Sông Vong Xuyên đã khôi phục nguyên trạng, ác linh đã bị sóng nước dìm sâu.
Tứ hải Long Vương bên này cũng xử lý xong bọn ác linh, nhìn thấy trên cầu
Nại Hà không còn bóng dáng của Thiên đế, không khỏi ngẩn người, cảm thấy có chút khó hiểu. Lại nhìn thấy Lưu Quang đứng đó ôm chặt nữ tử áo
hồng, mày nhíu chặt, bộ dáng hết sức ẩn nhẫn. Nhất thời lạnh sống lưng,
tựa hồ có dự cảm xấu. Bốn vị lão đầu liền ăn ý, nhanh chân lách người,
lập tức rời đi không dám chào từ biệt.
Bên này, Tiểu Hắc đang bị
cơn khóc nháo của Tiểu Cẩn làm cho mơ hồ. Thấy mặt sông đã ổn định lại,
cũng liền không muốn ở lại chăm sóc cho Tiểu Cẩn khó hiểu kia. Vội vàng
xông lên xem tình huống của Vũ nha đầu. Vừa bước chân tới chân cầu, liền bị Chung Quỳ gõ mạnh lên đầu một cái.
“Chung lão đại! Ngài làm gì
vậy! Đã nói đừng có đánh đầu nữa mà, nếu cứ đánh hoài, ta sẽ càng ngốc
đó!” Tiểu Hắc vô tội vuốt đầu, mặt mày khó chịu.
Chung Quỳ lạnh lùng
nói, “Vốn đã ngốc nghếch rồi. Không đánh cũng có thấy thông minh ra chút nào đâu. Ngươi tốt nhất là đứng yên ở đây cho ta. Xông lên chính là tìm chết đó.”
Tiểu Hắc không hiểu, nghi ngờ hỏi, “Có… Có ý gì?”
Chung Quỳ không trả lời, chỉ đứng một bên thở dài nói, “Trước kia Nhị lang
thần cũng đã nói, ngươi không nhớ sao? Nước Vong Xuyên chính là nước
vong tình. Vũ nha đầu bị đẩy vào sông Vong Xuyên, cho dù có thể cứu lên, sợ là sẽ không thể nhận ra chúng ta là ai.”
Tiểu Hắc trừng to đôi mắt, “Không thể nào? Làm sao có thể như vậy?”
Lưu Quang kinh ngạc nhìn về phía Tiểu Vũ, thấy đôi mắt trong sáng của nàng
mang chút mê hoặc. Mắt trái không còn phát ra ánh sáng hồng nữa. Hắn
biết, nàng đã thật sự quên hắn.
Tiểu Vũ bắt lấy cánh tay của Lưu Quang, mặc dù khôi phục thần trí, nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt một cách dị thường.
“Ta ở dưới đáy sông đã từng nhìn thấy ngươi, mấy ngày qua ngươi thường ngẩn người đứng ở trên cầu. Nước sông thật lạnh, lạnh thấu tận xương tủy.
Nhưng mà ta cảm giác mình quen biết ngươi, có đúng vậy không? Ngươi là
ai? Ngươi rốt cuộc là ai?”
Tiểu Vũ có chút kích động, dùng sức
nắm chặt tay Lưu Quang. Rõ ràng người này đứng ngay ở trước mắt, rõ ràng có cảm giác vô cùng quen thuộc với hắn. Nhưng tại sao? Tại sao trong
đầu nàng trống rỗng? Nàng đã quên mất cái gì? Nàng rốt cuộc quên mất cái gì!
Lưu Quang bỗng mỉm cười dịu dàng nhìn Tiểu Vũ, một tay ôm nàng, một tay vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của nàng.
Trong giây lát, hắn cúi người hung hăng hôn lên môi Tiểu Vũ.
Nụ hôn không dịu dàng, không phải là nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước. Lưu Quang giống như dùng hết sức của cơ thể, không để cho Tiểu Vũ có bất kỳ sự kháng cự nào.
Cánh môi dán chặt, mang theo ý xâm lượt. Xâm nhập vào cốt nhục lẫn nhau.
Nếu số mạng đã để bọn họ dây dưa không rõ, muốn bọn họ hành hạ lẫn nhau.
Vậy thì cứ tiếp tục dây dưa. Cho đến khi thịt nát xương tan, tan thành
mây khói.
Nhớ cũng tốt, quên cũng được! Coi như tất cả đều đã qua, hắn quyết sẽ không buông tay.
Nàng là của hắn!
Lần đầu tiên gặp nhau, bọn họ liền đã định phải dây dưa cả đời. Giống như
chuyện hoa tình không có cây lại nở hoa, duyên tơ hồng đã đứt lại lần
nữa kết duyên.
Cho đến khi cảm giác người trong ngực mình sắp thở không nổi nữa, Lưu Quang mới buông lỏng môi.
Ý niệm cả đời vừa hiện lên trong đầu, cả địa phủ liền một lần nữa khôi phục lại như trước.
Biệt thự, vườn hoa. Cao quý, tao nhã, tráng lệ.
Gương mặt dán lên mặt của Tiểu Vũ, hôn xuống bên tai nàng.
“Ta tên là Lưu Quang. Nơi này, là nhà của chúng ta.”
Tiểu Vũ vẫn còn đang khiếp sợ, bên tai chợt vang lên tiếng thì thầm của Lưu Quang.
Lưu Quang…? Nhà của chúng ta…?
Dược hiệu vừa uống khi nãy dường như bắt đầu phát huy tác dụng. Ánh mắt Tiểu Vũ trở nên mê mang, thần trí bắt đầu tan rã. Nhưng trong miệng vẫn lẩm
bẩm hai chữ Lưu Quang.
Cánh tay vô lực rũ xuống, trong tay áo bỗng có đồ vật rơi ra. Lưu Quang theo tiếng động nhìn lại.
Đó là một viên đá màu đen không có gì đặc biệt.
Lưu Quang đưa tay nhặt lên thì phát hiện tảng đá đã bị vật gì đó khắc lên hai chữ nhàn nhạt.
Tất nhiên là tên của hắn.
Khi Tiểu Vũ tỉnh lại, trước mắt thấy mấy cái đầu đang nhìn nàng. Nàng đảo tròng mắt, hoảng sợ ngồi bật dậy.
Mày nhíu chặt, bộ mặt nghiêm túc, “Các ngươi là ai? Muốn làm gì?”
Tiểu Hắc đứng gần nàng nhất liền gõ lên đầu nàng một cái. Kích động nói, “Mẹ nó! Ngươi mất trí nhớ thật sao Vũ nha đầu? Thậm chí quên chúng ta sạch
sẽ? Choáng nha, ngươi làm sao có thể vô lương tâm như vậy?”
Tiểu Vũ
vuốt vuốt chỗ bị đánh, tròng mắt trợn to đầy kinh ngạc nói, “Này! Ngươi
là ai hả? Vì sao vừa mở mắt liền đánh người chứ? Đừng tưởng rằng ngươi
đẹp trai là có thể động thủ động cước! Làm ta bực ta sẽ cắn ngươi đấy.”
Tiểu Thôi nâng mắt kính lên, có chút nghi ngờ hỏi, “Gì? Xem ra hiểu quả của
nước Vong Xuyên thật mạnh nha. Không chỉ có thể xóa đi trí nhớ mà còn
khiến Vũ nha đầu học được chiêu cắn người nữa. Xem ra, bữa nào đó ta
phải nghiên cứu nó thật kỹ mới được.”
Tiểu Bạch liếc hắn một cái, cầm cây giũa lên giũa móng tay, “Cái gì mà học cắn người chứ? Nàng trước
kia đều dùng chiêu này! Đánh không lại liền cắn người. Ngoài việc chạy
trốn ra, đây chính là chiêu nàng am hiểu nhất.”
Khụ khụ! Chung lão
đại ho khan một tiếng, mọi người nhất thời im lặng. Tiểu Vũ cũng nghi
ngờ nhìn hắn, nghĩ thầm, người này là ai? Gương mặt của vị đại thúc này
vì sao lại đen như vậy?
“Tốt lắm! Đừng làm ồn nữa! Ta tới để nói chuyện.”
Đẩy Tiểu Hắc đang cản đường ra, Chung Quỳ liền đứng gần bên Tiểu Vũ. Nhìn
Tiểu Vũ một cái, mặt lộ vẻ tươi cười. Tận lực bắt bản thân tạo vẻ hòa ái dễ gần. Chỉ là hắn không phát hiện, hắn cười lên so với lúc không cười
càng kinh khủng hơn.
“A, nha đầu à. Ngươi đó, bắt đầu từ hôm nay trở
đi ngươi chính là một trong những thành viên của địa phủ ta. Chuyện
trước kia bất kể ngươi còn nhớ hay không không quan trọng nữa, tất cả
lại bắt đầu một lần nữa. Về sau mọi người đều là người một nhà, cần phải tương thân tương ái, chung sống hòa thuận. Đến đây, ta giới thiệu những thành viên chủ yếu trong địa phủ với ngươi.”
Chung Quỳ đứng
thẳng người, vừa định dựa theo bối phận, tự mình giới thiệu trước thì
đột nhiên người ở trên giường giơ tay chặn lại lời hắn.
“Đợi đã nào..!” Tiểu Vũ nhướng mày, đầu đầy dấu hỏi. “Ngươi nói đây là địa phủ sao?”
Mọi người cùng nhau gật đầu. Đây là một câu hỏi nhảm!
“Vậy, các ngươi đều là quỷ sai sao?”
Mọi người gật đầu lần nữa. Đây là một câu hỏi nhảm!
“Ta nhìn thấy các người, còn sẽ trở thành thành viên mới của các ngươi? Ý này có phải hay không nói rằng ta đã cúp?”
Mọi người tiếp tục gật đầu. Đây là cực kỳ nói nhảm nha! Ngươi không chỉ cúp mà thôi, ngay cả sông Vong Xuyên cũng đã từng bơi rồi nha.
Tiểu Vũ rối rắm. Vì sau chỉ trong vòng nửa ngày nàng lại cúp vậy chứ?
“Cái này, ta vì sao mà chết? Ta là chết chìm sao?”
Ặc… Cái này…
Mọi người cũng trở nên rối rắm. Cái này, bọn họ làm sao giải thích đây?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT