“Không ra ngoài cưỡi ngựa sao?” Tây Lỗ Khắc thị thắc mắc, mấy ngày nay Chỉ Lan luôn ở trong nhà bạt, rất thiếu sự linh hoạt.

“Không sao, Nhị tẩu không cần lo cho em.” Chỉ Lan nói với giọng chán nản, mấy ngày nay liên tục nhận được lễ vật không rõ lai lịch, nàng phiền muốn chết.

“Được rồi.” Tây Lỗ Khắc thị biết là Chỉ Lan có chuyện khó nói, có lẽ là đến chu kỳ, càng nghĩ càng thấy có lý, làm phụ nữ, tháng nào cũng có mấy ngày buồn chán.

“Hôm nay lại là thứ gì?” Huyền Diệp đã cho thay hết người xung quanh một lượt, như lần trước Chỉ Lan vừa nhắc đến Hải Đông Thanh thì có người đưa đến, thật đáng lo, vì thế những người hầu Mông Cổ đều bị Huyền Diệp đuổi đi.

“Thôi bỏ đi, là thứ gì thì cũng đừng cho ta thấy, để vào một chỗ, chờ gia về xử lý.” Chỉ Lan phẩy tay, nàng đã là phụ nữ có chồng, kẻ nào tặng quà nàng hàng ngày hẳn là muốn hãm hại nàng, nếu muốn lấy lòng Huyền Diệp tặng hắn chẳng hơn sao.

“Vẫn mất hứng sao?” Huyền Diệp ung dung đi vào, tạo thành tương phản với Chỉ Lan.

“Người này rõ ràng là muốn lấy lòng biểu ca, lấy em làm cầu nối.” Chỉ Lan quay đầu đi không để ý tới Huyền Diệp.

“Hắn làm thế là hùa theo sở thích của tôi thôi, biết tôi thích em nên mang quà tặng em.” Tuy rằng ngữ khí thoải mái, nhưng ánh mắt Huyền Diệp không hề có ý cười.

“Hứ, nhưng mà em không thích.” Chỉ Lan cũng không phải ngốc, nếu ở hiện đại, chồng ghen tuông một chút có thể nói là nêm gia vị cho cuộc sống vợ chồng, nhưng khi đối tượng đổi thành một thành viên hoàng gia thì ghen tuông là bi kịch, vì vậy ngay từ đầu Chỉ Lan đã tỏ thái độ ác cảm với kẻ tặng lễ vật, quả nhiên tâm trạng Huyền Diệp tốt hơn nhiều.

“Không thích thì vứt hết đi.” Tuy rằng mục tiêu hiện tại của hắn là làm một hoàng tử “vô vi”, nhưng cũng không thể để kẻ khác bắt nạt thê tử của hắn, nói dễ nghe là tặng quà, nghĩ tiêu cực là hắt tiếng nhơ, may mắn là kẻ kia coi như thức thời, khi tặng quà vẫn luôn lấy danh nghĩa thê tử của vương công Mông Cổ đưa tới.

Đại khái hắn đã đoán ra là ai, chỉ không ngờ kẻ đó chọn phương pháp này. Ngẫm kĩ có lẽ hiểu được, nhiều người cho rằng sủng ái chỉ như yêu chiều thú cưng, rất ít người biết rằng hắn sủng ái Chỉ Lan không đơn giản như thế, mà là yêu thương thật lòng. Vì thế chiêu tặng quà này không thể lấy lòng hắn, ngược lại còn chọc giận hắn, khiến hắn có cảm giác bị kẻ khác nhòm ngó đồ của mình.

Huyền Diệp vẫn luôn biết biểu muội của hắn dễ gây thiện cảm, vì thế từ nhỏ hắn đã bảo vệ nàng rất kĩ, số người gặp Chỉ Lan vô cùng ít ỏi, sau khi Chỉ Lan thành đích phúc tấn của hắn cũng không có gì thay đổi, có đôi khi thậm chí hắn còn muốn khóa Chỉ Lan trong phòng không cho nàng đi đâu.

Nhưng cảm giác về quyền sở hữu chưa từng mạnh như lần này đến trường săn Mộc Lan, gần như người đàn ông Mông Cổ nào nhìn thấy Chỉ Lan cũng ngơ ngẩn, không phải nhất kiến chung tình gì hết, đấy là phản ứng phổ biến khi nhìn thấy mỹ nhân, nhưng hắn vẫn không chịu đựng nổi.

Hơn nữa, kẻ kia tuy nói là muốn dựa vào Chỉ Lan tiếp cận hắn, nhưng trực giác đàn ông mach bảo hắn, nếu không phải Chỉ Lan thân phận cao quý thì đã bị bắt đi rồi, Đại Thanh chưa thể trở mặt với Mông Cổ vì một nữ nhân thân phận thấp.

Xem ra đối tốt với tiểu biểu muội là chưa đủ, còn phải ngăn chặn tất cả các yếu tố có khả năng chia rẽ hắn và biểu muội, ví dụ như người đàn ông ở Giang Nam không thể điều tra ra, ví dụ như kẻ vô sỉ vì muốn lấy lòng hắn mà tiếp cận Chỉ Lan, còn có những người đàn ông từng thầm mơ tưởng Chỉ Lan.

“Biểu ca anh không sao chứ?” Chỉ Lan thấy nét mặt Huyền Diệp càng lúc càng dữ tợn, có chút sợ hãi, lòng thầm bi ai cho kẻ chọc giận Huyền Diệp, nàng rất hiểu biểu ca, điển hình cho loại lòng dạ hẹp hòi, hơn nữa còn thù dai quân tử báo thù mười năm không muộn.

“Có chút không thoải mái.” Huyền Diệp làm bộ ho khan vài tiếng, chuyện giữa đàn ông không nên hù dọa biểu muội.

“Thật sao?” Chỉ Lan hoài nghi, “Không hợp thủy thổ sao?”

“Uh, khí hậu ở đây khô quá.” Đúng là loại trợn mắt nói dối điển hình, “Gần đây cưỡi ngựa đến trầy cả da.”

Gạt người! Chỉ Lan vừa nghe liền biết là điêu, nhưng gần đây Huyền Diệp có vẻ rất nặng nề tâm trạng, Chỉ Lan cũng chỉ có thể trấn an “trẻ con to xác” này như trấn an Đại Bảo.

“Để em bôi thuốc giúp biểu ca?” Chỉ Lan nhẹ nhàng cởi quần Huyền Diệp, nhìn đến vật đã căng thẳng trong quần đùi thì âm thầm khinh bỉ một phen, rồi mới lấy thuốc bôi phần đùi trong sưng đỏ.

“Đau không?” Chỉ Lan ngồi trên đất, ngẩng đầu hỏi Huyền Diệp.

“Không đau, bôi lên trên.” Huyền Diệp nhắm mắt, hưởng thụ sự phục vụ của tiểu biểu muội.

“Lên trên nữa ạ?” Chỉ Lan dùng tay còn lại chạm vào bộ phận nào đấy, “Là chỗ này sao?”

“Lan nhi thật thông minh.” Huyền Diệp thoải mái thừa nhận, “Tiếp tục đi.”

“Biểu ca anh thật xấu.” Chỉ Lan vừa định bỏ tay ra đã bị Huyền Diệp tóm lại.

“Lan nhi sao có thể làm việc nửa chừng bỏ đấy như thế?” Huyền Diệp nhíu mày, “Hồi bé tôi không dạy em như thế.”

“Hồi bé biểu ca cũng không thế này.” Chỉ Lan đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Huyền Diệp.

“Ồ? Tôi thế nào?” Huyền Diệp cũng đùa theo Chỉ Lan.

“So với lúc này đứng đắn nghiêm túc hơn.” Chỉ Lan nhỏ giọng thầm thì, “Giờ y hệt lưu manh trong tiểu thuyết.”

“Lan nhi vừa nói gì, gió lớn nghe không rõ.” Huyền Diệp trêu ghẹo Chỉ Lan, hai người ở chung bắt đầu có cảm giác vợ chồng lâu năm.

“Không có gì, em nói biểu ca anh minh thần võ, tựa như người trời.” Chỉ Lan ca ngợi Huyền Diệp một cách rất lộ liễu.

“Nếu tôi tốt như vậy, biểu muội mau tới hầu hạ.” Huyền Diệp ngả người nằm xuống giường, đầu gối lên tay.

“Nô tỳ tuân chỉ.” Chỉ Lan cười cười, dám đùa giỡn nàng, coi nàng là gối bông vô dụng sao.

“Sao hắn có thể tới đây?” Sau một phen **, Huyền Diệp tuy mệt nhưng vẫn không ngừng suy nghĩ, hắn suy nghĩ về người tên Cát Nhĩ Đan, kẻ bí mật tới trường săn Mộc Lan. Cát Nhĩ Đan là thủ lĩnh của tộc Chuẩn Cát Nhĩ, mà hiện tại quan hệ giữa tộc Chuẩn Cát Nhĩ và triều Thanh vẫn có vẻ hòa hợp.

Mấy năm trước, Cát Nhĩ Đan thay thế Tăng Cách trở thành thủ lĩnh tộc Chuẩn Cát Nhĩ, sau đó hắn dâng thư lên Thuận Trị đế thỉnh cầu triều Thanh thừa nhận tính hợp pháp của việc thừa kế, sau đó hàng năm tiến cống, còn tấu những sự kiện trong đại trong Hãn Quốc lên triều Thanh.

Lòng Huyền Diệp thầm nghĩ lại những việc mà kẻ tên Cát Nhĩ Đan đã trải qua, không hề nghi ngờ, trên hai lĩnh vực quân sự và chính trị kẻ này đều là người có bản lĩnh, theo biểu hiện của Cát Nhĩ Đan thời gian gần đây, Huyền Diệp cũng liệt hắn vào những nhân vật nguy hiểm hàng đầu. Không chỉ vì hắn bản lĩnh xuất sắc, quan trọng là vì hắn rất dã tâm.

“Mấy hôm trước cũng là hắn đưa nữ nhân tới, xem ra Hải Đông Thanh cũng là do hắn đưa, muốn nhắn nhủ với ta, hắn là một đối tác có tiềm năng sao?” Huyền Diệp cười nhạo, hắn có thể đoán được mục đích của Cát Nhĩ Đan, chẳng qua nhìn ra Huyền Diệp là người có khả năng kế ngôi nhất muốn tiếp cận Huyền Diệp, tốt nhất là đôi bên vụng trộm thỏa thuận hiệp nghị đồng minh, hỗ trợ đối tác. Đơn giản hơn là muốn nhìn ra Huyền Diệp là loại người gì, có nhược điểm gì.

Nhưng Cát Nhĩ Đan vẫn không hiểu Thuận Trị, cũng không hiểu Huyền Diệp, Thuận Trị đế không phải người ham muốn nắm giữ quyền lực, ông ấy đang chờ Huyền Diệp đủ chín chắn để thoái vị, sau đó cùng người mình yêu du sơn ngoạn thủy.

Hoặc có thể nói thế này, trong mắt Thuận Trị, nguyện vọng của cá nhân ông ấy là quan trọng nhất, nói dễ hiểu tức là tùy hứng, thích được làm theo ý mình. Mấy năm nay ông ấy cẩn thận làm người đứng đầu thiên hạ, là vì có lý tưởng định quốc an bang, cũng là vì muốn để lại cho con mình một giang sơn ổn định. Hoàn thành rồi, ông ấy có thể gạt gánh lo qua một bên, làm việc mình muốn.

Huyền Diệp cũng phối hợp rất ăn ý với Thuận Trị đế, vì thế mấy năm qua hắn rất bận rộn, hắn lẳng lặng công tác lẳng lặng làm việc, không tham gia các phe phái trên triều. Hắn không thể hủy hoại hình tượng của mình trong lòng Thuận Trị đế, không thể biểu hiện ra mặt khát vọng quyền lực, chỉ cần hắn thể hiện tốt hai vai đứa con hiếu thuận và thần tử chăm chỉ, ngôi vị hoàng đế không thể tuột khỏi tay hắn.

Vì thế Cát Nhĩ Đan đi nước cờ này thật là sai lầm, hắn giết huynh trưởng mới có thể trở thành thủ lĩnh bộ tộc, vì thế hiển nhiên không thể hiểu nổi sự phối hợp ăn ý của Huyền Diệp và Thuận Trị đế về vấn đề thừa kế.

Mỗi người một việc, chung một vấn để, Cát Nhĩ Đan đang thầm tự hỏi về Tam Aka Huyền Diệp của Đại Thanh. Lần này hắn che giấu tung tích đến trường săn Mộc Lan là để thăm dò xem Tam Aka có dã tâm đoạt ngôi hoàng đế không, nếu có bọn họ có thể tiếp tục tiếp xúc, nếu không có lẽ sẽ đổi một đối tác khác. Nhưng qua mấy ngày quan sát hắn thấy Tam Aka thật là một người cẩn trọng, nhược điểm duy nhất có lẽ chỉ có thể là Tam phúc tấn.

Cát Nhĩ Đan liếm môi, nữ nhân kia thật động lòng, diện mạo xinh đẹp, dáng người gợi cảm yêu kiều, vừa có sự quyến rũ của thiếu phụ vừa có sự hồn nhiên thiếu nữ, nếu có thể có được nàng thì thật là tốt. Nhưng thân phận nàng tương đối cao, không thể cướp người.

Hơn nữa Tam Aka cũng có vẻ quá coi trọng nàng, Cát Nhĩ Đan đã không còn đánh giá cao Huyền Diệp như trước, một kẻ bị nữ sắc mê hoặc không thể là đối thủ của hắn. Mục tiêu của hắn là khôi phục vinh quang của Thành Cát Tư Hãn, thống nhất Mông Cổ, thành lập một đế quốc Mông Cổ đương đầu với triều Thanh.

Đại Thanh hiện tại vẫn chưa đứng vững tại Trung Nguyên, phải đối mặt với sự uy hiếp của tam phiên, triều đình Nam Minh và thế lực ở Đài Loan, vì thế Cát Nhĩ Đan tin tưởng có thể thừa dịp triều Thanh tiêu diệt thế lực khác mà gây dựng cho bản thân, nhưng giờ vẫn cần thể hiện lòng trung thành với triều Thanh, chuyện khác mưu đồ sau.

Về chuyện mỹ nhân, chờ hắn thành lập đế quốc Mông Cổ của chính mình rồi, mỗi ngày sẽ đổi một mỹ nhân, chẳng qua hiện tại Tam Aka có vẻ không định hợp tác với hắn, vì thế mới đẩy nữ nhân hắn tặng đi, xem ra muốn tiếp cận hắn vẫn phải thông qua phúc tấn.

“Tô Hợp, ngươi lại đây.” Cát Nhĩ Đan phân công kẻ dưới xong liền chọn đại một mỹ nhân Mông Cổ điên loan đảo phượng. Cát Nhĩ Đan đang lăn lộn trên giường không biết là hành vi lấy lòng này đã khiến nghiệp lớn của hắn chết non, người xưa vẫn nói rồng có vẩy ngược, chạm vào phải chết, tiểu biểu muội chính là cái vẩy ngược lớn nhất của Huyền Diệp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play