Chủ nhiệm mới này thực sự là người nghiêm túc, cả lớp cũng không muốn gặp
phiền phức nên đa số thuận theo, không có ý chống đối.
Naoko vẫn lộ rõ vẻ xấu hổ vì lần trước bị anh từ chối thẳng mặt, nên cô nàng cùng đồng bọn càng muốn làm khó anh. Tiếc rằng anh đều khôn khéo lảng trách
tốt mà lại không gây tai tiếng gì. Vài người thầm nể, ông thầy này quả
là khó chơi.
“Thưa thầy, thầy giảng chỗ này hơi khó hiểu, có thể giảng lại không ạ?” – chuông reo hết tiết, Naoko bắt đầu lại giở trò.
Cả lớp ồn ào “Đã hết tiết rồi, làm khó nhau thế?”
“Phần này dễ hiểu thế mà…”
“Nhỏ này lại bày trò rồi!!”
Anh cũng biết tính cách Naoko sau vài tiết dạy, không muốn đôi co với cô
làm gì. Vừa mới nhận lớp, anh thực sự không muốn gặp phiền phức.
“Sau giờ học, em đến phòng thí nghiệm, tôi sẽ giảng lại cho em”.
Naoko cười đắc ý, thầy trúng kế của em rồi.
Minako nhìn sang, lo lắng. Cô học chung với Naoko từ năm nhất, hiểu rõ cô ta là loại người gì.
Giờ tan học, trên đường xuống cầu thang, Rei đi sang lớp Minako.
“Mina, chuẩn bị đồ mau mau, rề rà quá đấy!”
Minako chép bài vẫn chưa xong, nhưng nhìn mớ công thức tiếng Anh trên bảng, cô thực sự chỉ muốn dọn đồ thật lẹ rồi về sớm. Rei đứng ngoài cửa chờ cô.
Rei rất đẹp, nổi tiếng từ năm nhất nhờ danh hiệu hoa khôi. Học hành không
phải hạng xoàng, cô ở lớp B, lớp giỏi nhì khối, chỉ sau lớp A mà Ami
đang theo học. Nhà lại giàu có danh giá, dù cô thường ở đền thần, nhưng
ai cũng biết bố cô là chủ tịch một tập đoàn lớn. Điều kiện tốt như thế,
nhưng ai cũng biết cô vẫn lẻ bóng là do tính cách khó gần và khá kiêu
căng.
Rei là bạn thân nhất với Minako, hai người luôn đi với
nhau như hình với bóng. Thế nên Minako tuy trông cũng xinh xắn đáng yêu, nhưng so với vẻ đẹp của Rei thì lại thua vài bậc, nên ít ai nhận ra ưu
điểm của cô nàng.
“Này, lúc nãy cậu có học tiết Hóa không? Cho tớ mượn vở. Lúc nãy phải lên phòng giáo viên mất nhiều thời gian quá, tớ
không kịp chép bài trên lớp” – Rei hỏi.
Lúc này Minako mới nhớ ra, lúc nãy Kunzite bảo Naoko ở lại sau giờ học.
Nhất định cô ta có âm mưu hại anh, trả đũa chuyện bẽ mặt lần trước. Nếu gây ra tai tiếng, anh nhất định sẽ bị rời khỏi trường.
Chẳng phải anh rời trường là chuyện tốt sao? Không cần làm chủ nhiệm của cô,
không cần mỗi ngày gặp mặt cô, không làm cô xao xuyến rung động lại
chẳng nắm bắt được… Như vậy không phải quá tốt sao? Nhưng, cô thực không đành lòng.
“Này, Rei. Giữ cặp giùm tớ. Trong đó có tập Hóa đấy!
Cậu cứ sang quán nước trước, tớ sẽ ghé sau.” – cô đẩy cặp cho Rei rồi
vội chạy nhanh.
Cô không thể để anh gặp chuyện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT