“Tự cổ đế vương kế thiên lập cực, phủ ngự hoàn khu, tất lập nguyên trữ, mậu long quốc bản, dĩ miên tông xã vô cương chi hưu… Con trai dòng trưởng Dận Nhưng, nhất biểu anh kỳ, thiên tư túy mỹ. Tư khác tuân hoàng Thái hậu từ mệnh, tái kê điển lễ, phủ thuận dư tình, cẩn cáo thiên địa, tông miếu, xã tắc, thụ Dận Nhưng lấy sách bảo, lập làm hoàng thái tử, chính vị Đông cung, gánh vác vạn năm chi thống, ổn định tứ hải chi tâm.”
Thánh chỉ vừa hạ, cả triều sợ hãi, lần đầu tiên từ ngày lập quốc Đại Thanh lập Thái tử, Thuận Trị đế và đương kim hoàng đế Khang Hi không có ai từng làm Thái tử, mọi người đều biết Hoàng đế sủng ái Đại Aka, từ chuyện để Đại aka theo các đại thần công tác đã đoán được ít nhiều, nhưng không ngờ sủng ái lại đến mức độ này.
Nhưng cho dù không lập thái tử, ngai vàng cũng chỉ có thể dành cho con trai của hoàng hậu hạ sinh, còn có tái diễn bi kịch của Độc Cô Hoàng hậu năm xưa không thì khó nói. (Độc Cô Hoàng hậu là Hoàng hậu của Tùy Văn Đế, khi bà còn sống Tùy Văn Đế gần như không có nữ nhân nào khác, bà sinh được năm người con trai, Tùy Văn Đế vẫn tự hào con mình cùng mẹ sinh ra, sẽ không tái diễn bi kịch huynh đệ tương tàn, nhưng rốt cục con trai thứ hai là Dương Quảng còn giết cả ông để lên ngôi Hoàng đế)
“Nhưng nhi đã lớn rồi.” Trong cung Khôn Ninh, Chỉ Lan trìu mến nhìn Dận Nhưng, thậm chí còn sờ nửa đầu cạo trọc của con trai.
“Hoàng ngạch nương, hôm nay người có khỏe không?” Dận Nhưng đã là một thiếu niên mười lăm tuổi, vì thế hơi mất tự nhiên quay đầu sang một bên ấp úng hỏi.
“Không có gì, ngạch nương chỉ cao hứng thôi.” Chỉ Lan nhìn con mà thấy rất vui mừng, mười lăm năm, em bé chảy nước miếng đã trưởng thành thành một thiếu niên khôi ngô, nàng vừa tự hào mà lại vừa chua xót.
“Ngạch nương.” Dận Nhưng không màng ngượng ngùng, chủ động dụi đầu vào tay Chỉ Lan, hiếm có lúc con lớn làm nũng, Chỉ Lan vui vẻ tiếp nhận.
“Giờ con đã là hoàng thái tử, phải biết tự kiềm chế, phân ưu cùng phụ hoàng.” Nói đến đấy Chỉ Lan cũng có chút lo lắng, nàng tin tưởng biểu ca, nhưng dù gì nhà đế vương cũng khác nhà bình thường, “Không được làm việc trái lương tâm, không được để kẻ tiểu nhân xúi bẩy, phải biết rằng thái tử cũng chỉ là con của Hoàng đế, hai người trước là quân thần, sau mới là cha con, ngạch nương không hy vọng phải nhìn thấy con và phụ hoàng hiểu lầm và nghi kị nhau vì bất cứ chuyện gì, con có hiểu ý ngạch nương không?”
Dận Nhưng gật đầu, từ nhỏ hắn đã biết ngạch nương của mình rất sáng suốt, vì thế rất tin phục Chỉ Lan, tuy chưa rõ lắm ý tứ của ngạch nương, nhưng cẩn tắc vô áy náy.
“Con cũng không còn nhỏ, đã đến lúc cưới vợ, tuy rằng ngạch nương đã chọn hộ con, nhưng cuối cùng vẫn phải nghe ý tứ con thế nào.” Chỉ Lan cười mỉm, nhìn vẻ ngượng ngùng trên mặt con trai thì càng cười tươi hơn, “Con đừng ngượng ngùng, đây là chuyện bình thường của đời người, ngạch nương đang chờ bế cháu nội đây.”
“Con không có ý kiến gì.” Dận Nhưng thì thào, thật ra hắn có rất nhiều ý kiến, nhưng ngượng không dám nói với ngạch nương.
“Sao có thể không chứ? Đấy là chung thân đại sự của con, không thể qua loa.” Thiếu nữ có gia thế phù hợp cũng có mấy người, nhưng chọn ai cần xem ý kiến Dận Nhưng, Chỉ Lan không muốn con mình rơi vào cảnh vợ chồng bất hòa, “Ngạch nương biết con ngượng, thế này đi, con cầm quyển danh sách này về xem, ta và Hoàng ama của con đã cân nhắc kỹ rồi, những cái tên trong này là thích hợp nhất, quyết định cuối cùng là của con.”
“Tạ ngạch nương.” Dận Nhưng thật sự cảm động, dù sao hôn nhân thời đại này đều do cha mẹ mối mai làm chủ, hơn nữa hắn còn là thái tử, có cưới là cưới gia thế chứ không đơn thuần là cưới một cô gái, nhưng Hoàng ngạch nương đã tranh thủ cho hắn cơ hội này, tuy rằng không có nhiều lựa chọn, nhưng dù sao cũng đã là được tự quyết định, tương lai không đến nỗi tiếc nuối oán hận.
“Không cần cảm tạ ta, chỉ cần sau này yêu thương nương tử của con nhiều hơn chút là được.” Lòng Chỉ Lan có chút chua xót, nuôi con bao năm giờ sắp bị người khác chiếm lấy, cảm giác này thật khó nói thành lời.
Một năm sau kỳ tuyển tú, con gái dòng trưởng của Thạch Văn Bỉnh tức Qua Nhĩ Giai thị được sắc phong làm thái tử phi, ngoài ra còn ban cho Thái tử hai trắc phúc tấn, từ đó Dận Nhưng coi như chính thức thành gia lập nghiệp.
Chỉ Lan không biết Dận Nhưng đã trải qua đêm tân hôn thế nào, nhưng nhìn gương mặt thẹn thùng mà tươi tắn của đôi vợ chồng mới thì rõ là không tệ.
Đôi vợ chồng hành lễ xong Chỉ Lan mới có thời gian đánh giá tỉ mỉ con dâu, diện mạo không phải đẹp nhất, nhưng rất có khí chất, thích hợp để làm thái tử phi, tuy rằng tuổi trẻ, nhưng hành vi cử chỉ rất có phong thái, không kiêu ngạo không siểm nịnh, xem ra Dận Nhưng cũng có thiện cảm với người vợ này.
“Được rồi, ngạch nương cũng không có gì nhiều để dặn dò, vợ chồng thiếu niên bạn đến già, hai con đều có hiểu biết, chắc hiểu được.” Chỉ Lan không nói nhiều, nhìn Dận Nhưng quan tâm Qua Nhĩ Giai thị, nàng làm ngạch nương vừa vui mừng vừa mất hứng, cần tìm biểu ca để được vỗ về ngay lập tức.
Dận Nhưng thấy tâm trạng ngạch nương có vẻ không vui, cũng thức thời lui xuống, nhưng lòng lại thầm nhủ không biết tên tiểu tử nào làm ngạch nương đau lòng, quyết định một lát nữa sẽ đi Aka Sở tiến hành công tác giáo dục với mấy đệ đệ.
“Vừa rồi thiếp thân thấy tâm trạng Hoàng ngạch nương có vẻ không tốt, thật sự có chút lo lắng, Gia xem có cần thỉnh Thái y xem mạch cho Hoàng ngạch nương không?” Qua Nhĩ Giai thị dịu dàng hỏi, giọng nói vốn đã mềm mại, giờ nhẹ giọng nên càng êm ái hơn.
“Uh.” Dận Nhưng cười cười, hài lòng vì Qua Nhĩ Giai thị quan tâm tới Chỉ Lan, đến giờ phút này hắn chưa có tình cảm sâu sắc với vợ mới cưới, nhưng chịu ảnh hưởng của ama ngạch nương, cũng biết đích phúc tấn cần được tôn trọng, hơn nữa lời của Qua Nhĩ Giai thị rất hợp ý hắn, vì thế thái độ càng thêm ôn hòa.
“Ngạch nương không thích gặp thái y, theo Gia chắc hôm qua ngủ không ngon, lát nữa Gia bảo bọn Dận Chân đến, nếu vẫn không xong mới thỉnh Thái y.”
Nhắc đến tối qua hai người liền mất tự nhiên, không khí trở nên mờ ám. Qua Nhĩ Giai thị nghe Dận Nhưng nói xong bất giác nhớ tới lời ngạch nương dặn trước lúc tiến cung, nói nhất định phải nhớ hiếu thuận với hoàng hậu, bởi vì hoàng hậu không chỉ được hoàng đế tôn trọng sủng ái, các aka cách cách cũng rất thân thiết với hoàng hậu, nếu đắc tội hoàng hậu sau này muốn giữ được sự sủng ái của thái tử là chuyện rất nan giải, vì thế hôm nay lúc đến gặp hoàng hậu đã lên tinh thần rất căng thẳng, may sao hoàng hậu không hề làm khó dễ, thái độ rất ôn hòa, không chút kiêu căng, khó trách có hoàng hậu có thể độc sủng hậu cung nhiều năm như vậy.
Tạm bỏ qua suy nghĩ của đôi vợ chồng mới, Chỉ Lan giờ ngồi trong phòng ngẩn ngơ một mình, tâm trí tràn ngập hình ảnh Dận Nhưng ngày bé, dáng vẻ lảo đảo khi mới tập đi, tiếng bi bô khi mới học nói, bất tri bất giác lệ tràn khóe mi.
“Có chuyện gì vậy? Sao trong phòng không có ai?!” Huyền Diệp vừa vào phòng liền thấy Chỉ Lan ngồi một mình cúi đầu không biết tại sao, nhìn xung quanh không thấy một kẻ hầu nào, nhất thời liền nổi giận.
“Biểu ca đừng tức giận, là em cho bọn họ lui.” Chỉ Lan lau nước mắt, nàng cũng không biết tại sao hôm nay lại đa sầu đa cảm như vậy, cảm giác như không phải cưới con dâu mà là gả con đi vậy.
“Sao tự dưng em lại khóc?” Huyền Diệp thở dài, nhưng liền hiểu tâm sự của Chỉ Lan, đơn giản là con trai lấy vợ, người làm mẹ cảm giác như bị người khác giành mất con trai thôi.
“Biểu ca biết còn hỏi.” Lại nói tiếp Chỉ Lan cũng tự cảm thấy hổ thẹn, nàng đã hơn ba mươi mà còn khóc vì ghen tỵ, thật sự hơi trẻ con.
“Haizzz, Dận Nhưng cưới vợ em đã thấy rầu rĩ như thế, vậy còn Dận Chân Dận Tự Dận Tường Dận Trinh, biết làm sao?” Huyền Diệp ôm Chỉ Lan, hắn không có cảm xúc phức tạp như nàng, hắn làm cha thấy con mình lấy vợ chỉ thấy tự hào, tuyệt đối không có cảm giác phản đối như Chỉ Lan.
“Đến lúc Hỉ Bảo và Phúc Bảo lập gia đình xem anh còn cười em được không, hừ!” Chỉ Lan quay đầu đi, nhất thời lại nghĩ tới con gái sắp phải đi lấy chồng, lại thấy lòng đau tê tái. Các con đều là nàng ngậm đắng nuốt cay bao năm nuôi dưỡng dạy dỗ, giờ chỉ tiện cho kẻ khác, nếu có đứa nào có vợ chồng mà quên mẹ, nàng thật buồn đến không khóc nổi nữa.
Nói đến con gái đi lấy chồng Huyền Diệp liền thấy rầu, hắn thật sự cảm thấy không có ai xứng với nữ nhi bảo bối, huống hồ hai nữ nhi bảo bối đều được di truyền mỹ mạo của Chỉ Lan, những năm qua được hắn đích thân dạy dỗ, càng thêm ưu tú, tuy rằng con gái lớn có lúc bình tĩnh đến lạnh nhạt, con gái nhỏ có lúc hoạt bát đến hơi phiền, nhưng trong mắt người làm cha vẫn là trăm ngàn lần tốt, các thanh niên tài tuấn trong triều thì ngược lại, ai nấy cũng khuyết điểm này kia, cân nhắc thế nào cũng không xong.
“Xem đi, biểu ca cũng chỉ thế thôi.” Chỉ Lan vừa thấy Huyền Diệp tái mặt liền cao hứng, điều đó cho thấy nàng vẫn rất bình thường, ngay cả hoàng đế cũng có cùng tâm trạng với nàng, chứng tỏ tâm trạng đó chẳng có gì lạ lùng.
“Haizzz, quả nhiên không nên chọn ngạch phò cho Tiểu Bối sớm thế này.” Huyền Diệp lắc đầu, nhớ tới tên Mông Cổ đần độn kia liền đau đầu, bất đắc dĩ là Phúc Bảo thích thế, hắn cũng không còn cách nào.
“Haizzz, may mà sau này hai đứa ở lại kinh thành, nếu đi Mông Cổ mới là khổ.” Chỉ Lan cũng than thở, nàng không hiểu được ý nghĩ của con gái mình, con gái lớn của nàng vốn trầm mặc ít lời, thuộc loại im lặng là vàng, hễ nói là người nghe phải giật mình, thế nào là xuất khẩu thành chương, văn thơ lai láng, gặp con nàng sẽ biết.
Đáng tiếc con gái văn hóa cao như thế lại nhận lời cầu hôn của một tên đầu gỗ, thật sự quá ngoài dự đoán, Chỉ Lan cũng đã gặp qua người thanh niên của tộc Đài Cát kia, thoạt nhìn coi như khỏe mạnh vạm vỡ, nhưng cũng rất thông minh, nếu không đã chẳng thuận lợi làm đến Đại Bộ của tộc Đài Cát, quan trọng nhất là không có thị thiếp, toàn tâm toàn ý muốn cưới Phúc Bảo, cũng không biết hắn làm cách nào biết Phúc Bảo, thuyết phục Huyền Diệp từ năm ngoái, thuyết phục ròng rã một năm mới được Huyền Diệp đồng ý.
“Không nói đến chuyện đó nữa, nếu Lan nhi cảm thấy buồn chán vậy chúng ta sinh thêm mấy đứa.” Huyền Diệp cảm thấy đó quả là một ý kiến tuyệt vời, tâm động không bằng hành động, vì thế Chỉ Lan không còn rảnh rỗi để âu sầu.
Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, có người vui ắt có kẻ buồn, ví dụ như cặp vợ chồng mới cưới vui vẻ trở về bồi đắp tình cảm, cặp vợ chồng già ở cung Khôn Ninh một màn xuân sắc, Trần cô nương từng bừng bừng dã tâm giờ đang chua xót tận đáy lòng.
“Ngươi vừa nói gì? Tại sao ta khó mà có con?” Trần Hiểu Nguyệt run lên, nhìn đại phu đối diện.
“Theo mạch tượng này của phu nhân, điều trị tốt thì có lẽ sẽ có khả năng có con.” Đại phu không nói hết, hắn cũng biết phụ nhân xinh đẹp này nhất định là tình nhân của một quan lớn nào đó, nữ nhân kiểu này hắn gặp đã nhiều, đều không phải người đơn giản, nếu chọc giận cô ta chắc chắn hắn không được yên lành.
“Không được, ngươi còn chưa nói rõ đâu, tại sao ta không có con?!” Trần Hiểu Nguyệt tin đại phu không nói láo, cô ta cũng có dự cảm mình không thể có con.
“Chuyện đó…” Đại phu sờ sờ râu, không biết có nên nói thật không.
“Đại phu yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không trút giận lên đại phu.” Trần Hiểu Nguyệt cũng hiểu nỗi băn khoăn của đại phu, giờ cô ta đang rất nóng lòng muốn biết nguyên không có con, bèn hết lời dỗ dành đại phu.
“Haizzz, phu nhân vốn là cung hàn, lúc trước còn bị hạ dược, vì thế…” Đại phu lắc đầu, đúng là tạo nghiệt, những góc khuất trong danh môn vọng tộc hắn cũng biết không ít, tuy rằng cẩm y ngọc thực, nhưng từng bước sợ hãi, hễ sơ sẩy là mất mạng, phụ nhân trước mắt không phải người đầu tiên và cũng không phải người cuối cùng.
“Ta bị hạ dược?!” Trần Hiểu Nguyệt hoảng hốt, khả năng đầu tiên mà cô ta nghĩ ra là nữ nhân của Thường Ninh ra tay, nhưng từ trong ra ngoài căn nhà này đều là người của Thường Ninh, cô ta không tin có nữ nhân nào lợi hại đến mức vươn tay được đến đây.
“Đúng vậy, theo mạch tượng mà nói, hẳn đã được vài năm, dược tính khá mạnh, nữ nhân bình thường chỉ một liều là… Phu nhân hẳn đã từng tránh thai một thời gian, càng không thể so với nữ nhân bình thường, vì thế…”
Trần Hiểu Nguyệt không nói gì, cô ta chẳng còn lòng dạ nào nghe đại phu nói, cô ta tự suy đoán, nhưng không dám tin và không chịu tin. Nha hoàn bên cạnh thấy chủ nhân thất thần, chỉ có thể tiễn đại phu ra về.
“Ngọc Nhi, ngươi gọi quản gia lại đây, bảo hắn thỉnh Gia tối nay đến đây.” Giọng của Trần Hiểu Nguyệt như vọng đến từ một cõi xa xăm, như không còn xương sống, cô ta chỉ muốn gục xuống bất cứ lúc nào.
“Vâng.” Nha hoàn tên Ngọc Nhi cũng biết tâm trạng chủ nhân không tốt, đến cô ấy còn có cảm giác thỏ chết chó săn bị giết, đừng nói đến đương sự như Trần Hiểu Nguyệt.
Khi quản gia tìm được Thường Ninh, hắn đang ở trong phủ chơi với đứa con trai mới sinh.
“Chủ tử, Trần di nương muốn mời ngài đêm nay đến gặp cô ta.”
“Cô ta biết rồi sao?” Thường Ninh chẳng buồn ngước lên, đại phu kia là do hắn sắp xếp, một năm trở lại đây hắn bị ý nghĩ có con của Trần Hiểu Nguyệt làm cho phát phiền, tuy hắn chưa già, nhưng không chịu được sự giày vò của cô ta, mấy hôm trước cô ta còn định hạ xuân dược với hắn, vì thế đẩy sự chịu đựng của hắn đến giới hạn.
“Hẳn là đã biết, nô tài thấy sắc mặt Trần di nương không được tốt.” Quản gia cân nhắc trả lời.
“Biết thì thôi, tối nay Gia không đến.” Thường Ninh lạnh nhạt cất tiếng, như thể đang nhắc đến một người xa lạ, “Chờ khi nào cô ta bình tĩnh trở lại, nhận thức được vị trí của mình thì Gia sẽ đến.”
Thường Ninh không cần một nữ nhân có dã tâm, ngoài Nạp Lạt thị trước kia và Mã thị hiện nay, nữ nhân với hắn chỉ là đồ vật, Nạp Lạt thị có được sự tôn trọng của hắn, Mã thị có được vị trí đích phúc tấn, những người còn lại với hắn chỉ là giao dịch của sắc và quyền, hắn cho bọn họ thậm chí cả người nhà bọn họ cuộc sống áo cơm không lo, bọn họ cho hắn sung sướng cả thể xác và tinh thần, chỉ đơn giản là thế.
“Vâng.” Quản gia cảm thấy mình nên quay về khuyên nhủ Trần di nương, dù sao hắn cũng coi như đi theo Trần di nương, nếu Trần di nương thật sự thất sủng thì ngày tháng của hắn cũng chẳng lấy gì làm tốt đẹp.
Thường Ninh gật đầu, phẩy tay cho quản gia lui, hắn vẫn còn hứng thú với Trần Hiểu Nguyệt, không ngại chu cấp cho cô ta ăn ngon mặc đẹp, người nóng bỏng trên giường như cô ta ngoài ngõ Bát Đại (nơi tập trung kỹ viện ở thành Bắc Kinh thời Thanh) đúng là tìm không ra. Tuy hắn thích cảm giác sảng khoái đấy, nhưng không muốn dính líu với nữ nhân không sạch sẽ, vì thế Trần Hiểu Nguyệt vẫn còn giá trị, ít nhất khi hắn cần giải tỏa thì có thể phát tiết với cô ta
Trần Hiểu Nguyệt nghe quản gia nói lại xong thì trầm mặc, cô ta đã hiểu, Thường Ninh căn bản không yêu cô ta, năm đó theo đuổi chỉ là chấp niệm cầu mà không được của đàn ông, nực cười thay cô ta lại nghĩ có thể khống chế hắn trong lòng bàn tay.
Giờ cô ta chỉ còn cách lấy sắc dụ nhân, một vài năm nữa, khi nhan sắc tàn phai, có lẽ Thường Ninh sẽ không muốn nhìn thấy cô ta nữa, cô ta như thấy cảnh mình chết già trong ngôi nhà này. Không con cái, không danh phận, không có sủng ái, một thân một mình, như rất nhiều nữ nhân cổ đại khác, hồng nhan cuối cùng chỉ còn là một nắm xương tàn.
Hai mươi năm sau, khi đứa con nhỏ nhất của Chỉ Lan cũng đã trưởng thành, Huyền Diệp tóc đã muối tiêu. Chỉ Lan ngồi bên cửa sổ, nhìn cảnh tượng quen thuộc làm bạn với nàng hơn hai mươi năm qua, khẽ mỉm cười, Huyền Diệp đứng ngay sau lưng nàng, âu yếm nhìn người mình yêu, cúi xuống hôn lên tóc nàng.
“Lan nhi, tôi yêu em.” Tiếng nỉ non của tình nhân ngọt ngào say đắm.
“Em cũng yêu anh.” Chỉ Lan quay đầu cầm tay Huyền Diệp.
Ánh dương ấm áp chiếu rọi như tháng năm xưa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT