Đuôi lông mày Lưu Quang nhảy lên, ánh mắt lộ ra chút không hiểu. Là tới xin hắn đi Thiên giới? Không phải lùng bắt Tiểu Vũ hay sao?

Trong lòng suy tư, trong miệng lại nhanh chóng hỏi ra nghi vấn: “Mời ta đi Thiên giới có chuyện gì?”

Văn Khúc Tinh Quân nghe vậy, thoáng cắn cắn môi dưới. Mặt lộ vẻ làm khó. Nhưng trong lòng lại một hồi kinh hãi.

Quả thật bị Thiên đế đoán trúng, Lưu Quang nhất định sẽ hỏi cho đến tột cùng, nếu không thì tuyệt đối sẽ không cùng hắn đi. Như vậy. . . . . Hắn liền dựa theo lời Thiên đế nói.

Giống như là đề ra quyết tâm cực lớn, Văn Khúc Tinh Quân nắm chặt quả đấm, thần sắc ưu sầu nói: “Diêm Vương có điều không biết, thật ra Vương Mẫu nương nương vô cùng nhớ Diêm Vương đại nhân. Mấy ngày gần đây, thường một thân một mình đứng ở bên Dao Trì nhìn về nơi xa. Cho nên Thiên đế không có cách nào, lúc này mới sai ta đến, hi vọng Diêm Vương đại nhân có thể đi thăm Vương Mẫu một chút.”

Lưu Quang trong lòng lay động. Lại là Mợ muốn gặp hắn?

Nhìn kỹ biểu tình của Văn Khúc Tinh Quân, xác định hắn không nói láo. Lưu Quang lúc này mới thoáng yên tâm nói: “Cứ như vậy? Không có những chuyện khác?”

Văn Khúc Tinh Quân lắc đầu một cái, vô tội nói: “Không có, Thiên đế giao cho ta, cũng chỉ có chuyện này mà thôi.”

Lưu Quang khẽ trầm tư. Hiển nhiên đây không phải là tất cả. Thiên đế sẽ không vô duyên vô cớ tìm nhiệm vụ cho hắn, hơn nữa nếu chỉ định Tiểu Vũ đi thi hành, hiển nhiên trước hết là muốn khảo nghiệm hoặc làm gì đó. Nhưng đợi mấy ngày, lại chỉ thấy Văn Khúc Tinh Quân đến? Mà hắn tới đây, cũng chỉ nói cho hắn biết Vương Mẫu rất nhớ hắn, không chút nào nhắc tới chuyện Tiểu Vũ.

Cũng được! Lưu Quang đã quyết định.

Sẽ theo Văn Khúc Tinh Quân đi một chuyến đến Thiên Đình. Một mặt đi thăm Mợ. Dù sao từ nhỏ đến lớn, Mợ đều coi hắn là con đẻ mà thương yêu. Mặt khác cũng có thể nhân cơ hội thăm dò tình hình rốt cuộc là như thế nào. Tình hình kém nhất, bất quá là chính hắn cùng Thiên đế lão đầu ngả bài. Cầu xin tha để hắn đừng làm khó nha đầu Tiểu Vũ.

Nghĩ đến đây, Lưu Quang rốt cuộc mở miệng.”Được rồi, ta cùng ngươi đi một chuyến, Vương Mẫu đối với ta yêu thương, ta cũng nên đi thăm người.”

Văn Khúc Tinh Quân nghe nói thế, cuối cùng cũng thở ra một hơi. Cười ha hả nói: “Chúng ta đi thôi?”

Lưu Quang gật đầu một cái, đứng dậy vừa định rời đi, bỗng nghĩ tới điều gì. Nghiêng đầu nói với Văn Khúc Tinh Quân: “Ta còn có một số việc cùng thủ hạ thông báo một chút, phiền Văn Khúc Tinh Quân đại nhân đi ra ngoài cửa chờ chốc lát. Có thể hay không?”

“Có thể có thể! Đương nhiên là không có vấn đề.” Văn Khúc Tinh Quân cuống cuồng gật đầu, ngay sau đó thối lui ra khỏi cửa.

Một giây kế tiếp, hai người Tiểu Hắc Tiểu Bạch liền xuất hiện trước mặt Lưu Quang.

“Lão Đại! Chuyện gì xảy ra vậy? Một chút cũng không nhắc tới chuyện nha đầu Tiểu Vũ, chẳng lẽ Thiên đế thật chỉ là cùng chúng ta đùa giỡn?”

Tiểu Hắc mở miệng hỏi. Trực tiếp chứng minh bọn họ mới vừa rồi ở bên ngoài nghe lén.

Tiểu Bạch cau mày, sờ sờ lên cằm nói tiếp: “Ta thấy không phải. Chuyện kỳ quặc nha lão Đại! Lần này nói Vương Mẫu nương nương muốn gặp ngươi, chẳng lẽ là kế điệu hổ ly sơn? Muốn dẫn ngươi đi, sau đó sẽ phái người tới lùng bắt Tiểu Vũ?”

Lưu Quang lắc đầu một cái, cũng nhăn mày lại.

“Ta cũng biết chuyện có kỳ quặc, nhưng đoán không ra là lạ ở chỗ nào. Theo như lời ngươi nói, cũng không hợp lý. Bọn họ nếu là muốn dẫn ra ta, căn bản sẽ không để ta đi Thiên Đình. Hơi thở Tiểu Vũ ta rất rõ ràng, chỉ cần bọn họ đưa Tiểu Vũ lên Thiên đình, ta nhất định có thể phát hiện. Cho nên đây không phải là kế điệu hổ ly sơn.”

Ba người lâm vào trầm tư, bên trong thư phòng hoàn toàn yên tĩnh.

“Được rồi, ta hiện tại phải theo Văn Khúc Tinh Quân đi Thiên giới một chuyến. Thăm Vương Mẫu rồi sẽ lập tức trở về. Các ngươi truyền lời cho Chung Quỳ, để hắn thông báo tất cả quỷ sai Địa phủ. Ta không có ở Địa phủ, trong khoảng thời gian này, Thiên giới vô luận phái ai tới, đều phải ngăn cản đợi ta trở về. Bảo Si Mị Võng Lượng canh kỹ Sinh Tử Môn, nếu dám để mặc cho một người ngoài đi vào, ta sẽ đem bọn họ ném xuống sông làm mồi cho cá! Còn các ngươi cùng Chung Quỳ, trước khi ta chưa trở lại, nhiệm vụ đều dẹp xuống hết, một khắc cũng không rời Địa phủ.”

Lưu Quang cũng không biết sao trong lòng luôn có bất an mơ hồ.

Tiểu Hắc Tiểu Bạch thấy thế, hiểu trong lòng Lưu Quang lo lắng cái gì, không khỏi nhao nhao gật đầu.

“Lão Đại, ngươi yên tâm đi. Chúng ta sẽ bảo vệ tốt Tiểu Vũ. Trước khi ngươi trở lại, tuyệt đối không để nàng thiếu một cọng tóc!” Tiểu Hắc lời thề son sắt bảo đảm, thần sắc chưa bao giờ nghiêm túc bằng.

Lưu Quang vỗ vỗ bả vai hắn, gật đầu cười cười, bóng dáng biến mất không thấy.

. . . . . .

Tiểu Vũ ở trong phòng cùng Chung Quỳ mắt to trừng mắt nhỏ. Chợt trước mặt bỗng tối sầm, một đạo nhân ảnh chợt xuất hiện.

Thấy rõ người tới, Tiểu Vũ hưng phấn nhảy dựng lên.”Lão Đại! Ngươi đã tới?”

Chung Quỳ phản ứng trước tiên là nhanh chóng đi tới bên cạnh Tiểu Vũ, đưa tay hướng người kia đánh tới. Lúc phát hiện là Lưu Quang, vội vàng dừng lại thế công.

Lưu Quang tán thưởng nhìn Chung Quỳ, tán dương: “Không tệ! Không hổ là trợ thủ đắc lực nhất của ta.”

Chung Quỳ có chút ngượng ngùng cúi đầu, đối với khen ngợi có chút không biết làm sao. Vừa định mở miệng liền nghe Lưu Quang lại nói: “Ngươi đi tìm Tiểu Hắc Tiểu Bạch trước, ta có lời muốn nói cùng Tiểu Vũ.”

Chung Quỳ giật mình kinh ngạc một lát, sau đó liền gật đầu cáo lui.

Tiểu Vũ vừa thấy Lưu Quang, nghi vấn đầy bụng liền bật thốt lên.

“Lão Đại lão Đại. Chung lão đại nói Thiên giới phái người tới rồi. Thế nào? Là tới bắt ta sao? Ngươi cùng hắn tán gẫu cái gì? Bây giờ là muốn dẫn ta đi sao?”

Lưu Quang lắc đầu một cái, cưng chìu vuốt đầu Tiểu Vũ. Không trả lời vấn đề của nàng, ngược lại nghiêm túc nói: “Tiểu Vũ! Trước hết không nên hỏi xảy ra chuyện gì, bởi vì ngay cả ta đến bây giờ, cũng vẫn chưa hiểu rốt cuộc là tình huống gì. Tóm lại ta lập tức rời khỏi Địa phủ đi Thiên giới một chuyến, ta nói với nàng mỗi câu, mỗi lời, từng chữ, từng từ nàng đều phải nhớ rõ ràng! Hiểu chưa?” (anh í đã vướn vào lưới tình rồi nên ta đổi xưng hô nha ^^)

Thấy Lưu Quang thật tình như thế, Tiểu Vũ lại hoảng hốt. Ngay sau đó khéo léo gật đầu một cái, không nhắc lại lời nào.

Lưu Quang hít sâu một hơi, dịu dàng nhìn vào mắt của Tiểu Vũ.

“Trong khoảng thời gian khi ta không có ở đây, nàng không được chạy loạn khắp nơi. Ngoan ngoãn ở lại trong phòng, phải nghe lời Chung Quỳ. Bọn họ đều theo mệnh lệnh của ta làm việc, tất cả đều vì mạnh khỏe của nàng. Ta hiểu rõ nàng sẽ cảm thấy nhàm chán, cảm thấy phiền muộn. Nhưng phải nhẫn nại, coi như là vì ta! Cho nên khi ta không ở bên cạnh nàng, nhất định không thể hồ nháo. Ngàn vạn nhớ đừng rời bỏ gian phòng nửa bước. Nghe rõ chưa? Có thể cho ta một bảo đảm không?”

Lưu Quang nói nghiêm túc, Tiểu Vũ cũng nghe thực. Lại một lần khéo léo gật đầu một cái.

“Ta đáp ứng ngươi, sẽ không hồ nháo, sẽ không rời phòng nửa bước. Ngoan ngoãn nghe lời Chung lão đại.”

Thấy Tiểu Vũ bộ dáng ngoan ngoãn phối hợp, Lưu Quang thoải mái cười cười. Ngắt mũi Tiểu Vũ, xoay người định rời đi.

Vừa mới xoay người, cánh tay liền bị kéo.

“Lão Đại? Ngươi sẽ lập tức trở về chứ? Sẽ không bỏ lại Tiểu Vũ phải không? Ta lần này nhắm mắt đếm, ngươi sẽ xuất hiện lần nữa ở trước mặt ta?”

A. Lưu Quang cười ra tiếng. Cho là Tiểu Vũ lại đang cùng hắn hồ nháo. Xoay người nhìn lại, lại không ngờ Tiểu Vũ đang chăm chú nhìn hắn, trên mặt không chút nào nói giỡn.

Trong nội tâm khẽ động, liền cúi người ở trên trán Tiểu Vũ ấn xuống một cái hôn.

“Sẽ không. Sẽ không bỏ lại Tiểu Vũ. Ta sẽ lập tức trở về. Nàng ở chỗ này, ngoan ngoãn chờ ta trở lại.”

Con mắt trái của Tiểu Vũ trong nháy mắt biến hồng, đưa tay lau mắt phải của Lưu Quang, ngay sau đó dùng sức gật đầu một cái.

“Ừ! Ta chờ ngươi trở lại. Cho ta một cái bảo đảm, chúng ta móc nghéo. Ngươi nhất định phải trở lại, nếu không ta sẽ đem nửa thân trần của ngươi cho mỗi quỷ sai ở Địa phủ xem.”

Ha ha! Lưu Quang cười lớn. Đưa tay cùng Tiểu Vũ móc tay. Trước kia hắn dù bị đánh chết cũng không nghĩ đến, đời này hắn cũng sẽ làm ra hành động ấu trĩ như thế.

. . . . . .

Lưu Quang cuối cùng đã đi, bóng dáng ở trước mặt Tiểu Vũ mờ ảo biến mất.

Tiểu Vũ rũ xuống cánh tay, trong miệng lẩm bẩm nói: “Ta, chàng mà trở về.”

Chàng mà trở về, ta muốn nói cho chàng biết. Thì ra là lão Đại ở trong lòng ta, đã sớm đâm chồi, mọc rễ thành cây.

Chàng mà trở về, ta muốn nói cho chàng biết. Ta là định đem chàng làm phiếu cơm dài hạn, không suy tính muốn rời khỏi hoặc đầu thai.

Chàng mà trở về, ta muốn nói cho chàng biết. Ta thật rất ưa thích lão Đại chàng, không phải giống như thích Tiểu Hắc Tiểu Bạch, mà là giống như Tư Huyền thích Quân Lan, Tiểu Long Nữ thích Dương Quá.

Cho nên, lão Đại thân ái. Chàng phải mau trở lại, đừng để Tiểu Vũ đợi quá lâu nha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play