Một tay nàng cầm kiếm đứng thẳng cạnh thi thể bị cắt thành hai nửa, trên
quần áo, trên gương mặt, nơi nơi nhiễm đầy máu đỏ nhìn thấy ghê người.
Tay cầm kiếm, vết thương đã muốn vỡ ra, máu tươi chảy òng ọc. Mảnh vải băng bó vì đánh nhau mà tản ra, giờ phút này đón gió bay lên.
Cuối
cùng chống đỡ không được nữa, nàng ngã quỳ rạp xuống đất, bảo kiếm trong tay cắm vào mặt đất, dùng cách này duy trì thân thể không ngã. Giương
mắt thản nhiên quét tỏa ra bốn phía đầy đất thi thể người áo đen. Nàng
cong lên khóe miệng, cười tự giễu.
A, thật sự là một trận chiến thảm thiết… .
Ánh mắt có chút tan rã, thần trí bắt đầu mê mang. Nàng với một tay che lên
chỗ vai trái, đau nhức nơi đó làm cho nàng nhịn không được phát ra một
tiếng rên nhỏ.
Trong ống tay áo có thuốc chữa thương, chỉ cần ăn, liền còn có thể tạm thời bảo trụ tánh mạng. Nhưng giờ phút này, chỉ một động tác thật nhỏ cũng khiếm toàn thân đau đớn.
Ha ha. Ha ha ha ha.
Nàng chợt cười ra tiếng, một ngụm máu tươi phun ra, nàng nhất thời mất đi khí lực, buông lỏng tay cầm bảo kiếm, ngã xuống đất.
Thôi. Sao lại cần uống thuốc? Sao lại cần sống sót? Thù lớn nàng đã trả, ân
tình nàng nợ người đó nay cũng đã hết. Sống không thể yêu, còn sống cũng không có ý nghĩa gì, nàng mệt mỏi, cực kỳ mệt mỏi.
Từ sau khi
được người nọ thu dưỡng, mỗi một ngày đều như Địa ngục huấn luyện. Mười
mấy năm sống kiếp sát thủ, nàng cơ hồ chưa từng ngủ một giấc thật ngon.
Cực kỳ mệt mỏi, thời khắc cuối cùng, nàng mới có thể thoáng đi vào giấc
ngủ. Nhưng không được bao lâu, sẽ bị giấc mơ đầy máu đỏ kia làm bừng
tỉnh.
Nàng biết đó là ảo giác, nàng cũng chưa từng sợ cái gì.
Nàng biết người giống như nàng, sau khi chết nhất định sẽ xuống địa
ngục. Nhưng nàng cũng không cần.
… .
Trong chuỗi ý thức mê muội, có một ánh sáng màu lục ánh vào mắt.
Nàng là sát thủ, ánh mắt sáng, phán đoán chuẩn. Tuy rằng đã sắp chết đi,
nhưng khi mơ hồ nhìn thấy ánh sáng lục đầu tiên ánh vào mắt, nàng chỉ
biết, đó là một người!
Một người nam nhân mặc áo lục!
Mắt
thấy ánh sáng lục chậm rãi đến gần nàng, nàng cũng không muốn phản
kháng, cũng không muốn đoán người đến là địch hay là người qua đường. Dù sao cũng sẽ chết, là ai? Muốn làm gì với nàng? Nàng cũng không muốn để ý tới.
Ý thức hôn mê, nàng thoáng nhíu nhíu mày, miệng vô ý thức thì thào nói thầm.
Đầu năm nay, lại còn có nam nhân gây chú ý như vậy… .
…
“Ai nha! Nàng rốt cục đã tỉnh!”
Khi nàng mở mắt ra, chỉ thấy gương mặt phóng đại hé ra nụ cười tủm tỉm.
Nàng không có chút kinh ngạc, cũng không mở miệng nói gì. Liền như vậy nhìn
chằm chằm đối phương. Cho đến nkhi gười nọ đỏ mặt, ra vẻ có chút thẹn
thùng, mới lùi đầu về, ngồi ở mép giường nhìn nàng cười ngây ngốc.
“Ta gọi là Bích Hiên! Nơi này là Lạc Phường. Khi ta lên núi giúp nhị ca hái thuốc phát hiện ra nàng. Nàng bị nội thương thực nghiêm trọng, khiến ta sợ hãi. Trong đám người áo đen kia, chỉ một mình nàng còn có hơi thở.
Vì thế ta liền đem nàng cõng về. Nhị ca ta là thần y! Y thuật của huynh
ấy rất lợi hại! Nàng là do huynh ấy từ Quỷ Môn quan cứu trở về! Đợi khi
huynh ấy đến bắt mạch lại cho nàng, nàng nên thành tâm cám ơn huynh ấy!”
Bích Hiên ở bên cạnh nhiệt tình kể lễ, hoàn toàn không chú ý tới người trên
giường không chút động đậy. Biểu tình trên mặt như sương lạnh đóng băng.
Tựa hồ là bị khí lạnh gây chú ý, Bích Hiên nhìn phía nàng, thấy bộ dáng này của nàng, không khỏi lo lắng vuốt cái ót nói: “Làm sao vậy? Có phải
nàng không thoải mái không? Hay là nàng muốn uống nước uống nước? Nếu
không ta đi mời nhị ca đến đây kiểm tra một chút, nàng nằm yên đừng nhúc nhích, ta đi rồi sẽ về ngay!”
Sau khi tự nói cho bản thân một
đống mục đích, mỗ nam nhân nhiệt tình liền muốn đứng lên đi kêu nhị ca
của hắn. Lúc này, nàng vẫn trầm mặc không nói nằm ở trên giường rốt cục
nhịn không được đã mở miệng.
“Ai cho ngươi xen vào việc của người khác!”
Ngữ khí lạnh như băng, tựa hồ còn lộ ra vài phần xơ xác tiêu điều.
Bích Hiên ngẩn ra, một đôi đẹp đen láy chớp chớp. Thấy ánh mắt lạnh như băng của người trên giường. Chợt thản nhiên nở nụ cười.
Trong tươi cười tràn đầy ôn nhu, cũng hàm chứa xin lỗi thản nhiên. Bộ dáng
này thật ra làm cho người nào đó vẫn thờ ơ, cảm thấy có chút kinh ngạc .
“Thực xin lỗi. Ta. . . . Ta biết là ta không tốt. Không nên xen vào việc của
người khác. Nhưng mà. . . . Nhưng mà ta chính là không đổi được tật xấu
này. Mấy người đại ca bọn họ cũng nói qua ta rất nhiều lần, nhưng biết
làm sao? Ta chính là không có biện pháp thấy chết mà không cứu. Chính là không đành lòng. Đúng. . . . Thực xin lỗi cô nương. Nếu như ta làm mọi
chuyện trở nên phức tạp, ta thật xin lỗi nàng. Chẳng qua nếu nàng tức
giận, muốn đánh cũng nên chờ thân mình tốt lên hẵn nói, được không?”
Ngữ khí áy náy, thái độ khiêm tốn, tươi cười ấm áp, còn có chút… . Ngu đần?
Lần đầu tiên đối một người nàng sinh ra tò mò. Lần đầu tiên, phát hiện trên đời này lại có người có thể cười đẹp đến như vậy. Lần đầu tiên, biết
trên đời này còn tồn tại kẻ ngốc như thế.
Có chút gượng ép nhếch
khóe miệng, tận lực làm cho mình thoạt nhìn hiền lành một ít. Tuy rằng
không rõ chính mình vì sao trở nên ngu ngốc như vậy, nhưng nàng cũng
không muốn lại nhìn thấy đôi mắt áy náy của gã ngốc này.
“… Cám ơn.”
Nói xong hai chữ này, nàng liền nhắm đôi mắt lại. Không để ý tới người kia
vừa rồi ở trạng thái uể oải, giờ phút sau khi nghe xong lời của nàng,
nháy mắt lại khôi phục thần thái mỗ nam nhân gây chú ý.
Áo màu lục. . . . Thật sự rất gây chú ý nha. . . .
…
Cành liễu xanh phất phơ cạnh bờ sông, nam tử áo lục vẻ mặt cười ấm áp.
Hắn nói, Nguyệt Nhi, ta không quan tâm ánh mắt của thế nhân, ta tin tưởng
nàng không phải là người xấu! Ta cưới nàng vì ta muốn. Muốn bảo hộ nàng. Muốn chiếu cố nàng! Cho tới bây giờ cũng không vì những thứ đồng cảm,
thương hại. Mặc kệ nàng có tin hay không, tóm lại về sau ta vẫn sẽ ở
cùng nàng. Dù lên trời xanh hay xuống suối vàng, không thể tách rời, gắn bó dù sống chết!
A. Gắn bó dù sống chết, không thể tách rời.
Gã ngốc chính là gã ngốc, vĩnh viễn cũng là bất trị.
Nàng là sát thủ, là người tay nhiễm máu tươi, người đầy tội nghiệt. Mà hắn
thì khác, hắn là người thiện lương nhất thế gian. Vĩnh viễn vì người mà
suy nghĩ, vĩnh viễn vì người mà sống. Cũng không so đo lợi hại của mình, không lo cho an nguy của chính mình.
Hắn lần lượt hướng nàng chứng minh tình cảm, nàng lại luôn cố ý bỏ qua.
Thí dụ như chỉ cần nàng chau mày hoặc có một động tác nhỏ tùy ý, hắn đều có thể đoán được nàng suy nghĩ cái gì, hoặc là muốn làm cái gì.
Thí dụ như vô luận nàng trốn ở nơi nào, hắn cũng có thể tìm được nàng trước tiên. Không hỏi nàng vì sao tránh né, không hỏi nàng vì sao chạy trốn.
Chỉ mỉm cười dắt tay nàng, nói với nàng, ta mang nàng về nhà.
Cứ như thế, nàng vốn bình tĩnh tự nhiên, cũng không khỏi có chút căm tức.
“Vì sao!? Vì sao đối tốt với ta như vậy!? Ta nói rồi, ta không cần bất luận kẻ nào đồng tình cùng thương hại! Hai tay ta dính đầy máu tươi, ta giết bao nhiêu người đến chính ta cũng không đếm được. Ta và ngươi căn bản
là hai loại người khác nhau! Vì sao ngươi cố tình ở cùng một chỗ với ta? Bích Hiên! Không cần đối tốt với ta như vậy… . .”
Nói xong lời cuối cùng, đôi mắt nàng lại ửng đỏ.
“… Coi như ta cầu xin ngươi… Xin ngươi đừng tốt với ta như vậy… . Mặc kệ
là xuất phát từ cái gì, đồng tình cũng tốt, đáng thương cũng thế… . Thả
ta đi đi… .”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT