Tôi tình cờ gặp hắn trong một quán cà phê yên tĩnh nằm cuối một con hẻm cụt vào một buổi sáng chớm đông. Hắn ngồi đó, bên cây đàn dương cầm màu
trắng. Lúc ấy, ánh mặt trời sáng sớm chiếu nhẹ nhàng lên khuôn mặt nhìn
nghiêng của hắn, tạo nên một khung cảnh mờ ảo và dường như không thật.
Tôi chớp chớp mắt, vội vàng cầm máy ảnh dùng để tác nghiệp chụp lấy khoảnh
khắc ấy. À quên giới thiệu, tôi đang là sinh viên kiêm cộng tác viên làm cho một toà soạn tạp chí giải trí. Công việc của tôi khá nhàn nhã, cầm
máy ảnh và lùng sục những ngõ ngách khác lạ của Sài Gòn, rồi viết bài,
lấy nhuận bút trang trải cho cái sở thích tiểu thuyết và cinema.
Hắn không hề biết gì, vẫn ngồi đó, dùng những ngón tay thanh mảnh gõ gõ lên phím đàn, tạo thành một tạp âm khá chói tai. Hoá ra là hắn không biết
chơi đàn, nhưng cái dáng ngồi ấy thật khiến người khác hiểu lầm. Tôi phì cười, thật sự không thể để những mỹ nam kiểu này mê hoặc được.
Tôi chọn cho mình một cái bàn sát cửa sổ, lấy cuốn tiểu thuyết vừa mới mua
ra đọc. Dạo này cái thể loại ngôn tình của Trung Quốc rất có sức hút.
Những mỹ nam khí chất trong cái loại tiểu thuyết ấy khiến kẻ 22 tuổi
không lí trí như tôi mê muội. Lâu lâu còn làm tôi không tự chủ được bản
thân mà kêu gào trên facebook thể hiện tình yêu với các nhân vật đó.
Thật chẳng ra làm sao! Tôi vừa đọc vừa nhấm nháp cái bánh ngọt, mặc kệ mọi
thứ xung quanh, mặc kệ cả ánh mắt đang nhìn tôi từ cái bàn đối diện. Cho đến lúc đọc đến mờ mắt, tôi mới buông cuốn sách xuống và quan sát xung
quanh. Bất chợt chạm phải ánh nhìn của hắn, tôi hơi giật mình. Liệu có
khi nào hắn ta biết tôi chụp lén hắn không nhỉ. Hay có khi nào hắn là
một nhân vật tiếng tăm, kín tiếng, không muốn mình bị chụp lén nên sẽ
sai vệ sĩ lấy máy ảnh của tôi, may thì chỉ xoá ảnh, xui thì cả máy ảnh
cũng bị đập vỡ.
Nghĩ đi nghĩ lại thì có lẽ hơi bị giống tình
tiết trong cuốn sách tôi vừa đọc. Haiz, tôi lại bị lậm tiểu thuyết nữa
rồi! Tôi đưa ánh nhìn đi chỗ khác, nhưng khi quay lại vẫn thấy hắn nhìn
mình. Lúc này không thể làm ngơ được nữa, tôi dùng ánh mắt nói với hắn
ta: “Nhóc con, nhìn cái gì?”. Nhìn hắn thì có vẻ nhỏ tuổi hơn tôi, da
trắng, mặt thư sinh như thế chắc cỡ 20 là cùng. Hắn nhún vai, ra vẻ
chẳng hiểu tôi nói gì rồi quay đi chỗ khác. Tôi bị đứng hình, nuốt hận
vào trong, cầm cuốn sách lên tiếp tục sự nghiệp còn dang dở.
Tôi
bị cuốn sách hút vào, khi đến đoạn gay cấn thì tiếng lật sách nghe sột
soạt không ngừng. Tiếng sột soạt ấy có lẽ sẽ không dứt nếu như hắn không bất ngờ đứng chắn trước mặt tôi. Tôi ngước lên, một lần nữa dùng cặp
mắt nói với hắn: “Nhóc con, chị bây đang không rảnh! Biến”, nhưng ngoài
mặt vẫn nở nụ cười như hoa hỏi hắn: “Có gì không em traiiii?”. Tôi cố
tình kéo dài chữ “em trai” để khẳng định cái vị thế bề trên tưởng tượng
của mình. Hắn mỉm cười. Ui chu choa ơi, người ta nói con trai ít cười
thì khi cười rất đẹp. Nếu lời nó ấy là đúng thì hắn chính là người từ
trước tới giờ chưa bao giờ cười. Tôi đang ngẩn tò te thì một giọng nói
nam tính trầm ấm vang lên
- Em cho tôi xin số điện thoại được không? – Hắn cố tình phớt lờ 2 chữ “em trai” của tôi
- Hả? – Tiếp tục đứng hình – Số điện thoại của tôi?
- Uhm!
- Để làm chi? Tại sao tôi phải cho? – Ngoài miệng nói như thế, nhưng tôi
đã quyết định sẽ cho số điện thoại dù câu trả lời của hắn có củ chuối
thế nào đi nữa
- Nếu em thấy phiền thì thôi vậy? – Nói xong, hắn cúi đầu chào tôi rồi quay về chỗ ngồi
Hắn, hắn rõ ràng chọc điên tôi đây mà. Tôi hớp hớp không khí để giữ bình
tĩnh, tự chửi rủa bản thân sao có thể bỏ qua một mỹ nam như thế. Chỉ
trách tại sao tôi lại đi đọc mấy cuốn tâm lý kiểu như con gái phải làm
giá, con gái phải kiêu kì, phải dè chừng,…Sao không cuốn nào nói nếu một mỹ nam xuất hiện trước mặt rồi xin số điện thoại của bạn thì phải phản
ứng thế nào hết vậy.
Thôi đành vậy, cuối cùng thì trai đẹp không đến phần ta, tôi liếc nhìn đồng hồ, thấy cũng sắp tới giờ học. Tôi thu
dọn đồ đạc, tính tiền, điền vào phiếu đóng góp ý kiến theo yêu cầu của
nhân viên rồi rời khỏi quán.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT