Một cung nữ mặt mũi non nớt ở trong phòng thuốc chậm rãi sắc thuốc, ánh mắt của cô bé rất chăm chú, thường xuyên nhìn trái nhìn phải, như thể kiểm tra xem có người lạ lảng vảng không.
“Tiểu Quỳ, thuốc sắc xong chưa?” Một cung nữ cao gầy khác đi vào phòng bếp.
“Mai tỷ tỷ đến ạ, sắp được rồi.” Tiểu Quỳ đứng lên, tay vẫn cầm quạt, mặt cũng lấm ít tro.
“Nha đầu này.” Cung nữ được gọi là Mai tỷ tỷ bất đắc dĩ lắc đầu, tiến tới lau mặt cho Tiểu Quỳ, “Thuốc sắc xong thì mang cho Tam Aka, đừng để ai khác chạm vào, biết không?”
Dứt lời còn nhìn xung quanh một lượt, các nha hoàn bà già trong phòng bếp bị ánh mắt sắc bén đấy làm cho sợ, tất cả đều cúi đầu.
“Muội biết rồi, cám ơn Mai tỷ tỷ.” Tiểu Quỳ lau mồ hôi trên trán, “Tỷ cứ yên tâm đi, thuốc của Tam Aka muội sẽ chú ý!”
Tiểu Quỳ nhìn cung nữ cao gầy đi rồi lại ngồi xuống, còn khẽ than thở gì đó nhưng vì tiếng bé nên không ai để ý.
“Người tốt như Tam Aka sao lại có kẻ nhẫn tâm hạ độc chứ.”
“Lần trước gặp Tam Aka cậu ấy còn cười với ta.”
“Đã ba ngày rồi, không biết Tam Aka đã khỏe chưa.”
“Hoàng thượng thật khủng khiếp, nổi cơn lôi đình đáng sợ, ta cũng không dám nhìn.”
“May có hoàng hậu nương nương hòa ái, nhưng hoàng hậu nương nương thật đáng thương, tối hôm trước ta lén nhìn thấy Hoàng hậu đang khóc.”
“Đại Aka và Nhị aka hình như cũng rất rầu rĩ, Tam Aka thật hạnh phúc, có nhiều người quan tâm như vậy, a xui xui xui, Tam Aka còn nằm trên giường, sao ta có thể nói thế chứ.”
“Mấy cung nữ hầu hạ Tam Aka ngày hôm trước đã chết mấy người, may mà Liên Nhi không sao, nhưng hình như cũng rất sợ hãi, ta phải đi an ủi mới được.”
Tiểu Quỳ nhớ tới Liên Nhi nhát gan mà cô ấy coi như muội muội, nở nụ cười thân thiết.
Trong Aka Sở, thân hình nhỏ bé của Dận Tự bị chăn che kín, chỉ lộ ra một gương mặt nhỏ nhắn, làn da bình thường trắng nõn giờ tái nhợt, vàng vọt như nến, đôi mắt vốn đen láy giờ không còn thần thái, bàn tay nhỏ bé nắm chặt một bàn tay trắng nõn như ngọc khác.
“Ngạch nương, Tam Bảo đau.” Thanh âm yếu ớt lại thút thít, Dận Tự dùng tay còn lại ôm bụng.
“Ngạch nương ở đây, Tam Bảo sẽ không đau.” Chỉ Lan rưng rưng nước mắt, dùng tay còn lại vỗ về lên mu bàn tay Tam Bảo, “Uống thuốc xong Tam Bảo sẽ không đau nữa.”
“Thuốc đắng, con không muốn uống.” Dận Tự nhăn mặt, đôi mắt to tròn đầy vẻ tủi thân, “Ngạch nương, lúc nào con mới khỏe, hay không thể khỏe được?”
“Làm sao có thể, Tam Bảo nghe ai nói, con chỉ là bệnh rất nhẹ, sẽ khỏe rất nhanh.” Chỉ Lan có chút nghẹn ngào, “Ngạch nương luôn bên con, Tam Bảo phải kiên cường, biết không?”
“Con rất kiên cường, con là nam tử hán.” Dận Tự bỏ cánh tay ôm bụng ra khỏi chăn, dụi mắt lau lệ, để biểu lộ mình không sợ đau.
Chỉ Lan thấy lòng đau như dao cắt, đau đến mức nàng không dám thở, nàng hít sâu một hơi, “Đúng vậy, Tam Bảo là nam tử hán, chờ con khỏe ngạch nương sẽ đưa con xuất cung du ngoạn, con vẫn muốn xuất cung đúng không?”
“Thật ạ?!” Rốt cuộc mắt Dận Tự cũng xuất hiện thần thái, “Con nghe đại ca nói ngoài cung có hội đèn lồng, con có thể đi xem không?”
“Đương nhiên có thể.” Chỉ Lan vuốt má Dận Tự, “Chờ hai má con bầu bĩnh trở lại, ngạch nương sẽ đưa con đi đi.”
“Hoàng hậu nương nương, thuốc sắc xong rồi ạ.” Tiểu Quỳ giao thuốc cho Uyên Ương xong liền cúi đầu đứng qua một bên, thỉnh thoảng vụng trộm nhìn Tam Aka nằm trên giường, trong lòng nghĩ đến chuyện Liên Nhi dặn, không ngờ Liên Nhi bị phạt vì có liên quan đến Tam aka, nhưng vẫn quan tâm Tam Aka như vậy.
“Tam Bảo ngồi dậy uống thuốc nào.” Chỉ Lan tiều tụy hơn rất nhiều, sắc mặt cũng xanh xao, nàng nâng Dận Tự ngồi dậy, khoác thêm áo cho con, rồi mới nhận bát thuốc từ tay Uyên Ương, “Thuốc còn nóng, uống đi.”
Chỉ Lan thổi thuốc cho nguội bớt, “Tam Bảo há mồm.”
Dận Tự nghe vậy nhăn mũi rồi mới há mồm, hàm răng trắng bóng, “Thuốc đắng lắm, ngạch nương đưa con cả bát thuốc đi.”
Dận Tự dùng tay bịt mũi, một hơi uống hết, “Đắng quá.”
Uống xong Dận Tự nở nụ cười với Chỉ Lan, rồi lại thè lưỡi đặt bát thuốc xem, “Ngạch nương xem, con uống hết rồi.”
“Uh, Tam Bảo nghỉ ngơi trước đi, lát nữa ngạch nương sẽ đến thăm con.” Chỉ Lan đau lòng nhìn Dận Tự đau bụng mà vẫn cố tỏ ra không sao, chỉ là một đứa bé bảy tuổi, phải chịu đau đớn thế thật quá vất vả.
“Vâng, ngạch nương cũng đi ngủ đi, Tam Bảo buồn ngủ.” Dận Tự che miệng ngáp một cái.
Chỉ Lan gật đầu, xoay mặt sang chỗ khác lau nước mắt, nàng không ngủ đủ giấc đã mấy ngày, đi lại lảo đảo, thân hình tiều tụy thấy rõ, như thể gió thổi bay.
Nàng vừa đi, Dận Tự liền nhăn nhó, hai tay ôm chặt bụng, môi như sắp bị cắn nát, cậu bé kéo chăn che đầu, thút thít khóc, như một con thú nhỏ bị thương.
Linh tính mách bảo Chỉ Lan quay đầu nhìn phòng Dận Tự, nàng dừng lại, ánh mắt hiện rõ sự đau khổ, tất nhiên nàng biết Dận Tự đang đau, nhưng chỉ cần nàng còn ở bên Dận Tự sẽ chịu đựng, chịu đựng đau đớn vờ như không sao nói cười với nàng, nàng không thể trở về, nàng có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Chỉ Lan xiết nắm tay đến nỗi lòng bàn tay hằn vết móng tay, nhưng nàng không nhận ra, đây là lần đầu tiên nàng phẫn nộ như vậy, lần đầu tiên tự trách bản thân, nỗi hận dành cho kẻ chủ mưu thiêu đốt lòng nàng.
“Điều tra ra là ai làm chưa?!” Chỉ Lan bấu chặt lấy tay ghế, dùng sức đến nỗi nổi gân xanh.
“Hồi bẩm hoàng hậu nương nương, vẫn chưa.” Tiểu thái giám run lập cập quỳ trên mặt đất, mồ hôi chảy cả vào mắt mà không dám lau.
“Thà rằng giết lầm, quyết không bỏ sót!” Mắt Chỉ Lan vằn tơ máu, thoạt nhìn dữ tợn, “Ta tự mình thẩm vấn, nếu không thẩm vấn ra…”
Lúc này Chỉ Lan không còn biện pháp tỉnh táo lại phân tích xem là ai ra tay, trong lòng nàng mơ hồ cảm thấy là nữ nhân kia, nhưng cô ta làm rất gọn gàng, không lưu lại chút manh mối nào, vậy đừng trách nàng tâm ngoan thủ lạt.
“Đến cung Diên Hi.” Chỉ Lan đứng bật dậy, nàng muốn đi tìm Vệ thị, không có chứng cớ cũng không sao, nàng thừa nhận bản thân giận chó đánh mèo, thậm chí còn muốn tống giam tất cả phi tần, các con là vẩy ngược của nàng, không kẻ nào được làm tổn thương!
“Nương nương, ngài.” Uyên Ương đỡ thân hình lảo đảo của Chỉ Lan, há mồm mà không biết phải khuyên thế nào, mấy ngày nay cô ấy cũng chứng kiến tiểu chủ nhân khổ sở, nôn mửa, đi tả, đau đầu, đau bụng, sao lại có kẻ nhẫn tâm hạ độc đến mức đấy với một đứa trẻ chứ. Thái y vẫn chưa nghiên cứu ra thuốc giải, chỉ có thể kê đơn thuốc giảm bớt đau đớn trước.
“Ta không sao.” Chỉ Lan lắc lắc đầu, nàng bị thế này đã tính là gì, Dận Tự còn đang vì nàng nhất thời sơ ý mà đau đớn trên giường, tất cả là lỗi của nàng, nàng không bảo vệ được các con, nàng không phải một người mẹ tốt.
Chỉ Lan chỉ cần nghĩ đến chuyện khi nàng chăm sóc Huyền Diệp có kẻ vụng trộm hạ độc Dận Tự nàng liền thấy tim nhói đau như dao cắt, sao nàng lại không đề phòng, sao nàng có thể để những ngày tháng bình yên làm mất cảnh giác chứ.
Chỉ Lan dẫn theo một nhóm người chậm rãi đi, khi đến cung Diên Hi Vệ thị và Quách Lạc La thị đã chờ ở ngoài, bọn họ tỏ vẻ bất ngờ, như thể không biết vì sao Chỉ Lan lại gióng trống khua chiêng đến cung Diên Hi.
“Bản cung hôm nay đến là có mấy lời muốn hỏi riêng Vệ Quý nhân, ngươi vào cùng bản cung.” Khi đi qua Vệ thị Chỉ Lan dừng lại một chút, nở nụ cười tàn nhẫn.
“Các ngươi đều lui ra ngoài, chỉ Uyên Ương ở lại, bản cung có chuyện riêng cần nói với Vệ Quý nhân.”
“Nô tỳ tuân mệnh.” Một tiểu nha hoàn thấy thế thầm nghĩ không ổn, lấy cớ đau bụng vụng trộm lẻn ra khỏi cung Diên Hi, chạy thẳng về phía cung Càn Thanh.
“Mấy ngày nay Vệ Quý nhân vẫn khỏe chứ?” Chỉ Lan ngồi ghế chủ, không cho Vệ thị đứng dậy.
“Thần thiếp không hiểu ý nương nương.” Vệ thị bình thản cúi mặt.
“Tam Aka trúng độc là ngươi ra tay đúng không.” Chỉ Lan nhìn bên ngoài cửa sổ, đúng là một ngày trời đẹp, “Ngươi đừng vội phủ nhận, tuy rằng ta không biết ngươi hạ độc Tam aka thế nào, nhưng hạ độc sẽ phải gánh vác hậu quả, ngươi nói phải không?”
“Thần thiếp không hạ độc Tam Aka, xin Hoàng hậu nương nương minh xét.” Giọng điệu của Vệ thị vẫn không chút sợ hãi, như thể cô ta không hề liên quan với chuyện Chỉ Lan đang nói.
“Nếu lúc này ngươi giao thuốc giải ra có lẽ bản cung còn có thể tha cho ngươi một mạng, ngươi nghĩ cho kĩ đi.”
“Thần thiếp không biết tại sao nương nương lại cho rằng thần thiếp hạ độc, nhưng thần thiếp thật sự không làm.”
“Ngươi đã bị cấm túc rồi đúng không?” Chỉ Lan giống như suy nghĩ điều gì đó, đưa mắt nhìn Vệ thị, “Vậy bản cung phải phạt ngươi thế nào mới có thể khiến ngươi nói ra chân tướng.”
Chỉ Lan vuốt ve đồ bảo vệ móng tay, nhìn xung quanh, cũng được, bắt tất cả phải câm miệng, nàng dám chắc đến tám phần mười là nữ nhân này ra tay, nàng hiểu các nữ nhân kia, bọn họ không có gan cũng không có năng lực, có thể làm chuyện kín kẽ như thế chỉ có thể là Vệ thị xuất thân tân giả khố.
“Uyên Ương!” Chỉ Lan đưa mắt, Uyên Ương có chút do dự, nhưng vẫn đi ra ngoài một chuyến, khi trở về dẫn theo mấy mama, mấy mama đều bê khay, có vải che nên không biết đựng gì.
Xung quanh im ắng, chỉ có tiếng ve râm ran, như thể viện này bị cách ly.
“Dụng hình đi, đến khi cô ta chịu nói mới thôi.” Chỉ Lan nhắm mắt, nàng không phải người nhẫn tâm, bình thường nàng sẽ không chủ động đối phó với nữ nhân khác, nếu cô ta ra tay với nàng có lẽ nàng sẽ không tức giận đến mức này, nhưng ra tay với con nàng thì khác.
Một mama nhấc miếng vải, lộ ra dụng cụ kẹp đầu ngón tay, đây là hình cụ để kẹp tay, dùng năm thanh gỗ buộc với nhau, kẹp ngón tay vào giữa các thanh gỗ rồi kéo mạnh.
Rốt cuộc Vệ thị cũng lộ vẻ kinh hoàng, cô ta không ngờ hoàng hậu dám lạm dụng tư hình.
“Hoàng hậu nương nương, trước giờ thần thiếp vẫn kính trọng ngài, nhưng ngài định làm gì đây? Ngài định lạm dụng tư hình với thần thiếp sao?” Vệ thị ngẩng đầu, không chút yếu thế nhìn thẳng Chỉ Lan.
Chỉ Lan không nói gì, cũng không trừng mắt, mama bên cạnh thấy thế lồng tay Vệ thị vào hình cụ, Vệ thị không đủ sức lực để chống cự, “Hoàng hậu nương nương! Nếu Hoàng thượng biết ngài sẽ phải trả giá!”
“Khiến cô ta im miệng.” Nếu đã muốn lạm dụng tư hình tất là đã chuẩn bị sẵn sàng, trong ngoài căn phòng này đều là tâm phúc của nàng, ai dám để lộ chuyện, chẳng phải Vệ thị đang bị cấm túc sao, nàng nhất định phải khiến Vệ thị giao thuốc giải ra trong hôm nay!
“Những người còn lại lục soát phòng Vệ Quý nhân kỹ càng cho bản cung.”
“Nương nương!” Vệ thị chưa nói dứt câu đã bị bịt miệng, cô ta gắng sức chống cự hai mama đang khống chế, nhưng căn bản vô dụng.
“Ưm ưm.” Vệ thị cảm thấy ngón tay như bị bấm gẫy, kiếp trước cô ta cũng từng chịu khổ nhưng chưa từng bị làm nhục thế này, cô ta oán hận trừng mắt nhìn Chỉ Lan, hận không thể lột da Chỉ Lan!
“Giờ ngươi đã chịu nói chưa?” Chỉ Lan nhấp một ngụm trà, xoa huyệt thái dương, tầm nhìn của nàng bắt đầu mơ hồ, đầu cũng mờ mịt, nàng tự cắn lưỡi, nhờ đau mới tỉnh táo hơn một chút.
Vệ thị điên cuồng lắc đầu, cô ta sao có thể thừa nhận, cô ta còn chờ Hoàng thượng đến chứng kiến bản chất của Hoàng hậu!
Chỉ Lan im lặng, nữ nhân hậu cung ác với người khác, với bản thân mình còn ác hơn.
Trong cung Càn Thanh, Huyền Diệp cau mày nhìn cung nữ quỳ ở dưới, “Ngươi nói gì?! Hoàng hậu dẫn người hành hạ Vệ Quý nhân?”
“Xin Hoàng thượng đi cứu Vệ Quý nhân.” Tiểu cung nữ dập đầu bôm bốp.
“Hoang đường!” Gần đây tâm trạng Huyền Diệp rất xấu, chẳng có lý do gì để hòa nhã với một cung nữ, “Nói xấu hoàng hậu, kéo xuống đánh năm mươi trượng!”
Khi cung nữ kia vào cung Càn Thanh làm ầm, Huyền Diệp đã coi cô ta như người chết, nhìn cung nữ giàn dụa nước mắt bị lôi ra ngoài, Huyền Diệp mới đứng lên, tất nhiên hắn đến cung Diên Hi, nhưng không phải đi cứu Vệ thị, mà là đi xem Chỉ Lan.
“Vệ thị, ngươi vẫn không chịu nói sao?” Giọng Chỉ Lan rất yếu, nghe như truyền đến từ một cõi xa xăm.
“Thần thiếp không làm!” Mama rút miếng vải trong mồm Vệ thị, giờ Vệ thị như mới được nhấc từ nước ra, cô ta lắc đầu, dùng ánh mắt hèn mọn nhìn Chỉ Lan chằm chằm, như thể Chỉ Lan là chú hề.
“Nương nương không tích đức cho mình thì cũng nên tích đức cho Tam aka, ngài đối đãi với thần thiếp thế này, chẳng lẽ không sợ Tam Aka chấm dứt.”
“Im miệng!” Chỉ Lan đứng bật dậy, cắt lời Vệ thị, ngay sau đó nàng thấy trời đất đảo điên, Chỉ Lan ngã xuống sàn, trong lúc mơ hồ dường như nghe thấy có tiếng người hét lớn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT