“Cứ vậy nhớ lại, không giải thích được? Không thể nào? Sau khi nước Vong
Xuyên xâm nhập, quên đi tình cảm, không thể nào vô duyên vô cớ là có thể nhớ lại. Con đừng nói cho ta biết, sau khi nằm ngủ một giấc, vừa mở mắt ra đó, liền nhớ ra toàn bộ?”
Ặc. . . . . . Tiểu Vũ lắc đầu một cái.
“Cũng không phải, là lão Đại. . . . . . Á. . . . . .”
Lời đến khóe miệng, lại đành nuốt trở vào. Trước mắt đối mặt với đôi mắt
đẹp của Thải Lam, Tiểu Vũ ngượng ngùng không thể đem nửa câu sau nói ra.
Cho dù muốn chết! Cũng không thể nói cho nàng biết, thật ra là bị con trai
người hung hăng hôn, sau đó trí nhớ liền không giải thích được mà trở
lại toàn bộ?
“Ai? Thế nào? Lão Đại? Là chỉ Quang nhi sao?”
Tiểu Vũ càng ấp úng, Thải Lam thì càng tò mò. Phải biết nước Vong Xuyên ở
Địa phủ truyệt không phải là hư danh, trong Nhân giới nhiều hồn phách
như vậy, chỉ cần không chịu uống Canh Mạnh bà, toàn bộ sẽ bị ném vào
Vong Xuyên Hà khiến cho hoàn toàn tỉnh ngộ. Mắt thấy người yêu đã từng
kề cận trong lúc hoạn nạn từ Cầu Nại Hà đi qua, rốt cuộc cũng không nhận biết. Như vậy có thể thấy được nước sông rất lợi hại.
Nhưng con
dâu tương lai đáng yêu, không chỉ từ Vong Xuyên Hà bình an vô sự đi ra,
còn có thể đem trí nhớ hồi phục, đây thật sự không thể không khiến nàng
tò mò.
“Á, mẹ chồng à. Chúng ta có thể tạm thời đem chuyện này bỏ qua hay không, tới trước nghiên cứu chuyện quan trọng một chút thì thế
nào?” Tiểu Vũ đảo đôi mắt ti hí, nói sang chuyện khác, hy vọng có thể
đem chú ý của Thải Lam hấp dẫn tới đây.
“Chuyện quan trọng hơn?”
Quả nhiên, một vị mẹ chồng xinh đẹp tâm rất hiếu kỳ giống một dạng với
Tiểu Vũ. Lúc này liền hỏi ra tiếng.
Tiểu Vũ đưa tay chỉ bờ sông bên kia, vẫn như cũ giữ vững trạng thái tĩnh tọa của một đôi vợ chồng son.
“Chính là hai người bọn họ! Không phải ta mới vừa nói với người sao, Dương
Tiễn khôi phục trí nhớ, nhưng Bạch Nhược luân hồi quên mất tất cả. Hiện
tại Dương Tiễn ở lại Địa phủ, ngày ngày đi theo bên cạnh Bạch Nhược.
Giống như kẻ ngu, không thổ lộ, cũng không có hành động gì. Bạch Nhược
ngồi, hắn an vị ở bên cạnh nhìn nàng. Bạch Nhược ngẩn người, hắn cũng
ngẩn người theo. Bạch Nhược khuyên can người không chịu qua sông, hắn
dựa vào bên cạnh ngây ngốc nghe. Lâu như vậy, giữa hai người bọn họ, một chút tiến triển cũng không có. Thật là hoàng đế còn chưa vội thái giám
đã vội, ta nhìn mỗi ngày cũng thấy rối rắm!”
Thải Lam nghe vậy,
ánh mắt cũng dời về phía bờ sông bên kia. Tự lẩm bẩm: “Không phải chứ.
Trong ấn tượng của ta, tiểu tử Dương Tiễn kia trời sanh một bộ dáng khí
phách, rất phách lối. Cùng Quang nhi nhà ta có điểm giống nhau. Sao gặp
vấn đề tình cảm, lại trở nên ngu dại như vậy? Theo tính tình hắn trong
quá khứ, tuyệt đối sẽ không yên lặng chờ đợi. Nên trực tiếp cưa đổ,
tuyên bố chủ quyền!”
Khụ khụ. Tiểu Vũ suýt chút nữa bị nước miếng của mình làm sặc. Lần đầu nghe được từ trong miệng cô gái xinh đẹp, tám chữ trực tiếp cưa đổ, tuyên bố chủ quyền, thật sự là đủ mạnh, đủ hung
hãn.
“Ặc, mẹ chồng. Có biện pháp để cho bọn họ có thể phát triển
thêm một bước hay không? Ngài là công chúa của Thiên giới, thần tiên nói yêu thương như thế nào, ngài sẽ tương đối rõ ràng chứ?”
Thải Lam mờ mịt nghiêng mặt sang bên nhìn về Tiểu Vũ, lắc đầu một cái.
“Giới luật của trời mới vừa thay đổi, trước kia thần tiên không được nói yêu thương.”
Đúng nha! Tiểu Vũ vỗ ót, nàng quên chuyện này.
“Chỉ là, những ngày trước đối với ta vô dụng, ta đều mặc kệ. Hiện tại cũng
là thời đại nào rồi, còn không cho phép Thần tiên nói yêu thương? Ta lúc ấy liền đối với điều Thiên Quy này đặc biệt ghét, cho nên len lén chạy
ra Thiên giới một lòng muốn tìm người hữu duyên mà gả. Sau lại liền gặp
được cha của Lưu Quang.”
Nói đến đây, Thải Lam giống như là nhớ lại quá khứ tốt đẹp, nở nụ cười.
“Giới luật của trời rất nghiêm nghị, huống chi ta còn là công chúa, ca ca
chính là Thiên đế. Vốn là thần cùng thần không thể động tư tình, chớ
đừng nói là thần cùng ma. Chẳng qua ta cùng Diễm ở chung một chỗ rất vui vẻ, mặc kệ giới luật hay Thiên Quy của trời. Về sau có Lưu Quang,
chuyện càng náo càng lớn. Ca ca dẫn ta trở về Thiên giới, Diễm vì tìm ta cùng Quang nhi về liền một mình giết đến tận Thiên Đình. Nhưng mà một
mình Diễm dù có lợi hại hơn nữa, cũng không phải là đối thủ của chúng
thần, ta nhìn tận mắt chàng bị đánh xuống Trọng Quang nhai, mấy lão thần tiên cổ lỗ còn không tha cho ta và Quang nhi, ta bị bất đắc dĩ, mới
nguyện một mạng đổi một mạng, lựa chọn vĩnh viễn ở đáy hồ bảo vệ Quang
nhi, rồi cũng nhảy xuống Trọng Quang nhai.”
Tiểu Vũ nghe mà ngây
ngốc, nhìn thấy ánh mắt Thải Lam có chút cô đơn, vừa định mở miệng nói
chút lời an ủi thì liền thấy Thải Lam bỗng nhiên lại đổi một biểu tình
sức sống bắn ra bốn phía.
“Được rồi! Chúng ta liền thay Nguyệt
lão đầu làm việc miễn phí. Làm bà mai đáng yêu một lần! Tiểu Vũ! Chúng
ta phải lên tinh thần đi thôi. Nhiệm vụ là: khiến Dương Tiễn cùng Bạch
Nhược có thể phát triển một bước. Mục đích là: đem Dương Tiễn cùng Bạch
Nhược trong thời gian nhanh nhất gom thành một đôi! Có lòng tin hay
không?”
Nếu như bị Cô Diễm hoặc Lưu Quang nhìn thấy bộ dáng đáng
yêu của Thải Lam lúc này – giơ cao quả đấm nhỏ nắm chặt, hai mắt tỏa ánh sáng – bảo đảm cười phun. Nhưng mà bọn họ vẫn còn im lặng ở phía sau.
Cũng nhiệt tình bốn phía, tiểu nha đầu giống như rốt cuộc đã tìm được tri
kỷ, ánh mắt hưng phấn lòe lòe. Còn kém chưa tiến lên ôm lấy mẹ chồng
tương lai của nàng, hô to một câu, “Đồng chí! Rốt cuộc ta cũng tìm được
ngươi!”
. . . . . . .
Đang ở trong phòng khách nào đó, hai cha con rốt cuộc thương lượng tìm ra đối sách, sau đó hài lòng rời đi.
Hôm sau, không ngờ tình huống thay đổi khiến cho hai cha con bọn họ
không khỏi mở rộng tầm mắt, vỗ ngực liên tục.
Cô Diễm ở trên
giường, ngủ có chút mơ hồ, xoay người trực tiếp hướng bên cạnh mà ôm.
Lại phát hiện vị tiểu nữ nhân nên vùi ở bên cạnh hắn ngủ say, lại không
thấy bóng dáng.
Lập tức thanh tĩnh, ngồi dậy. Nhăn mày khạc ra một câu.
“nnd. Lại đi tìm cái tiểu tử thúi kia rồi sao?”
Chịu không nổi nữa, một vị Ma Tôn đại nhân uy nghiêm xuống giường, trực tiếp hướng phòng khách phóng tới.
Đáng chết! Hôm nay hắn nhất định bắt được tiểu nữ nhân đó, dạy dỗ thật tốt
một phen. Chưa đến khi nàng không xuống giường được tuyệt không bỏ qua!
Xem nàng còn dám đem ông chồng thân ái như hắn không xem ra gì hay
không!
. . . . . . .
Lưu Quang ở thư phòng đợi nửa ngày,
cũng không nhìn thấy bóng dáng Tiểu Vũ, nghĩ thầm, chẳng lẽ nha đầu này
ngủ nướng còn chưa tỉnh? Không phải chứ, tinh thần tiểu nha đầu cực kỳ
tốt, ngủ đối với nàng mà nói ngược lại là bị tội.
Trong lòng kinh ngạc, cũng ở đây yên lặng tính toán thời gian. Ngày hôm qua cùng cha –
cả người và thần đều ghét – thương lượng đối sách, hi vọng lão đầu tử có thể cuốn lấy mẹ, đừng để nàng trở lại quấy rối hắn tiến hành hẹn hò yêu đương.
Đứng lên rời thư phòng, Lưu Quang đi tìm bóng dáng của Tiểu Vũ.
Phòng ngủ, không có, phòng khách, không có, vườn hoa, không có, trở về thư
phòng, vẫn không có. Hỏi yêu quái cùng quỷ quái giữ cửa, cũng không nghe nói Tiểu Vũ chạy ra ngoài.
Vậy thì kỳ quái? Lưu Quang nằm xuống sofa phòng khách, dấu hỏi đầy đầu, tiểu nha đầu rốt cuộc chạy đi đâu rồi?
Tiểu Thôi ngồi ở trước máy vi tính, nghiêm túc làm việc. Nhìn thấy Lưu Quang buồn bực ngồi trên ghế sofa, trong lòng suy tư, có nên nói cho lão Đại, sáng sớm hôm nay hắn liền nhìn thấy Tiểu Vũ cùng vị Thải Y cô nương kia cùng nhau len lén chạy đến Bạch phòng của Nhược hay không.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT