Nephrite nhìn ra tình ý của Minako từ lúc đầu bước vào nhà. Anh cũng nhìn thấy nét mặt có
chút bối rối đang cố giấu kín của Kunzite. Chuyện hai người ở kiếp trước ai cũng đều biết rõ. Vốn bọn họ đều phân biệt rất rõ trước đây và bây
giờ, thành ra cùng các cô gái nói chuyện vô cùng tự nhiên, không có
khoảng cách.
Anh nghĩ nếu lỡ bây giờ có yêu lại như trước, cũng
hoàn toàn không có vấn đề gì. Nhưng có vẻ với Kunzite và Minako, đó lại
là chuyện không dễ.
Makoto để quên kẹp tóc ở dưới lầu nên anh
mang lên cho cô, vô tình lại chứng kiến cảnh ấy. Nhìn thấy Kunzite ra
sức kiềm chế, lại không muốn tự mình thừa nhận, anh cũng lấy làm hết
cách. Bản tính Kunzite trước nay đều lì lợm, trừ khi có chuyện gì đó tác động mạnh, may ra hắn mới thay đổi suy nghĩ. Vậy nên anh không hề có ý
định khuyên răn, kẻo còn dây thêm phiền phức.
Mặt khác với cá
tính cũng thích trêu hoa ghẹo nguyệt, Nephrite không thực sự nhận thức
đúng bản chất của tình cảm. Trước đây ở bên Makoto cũng vì cô thương
anh, lại không ràng buộc anh. Anh có cảm giác dễ chịu khi ở gần, liền
quyết định tiến xa cùng cô ấy. Thế nên kiểu tình cảm phải mâu thuẫn,
phải khó xử của Kunzite, anh chẳng cách gì thấu hiểu được.
Thôi thì chờ đón xem trò vui của hai người, anh cũng không thấy chán đâu!
--- ------
Cả lớp Minako tổ chức một chuyến tham quan đến Kyoto, đó là nơi có nhiều
di tích cổ và nổi tiếng với nhiều đền thờ. Còn vài tuần nữa là đã thi
học kỳ nên chủ nhiệm các lớp muốn tranh thủ cho các bạn thư giãn. Lần
này là sự kết hợp giữa lớp 2G và 2C.
Năm nay cô không cùng lớp
với ai trong số bạn bè thân, nên với cô chuyến đi này cũng không hào
hứng lắm. Chưa kể bên lớp 2C cô cũng chẳng quen ai cả.
Ngày chuẩn bị khởi hành, cô đến trễ hơn giờ hẹn mười lăm phút. Chiếc xe bắt đầu
lăn bánh, cô chạy phía sau kêu gào thảm thiết, khiến bạn bè ngồi cuối xe nhìn thấy, mới kịp báo bác tài ngưng lại. Cô thở phì phào khi vừa lên
được xe, may quá, suýt chút nữa là bỏ dở rồi. Không hào hứng lắm, nhưng
ai mà lại chê đi chơi chứ.
Cả xe đã lấp kín chỗ, chẳng còn khoảng dư nào cho cô, trừ bên cạnh chủ nhiệm. Lần này đi cùng xe chỉ có anh là Giáo Viên, không còn ai giám hộ đi theo, nên kế bên anh cũng không có
ai ngồi. Tình thế bắt đắc dĩ buộc cô phải rơi vào cạnh anh.
“Cứ
nghĩ cô sẽ không đi” – Kunzite tựa lên cánh tay để trên thành cửa sổ. Vì nghĩ cô không đi nên anh mới không lo lắng chờ cô đến.
“Ai nói…
là không đi. Chỉ là trên đường có chút việc” Cô cố gắng bịa lý do, không thể lại để người khác biết mình đi trễ là vì ngủ quên, thật quá sức mất mặt.
Biết tỏng lý do cô đến trễ, anh phì cười, chẳng buồn dò hỏi thêm. Không khí trên xe ồn ào huyên náo, chẳng ai biết trên này không
khí lại vô cùng ảm đảm, chẳng ai buồn trò chuyện cùng ai. Anh tựa đầu
vào cửa sổ, ngủ bù cho sáng nay phải thức dậy sớm chuẩn bị nhiều thứ. Cô thì rảnh rỗi nên mở vài bài nhạc yêu thích, đeo headphone vào, đung đưa theo điệu nhạc, tay thì gấp rút đưa vài chiếc snack vào miệng. Sáng nay cô không kịp ăn sáng, bây giờ phải ăn bù thôi. Dù sao hoạt động liên
tục như vậy có thể không cần chú ý người bên cạnh.
Sau lần uống
say ở nhà Usagi, khoảng cách hai người hiện rõ mồn một. Nhiều người biết cả hai không hợp nhau, nhưng vẻ xa cách bày ra trước mặt này lại hoàn
toàn khác trước đây, biểu thị cho một mối quan hệ không thể hàn gắn.
Cô đã suy nghĩ rất nhiều. Anh là người đầu gỗ, dù kiếp này có khá tinh
ranh trong những chuyện nhạy cảm, nhưng về mặt bản chất vẫn là kẻ rất
thiếu kinh nghiệm. Sự nghiệp với anh hiện tại lại đặt lên trên hết, cô
không muốn cùng anh vướng vào mối quan hệ học đường. Trước sau cô vẫn
mong bình yên mà trôi qua những năm trung học.
Mà cô cũng không
muốn, anh vì cô mà dính lấy rắc rối ngoài ý. Sự kiện Naoko kia vẫn còn
làm cô bị chán ghét, Naoko bày thái độ khó chịu với cô rành rành, chẳng
qua cô cứ xem như không có, lơ đi để bình yên.
Rõ ràng là còn
quan tâm anh, nhưng giờ đây cô chỉ muốn nó dừng lại ở đấy thôi, tuyệt
không để mọi thứ đi xa hơn nữa. Tình cảm kiếp trước hay tình cảm của mấy tuần trước, đều gọi chung là “quá khứ”. Mà nó đã qua rồi, cô cũng không mong nhắc lại.
Xe khách đã đến nơi. Trước mặt các cô là khách sạn
kiểu cổ, làm bằng gỗ trông rất cổ điển. Nghe đâu trong khách sạn còn có
cả hồ nước nóng để tắm tiên, dĩ nhiên có chia phòng nam nữ.
Minako ôm túi của mình vào phòng, trước mặt bỗng xuất hiện một nhóm nam, mặt
mũi trông rất lạ, nhất định là người của lớp C rồi. Họ đang trêu chọc
một cậu bạn khác. Không phải là bắt nạt, nhưng trông kiểu chọc ấy đúng
thật là kì quái. Vậy mà cậu ấy vẫn cười vui như không có chuyện gì.
Nghĩ không phải chuyện của mình, cô vội vàng đi tiếp. Mặt sàn vẫn còn trơn
ướt, cô phải cẩn thận lắm mới không té ngã. A, vừa nói xong, cậu bạn bị
chọc ghẹo kia liền ngã, khi cậu ta đang cố với lấy cái gì đó dưới chân.
Bản tính nhanh nhẹn, Minako vội quăng hành lý của mình về nơi cậu ta sẽ đáp xuống. Vừa in, đầu cậu ta đập vào hành lý chứa đầy quần áo của cô, vừa
mềm lại vừa êm, nếu không hôm nay nhất định sẽ có án mạng.
“Cậu không sao đấy chứ?” Minako chạy lại, quan tâm hỏi han
“Mình… không sao. Cái túi này… là của cậu?” – Cậu ta chỉ vào chiếc túi. Thầm cảm ơn người đã đẩy nó đến phía này.
“À ừ. Sợ cậu té ngã nên mới làm thế. Không sao là tốt rồi!” Minako cười
tươi, gương mặt như bông hoa nở rộ. Cô thích bản thân làm được việc có
ích, giúp đỡ được ai khác.
Cậu bạn đỏ mặt khi nhìn thấy nụ cười tươi ấy. Bỗng chốc tim đập rộn ràng. Chưa kịp quay sang nói lời cảm ơn, Minako đã đi mất.
Nhìn thấy dưới chân mình là một con nhồi bông được tạo hình y hệt cô gái ấy, cậu thầm nghĩ nhất định cô ấy đánh rơi rồi. Hẹn một dịp nào đó trả lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT