Đã một tuần lễ nay Thiên Băng không về nhà kể từ hôm lấy tiền của mẹ mang đi. Bà Nhàn khóc hết nước mắt, bỏ cả công việc để tìm con nhưng chẳng biết Thiên Băng ở phương trời nào.

Trước tình thế này, Trường không thể bỏ mặc bà. Anh vừa an ủi, động viên vừa dành thời gian rảnh rỗi lang thang trên khắp phố với mong ước sẽ gặp được Thiên Băng để lôi kéo cô ta trở về nhà. Song đã từng ấy ngày trôi qua rồi, bóng dáng cô gái vẫn biền biệt chẳng thấy tăm hơi trên phố. Trường phải mượn ba nén hương đem vô phòng đốt rồi khấn vái vong hồn của Diễm Hương xin chỉ dẫn. Không biết ma nữ có nhận lời hay chăng mà sao Trường vẫn chưa tìm được Thiên Băng?

Trưa nay cũng như mọi ngày khác, Trường từ giảng đường của đại học về.

Anh ghé vào công viên bên đường nghỉ một chút vì cảm thấy trong người hơi mệt mỏi. Những cơn gió buổi trưa thổi lướt qua chẳng làm cho không gian dịu bớt được bao nhiêu bởi sức nóng từ mặt đường nhựa phả lên rất khó chịu.

Trường lấy hộp Yo-Most trong chiếc túi ra giải khát, lòng chạnh nhớ mẹ ở quê nhà khi nhìn thấy một người đàn bà có vóc dáng thật giống mẹ đi ngang qua. Từ hôm anh lên đây trọ học tới nay mẹ anh vẫn chưa lên thăm anh lần nào. Bà chỉ gửi thư khuyên bảo và nhắc nhở anh phải sống tốt, học tập tốt để sau này còn giáo dục thằng Toàn. Hiểu trách nhiệm với em và bổn phận với mẹ nên Trường không hề dám đua đòi theo cuộc sống của thị thành. Anh chỉ dồn tất cả vào việc chăm lo học và cố gắng khắc phục mọi khó khăn mình có để tự xoay sở được mà không phải làm phiền đến bác Nhàn. Anh đã phải đi dạy thêm ở một vài điểm để kiếm tiền. Tuy ít ỏi, nhưng đó là công sức và trí tuệ anh tự làm ra.

Giữa lúc Trường đang xoay quanh suy tính cho hoàn cảnh của mình thì anh chợt nghe có tiếng nói rất quen phả vào tai:

– Chị Ba ... nói cho em biết chiếc xe của em ở đâu. Em cần phải đưa nó về nhà để mới có thể tiếp tục kiếm ra tiền được chứ.

Trường vội quay ngoắt người ra sau, anh dáo dác nhìn quanh và thấy cách mình không xa lắm nơi một gốc cây to có mấy người đang ngồi tụm trên chiếc ghế đá. Và trong số đó còn có cả Thiên Băng, nhưng sao chỉ không gặp mấy ngày mà trông cô ta hốc hác, xanh xao như người bị ốm? Không có thời gian lý giải điều gì trong lúc này cả, Trường thấy mình có bổn phận phải đưa bằng được Thiên Băng về cho bác Nhàn. Song, phải bằng cách chứ không thể dùng áp lực ở giữa đường, bởi Thiên Băng đang chống đối với anh. .... thậm chí còn ghét như kẻ thù vậy. Trong khi Trường còn đang phân vân ở ghế đá bên này thì bên kia tiếng người mà Thiên Băng gọi là chị Ba vang lên:

– Tao đã nói với mày rằng tụi thằng Long nó đã “thịt” chiếc xe của mày rồi.

Bởi tại mày còn thiếu nợ nó.

Giọng Thiên Băng tiếp theo đầy hoảng hốt:

– Sao nó dám? Em đã đưa cho nó tới mười mấy triệu đồng rồi kia mà. .....

Kẻ được mệnh danh là chị Ba cười ha hả:

– Mười mấy triệu đồng thì thấm vào đâu khi mày nợ nó gấp đôi, gấp ba lần như vậy!

– Em biết. Nhưng để từ từ rồi em trả chứ có xù đâu.

– Vậy thì mày cũng hãy từ từ hưởng khoái lạc của “nàng tiên mùa xuân”.

Không được đâu. Em không chịu nổi chị Ba ơị .....

Tiếng chị Ba lạnh lùng:

– Không chịu nổi thì bò về tận nhà nặn túi bà già trả nợ cho nó đã.

Giọng Thiên Băng nghe thảm thiết:

– Em làm sao dám về nhà khi không có chiếc xe.

– Bà già mày dám giết mày không? Tao nhớ mày là con gái một của bả mà.

Ngốc quá sao không biết vịn vào đó để moi tiền của bả hả con nhóc?

– Chị Ba ... em không thể ...

– Không thể thì “nhịn cơm”. Tao không giúp gì được cho mày đâu.

Ngồi nhìn Thiên Băng van vỉ bọn bậm trợn chuyên mua bán lọai độc tố giết người kia Trường thật sự không chịu nổi. Anh đã dứt khoát rời chỗ đẩy chiếc xe đến tận nơi để kéo Thiên Băng:

– Cô phải về nhà ngay lập tức chứ không thể đi hoang như mấy ngày vừa qua. Thiên Băng, cô có biết má cô đã tốn bao nhiêu nước mắt vì cô không?

Thoáng giật mình vì bị Trường phát hiện, song Thiên Băng quay đi tỏ thái độ không quen:

– Mặc xác tôi. Ai mượn anh phí lời.

Nhưng Trường cũng gằn giọng:

– Tôi có thể mặc xác cô song không thể mặc xác má cô. Bác Nhàn quả là người có phước lớn nên mới có đứa con ngỗ nghịch như cô vậy. Nếu cô mà không mau mau tỉnh ngộ thì hậu quả sẽ khôn lường. Những người này không phải kẻ tốt đâu, đừng giao du với họ.

Trường vừa dứt lời thì bị một tên kêu lại liền:

– Ê ... mày ám chỉ ai không tốt vậy?

Thiên Băng đã không hề bênh vực còn tạt vào ngọn lửa đang cháy một chút dầu:

– Ngoài tao ra thì còn ai ở đây.

Ả đàn bà tên chị Ba bèn đứng dậy nhưng chỉ nhìn Trường chứ không hề phản ứng. Ả hỏi nhỏ Thiên Băng:

– Thằng này quan hệ gì với mày?

Thiên Băng khoanh tay đáp:

– Hắn ở trọ nhà em.

– Sinh viên ư?

– Đúng vậy.

– Sao mày để hắn lạc loài cô đơn vậy Thiên Băng?

– Ôi, dân nhà quê, nghèo kiết xác, lấy đâu ra mà chịu chơi.

– Mày ngu như con bò. “Thiên đường” của chúng ta đâu có trọng phú khinh bần.

Tới giai đoạn này Trường bắt buộc phải lên tiếng:

– Nhưng tôi không bao giờ tình nguyện làm con thiêu thân bay vào ngọn lửa của các người. Nếu biết điều thì hãy thả Thiên Băng về nhà đi.

Những cái miệng há ngoác ra cười. Ả chị Ba chỉ tay vào Thiên Băng:

– Nào có ai giữ nó đâu. Chỉ tại nó không chịu về nhà đó chứ.

Thiên Băng cũng hùa theo với họ:

– Tôi không thích về nhà lúc này, anh đừng làm tôi phải bực.

– Nhưng cô còn phải nghĩ đến má cô, nghĩ đến tương lai của mình. Cô đừng ngu xuẩn mà giao phó cuộc đời trong tay “thần chất trắng”. Thiên Băng. .... hãy tỉnh ngộ mau đi.

Nhưng những lời thành thật của Trường không cảm hóa được Thiên Băng mà ngược lại anh còn bị mỉa mai:

– Tôi sống hay chết mặc kệ tôi chứ mắc mớ gì anh phải lo giùm chứ. A ... tôi đã biết. Chẳng qua anh muốn tỏ ra một chút trách nhiệm để lấy lòng má tôi, để bà nhận anh làm con rể chứ gì. Đừng hòng ... coi vậy chứ con nhỏ này cũng còn đắt giá lắm! Anh đừng có nằm mơ.

Câu nói của Thiên Băng làm Trường bị xúc phạm hơn bao giờ hết. Tuy sự thật buổi ban đầu anh đã có những ý nghĩ tốt đẹp về cô nhưng tất cả đã dần dần bị phai mờ qua một thời gian cùng chung sống. Hiện giờ tình cảm của anh với Thiên Băng còn kém thua cô bạn gái gặp gỡ giữa đường là Đậu Đỏ. Bởi thế anh quyết không chịu đựng Thiên Băng thêm một chút nào. Anh mắng lại cô ta ngay:

– Đừng tưởng mình là viên ngọc giá trị trên cuộc đời này, Thiên Băng à.

Phải, cô cũng khá xinh đẹp đấy ... song bây giờ với tôi cô chỉ là một hạt bụi màu hồng theo gió thổi thốc vào mắt tôi thôi. Và rồi sau những cơn xốn nhói đau, tất cả sẽ trở lại bình thường dù hậu quả có làm rơi ra vài ba giọt lệ.

Thiên Băng vểnh tai nghe rồi ưỡn ngực gật đầu:

– Nhà giáo tương lai có khác. Nói chuyện đặc sệt chất văn chương.

Mặt Trường đỏ như quả gấc:

– Không cần cô phải mỉa mai. Cô muốn nhảy xuống vực thì cứ nhảy đi. Tôi xin thề không thèm cứu những con thiêu thân ngu ngốc biết chết mà vẫn lao đầu vào lửa.

Ả chị Ba lượn qua, lượn lại trước mặt Trường giọng đe dọa:

– Nãy giờ chú mày nói đụng chạm tới người khác nhiều rùi nghen!

Không dằn được, Trường phang vào mặt ả một câu:

– Mới chỉ nói thế là còn nhẹ. Tôi sẽ báo công an tới hốt hết các người vì tội đầu độc và mua bán ma túy.

– Đánh chết mẹ nó cho tao coi tụi bây.

Lệnh của ả chị Ba vừa phát ra là hai tên choai choai đang có mặt ở đó vây quanh lấy Trường ngay. Chúng túm lấy anh đấm đá liên hồi tưởng chừng như anh là cái bao cát để cho chúng tập võ vậy. Vì chỉ có một mình nên Trường không thể nào chống cự lại với những tên côn đồ hung hăng đang bị thấm sâu thuốc kích thích ma túy. Anh bị chúng đánh tả tơi, bầm dập hết cả người mà Thiên Băng vẫn thản nhiên đứng nhìn không lộ chút vẻ gì là xúc động. Bỗng có tiếng thét của ai đó và một bóng người lao tới cả bọn mới hoảng hốt xô nhau chạy. Thiên Băng cũng định đánh bài chuồn nhưng cô bị vấp ngã vì thiếu thuốc nên bủn rủn chân tay không chạy nổi.

Người cứu Trường chẳng ai xa lạ mà chính là Đậu Đỏ. Cô hốt hoảng chạy tới dìu anh:

– Ôi ... anh Trường. Sao ra nông nỗi này?

Trường chưa kịp nghĩ đến mình mà chỉ tay về phía Thiên Băng đang bò lết tìm cách thoát. Anh gần như hét lên:

– Mau kêu người bắt giữ cô ta lại.

Đậu Đỏ hướng mắt vào hai người mặc cảnh phục cách họ không xa:

– Em đã cầu cứu tới mấy anh công an khi thấy anh bị đánh rồi. Cô ta sẽ không thoát khỏi công viên này đâu cùng lũ đồng bọn nữa.

Quả nhiên, giữa lúc Đậu Đỏ chưa kịp chùi hết vết màu ứa ra nơi khóe miệng của Trường thì tất cả đã bị dẫn độ vào. Nhìn Thiên Băng cũng bị còng tay chung với những con người ấy Trường không nén được tiếng thở dài:

– Cô ta giết chết đời mình rồi.

Đã hiểu chuyện qua lời kể của Trường mấy bữa nay nên Đậu Đỏ có chung đồng cảm:

– Con nhà giàu thường hay thế đấy! Nếu cô ta là gái nhà nghèo thì không sa đọa đâu.

Trường lắc đầu:

– Đừng vơ đũa cả nắm Đậu Đỏ à. Giàu hay nghèo mà không được giáo dục đều như vậy cả. Lỗi là ở con người cứ tưởng có tiền là sẽ sướng như tiên nên đôi khi hậu quả đi ngược lại với ý muốn của họ.

Đậu Đỏ nheo mắt nói:

– Giống như cô Thiên Băng kia phải không?

Trường không gật đầu nhưng anh đã lặng thinh để ánh mắt mình nhìn theo phía sau lưng những kẻ vừa được áp giải đi qua. Anh chẳng biết mình có nên buồn thay cho số phận của họ không, song tự đáy lương tâm một cái gì đó cứ luôn luôn làm anh ray rứt. Ôi giá như lúc này bác Nhàn nhìn thấy đứa con gái yêu của mình trong nhóm người bị bắt kia nhỉ! Trường không hề ác ý, nhưng như thế sau này bác sẽ giáo dục Thiên Băng cẩn thận hơn không để tình thương bị lấn át đi bổn phận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play