“Tại sao hôm nay Lan nhi không chịu chuyên tâm?” Huyền Diệp kề tai Chỉ Lan nói nhỏ, còn cố tình phả hơi.
“Em không có, người không chuyên tâm là biểu ca thì có?” Sau lưng có một vật cứng rắn chèn vào, làm gì có ai không cảm giác được, Chỉ Lan rất muốn nói với vị biểu ca ngồi đằng sau, không phải là nàng không chuyên tâm, mà là nàng không có cách nào để chuyên tâm.
“Biểu ca rất chuyên tâm.” Giọng nói trầm thấp của Huyền Diệp khiến Chỉ Lan phát run.
“Em vừa nhớ ra em còn có việc, chúng ta đi về trước đi.” Chỉ Lan có chút không thích ứng được với Huyền Diệp thế này, chỉ muốn về Cảnh Nhân Cung.
Huyền Diệp cũng không miễn cưỡng, hôm nay hắn ăn đậu hũ của biểu muội thế là đủ rồi, không nên cố thêm, nếu dọa nàng phát sợ thì mất nhiều hơn được.
“Vậy được rồi.” Huyền Diệp xuống ngựa trước, rồi bế Chỉ Lan xuống, vốn dĩ Chỉ Lan đã có thể tự xuống ngựa, nhưng thấy Huyền Diệp kiên trì nàng cũng chỉ có thể thỏa hiệp.
“Đi thôi, tôi đưa em về Cảnh Nhân Cung.” Huyền Diệp chỉnh trang xiêm y cho Chỉ Lan, còn xoa đầu nàng.
“Em không phải trẻ con.” Chỉ Lan nhìn dáng vẻ như trông trẻ con của Huyền Diệp, than thở.
Chỉ Lan biết bản thân lỡ lời, tuân theo nguyên tắc nói nhiều sai nhiều, không nói không sai, nàng quyết định phớt lờ Huyền Diệp, hắn nói gì nàng cũng mặc kệ.
“Lan nhi giận biểu ca sao? Biểu ca không hề nói sai, Lan nhi thật sự ‘đã lớn’.” Dứt lời còn cố ý liếc nhìn ngực Chỉ Lan.
Chỉ Lan biết thứ sườn xám thẳng đuỗn này không thể phô bày đường cong nào, vì thế cũng rất rõ ràng là Huyền Diệp đang trêu nàng, nhưng nàng rộng lượng, không so đo với Huyền Diệp.
“Khụ khụ.” Huyền Diệp thấy Chỉ Lan không có phản ứng lại khôi phục thái độ đứng đắn, “Vừa rồi biểu ca chỉ đùa thôi, chúng ta trở về đi.”
“Vâng, em không trách anh.” Chỉ Lan cũng nghiêm trang đáp.
Huyền Diệp nhìn Chỉ Lan với vẻ bất đắc dĩ, dù sao hắn vốn đầu hàng biểu muội.
Hai người vừa về đến Cảnh Nhân Cung liền nhận được tin Thái hậu nguy kịch, Đông Quý phi đã đến Từ Ninh Cung trước, Huyền Diệp và Chỉ Lan nhanh chóng thay quần áo cưỡi ngựa ra rồi cũng đến Từ Ninh Cung.
Ngoài cửa chính điện Từ Ninh Cung có rất nhiều người đang đứng, tất cả phi tần đều có mặt, chỉ có Thuận Trị và thái y ở bên trong, ngay cả Đông Quý phi cũng phải đứng ngoài.
“Phúc Lâm.” Thái hậu nhìn con trai, đột nhiên nghĩ tới lần đầu tiên gặp tiên đế, khi đó tiên đế còn là dượng của bà cụ, vậy mà sau đó lại thành phu quân.
“Con đây ạ.” Thuận Trị quỳ gối trước giường Thái Hậu, đằng sau là một nhóm thái y đang run rẩy.
“Ai gia không gắng được nữa.” Thái Hậu thì thào.
“Ngạch nương đừng đi, ngạch nương nhất định sẽ trường mệnh trăm tuổi.” Thái hậu đã gần đất xa trời, Thuận Trị cũng quên hết những bất hòa khúc mắc với bà cụ, giờ chỉ biết người đang hấp hối này là ngạch nương của ông ấy.
“Từ nay con phải giữ gìn sức khỏe, Đại Thanh giao lại cho con.” Thái hậu thấy tầm mắt càng lúc càng mơ hồ, nhưng bà phải nói hết những điều muốn nói, không thể ra đi thế này.
“Con phải đối tốt với tộc Khoa Nhĩ Tẩm, đó là cố hương của ngạch nương, ngạch nương không còn cơ hội trở về, con phải… khụ khụ.” Thái hậu chưa nói xong đã ho dữ dội.
Thuận Trị gật đầu, “Ngạch nương yên tâm, con sẽ đối tốt với tộc Khoa Nhĩ Tẩm.”
“Còn … còn Đông thị.” Thái Hậu nắm chặt tay Thuận Trị, “Đừng để cô ta mê hoặc, đàn ông nhà Ái Tân Giác La không thể mê muội trong tình yêu.”
Thuận Trị không nói gì, ông ấy không muốn lừa dối ngạch nương, càng không muốn lừa dối bản thân.
Thái hậu nhìn Thuận Trị liền nhớ tới tiên đế năm xưa, ông ấy yêu Thần Phi cũng với dáng vẻ này. “Hẳn là con biết tiên đế chết như thế nào, nếu… nếu không có Thần Phi, ông ấy đã không ra đi sớm như thế!” (Chuyện tình của tiên đế – tức Thanh Thái Tông Hoàng Thái Cực với Thần Phi Hải Lan Châu có thể coi là một trong những chuyện tình cảm động nhất triều Thanh, Thanh Thái Tông cũng được xếp đầu bảng trong danh sách những người đàn ông si tình của nhà Ái Tân Giác La)
Thái hậu như là dùng hết sức lực mới nói được lời này, nhóm thái y trong phòng chỉ hận không thể bịt kín hai tai, tiên đế mất sớm hay muộn bọn họ không biết, giờ chỉ biết là bọn họ chết chắc rồi.
“Ngạch nương không sao chứ?” Thuận Trị vội vỗ nhẹ lên lưng Thái hậu.
“Con đã nhớ kỹ lời ngạch nương chưa?” Thái hậu thật sự không muốn chết, bà cụ còn rất nhiều chuyện chưa làm.
“Ngạch nương yên tâm, con nhớ kỹ.” Thuận Trị thấy Thái hậu đã đến lúc hấp hối.
“Về Tô Mạt Nhĩ, sau khi ai gia quy tiên, vinh dưỡng Tô Mạt Nhĩ.” Tô Mạt Nhĩ biết rất nhiều bí mật của bà cụ, nhưng Thái hậu nghĩ tình chủ tớ mấy chục năm, không muốn xử tử Tô Mạt Nhĩ, Tô Mạt Nhĩ là mối liên hệ cuối cùng của bà ấy với thảo nguyên Mông Cổ.
“Con nhất định sẽ đối tốt với Tô cô cô, ngạch nương yên tâm.” Lệ nam nhi không dễ rơi, Thuận Trị là Hoàng đế, sau khi hiểu chuyện chẳng mấy khi rơi nước mắt, nhưng lúc này không thể nào khống chế.
“Phúc Lâm.” Thái Hậu đã không còn nhìn rõ nữa.
“Con ở đây.” Giọng Thuận Trị khàn đi, giọt nước mặt mặn chát lăn qua khóe miệng, rơi xuống sàn.
“Con phải sống tốt… sống tốt…” Thái hậu như lại nhìn thấy Đa Nhĩ Cổn năm đó cưỡi ngựa về phía bà cụ, đời này người bà cụ cảm thấy có lỗi nhất là ông ấy, năm đó Phúc Lâm quật xác, bà không thể ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn ông ấy chết không toàn thây.
“Đa Nhĩ Cổn, Bố Mộc Bố Thái tới tìm chàng.” Thái hậu nghĩ nếu có kiếp sau, nhất định bà sẽ không đi lại con đường này nữa, con đường này rất đắng cay, hại bà, cũng hại cả tỷ tỷ và cô cô của bà, cô cháu ba người vì đàn ông nhà Ái Tân Giác La mà trở mặt thành thù, cuối cùng không ai có kết cục tốt.
Bà nhớ lại năm tháng ấu thơ, thích đi theo tỷ tỷ Cáp Nhật Châu Lạp, tỷ tỷ luôn dịu dàng nắm tay bà, nhỏ nhẹ kể chuyện cổ tích thảo nguyên, vậy mà cuối cùng lại là bà dồn tỷ tỷ vào đường chết.
(Hoàng Thái Cực – Hải Lan Châu và Đa Nhĩ Cổn – Đại Ngọc Nhi chắc nhiều người biết rồi, nhưng Hải Lan Châu và Đại Ngọc Nhi đều là Hán danh, tên thật tiếng Mông Cổ phiên âm sang tiếng Hán của hai người lần lượt là Cáp Nhật Châu Lạp và Bố Mộc Bố Thái)
Nước mắt lăn qua khóe mắt, cuối cùng bà cụ nhìn con trai của mình, nhìn Từ Ninh Cung của mình, nhắm mắt trút hơi thở cuối cùng.
“Ngạch nương!” Thuận Trị gào khản giọng, như thể làm thế có thể đưa Thái hậu từ cõi chết trở về.
Người bên ngoài đồng loạt quỳ sụp xuống, Đông Quý phi thầm cả kinh, bà biết bà phải tra ra chuyện Thái hậu trúng độc, nếu không lôi được kẻ hạ độc ra ánh sáng, chuyện này sẽ thành cái dằm trong lòng Thuận Trị.
Chỉ Lan nhìn cung điện đẹp đẽ sang trọng trước mắt, hẳn là Thái hậu cũng không thích chỗ này, giây phút cuối cùng đấy, nhất định là bà cụ muốn được trở lại thảo nguyên bát ngát không có ưu phiền.
Thái hậu quy tiên, Thuận Trị Đế càng thương tâm, ông ấy thậm chí còn chuẩn bị để tang Thái hậu ba năm, đương nhiên những người khác cũng phải để tang Thái hậu ba năm. Các đại thần khuyên muốn rách môi mới có thể khiến Thuận Trị đổi ý, nhưng Thuận Trị cũng là con người cố chấp, đặc biệt là Thái hậu quy tiên khiến ông ấy càng thêm cảm giác áy náy.
Người thì đã chết, Thuận Trị nghĩ đến trước kia thái độ ông ấy dành cho Thái hậu chỉ có chống đối và lạnh lùng, càng nghĩ càng cảm thấy bản thân sai trái, vì thế quyết định phải để tang một năm, các đại thần liên quan cũng phải để tang, có điều là ba năm.
Quyết định của Thuận Trị Đế theo một góc nhìn nào đấy thật sự khiến người ta cảm động, nhưng vì ông ấy là Hoàng đế, hơn nữa còn là một Hoàng đế từng phế hậu còn thiếu điều xuất gia, các đại thần chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn, gặp phải một Hoàng đế bốc đồng như thế thật là đau khổ ghê gớm.
“Hoàng thượng, ngài đừng như vậy, Thái hậu cũng không hy vọng nhìn thấy ngài trong tình trạng này.” Đông Quý phi khuyên nhủ, Thuận Trị thật sự tiều tụy đi rất nhiều, bà nhìn cũng không đành lòng.
“Uyển nhi, trẫm chỉ có nàng.” Thuận Trị nhìn nữ tử dịu dàng trước mắt mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút, ông ấy cũng không giận chó đánh mèo Đông Quý phi, đối với ông ấy chuyện nào ra chuyện đấy, giận chó đánh mèo người khác không vấn đề gì, nhưng bảo giận chó đánh mèo nữ nhân của mình thì ông ấy không làm được.
“Hoàng thượng nói lời vô nghĩa gì vậy, ngoài thần thiếp, ngài còn giang sơn Đại Thanh, con dân Đại Thanh đều cần ngài, thần thiếp cũng cần ngài.” Đông Quý phi hai mắt đỏ hoe, bà cũng không hy vọng Thuận Trị suy sụp thêm nữa.
“Uyển nhi.” Thuận Trị ôm chặt Đông Quý phi, đã mấy ngày ông ấy không chợp mắt được, chỉ có ở bên Đông Quý phi mới an bình hơn một chút.
“Hoàng thượng.” Đông quý phi ôm thắt lưng Thuận Trị, vùi đầu vào ngực hắn, ngửi mùi long tiên hương quen thuộc, dần bình tĩnh hơn. Sau khi Thái hậu quy tiên, quá nửa chuyện của hậu cung đưa đến tay bà xử lý, Hoàng hậu là “người vô hình”, tính lại yếu đuối, bà phải mệt mỏi hơn rất nhiều.
“Uyển nhi cũng vất vả, nàng yên tâm, trẫm sẽ giữ gìn sức khỏe.” Thuận Trị hôn lên trán Đông nói khẽ.
“Vâng.”
“Biểu ca, anh đừng khổ sở.” Chỉ Lan không biết an ủi người khác như thế nào, nhìn Huyền Diệp không biết phải nói gì.
“Uh, tôi không khổ sở, sao hôm nay Lan nhi lại đến đây.” Đối với việc Thái hậu qua đời, Huyền Diệp tương đối khổ sở, ngày thường Thái hậu đối với hắn rất tốt, dù chỉ có vài phần thật tình, nhưng thế cũng là đủ rồi. Có điều nghĩ đến chuyện trước lúc chết Thái hậu còn vu oan hãm hại ngạch nương, hắn lại cảm thấy không nên đau khổ vì Thái hậu như thế nữa.
“Em lo cho biểu ca nên tới.” Lý do rất đơn giản, nhưng Huyền Diệp lại cảm thấy rất ấm lòng.
“Uh, mấy ngày này làm phiền Lan nhi.” Huyền Diệp biết mấy ngày nay Chỉ Lan giúp Đông Quý phi rất nhiều việc, rất nhiều việc nhỏ đều là do Chỉ Lan giúp đỡ xử lý.
“Biểu ca anh nói gì vậy.” Chỉ Lan rất ít khi được nghe Huyền Diệp khích lệ đứng đắn, ngượng ngùng đỏ mặt.
“Ha ha, Lan nhi thật đáng yêu.” Nhìn Chỉ Lan, Huyền Diệp cảm thấy tâm trạng tốt hơn rất nhiều.
“Không nói chuyện với anh nữa, anh chỉ trêu em.” Chỉ Lan đứng dậy chuẩn bị về Cảnh Nhân Cung, thoạt nhìn tâm trạng Huyền Diệp không tốt, nhưng có thể lên tiếng trêu đùa nàng cho thấy hắn không có vấn đề gì.
“Lan nhi đừng đi.” Huyền Diệp kéo Chỉ Lan lại, hắn muốn ở cùng nàng thêm một lúc, cha con nhà Ái Tân Giác La cuối cùng đều gục ngã trong tay con gái nhà họ Đông.
“Vâng, em không đi.” Chỉ Lan thấy vẻ mặt Huyền Diệp lại ảm đạm, nàng cũng có chút kích động, nắm chặt tay Huyền Diệp.
Hai người không nói tiếng nào, chỉ lẳng lặng ngồi cạnh nhau, Huyền Diệp nhớ tới một buổi chiều nhiều năm trước, cũng ở căn phòng này, Chỉ Lan ngủ trên giường, hắn ngồi một bên lẳng lặng đọc sách. Hai buổi chiều chậm rãi quấn vào nhau, tạo thành một nỗi kích động không thể khống chế, giờ phút đó, lòng hắn yên lặng hạ một quyết định.
Ngày hôm sau, Hách Xá Lí thị biến mất đã mấy ngày bất ngờ xuất hiện lại ở Thừa Càn Cung, ngoài ra còn người thị vệ biến mất cùng cô ta.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT