“Tại sao… Hatori tốt như vậy, tại sao lại làm vậy?!” – Minako nước mắt chực rơi. Cô bị người luôn miệng nói yêu thương cô lừa gạt. Chẳng lẽ không ai thật lòng yêu cô?

Kunzite nhìn thấy cô khóc, bỗng dưng tức giận.

Trước cô cũng vì anh mà khóc, anh hiểu lý do rằng cô thích anh, bây giờ cô vì tên nhóc ấy mà khóc, phải chăng yêu hắn mất rồi? Yêu hắn, tức là cô không còn yêu anh nữa sao?

“Khóc cái gì! Yêu tên đó đến vậy ư?” – anh nhấc cằm cô lên, đôi mắt tràn đầy lòng ghen tị.

Minako gạt vội ra, “liên quan gì đến anh”, cô buồn thế nào cũng tại anh mà ra cả…

“Phải! Không liên quan gì tôi. Nhưng tôi là chủ nhiệm của cô!” – anh quát lớn, lửa giận lên đến cực điểm. Cô phủ nhận anh, không muốn anh xen vào. Anh trở nên kém cỏi trong lòng cô như vậy sao.

“Chủ nhiệm thì lo chuyện điểm số được rồi! Còn chuyện tôi yêu ai thương ai, anh quản được sao. Có yêu thích Hatori cũng là do tôi tự nguyện” – nhưng vấn đề là cô không yêu thích.

“Ối!” Cô hét lớn, rồi tiếng hét bỗng im bặt. Anh dán miệng lên đôi môi cô, quyết không để cô nói thêm lời nào nữa. Bây giờ lời nào của cô đều là đâm vào tim anh, là làm tổn thương anh, là làm suy sụp bao nhiêu ý chí anh quyết tâm xây nên để ngăn cách cô.

Anh hôn, môi cô thật mềm, nước mắt rơi chạm vào môi cô, dư vị còn mặn đắng. Cô đau lòng vì tên đó, còn anh đau vì cô. Phải chăng là trừng phạt của anh, khi anh dám làm không dám nhận, dám thương không dám thú, còn chà đạp cô, xúc phạm cô…

Mạnh mẽ đưa đầu lưỡi vào trong cô, anh hung hăng cuốn chặt hương vị ngọt ngào ấy. Môi lưỡi cuốn quýt vào nhau làm cô không thở được. Hòa cùng tiếng khóc nấc ban nãy, cô đau đớn không còn hơi sức để la lên. Đủ rồi! Sao anh không ngừng trêu chọc cô? Sao phải hành hạ cô mới được chứ.

“Tôi… ghét anh”, nhân lúc anh tách rời môi cô, cô dùng sức vừa nói vừa bấu chặt tay anh.

“Ghét? Nếu em đã ghét tôi như vậy, tôi sẽ càng dùng sức với em”.

Anh ôm chặt cô, 1 tay giữ trọn đầu của cô, một tay luồn vào lưng áo, dạm trực tiếp vào da thịt sau lưng cô. Môi anh mạnh mẽ xâm chiếm cô, không còn giữ lấy sự bình tĩnh dịu dàng nữa. Anh thâm nhập sâu hơn, đưa lưỡi chạm gần cuống họng cô, làm cô có chút buồn nôn, khó thở. Tay vẫn không quên vuốt mạnh lưng mềm, chạm đến eo thon, rồi lại vòng lên chạm vào dây áo ngực.

Từ cưỡng bức trở thành chấp nhận, cô cũng đón lấy đầu lưỡi anh. Lưỡi nhỏ mềm mại của cô cuốn theo anh, nguyện theo ý anh, tùy nghi anh điều khiển. Cô đưa lưỡi vào miệng anh, thử nhấm nháp hương vị của anh. Mùi hương nam tính quen thuộc này, cô đã thử qua vài lần trước đó. Nhưng lần này thì khác, có chút gì đó bốc đồng thiếu kiên nhẫn, nhưng đủ để cô nhận ra tình cảm của anh.

Là anh ghen. Rốt cuộc anh đã ghen vì cô. Ghen nên xúc phạm cô, ghen nên soi mói cô, ghen nên muốn giữ chặt cô vào mình.

“Em… em thích anh”, cô nói ra tiếng lòng của mình, thầm mong anh sẽ đón nhận nó, chứ không phải là phủ nhận nó như bao lần.

Anh buông đôi môi cô ra một chút, để cô lấy tiếp nhịp thở, rồi thì thào giọng khàn trầm của mình vào tai cô.

“Anh biết rồi, ngốc!”, rồi lại tiếp tục cuốn quýt cùng cô.

Cảm giác hạnh phúc tràn ngập trong lòng, thì ra cô mong đợi anh thương cô đến vậy, đến mức chỉ cần anh có chút nhiệt tình đáp trả, cô liền có thể bỏ qua mọi lỗi lầm.

Anh sai cũng được, đúng cũng được, giờ phút này cô không còn muốn tính toán chuyện cũ.

Từ bấu chặt tay anh, bàn tay chuyển sang ôm ấp, cảm nhận hơi ấm của da thịt anh…

“Đủ rồi!!” – tiếng sập cửa kéo theo. Một bóng người từ bên ngoài bước vào.

Hatori đã đứng bên ngoài từ lâu, nghe được tất cả cuộc nói chuyện, còn nhìn thấy khung cảnh trước mắt, cậu không khỏi bị sốc. Vốn nghĩ Minako chưa tiếp nhận cậu bởi vì chưa dành nhiều tình cảm, chỉ cần tìm hiểu có thể gầy dựng tốt hơn. Vốn nghĩ Minako để yên cho tin đồn lan rộng, là vì đã dần dần chấp nhận cậu, thì ra… tất cả đều là cậu huyễn hoặc. Cô để yên, chỉ để thử xem phản ứng của một người khác. Đó còn là chính chủ nhiệm của cô.

Lòng cậu tê tái. Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cậu thích một người nhiều thế. Lại bị đối xử như vậy…

“Sao? Tôi nói không sai chứ? Họ rõ ràng có tình ý”.

Naoko tiến vào, mang theo nụ cười đắc thắng. Những gì nãy giờ họ hành động, cô đều đã lén quay phim lại. Đoạn phim ấy mà tung ra, hai người họ chỉ có nước bị đuổi cổ khỏi trường. Cô thấy hả hê và sung sướng.

“Cậu! Naoko! Cậu dám làm thế sao?” Minako chỉnh lại trang phục, chạy đến nắm chặt cánh tay Naoko. “Tôi không làm gì có lỗi với cậu, cậu bày ra chuyện này hại tôi?!”

“Hại cô? Này này, hôn là do tên đấy, ôm lại hắn cũng là do cô. Ngay từ đầu đến cuối tôi chỉ là dàn xếp cho hai người có cơ hội thấu hiểu nhau thôi”.

Naoko cười ngặt nghẽo, giọng nói đầy châm biếm, mỉa mai. Làm cho Minako thêm phần tức giận, cô vung tay định đánh Naoko một bạt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play