“Thiên Đế. Chàng nói chúng ta làm như vậy, rốt cuộc là đúng hay là sai?”
Trên Lăng Tiêu Bảo Điện, Vương Mẫu ngồi ở bên người Thiên Đế, có chút nghi ngờ mở miệng hỏi.
Từ lúc Lưu Quang rời đi đến giờ đã qua ba ngày. Nàng nhìn qua Tiên Kính,
thấy Lưu Quang ở trên cầu Nại ngây ngốc đứng ba ngày. Bất động không
nói. Nàng vẫn xem Lưu Quang là đứa trẻ mình yêu chìu, hôm nay thấy bộ
dạng này của hắn, thật sự có chút không nhẫn tâm.
Thiên Đế vốn
định phái người đi Địa Phủ lùng bắt Lưu Quang trở về, nhưng lại sợ càng
thêm chọc giận hắn (Lưu Quang), cho nên lúc này mới án binh bất động.
Trông mong hắn (Lưu Quang) có thể xua đuổi ý nghĩ kia ra khỏi đầu, hoặc
là có thể thông cảm nổi khổ tâm của hắn (Thiên Đế). Dù sao hắn là Thiên
Đế, làm như vậy, cũng là vì muốn tốt cho Lưu Quang. Nếu để cho chúng
tiên biết hắn (Lưu Quang) đối với tiểu quỷ soa kia động tình, mà hắn
(Lưu Quang) lại mang dòng máu của người đó, lại càng khiến người khác
không kiêng dè thổi phồng lên. Đến lúc đó, Thiên Đế như hắn càng khó bảo toàn cho Lưu Quang.
Thiên Đế cau mày không nói, không trả lời
vấn đề của Vương Mẫu. Tính tình Lưu Quang cực kỳ bảo thủ, một lòng không thể thay đổi. Đã cho rằng vì chuyện này, ý niệm của hắn sẽ thay đổi.
Không ngờ rằng đã qua ba ngày, khiến cho Thiên Đế cảm thấy mơ hồ bất an. Ngược lại hắn tình nguyện cùng Lưu Quang làm ầm ĩ Thiên Giới một phen
giống như trước, như vậy hắn sẽ chậm rãi khuyên bảo. Nếu thật sự khuyên
không được, liền mạnh mẽ chế trụ hắn, loại bỏ đoạn kí ức kia. Nhưng hôm
nay đã qua ba ngày …
Bình tĩnh như vậy ba ngày? Không biết Lưu Quang rốt cuộc đang suy nghĩ gì?
. . . . . .
Địa Phủ.
Thần Chung Quỳ cùng tất cả mọi người ngồi ở trong điện Diêm La, sắc mặt u ám.
“Không được! Ta muốn đi Thiên Giới xem một chút!” Tiểu Hắc chợt đứng lên, liền muốn xông ra ngoài.
Thần Chung Quỳ nhướng mày, “Đủ rồi! Ngồi xuống cho ta! Ngươi còn ngại chuyện này không đủ loạn sao? Cá tính còn lỗ mãng như vậy!”
Tiểu Hắc dừng
bước lại, nghiêm mặt lo lắng nói: “Ta đây không phải lo lắng cho Lão Đại sao! Ngươi nói bộ dạng kia của hắn mà đi Thiên Giới, ai biết có thể gây ra chuyện gì.”
Thần Chung Quỳ than thở một tiếng, cúi đầu không nói.
“Sự cố nhất định sẽ xảy ra. Bất quá ngươi cho rằng với sức của ngươi, có thể ngăn được
Lão Đại đã thành ma sao?” Tiểu Thôi tiếp nhận, từ từ nói.
Nhàn nhạt một câu như vậy, liền đem Tiểu Hắc ngăn chặn lại. Xác thực, hắn
quả thật không có khả năng có thể khuyên, giữ lão Đại khuyên lại.
Có
chút nôn nóng đi qua đi lại, Tiểu Hắc gãi gãi đầu, chợt nhớ ra cái gì
đó, mở miệng nói: “Thì ra tin đồn trên Thiên Giới là thật? Là hài tử của Thải Lam công chúa và. . . . . . . Người kia?”
Lời này vừa nói
ra, Thần Chung Quỳ cùng Tiểu Bạch, Tiểu Thôi cũng không phản ứng. Đều
quay đầu, tựa hồ không muốn nhắc tới chuyện này.
Thân thế Lưu Quang
mặc dù đã sớm không phải là bí mật, nhưng dưới sự quản lý của Thiên Đế,
chuyện này không ai dám nhắc tới. Nhất là khi Thải Lam công chúa nhảy
xuống Trọng Quang nhai, Thiên Đế càng ra thêm lệnh cấm. Phàm là ai còn
dám nói, nhất định sẽ phạt nặng không tha. Thật ra Thiên Đế chỉ muốn bảo vệ Lưu Quang. Dù sao Thải Lam công chúa phải dùng sinh mệnh của mình,
mới đổi được Lưu Quang tồn tại.
Á. . . . Trong lúc nhất thời, không
khí cứng ngắc. Tiểu Hắc biết mình nói chuyện không nên nói, có chút chột dạ sờ sờ lỗ mũi, ngoan ngoãn ngồi lại vị trí.
Một hồi lâu, mới lại nghe Thần Chung Quỳ lẩm bẩm nói: “Thật ra thì. . . . . Lão Đại cũng rất khổ tâm.”
“Đúng vậy. Sinh ra liền bị coi là không nên tồn tại ở đời. Sau lại lấy sinh
mệnh của Thải Lam công chúa, mới đổi lại hắn vững vàng như hôm nay. Tự
nguyện thỉnh tới Địa Phủ, hơn phân nửa cũng bởi vì không ưa sắc mặt của
chúng tiên. Thật vất vả mới vứt bỏ được ý niệm đó ra khỏi đầu, nhưng bởi vì trong thân thể mang dòng máu đó, cho nên cả đời này nhất định phải
đeo gông xiềng trên lưng. Đều nói làm người khó khăn, nhưng ai biết làm
thần tiên cũng rất khổ.”
Tiểu Bạch nâng cằm lên, lắc đầu liên tiếp than khổ.
Tiểu Thôi than nhẹ, nói tiếp: “Đừng thấy dáng dấp Lão Đại rất dưỡng nhãn,
thật ra thì trong lòng một chút cũng không có ánh mặt trời. Cũng là gặp
được Vũ nha đầu nghịch ngợm gây loạn, ở bên hắn hàng ngày ầm ĩ, mới
khiến Lão Đại xoay chuyển. Đoán chừng lão Đại cũng vì Vũ nha đầu, mới
phát giác cái thế gian này vẫn có chỗ hắn không muốn rời xa. Chỉ là hôm
nay. . . . . . haizz. . . . . .”
Mọi người một tiếng thở dài thở
ngắn. Chỉ có Tiểu Hắc còn có chút không hiểu. Rối rắm vò đầu bứt tai một phen, nhưng vẫn không nhịn được lại hỏi: “Này! Các ngươi nói cho ta
biết đi! Tiết lộ cho ta một chút, rốt cuộc phụ thân của Lão Đại có thật
là người đó không. . . . . .?”
Ba người Thần Chung Quỳ, Tiểu Bạch cùng Tiểu Thôi nhìn nhau mấy lần, ngay sau đó rất ăn ý gật đầu một cái.
“Không sai. Khiến Thải Lam công chúa ban đầu ưng thuận chung thân dẫu có chết, chính là nam nhân kia. Cha ruột của Lão Đại .”
“Chính là Ma Tôn, Cô Diễm.”
“Chính xác mà nói, là Ma Tôn đời trước.”
. . . . . .
Lưu Quang cầm kiếm một mình đi tới Thiên giới, hồng quang bao phủ toàn thân, sát khí khắp người.
Phụ trách thủ vệ Nam Thiên môn là mấy gã thiên binh, xa xa liền nhìn thấy.
Nhất là Thiên lý nhãn, sớm đã nhìn thấy Lưu Quang mê muội. Có chút hốt
hoảng phân phó thiên binh giữ cửa ngăn hắn lại, ngay sau đó nhanh chóng
hướng Lăng Tiêu Bảo Điện chạy đi, muốn sớm thông báo cho Thiên Đế.
Thiên Lý nhãn đi được mấy bước, liền gặp Tam Tiêm Lưỡng Nhận đao Nhị Lang
thần Dương Tiễn. Vội vàng hướng hắn báo cáo: “Nhị Lang thần quân! Đại sự không ổn! Diêm Vương đại nhân đang hướng bên này mà đến, nhìn dáng vẻ
của hắn, tựa hồ là nhập ma chướng rồi.”
Hừ! Dương Tiễn hừ nhẹ, sắc mặt hoàn toàn là thần sắc không thèm để ý.
“Rốt cuộc đã tới! Ta đang chờ hắn!”
Tiếng nói Dương Tiễn vừa dứt, không để ý tới vẻ mặt kinh ngạc của Thiên lý nhãn, thẳng tắp hướng Nam Thiên môn đi tới.
Thiên Lý nhãn nhìn bóng lưng Nhị Lang thần, kinh ngạc. Chợt lấy lại tinh thần, lại vội vàng hướng Lăng Tiêu điện đi.
Hắn muốn sớm thông báo cho Thiên đế! Bộ dạng Diêm Vương kia, thật sự là vô cùng kinh người.
. . . . . .
Khi Dương Tiễn đi tới Nam Thiên môn thì một đám thiên binh đang sợ hãi lui về phía sau.
Dương Tiễn nhăn mày, lớn tiếng quát: “Các ngươi làm cái gì vậy!”
Thiên binh đứng gần hắn nhất có chút giật mình, quay đầu nhìn lại, vừa thấy
Nhị Lang thần Dương Tiễn, ánh mắt lập tức tỏa sáng, tựa hồ là gặp được
cứu tinh.
“Là Thần Quân đại nhân! Thần Quân đại nhân! Diêm, Diêm Vương hắn, hắn bị điên rồi!”
Nhìn dáng dấp tên thiên binh kia hiển nhiên là sợ hãi không nhẹ, nói chuyện cũng có chút lắp bắp.
Dương Tiễn bất mãn ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Nam Thiên môn, mấy tên thiên
binh nằm ngổn ngang. Lưu Quang đứng thẳng, trong tay cầm thanh lợi kiếm
sắc bén tỏa hồng quang, toàn thân tản ra sát khí đáng sợ.
Lưu Quang
tựa hồ cảm giác được hơi thở của Dương Tiễn, chậm rãi ngẩn đầu lên. Ánh
mắt sáng quắc nhìn thẳng Dương Tiễn, Ma Yểm chi nhãn hiện lên màu đỏ lóe mắt.
Ngươi! . . . . . .
Dương Tiễn vốn vẫn trấn định, giờ phút này nhìn thấy bộ dạng này của Lưu Quang, cũng không nhịn được mà có chút kinh ngạc.
Lưu Quang là con của Thái Lam công chúa và Ma Tôn Cô Diễm. Trong thân thể
của hắn chảy dòng máu ma quái, chuyện này hơn phân nửa chúng tiên Thiên
Đình đều rõ ràng. Chỉ là ngay từ lúc Thái Lam công chúa nhảy núi đến
giờ, Thiên Đế dùng thuật phong ấn thân thể nửa ma của Lưu Quang. Lại
không biết Lưu Quang trong lúc vô tình thức tỉnh ma lực vốn có này. Vì
không muốn gây phiền toái không cần thiết, Lưu Quang tự nhiên cũng không nói cho bất luận kẻ nào.
Mà khi Nhị Lang thần nhìn Ma Yểm chi
nhãn trên người Tiểu Vũ kia thì trong lòng cũng có chút hoài nghi. Chỉ
là ban đầu hắn cũng không nghĩ nhiều như vậy. Chỉ một lòng muốn đẩy Tiểu Vũ xuống sông, khó chịu nhìn Lưu Quang vẻ mặt như muốn chết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT