Không khí im lặng bao trùm căn phòng, khi cánh cửa đóng lại phía sau Lục Di.

Bà Gia Yến đứng dậy khỏi ghế:

– Đây là lần đầu tiên gặp lại cháu sau bao ngày xa cách mà ta cảm thấy hạnh phúc Triều Phong ạ. Vâng ta rất hiểu tâm trạng của cháu. Và ta cố gắng rất nhiều để xử sự thế nào cho phải với cháu. Đó là một thiện chí rất lớn của ta để bù lại những ngày xưa ...

Triều Phong cắt ngang lời bà bằng một thái độ cương quyết:

– Thưa bà, chúng ta cần làm rõ điều này. Nếu như sự liên minh của chúng ta có cơ may hoạt động được, chắc chắn phải có một luật lệ. Điều đầu tiên chúng ta hãy thôi không nói về quá khứ. Bà và cháu đã ở hai phía đối nghịch nhau trong cuộc chiến vừa qua. Và trừ phi bà muốn quay trở lại cuộc chiến, còn nếu không chúng ta không nên nhắc lại nữa.

– Ta tin là cháu nói đúng. Rồi cháu không phải trách ta.

– Có lẽ bà nên hạnh phúc vì đã có một sự trợ lý tốt. Vì chính cô Lục Di đã thuyết phục được cháu trở về mảnh đất này.

– Ta cũng nghĩ vậy. Con bé có đôi cánh và một vầng hào quang.

– Có phải vì thế mà bà giữ cô ấy bên mình phải không?

– Ta nghĩ rằng nếu không có Lục Di, ta thật sự không biết xoay sở như thế nào trong những năm tháng vừa qua. Tuy nhiên Lục Di cũng cần có một sự nghiệp. Đó là vì mẹ nó. Nó phải trông nom chăm sóc một người mẹ gần như mất trí và đau ốm triền miên. Ta thường đọc thấy những mơ ước chân thành trong đôi mắt thơ ngây trong sáng ấy.

Triều Phong ngập ngừng ...

– Như một cuộc tình?

Bà Gia Yến lắc đầu:

– Đừng nên có những ý nghĩ trơ trẽn như thế. Cũng có thể sẽ có một vài cuộc tình thú vị nào đấy. Đúng. Ta cũng muốn con bé có được một nguồn khởi hứng thực sự trong cuộc đời. Trong mắt ta, nó là một cô gái hấp dẫn và dáng yêu nhất. Ta không muốn nó phải bị tổn thương.

Triều Phong nhìn vào bà Gia Yến. Đôi mắt của bà trở nên xa vắng ...

– Cách đây hai năm có một người đàn ông tên là Mã Lãnh Bình lúc đầu hắn theo đuổi Lục Di, nhưng khi gặp cháu gái ta Nhậm Tinh Doanh lập tức nó bỏ rơi Lục Di để cưới Tinh Doanh.

Đôi mắt Triều Phong tối sầm lại. Trong đầu anh thoáng hiện hình ảnh của Lục Di khi nàng đứng trên thảm cỏ ẩm ướt trong cơn mưa, đôi mắt u uất ...

Không hiểu sao hình ảnh ấy giờ đây lại tác động trong anh mãnh liệt đến như vậy?

Giọng anh đầy cay đắng:

– Bà đã tác hợp cho cuộc hôn nhân ấy?

– Đúng. Đó là sai lầm của ta. Ta không biết Lãnh Bình dùng Lục Di như một công cụ lợi dụng để đến với gia đình ta. Mục đích của hắn chính là Tinh Doanh.

Hắn muốn kết hôn với một người trong dòng họ Nhậm. Cháu biết không hắn đã tính là sẽ leo đến vị trí lãnh đạo trong công ty. Nhưng ta không bao giờ để cho tham vọng của hắn trở thành hiện thực. Hiện nay thì hắn chẳng còn gì đáng ngại cả. Nhưng ta không muốn thấy Lục Di bị xúc phạm một lần nữa.

– Thế có phải bà định ám chỉ cháu không?

Cặp mắt bà trở nên nghiêm khắc:

– Cũng có thể như vậy.

– Cháu và Lục Di là hai thái cực đối nghịch nhau. Cô ấy không hợp với cháu và cháu cũng không hợp với cô ấy. Cháu và Lục Di sẽ hòa thuận với nhau tốt đẹp chừng nào cô ấy hiểu rằng cháu là chủ.

Bà Gia Yến lẩm bẩm:

– Ồ? Mà cũng thật thú vị khi được xem cháu và Lục Di đối chọi nhau.

Triều Phóng nhún vai ...

Bà Gia Yến đặt tách trà xuống bàn và nhổm người về phía trước.

– Này, Triều Phong?

– Dạ.

– Ta hoàn toàn chưa biết chắc tại sao cháu lại đến đây nhưng ta mong cháu hiểu cho là ta rất biết ơn.

– Có lẽ tốt hơn hết, bà cứ đợi xem công việc tiến hành ra sao trước khi bà quyết định là cần biết ơn hay không.

Bà cụ nhìn anh chằm chặp:

– Ta nghĩ, chính cháu cũng chưa biết mọi việc rồi sẽ đi đến đâu. À, mà này!

Cháu cũng cần có một chỗ để ở. Mọi thứ trong tòa biệt thự này là của cháu. Ta mong rằng nó sẽ có một ý nghĩa ...

– Bà hãy quên điều ấy đi, cháu sẽ tìm thấy một nơi ở cho mình.

– Có một vài căn nhà nhỏ, xinh xắn nằm dọc theo bãi biển này, cách đây không xa. Hai mẹ con Lục Di ở một trong những căn nhà đó. Ta tin là cháu có thể ở một căn nếu cháu thích.

Triều Phong ngẫm nghĩ về những điều bà Gia Yến đã nói. Anh cảm thấy mình như đang bị cuốn sâu vào một chiếc vòng vô hình.

Nhưng anh không thể nói cho bà biết lý do vì sao anh lại quay trở về mảnh đất này.

Nàng ngồi thu mình ở một góc phòng, cằm đặt lên hai cánh tay, suy nghĩ miên man ... Bây giờ chuyện gì sẽ xảy ra đây?

Nàng ngồi bất động như thế liên tiếp trong nhiều phút. Rồì vừa lúc nàng toan đứng lên để ra về thì cửa phòng bật mở và Nhậm Triều Phong bước vào. Nhịp tim Lục Di tức khắc đập rộn lên. Nàng đã toan quay gót, nhưng Triều Phong đã trông thấy nên nàng không còn kịp trốn nữa.

Triều Phong đã gằn giọng:

– Lục Di!

– Chào ông Triều Phong.

– Tôi có vài việc cần bàn với cô, có được không?

– Được, thưa ông.

– Tôi muốn đặt một văn phòng làm việc tại tòa biệt thự này.

– Văn phòng cũ của bà Gia Yến hiện nay vẫn còn bỏ trống ở ngay kề bên, nếu ông thích.

Triều Phong gật đầu, vẫn nhìn nàng:

– Tôi sẽ thường xuyên đi đến các cơ sở. Cô sẽ là người luôn có mặt bên tôi.

– Vâng, thưa ông.

Một thoáng im lặng trôi qua trước khi Triều Phong quay gót, nhưng rồi anh dừng lại:

– Cô có nghĩ là tôi sẽ trở về mảnh đất này không, Lục Di?

– Ông trở về là quý lắm rồi. Tôi nghĩ bà nội của ông sẽ rất mừng. Và vong hồn ông nội ông cũng vui lòng nơi chín suối.

– Thế à?

– Vâng.

Bỗng Triều Phong đóng mạnh cửa phòng lại, rồi bước đến trước mặt nàng, giọng anh trầm lắng lại:

– Thế còn cô? Cô có biết vì sao tôi trở về mảnh đất này không?

– Dĩ nhiên là tôi biết. Tôi đã cố gắng, thuyết phục ông. Và ông cũng hiểu ra ý nghĩa tốt đẹp của những gì mình sẽ làm.

Một bên chân mày của anh nhướng lên:

– Vậy ư? Vậy thì nhờ cô nói lại với bà Gia Yến rằng, tôi về đây không phải để thừa hưởng gia tài, hay răm rắp tuân theo những gì đã được an bài. Tôi đã có định kiến về mảnh đất này và tôi sẽ không bao giờ thay đổi những định kiến ấy.

Tôi nghĩ cô cũng thừa biết điều đó.

– Đó là sai lầm của ông. Triều Phong ạ. Đây là cơ nghiệp của gia đình ông, của chính bản thân ông. Lẽ ra không cần ai phải kêu gọi đến trách nhiệm và nghĩa vụ của ông.

– Thật vậy ư? Nếu vậy thì tôi xin nói rõ lý do tôi trở về mảnh đất này cho cô biết.

Thoắt một cái, hai bàn tay anh đã nắm lấy vai nàng thành một vòng tay siết chặt đến nỗi nàng không còn cách nào vùng ra nữa. Nàng chỉ còn vừa kịp ngạc nhiên dùng hai bàn tay đẩy vào bộ ngực rộng của anh. Nhưng vô hiệu, nàng đã nằm gọn trong vòng tay anh rồi. Miệng anh không hỏi han, không nài nỉ mà chiếm đoạt. Rồi mọi kháng cự của nàng tan biến đi, môi anh siết chặt thì môi nàng từ từ mở ra ngọt ngào, mê đắm ...

Rất lâu sau đó, vòng tay anh từ từ nới rộng, buông lơi, ve vuốt. Cùng lúc khuôn mặt anh cũng thay đổi từ cuồng dại, chuyển sang dịu dàng rồi bình thản, chứng tỏ anh đã lấy lại được tự chủ.

Anh trầm giọng nói:

– Rất đáng tội nghiệp cho cô, nếu như cô lấy Mã Lãnh Bình làm chồng. Bởi vì hai người không hề yêu nhau và không bao giờ có hạnh phúc.

Anh nhẹ nhàng mở cửa, rồi nhẹ nhàng đóng lại sau anh, để mặc Lục Di một mình trong căn phòng trống vắng.

Một vầng trăng treo trên bầu trời, ánh sáng vàng dịu phản chiếu chiếc bóng cô đơn của nàng.

Trời đã khuya, gió bên ngoài từng cơn lạnh buốt. Lục Di ngồi bên song cửa sổ, co đầu gối lên tận cằm ôm lấy chân và nhắm mắt lại.

Nàng bắt đầu hình dung những xáo động tình cảm đã xảy ra với nàng.

Đó là thật chứ không phải là ảo giác. Nhậm Triều Phong đã hôn nàng. Nàng không nghĩ điều đó có thể xảy ra. Nhưng sự thật giây phút ấy đã đến. Và nàng có cảm giác như nàng đã trông đợi. Tại sao? Đó là nỗi đau mà nàng phải đến mặt.

Đã bao nhiêu lần nàng cố xua đuổi tiềm thức. Đôi môi anh, đôi môi nàng tưởng chừng lạnh lùng và khô cứng, khi hôn nàng lại mềm mại, êm ái và tha thiết không thể tưởng tượng được. Và nàng vẫn luôn thấy rạo rực xao xuyến sau những lời nói phũ phàng và cay độc ấy.

''Rất tội nghiệp cho cô nếu như lấy Mã Lãnh Bình. Bởi vì hai người không hề yêu nhau và không bao giờ có hạnh phúc''.

Phải chăng anh đã nhìn thấy tận sâu thẳm của đáy lòng nàng? Cách nàng đáp lại nụ hôn của anh không phải là cách của một phụ nữ đang yêu một người đàn ông khác.

Nàng không thể phủ nhận. Từ khi Mã Lãnh Bình rời xa nàng, nàng đã nhận ra tình yêu của anh là một sự dối trá và tàn nhẫn đến đau lòng. Điều gì sẽ xảy ra, nếu như nàng gắn liền mãi mãi cuộc đời mình với người đàn ông ấy? Cũng chẳng khác nào như phải chịu đựng một vòng vây siết chặt đến làm mình đau đớn.

Nàng tưởng mình đã gạt bỏ được những ý niệm về tình yêu cho đến khi gặp Nhậm Triều Phong.

Bằng cảm nhận của tất cả tấm lòng, Lục Di nhận thức được một điều là nàng không bao giờ phủ nhận. Đó là:

Vì bất cứ lý do gì mà Nhậm Triều Phong hôn nàng, anh cũng không hoàn toàn kiềm chế cảm xúc của mình. Anh đã rung động!

Có tiếng bước chân rất khẽ vang lên sau lưng khiến Lục Di không hề hay biết cho đến khi cảm nhận được chiếc áo ấm quen thuộc phủ lên vai mình và giọng nói ấm áp:

– Lục Di?

Nàng ngước nhìn đôi mắt nâu đầy những nếp nhăn của mẹ.

– Có chuyện gì thế mẹ? Mẹ không khóc ư?

– Tại sao con vẫn chưa ngủ?

– Con không ngủ được.

– Chắc là có chuyện buồn phiền rồi?

– Không có chuyện gì xảy ra với con đâu mẹ ạ.

Im lặng một lúc bà ngồi xuống bên cạnh Lục Di, nắm giữ bàn tay con trong tay mình và vỗ nhẹ:

– Lục Di! Con nghĩ người đàn ông ấy có cứu vãn được công ty không?

Đôi mày thanh tú của nàng khẽ cau lại:

– Theo con nếu như có ai đó làm được điều ấy thì chính là ông ta.

Bà chăm chú nhìn vào mắt nàng:

– Con không thích ông ta, phải không?

Có tiếng gõ cửa căn nhà gỗ của họ đúng lúc Lục Di đang cố gắng lẩn tránh câu trả lời. Nàng vội nói:

– Để con mở cửa cho.

Lục Di đứng dậy và đi ra gian ngoài mở cửa.

Nàng nghe có tiếng lao xao của bước chân trên lối đi trải sỏi.

Cửa mở, Triều Phong xuất hiện như một giấc mơ trước mặt nàng.

Bộ quần áo màu đen càng làm nổi bật sự duyên dáng, mạnh mẽ và sức quyến rũ mãnh liệt nơi con người anh.

Bắt gặp tia nhìn sững sờ của nàng, môi anh hơi mím lại. Có sự thay đổi màu sắc trong ánh mắt anh ... rực sáng hơn.

Lục Di cố tỏ ra bình thản nhưng trong lòng nàng không cảm thấy, tay nàng run run trên nắm đấm cửa.

– Chào cô. Cô có thể cho tôi xin một tách trà nóng không?

Mời ông vào nhà.

Trong căn phòng khách nho nhỏ, xinh xắn, Triều phong nhìn nàng qua làn khói trắng của tách trà nóng trên tay.

– Lục Di! Tôi có tin vắn cho cô. Tôi nghĩ, chúng ta đang mắc phải một vấn đề nghiêm trọng.

Lục Di đặt tách trà xuống, nhìn anh lo lắng:

– Ông nói điều gì vậy? Có chuyện gì xảy ra?

– Tất cả những thua lỗ, mất mát của công ty trong thời gian qua là do ai đó trong cấp quản lý cố tình khoét sâu vấn đề thêm nghiêm trọng.

Lục Di kinh ngạc tròn mắt nhìn anh:

– Ông nói công ty đang là nạn nhân của một bàn tay phá hoại, có phải không?

– Rất tiếc đó là sự thật.

– Trời! Ai làm điều ấy?

Triều Phong nhìn nàng với vẻ chán chường:

– Rất nhiều người trên thế gian này khi đi làm, họ để đôi cánh và vầng hào quang ở nhà.

– Vâng, tôi hiểu. Và tôi nghĩ, nếu một người nào đó cố ý phá hoại công ty, thì người đó chắc tôi phải biết tường tận.

– Cũng có thể là thành viên của gia đình.

– Trời!

Lục Di đứng bật dậy rồi lại ngồi xuống:

– Ông không có ý định ám chỉ ... .

– Tôi đã nói với cô rồi, tôi chưa dám chắc là ai đứng đằng sau. Nhưng có nhiều khả năng là người trong gia đình.

– Thật khó tin là có thành viên trong gia đình muốn làm tổn thương đến công ty lạy Chúa? Có lẽ tôi là người đáng ngờ nhất hơn bất cứ một thành viên nào trong gia đình.

Triều Phong mỉm cười:

– Theo những điều tôi biết, cô là người tôi ít nghi ngờ nhất.

Vì lý do nào đấy Lục Di cảm thấy ấm lòng trước lời nhận xét đó. Nàng thấy nóng bừng lên vi phấn chấn.

Nàng nói:

– Tôi nghĩ, tôi phải cảm ơn ông đã dành cho tôi sự trân trọng nào đó đối với những năm tháng tôi đã trung thành với bà Gia Yến và với gia đình.

– Tôi có thể nhìn thấy những ý nghĩ của cô qua đôi mắt.

Sự phấn chấn nàng vừa cảm thấy giờ đây như đông cứng lại.

– Này, ông đừng tưởng ông hiểu tôi như ông nghĩ. Thật ra, ông không hiểu gì cả.

Đúng lúc câu chuyện của họ bắt đầu gay gắt thì bà Bình Giang, mẹ của Lục Di xuất hiện, bà bước ra từ gian phòng bên cạnh:

Lúc này, Triều Phong đứng quay lưng về phía bà, anh chỉ cảm nhận được giọng nói hiền hòa, ấm áp:

– Xin lỗi, tôi nghe con gái tôi nói ông sẽ là người điều hành công ty trong khoảng thời gian sắp tới ...

Triều Phong quay lại, giọng anh từ tốn và rất lễ độ:

– Thưa bà ...

Vừa trông thấy Triều Phong, dù anh chưa nói hết lời, khuôn mặt bà Bình Giang tái đi, cặp môi khẽ run rẩy, và trong một khoảnh khắc vẻ đau đớn thoáng hiện lên trong ánh mắt.

– Là ông ... là ông ... Tại sao, lại là ông?

Triều Phong bước đến gần, khuôn mặt bà càng tái nhợt hơn:

– Ông đến đây làm gì? Hãy đi đi! Đi đi! Tôi không bao giờ muốn nhìn thấy ông nữa? Không bao giờ ...

Lục Di ngước nhìn mẹ khuôn mặt thất sắc của bà làm nàng hốt hoảng:

– Mẹ làm sao thế? Mẹ lại thấy khó chịu trong người à?

Lục Di cầm lấy bàn tay gầy guộc xanh xao của mẹ, lúc này đã trở nên lạnh giá khi nhìn vào khuôn mặt của Triều Phong.

Giọng bà thều thào đứt quãng:

– Ta lại nghe ... những hồi chuông giáo đường ngày ấy ... ngày ấy ...

Lục Di nhìn mẹ, lo lắng:

– Mẹ lại mê sảng nữa rồi.

Hơi thở bà hổn hển:

– Ác mộng ... cơn ác mộng đã đến ...

Lục Di kêu lên:

– Xin mẹ, mẹ đừng nói những điều ghê sợ ấy!

Bà Bình Giang nhắm mắt lại, hai chân lùi dần, cho đến khi cánh cửa khép lại dưới đôi tay run rẩy của bà.

Lục Di bối rối trước tia nhìn sững sờ của Triều Phong. Nàng ngồi phịch xuống ghế.

– Triều Phong, như ông đã thấy rồi đấy, sức khỏe của mẹ tôi rất kém, trí nhớ của bà bị tổn thương vì những kích động quá lớn trong cuộc sống. Vừa rồi trông thấy ông, bà đã xúc động mãnh liệt. Có lẽ khuôn mặt ông rất giống một nhân vật huyền bí nào đó trong cái quá khứ đầy ắp những dữ kiện của bà.

– Chính cô cũng chưa hiểu hết quá khứ của mẹ mình?

– Tôi không muốn khơi lại đống tro tàn nếu như điều ấy làm mẹ tôi đau khổ.

Điều ấy cũng có nghĩa là tôi muốn ông đừng bao giờ quay trở lại ngôi nhà này một lần nữa. Nếu không tôi sẽ chẳng còn gì để nói với ông.

Triều Phong nhìn nàng một cách phân vân:

– Tôi nghĩ cô chẳng hiểu mấy về căn bệnh của mẹ cô.

– Thế ông hiểu chắc?

– Tất nhiên nhiều hơn cô. Tôi đã theo học một lớp ngành y trước khi lao vào lĩnh vực kinh doanh.

– Điều đó không liên quan gì đến tôi. Người đó là mẹ tôi và tôi chẳng cần sự giúp đỡ nào của ông cả ...

– Hãy bình tĩnh lại đi, Lục Di. Mẹ cô bị mắc chứng bệnh lãng quên quá khứ.

Chúng ta phải gợi cho bà nhớ lại cho dù đó là một quá khứ đau buồn. Chúng ta sống với thực tại, nhưng đừng quên đã đi ra từ quá khứ.

– Nhưng dù sao ông cũng không nên can thiệp vào. Đấy không phải là việc của ông.

Triều Phong đĩnh đạc nói, dịu dàng, ấm áp, nhưng đầy mãnh lực.

– Tất cả những việc ở đây đều là việc của tôi. Nếu như cô không thích như vậy thì điều ấy thật tồi tệ. Cô nên nhớ, chính cô là người đã đưa tôi trở về trong vòng tay của gia đình.

– Ông có biết không, Triều Phong. Điều ấy có thể dẫn đến một sự thật phũ phàng.

Triều Phong dừng lại trước mặt Lục Di, anh lấy tay nâng cằm nàng lên hướng mặt về phía anh:

– Cô có biết không Lục Di. Đây không phải là cái cách của hai kẻ đối đầu nhau. Có lẽ cô nói đúng ...

Lục Di cứng người lại. Tự nhiên tim nàng đập loạn xạ. Một phần con người nàng sợ rằng nếu như động đậy, nàng sẽ rơi xuống vực và đắm chìm trong ánh mắt đen thẫm của anh.

Triều Phong cúi xuống dịu dàng hôn nhẹ lên đôi môi còn chưa hết ngỡ ngàng của nàng.

Anh mỉm cười rồi ra đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play