Tức giận của Lưu Quang nổi lên, sống chết ở trên ghế sa lon không chịu động.
“Ta quản hắn thương lượng cái gì! Bây giờ nàng nên lo ta gặp hắn, có thể ra tay với hắn hay không.”
Tiểu Vũ bất đắc dĩ, hoàn toàn không ngờ tới Lưu Quang sẽ giở tính trẻ con.
Mắt đảo một lượt, cúi xuống người mỗ Quang đang giả bộ chết lặng lẽ nói
mấy câu vào bên tai hắn.
Nhất thời, hai mắt Lưu Quang sáng lên. Ngồi dậy nghi ngờ nói: “Thật? Không gạt ta?”
Tiểu Vũ cười tít mắt, “Dĩ nhiên. Ta dối trời lừa đất, lừa gạt Tiểu Bạch lừa gạt Tiểu Hắc, cũng không dám lừa chàng.”
Trong nháy mắt, Lưu Quang đứng lên, sửa sang lại y phục dắt tay Tiểu Vũ.
“Đi thôi! Chúng ta đi xem tên Dương Tiễn chết tiệt nọ rốt cuộc muốn cùng ta thương lượng cái gì! Nếu hắn dám nói với ta chuyện không quan trọng, ta nhất định để hắn không thấy được ánh mặt trời ngày mai!”
. . . . . . .
Dương Tiễn ngồi ở salon phòng khách, bình tĩnh nhận lấy ly trà Tiểu Thôi tốt
bụng bưng cho hắn, nhấm nháp thưởng thức, hoàn toàn không để ý mình bị
thăm hỏi không biết bao nhiêu lần. Ngay từ lúc bị đá văng khỏi cửa thư
phòng thì hắn đã giác ngộ.
“Tại sao phải cho tên khốn kia uống trà? Thật chính là lãng phí trà!”
Lưu Quang dắt Tiểu Vũ cất bước đi tới, hung hăng trừng mắt nhìn người nào đó đang ngồi trên ghế sa lon không lo lắng.
Tiểu Bạch, Tiểu Thôi mời họ ngồi xuống, cung kính đứng ở một bên.
Lưu Quang lôi kéo Tiểu Vũ ngồi một chỗ, hai chân đặt lên bàn ngăn giữa khay trà, mười phần vô lại.
“Có chuyện mau nói, có rắm mau thả.”
Tiểu Bạch, Tiểu Thôi liếc nhau một cái, ai ui, xem ra tức giận của lão Đại
không nhỏ nha. Đây là điển hình của hiện tượng chưa thỏa mãn dục vọng.
Tiểu Vũ kéo tay áo Lưu Quang, dàn xếp nói: “Ngươi tìm tới cửa nhà lão Đại thương lượng cái gì? Là về chuyện Bạch Nhược sao?”
Dương Tiễn đặt ly trà trong tay xuống, gật đầu một cái.
“Quỳnh nhi vì ta, chịu khổ quá nhiều. Ta sẽ không để nàng chịu mảy may uất ức. Hiện tại Thiên Quy đã đổi, ta cũng không cần cố kỵ cái gì nữa. Hôm nay
nàng chỉ còn là một luồng hồn phách, ta muốn ở lại chỗ này cùng nàng.
Bất kể nàng có thể nhớ ta hay không, ta đều sẽ không rời nàng.”
Dương Tiễn nghiêm túc nhìn Lưu Quang, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Ta nói, ta muốn ở lại!”
Ngưng ~
Lưu Quang khinh thường cười nhạo một tiếng.”Ngươi nghĩ muốn ở liền ở à? Ngươi tưởng Địa phủ là nhà của ngươi à?”
Dương Tiễn nhăn mày, “Ngươi nói điều kiện! Muốn thế nào mới bằng lòng để ta lưu lại!”
“Điều kiện gì cũng không có! Người ngươi cũng đã gặp qua, lời cũng đã nói,
cũng cho hai người các ngươi ở cùng một chỗ rồi. Bây giờ ngươi từ đâu
tới thì trở về chỗ đó cho ta! Địa phủ không phải khách sạn, không cung
cấp chỗ dừng chân!”
Lưu Quang nói lời lạnh nhạt, hoàn toàn không
cho Dương Tiễn mặt mũi. Mới vừa rồi cắt đứt hắn **, bây giờ còn muốn ở
lại! Nằm mơ đi!
Dĩ nhiên, Dương Tiễn cũng không phải người tốt
gì. Hắn cùng Lưu Quang là một dạng, nói là làm. Nói muốn ở lại, như vậy
sẽ nghĩ hết biện pháp để lưu lại.
“Ngươi đã không đáp ứng, như
vậy ta chỉ có nước đi Thiên Đình thỉnh cầu Thiên đế. Để hắn điều ta tới
Địa phủ, như vậy ta có thể danh chánh ngôn thuận ở lại.”
Lưu
Quang nghe vậy, lập tức ngồi thẳng dậy. Nếu nói trên cõi đời này người
để hắn cảm thấy nhức đầu khó đối phó, trừ Tiểu Vũ, chính là ông cậu
Thiên đế ngây dại của hắn.
“Ngươi không đi! Còn muốn tới Địa phủ
làm người hầu? Đào cái động tự vùi mình đi. Nếu không tìm miếng đậu hũ,
sợi mì tự mình kết thúc đi. Ta nhìn thấy ngươi liền cảm thấy vô cùng
phiền toái!”
Lưu Quang nói chuyện không nể mặt, tức giận của Dương Tiễn cũng lập tức bốc lên.
“Ngươi cho rằng ta nhìn ngươi thì thoải mái à? Nếu không phải Bạch Nhược ở chỗ này, ngươi có cử Ferrari đi đón ta, ta cũng lười phải đi thăm Địa phủ
của ngươi! Nhìn cái người thiết kế biệt thự này cũng không có tiêu
chuẩn! Cùng với ngươi là một dạng kém cõi! Cái người này ánh mắt rách
cũng liền quây lấy nha đầu Tiểu Vũ tốt như vậy, thật đúng là không dám
nghĩ tới!”
. . . . . .
Phòng khách hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tia lửa hưng phấn đang nổi lên.
Tiểu Bạch cùng Tiểu Thôi lặng lẽ lui về phía sau, tránh gặp tổn thương không đáng.
Quả nhiên, lui lại đại khái chừng năm bước, liền nghe tiếng pằng vang lên. Lưu Quang một cước đá văng khay trà đứng lên.
“Có giỏi đem lời lúc nãy lặp lại một lần nữa!”
Dương Tiễn cũng đứng lên đối mặt.
“Thế nào? Bị nói trúng tử huyệt, thẹn quá hóa giận rồi hả?”
Hai người mắt nhìn thẳng vào mắt, tia lửa bốn phía. Đèn thủy tinh ở phòng
khách chợt vụt sáng, không khí căng thẳng làm cho người ta hô hấp cũng
có chút khó khăn.
“Đủ rồi!”
Hai giọng nói đồng thời vang lên, một đến từ Tiểu Vũ, một từ Bạch Nhược vừa đi vào phòng khách.
Tiểu Bạch cùng Tiểu Thôi rất ăn ý thở ra một hơi. Aizz, cứu hỏa cuối cùng cũng tới.
Tiểu Vũ nghiêm mặt túm Lưu Quang qua một bên, Bạch Nhược đứng tại chỗ vẫn
không nhúc nhích, ngược lại Dương Tiễn thức thời đi tới bên cạnh nàng.
“Lão Đại! Người ta tìm chàng là để thương lượng, không phải tìm chàng để đánh nhau! Chàng sao lại như vậy?”
Lưu Quang nhìn thấy mặt của Tiểu Vũ, khí thế phách lối mới vừa rồi nhất thời mất hơn phân nửa.
“Ai bảo hắn mặt dày muốn lưu lại, còn lấy Thiên đế tới dọa ta!”
Tiểu Vũ trợn mắt, “Hắn lưu lại thì thế nào? Địa phủ nhiều phòng trống như
vậy, hắn ở một phòng thì thế nào! Hơn nữa, hắn lưu lại cũng không phải
là vì chàng! Mà là vì Bạch Nhược. Bạch Nhược vì hắn đã chịu nhiều đau
khổ như vậy, hắn hiện tại muốn bồi bên người nàng thôi, có lỗi gì?”
Lưu Quang cắn cắn môi, mím miệng không nói lời nào. Trong lòng thầm thì,
Dương Tiễn khốn kiếp chết tiệt, nếu vì hắn mà lưu lại, hắn cũng tình
nguyện nhảy xuống Vong Xuyên Hà.
Tiểu Vũ thấy bộ dạng Lưu Quang
mất hứng, không thể làm gì khác hơn là cứng mềm đều dùng, nịnh nọt nói:
“Được rồi! Lão Đại nhất định thương Tiểu Vũ nhất! Lần này sẽ nghe lời
ta?”
Lưu Quang nhếch mặt lên, “Không có ngon ngọt, không đáp ứng!”
Trong nháy mắt Lưu Quang nhếch miệng, vẻ mặt tươi cười. Nghĩ thầm, về sau nếu Vũ nha đầu có chuyện cầu xin, hắn sẽ dùng chiêu này đối phó. Dĩ nhiên,
ngon ngọt phải càng ngày càng ngọt mới được!
. . . . . . .
So sánh với nồng tình mật ý bên này, Dương Tiễn bên kia có vẻ vắng lạnh nhiều.
“Ta đã nói với ngươi rồi, ngươi nhận lầm người. Ta không phải là Quỳnh nhi, ta là Bạch Nhược! Bất kể ngươi là ai, xin ngươi không nên ở Địa phủ
cùng Diêm Vương đại nhân hồ nháo. Diêm Vương đại nhân là ân nhân cứu
mạng của ta, bộ dạng này của ngươi sẽ làm ta rất khó chịu!”
Ta. . . . .
Dương Tiễn muốn mở miệng giải thích, rồi lại không biết nên nói gì. Bạch
Nhược vòng qua hắn, đi tới trước mặt của Lưu Quang cùng Tiểu Vũ.
“Thật xin lỗi, Diêm Vương đại nhân. Là Bạch Nhược không tốt, gây phiền thêm cho ngươi. Phòng khách giao cho ta dọn dẹp đi.”
Bạch Nhược nói xong, liền xoay người đi dọn dẹp khay trà mới vừa rồi bị Lưu Quang đá nát.
Dương Tiễn thấy thế, vội vàng tiến lên ngồi xổm xuống giúp một tay.
“Ngươi đừng động, ta dọn dẹp là được rồi. Miểng thủy tinh rất dễ cắt thương tay.”
Nói như vậy, mình lại trực tiếp đưa tay nhặt một ít mảnh vụn dưới đất. Hắn
dù sao không có da dày thịt béo tới trình độ nhất định, miểng thủy tinh
sắc bén cứa vào tay, đầy tay tràn ra vết máu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT