũng dừng động tác. Trong lòng Lục Tử Ngôn nhất thời ở có loại cảm giác ngựa chết làm thành ngựa sống. Há miệng vừa mới chuẩn bị nói chuyện, chỉ thấy cô gái váy hồng kia chợt quay đầu lại rống to một tiếng.

“xxd! Cái người này tháo ống khóa ra, muốn trói đến lúc nào hả? Còn không mở trói cho lão nương!”

………………………….

Ánh đèn Giáo đường có chút mờ mờ, giờ phút này một hồn phách cùng ba quỷ hồn ngồi chung một chỗ nhìn lẫn nhau, cảnh tượng này, phải nói không phối hợp thì có bao nhiêu không phối hợp.

“Vị tiên sinh này, ngươi có thể lên tiếng.”

Tiểu Vũ đánh vỡ không khí ngột ngạt, Lục Tử Ngôn có chút vâng vâng dạ dạ cúi đầu, bắt đầu nói chuyện.

“Tôi cùng Tâm Nhi quen biết là ở một cuộc họp lớp. Từ nhỏ cô ấy không có cha mẹ, cô ấy sống với bà ngoại. Mà cha mẹ của tôi cũng sớm ly dị, có cuộc sống riêng của từng người. Tháng trước bà ngoại của cô ấy mới vừa qua đời, trước khi chết đã phó thác Tâm Nhi cho tôi, để cho tôi chăm sóc thật tốt cho cô ấy. Trước mặt bà ngoại của cô ấy tôi cam kết sẽ cho Tâm Nhi hạnh phúc. Tuần trước, tôi cùng Tâm Nhi đi lấy giấy hôn thú, bởi vì cả hai đều không có thân nhân, cho nên hôn lễ đơn giản, chuẩn bị bảy ngày sau ở lễ đường này cử hành hôn lễ. Chẳng qua là không nghĩ tới……………….”

Lục Tử Ngôn vừa nói xong, nước mắt liền rớt xuống. Nam nhi có lệ cũng không rơi, thế nhưng hắn lại vào thời khắc này khóc thương tâm như vậy. Tiểu Vũ nghe vậy, cũng không nhịn được bi thương.

Đây là trời xanh làm cho người có tình đau khổ sao? Trãi qua thiên tân vạn khổ rốt cuộc được ở cùng nhau, rồi lại đối với bọn họ mà đùa giỡn như vậy. Hôm nay một hồn phách rời thân thể, đã coi như là người chết. Một người khác vẫn còn ở trong phòng cấp cứu. Nhân tình làm sao mà chịu nổi?

Tiểu Vũ chợt đứng lên, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Lục Tử Ngôn nói.

“Bảy ngày sau sao? Ta liền cho ngươi thời gian bảy ngày.”

…………………..Cái gì?

Tiểu quỷ sai câu hồn ở một bên là theo bản năng liền hô lên một tiếng, “……… Cho hắn? Cho hắn thời gian bảy ngày?” Đây ……… Làm sao có thể ……………….

Tiểu Vũ không để ý gì đến bộ dạng giật mình của quỷ sai cùng với Lục Tử Ngôn, đem tay để trên vai Lưu Quang, nghiêm túc nói: “Bảy ngày. Thời gian bảy ngày.”

Lưu Quang ngẩn đầu nhìn Tiểu Vũ, mặc dù không nhìn thấy vẻ mặt của nàng giờ phút này, nhưng nghe được nàng nghiêm túc. Nàng mới vừa nói những lời này thật ra là khẩn cầu hắn, để hắn giúp một tay, để hắn cho Lục Tử Ngôn thời gian bảy ngày.

Aizzzz ………………………….

Thoáng lại mở miệng, Lưu Quang mang theo chút biểu tình chấp nhận đứng lên. Đem Tiểu Vũ một bên kéo vào trong ngực, sờ sờ đầu của nàng, trấn an tâm tình nàng giờ phút này có chút kích động.

“Ta liền cho ngươi thời gian bảy ngày, bảy ngày sau bất kể thê tử ngươi sống hay chết, ngươi phải đến Địa phủ luân hồi.”

Qủy sai nghe vậy mắt choáng váng, Lục Tử Ngôn cũng hoảng thần. Nhưng trực giác nói cho hắn biết có thể tin cậy người đàn ông trước mắt này, liền dùng sức gật đầu một cái.

Lúc này, sắc trời đã từ từ sáng ngời. Quỷ sai câu hồn tới trước Lưu Quang hành lễ, sau đó cung kính cáo lui.

Từng tia mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh rơi vào trong giáo đường, Lưu Quang khẽ nhíu mắt, đối với Lục Tử Ngôn còn đang sững sờ ở tại chỗ nói: “Mau trở lại bệnh viện đi, quay về bên trong thân thể trước. Hôm nay ngươi còn lưu lại một hơi, ta sẽ độ ngươi chút tinh lực, để cho ngươi duy trì chút ngày giờ. Ban ngày liền làm thân thể yếu không có sức, đến ban đêm mới xuất hiện đến xem thê tử của ngươi. Nhớ, ngươi chỉ có thể ở lại bảy ngày đêm. Vừa ra khỏi đây, chính là đêm đầu tiên!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play