Ngày ngày trôi qua, cuộc sống vẫn như bình thường. Tiểu Vũ cùng Lưu Quang
tiếp tục mặt dày ở lại Bạch phủ. Dù sao sau khi Hứa Tiên đến tiệm thuốc, mọi người ở trong phủ thích làm gì thì làm.
Trong viện mà bẩn,
bàn tay nhỏ bé vung lên liền giải quyết xong. Lúc rảnh rỗi, đôi vợ chồng son liền đánh đánh vì tình mắng mắng mà cười, cũng vui vẻ tự tại thoải
mái. Nhưng quan trọng nhất, chính là nơi này tuyệt đối sẽ không bị người ngoài quấy rầy!
Lưu Quang thấy Tiểu Vũ ngồi trên cầu, bộ dáng
đáng yêu đung đưa chân nhỏ gặm quả táo, trong lòng mới nảy ra ý định
muốn đến đánh lén một chút. Chưa kịp hành động, một hồi tiếng kêu la
liền cắt ngang tà niệm mới hình thành của hắn.
“Không xong, không xong! Tiểu Thanh, Tiểu Thanh ngươi ở đâu?”
Bạch Tố Trinh giơ quần áo lên, một đường vừa chạy vừa kêu. Cũng không biết
bắt đầu từ lúc nào, vị xà yêu ngàn năm này liền đem Tiểu Vũ hóa thành
Tiểu Thanh, trở thành kim bài miễn tử. Một khi có việc xảy ra, lập tức
mở miệng kêu người.
Tiểu Vũ bắt đầu cảm thấy buồn bực. Trên TV
không phải nói rõ ràng là Bạch Tố Trinh rất lợi hại sao, Tiểu Thanh cũng nghe theo ý nàng, là người hầu của nàng sao? Sao nàng thay đổi bộ dáng
hoàn toàn? Ngược lại mọi chuyện Bạch xà kia đều dựa vào nàng.
Chuyện phát sinh như vậy, Tiểu Vũ tự nhiên cũng không biết có nên trách hay
không. Dù sao thân phận của nàng bây giờ là Tiểu Thanh, hơn nữa giúp
người vui vẻ mà thôi, mặc dù đó không phải là người, mà là yêu. Vậy cũng phải giúp một tay không phải sao!
“Tới đây, tới đây! Ở chỗ này đây!”
Nghe Bạch Tố Trinh kêu gọi, Tiểu Vũ vứt quả táo trong tay đã gặm đến hột,
giơ tay nhỏ bé lên quơ múa. Ý chỉ cho người khác vị trí của nàng. Lưu
Quang chu mỏ tựa vào một bên, sắc mặt rõ ràng khó coi.
Bạch Tố
Trinh nghe đáp lại, lập tức hướng phía Tiểu Vũ chạy tới. Tựa hồ là đã
xảy ra chuyện lớn gì, thần sắc rất nóng nảy. Vừa chạy vừa lớn tiếng nói: “Tiểu, Tiểu Thanh! Không xong! Tướng công bị Pháp Hải bắt đi!”
. . . . . . ? Cái gì!
Hai người trên cầu vốn thảnh thơi, lúc nghe xong lời này, ngẩn ra. Con lừa
già ngốc thế nhưng thầm theo chân bọn họ, không nói một tiếng, cứ như
vậy bắt người mang đi?
Bạch Tố Trinh đi tới trước mặt hai người,
hốc mắt hồng hồng đáng thương. “Tiểu Thanh, tiểu Thanh làm sao bây giờ?
Ngươi mau giúp ta suy nghĩ biện pháp cứu tướng công. Ta. . . . . Ta thật không có chủ ý gì.”
Tiểu Vũ trấn an vỗ vỗ vai Bạch Tố Trinh,
nghĩ thầm, ngươi không phải là không có chủ ý, mà căn bản ngươi cũng
chưa nghĩ được chủ ý gì!
“Tỷ tỷ ngươi đừng hoảng hốt, ta cùng Lão Đại đi trước thăm dò tình huống. Lúc trở lại sẽ thảo luận nên làm như
thế nào, ngươi ở nhà chờ tin tức của chúng ta.”
Tiểu Vũ nói xong, nháy mắt với Lưu Quang. Hai người liền rất ăn ý, thân hình lóe lên rồi biến mất không thấy gì nữa.
Bạch Tố Trinh lúc này tâm hoảng ý loạn, làm sao có thể an tâm ở nhà chờ đợi
tin tức. Suy tư chốc lát, quyết định theo sau, đi xem tình huống của
tướng công như thế nào trước. Con lừa già ngốc nếu đơn giản chỉ không
chịu buông người, cũng đừng ép nàng dùng thủ đoạn nham hiểm!
Lúc Tiểu Vũ cùng Lưu Quang đi tới Kim Sơn Tự thì Pháp Hải đang ngồi ở cửa chùa, giống như đang đợi bọn họ đến.
Quả nhiên, vừa thấy bóng dáng của hai người, vốn là đang nhắm mắt tĩnh tọa Pháp Hải chậm rãi mở mắt ra.
“Hai vị thí chủ, bần tăng đã sớm khuyên qua hai vị, tốt nhất nên rời huyện
Tiền Đường, không cần nhiều chuyện chõ mõm vào. Ta hiểu rõ hai vị không
phải người phàm, cũng không phải là yêu nghiệt. Cho nên không muốn cùng
hai vị dây dưa. Chuyện của Bạch xà cùng hai vị không có liên quan, mong
rằng hai vị thí chủ không cần nhúng tay vào.”
Tiểu Vũ có chút
phiền não phất tay một cái, “Ta nói đại sư à, chuyện của Bạch Xà đúng là không liên quan đến chúng ta. Nhưng người ta là vợ chồng son tự nguyện
muốn chơi nhân – yêu, cùng ngươi cũng không có bất kỳ quan hệ gì! Ngươi
sao lại chặn ngang một gậy, chia rẽ người đang sống sờ sờ làm gì? Cái
này cần thiết sao?”
Hừ!
Pháp Hải hừ nhẹ một tiếng, mắt lộ
vẻ khinh thường. “Người cùng yêu mến nhau, thế tục không chỗ để dung!
Loại hành động nghịch thiên này, ta thân là người xuất gia, là đệ tử của phật tổ, có thể mặc kệ! Bạch Xà không biết liêm sỉ, quyến rũ người
phàm. Hứa Tiên lại ngu muội không biết, dứt khoát phải dạy dỗ. Hai người này nhất định phải bị trừng phạt, mới biết mình phạm vào tội lớn như
thế nào!”
Mắt Tiểu Vũ trợn trắng, sự thật chứng minh, cùng người
xuất gia nói đạo lý, chẳng khác nào đánh rắm! Trong đầu của bọn hắn toàn chứa những thứ như “Sắc tức là không, không tức là sắc” … Nói nhảm.
Không nhịn được nắm tóc, Tiểu Vũ cũng lười cùng hắn nói nhảm.
“Được rồi, ta với ngươi khác nhau, nối liền không được! Một câu thôi, thả người!”
Tiểu Vũ nói nhanh, nhưng Pháp Hải lại hoàn toàn thờ ơ làm như không nghe
thấy. Tựa hồ cũng chẳng thèm nói chuyện cùng hai người trước mắt. Nhắm
hai mắt tiếp tục ngồi thiền.
Bộ dạng Pháp Hải vẻ mặt hờ hững rõ
ràng sẽ không tha người, lần này làm Tiểu Vũ hoàn toàn phát bực. Hai tay chống nạnh, tức giận nói: “Lão Đại! không cần nói nhảm, trực tiếp cướp
người!”
Mắt Lưu Quang trợn trắng, hắn nói nhảm lúc nào? Một câu hắn cũng chưa từng nói qua. Chẳng qua là động thủ cướp người. . . . . .
“Tiểu Vũ, ta ra tay không có vấn đề. Nhưng nàng phải suy nghĩ một chút, lần
này chúng ta cứu người ra. Nhưng con lừa già ngốc kia lần sau lại đem
người bắt trở về. Cũng không thể mỗi một lần chúng ta đều cùng hắn chơi
trò bắt người rồi cứu người chứ?”
Tiểu Vũ nghe vậy gật một cái.
Đúng vậy, tư tưởng của con lừa già ngốc không thay đổi, cho dù cứu
người, ngày sau hắn nhất định lại bắt trở về.
“Đâm lao thì phải theo lao! Trực tiếp giết!”
Cái gọi là không nói khiến người kinh ngạc đến chết thì không ngừng, chính
là nói Tiểu Vũ lúc này. Lưu Quang vô lực nhún vai một cái, thở dài nói:
“Giết? Ai dám giết? Luật trời mặc dù đã sửa lại, nhưng luật về người
mang tội giết người không thay đổi. Giết người phàm hậu quả rất nghiêm
trọng. Nhẹ thì trừ đi tiên tịch, phạt luân hồi năm đời. Nặng thì cả đời
không được làm người, chỉ có thể làm súc sinh thôi.”
Cái gì? Tiểu Vũ nuốt ngụm nước bọt, giết người lại nghiêm trọng như vậy sao? Á, vậy hay là đừng giết.
“Vậy làm sao bây giờ? Chẳng lẽ trơ mắt nhìn con lừa già ngốc này nhốt Hứa
Tiên? Nếu không cứu được người trở về phải nói với Bạch tỷ tỷ thế nào
đây?”
A. . . . . .
Lưu Quang than nhẹ một tiếng, “Tiểu Vũ, thật ra ta nghĩ nàng nên hiểu rõ. Có một số việc không thể thay đổi.
Cho dù ta trở lại trước kia, nhưng chuyện tình cũng đã phát sinh rồi, dù là quá trình không đúng, hoặc là trải qua bất đồng. Nhưng kết cục sẽ
không thay đổi, chỉ có thể có một. Như hiện tại, Hứa Tiên bị vây là
chính xác. Cho dù có cứu hay không cứu hắn ra ngoài, cuối cùng, Bạch Xà
cũng bị Pháp Hải trấn ở tháp Lôi Phong, sự thật này, ai trong chúng ta
cũng không cải biến được.”
Tiểu Vũ hiểu, nàng hiểu! Nhưng mà, cứ trơ mắt để như vậy sao. . . . . . .
“Pháp Hải! Ngươi tạm thời đừng ở đó mà ra vẻ! Ta chỉ hỏi ngươi một câu, ngươi rốt cuộc không thả tướng công nhà ta!”
Chợt, giữa không trung truyền đến một tiếng kêu khẽ. Tiểu Vũ cùng Lưu Quang
đồng thời ngẩng đầu nhìn lại. Chỉ thấy Bạch Tố Trinh chẳng biết xuất
hiện lúc nào, giờ phút này đang đứng trên đám mây, ánh mắt sáng quắc
nhìn thẳng Pháp Hải.
Pháp Hải mở mắt đứng lên, bộ dạng vẫn bình tĩnh thong dong như cũ.
“Bạch Tố Trinh! Ngươi vẫn khăng khăng một mực! Còn vọng tưởng cùng người phàm thành thân sống chết! Ta chính là thay trời hành đạo, nếu ngươi ngoan
ngoãn chịu trói, ta liền thả Hứa Tiên.”
“Phi! Cái con lừa ngốc
này miệng giả nhân giả nghĩa. Ta cùng Hứa Tiên lưỡng tình tương duyệt
kết thành vợ chồng, chưa từng làm chuyện hại người. Ngươi tội gì cần
phải gắt gao dây dưa! Tốt! Thế nào cũng nói không được, vậy thì đừng
trách ta vô tình!”