Nghe tiếng hét của Minh Minh, Hải Yến vừa rời đi không xa đột ngột
quay đầu chạy lại. Người Minh Minh xụi lơ bị người ta lôi vào chiếc xe
màu đen, cô nín bật, cố cắn chặt môi để không hét lên.
……………………………………………………………………………………………..
Minh Minh im lặng suy nghĩ, chuyện lễ hội thì liên quan gì tới cô? Đám
người này không giở trò mới là lạ đó! Minh Minh trừng mắt cảnh cáo Hải
Yến rồi đi vào lớp. . .
***
Tôi đi về nhà, ba mẹ tôi hôm nay đi vắng cả rồi, chắc tôi phải ăn mì gói thôi. Chậc, ăn uống thiếu dinh dưỡng sao phát triển đứa trẻ chưa toàn
diện như tôi đây? Có 1 hộp quà đặt trước cửa nhà, của ai thế nhỉ? Tôi
loáng thoáng nghĩ đến hoàng tử, anh không phải là người thích tặng quà
gián tiếp. Là hắn??? Tôi cầm chiếc hộp đi vào nhà, yên vị trên ghế sô
pha. Tôi mở ra. Nhanh chóng, tôi biết chẳng ai trong 2 người tặng hộp
quà này. Tôi quẳng hộp quà ra xa theo phản xạ. Tôi sợ hãi nhìn con búp
bê đáng yêu đang tươi cười trong hộp, chiếc váy nó mặc bị người ta dùng
dao cắt rách rưới, tưới tương ớt lên khắp người. Tôi run run cầm điện
thoại gọi cho con Yến:
- Mày đang ở đâu vậy? Đến nhà tao ngay đi!- Tôi nói bằng giọng gấp gáp trong kinh hoàng.
- Có chuyện gì vậy?
Tôi lắng nghe được tiếng rè rè phát ra từ con búp bê. Từ trước đến
nay, tôi hay sợ sệt mọi thứ nhưng không bao giờ tin trên đời này có
“ma”. Tôi tiến đến cầm con búp bê lên. Nó vẫn phát ra âm thanh rè rè như bị nhiễu sóng. ” Chết đi!”
- Á!
Tôi bị tiếng nói phát ra từ con búp bê làm hoảng hồn mà hét lên. Tôi
quăng điện thoại và nó xuống sàn nhà, sợ hãi co người trên ghế.
- Minh Minh!- Con bạn tôi không biết từ đâu chạy nhanh đến hớt hải đập
hàng rào. Tôi chạy ra, mặt vẫn hoảng sợ. Tôi đưa ánh mắt nhìn người con
trai đi cùng nó, là hắn. Có lẽ vẻ mặt tôi vẫn còn tái nên nó nhanh chóng nhận ra. Nó thở phào, giọng nói có phần chậm lại:
- Tao còn tưởng mày có chuyện gì!
- Vào đi sẽ rõ!
Tôi mở cửa cho 2 người vào. Hắn lạnh lùng sải bước, khuôn mặt vẫn
lạnh như tờ không biểu hiện thái độ. Hắn khẽ liếc vào con búp bê trên
sàn, nó vẫn không ngừng phát ra tiếng nói vừa rồi, đó là sự chết chóc.
Con Yến cũng hoảng hốt không kém tôi. Hắn cầm con búp bê lên quan sát.
Hắn nhíu mày lấy từ trong chiếc váy con búp bê ra 1 tờ giấy. Nó không
được viết bằng tay mà được gõ bằng máy. Tính ra người hăm dọa tôi quả là cao thâm. Hắn liếc nhanh dòng chữ trên tờ giấy rồi xé bỏ. Tôi vừa định
ngăn cản thì tờ giấy đã bị xé rụng rời. Tôi nhăn mặt:
- Tờ giấy viết gì thế?
- “Đừng đeo bám như 1 con dở hơi rồi dựa vào người khác. Mày sẽ chết!”-
Hắn lạnh lùng lặp lại. Tôi như đứng không vững mà tựa vào con Yến để
tiếp thêm chút sức lực. Nó vuốt vuốt lưng tôi:
- Đừng lo!
- Rốt cuộc lời hăm dọa có mục đích là tôi dựa hơi anh đúng không???- Tôi tức nghẹn, nghe từ “dựa hơi” tôi nghĩ ngay đến hắn. Hắn nhún vai:
- Không biết. 50/50.
- Không phải anh thì còn ai nữa chứ? Sao anh cứ làm cuộc sống tôi đảo
lộn thế? Tôi đã làm gì có lỗi với anh ?- Tôi nói như sắp khóc, quả thật, lần này thực quá sức chịu đựng của tôi rồi.
- Tôi đã nói 50/50. Vẫn có khả năng không nhắm vào tôi!
” Reng…reng…reng…”
Tiếng chuông điện thoại của Hải Yến vang lên. Nó ngẩng đầu nhìn xung quanh rồi nhăn mặt:
- Là số ảo được gọi từ vi tính!
- Hả?- Tôi cũng gặp những trường hợp này do bị nhiễu sóng nên gọi nhầm.
Tôi cắn chặt môi, tôi có thể chắc chắn, người hăm dọa tôi đang gọi đến.
- A lô?- Hắn giật điện thoại lạnh lùng hỏi.Bên đầu dây vang lên tiếng
cười, giọng nói nam bị nhiễu giọng. Hắn nhấn nút ghi âm, không ngờ, lúc
này hắn cũng nghĩ ra cách.” Rất vui khi được trò chuyện với Thanh Tuấn!”
- Nói rõ mục đích!
- Nếu muốn biết tôi là ai, tốt nhất hãy đến ngôi nhà hoang sau cánh đồng ngoại ô, sau khi Minh Minh nằm trong tay tôi. Còn nếu không muốn biết
thì hãy cố bảo vệ cô ta đi!
- Chết tiệt.- Hắn gắt lên, bên kia chỉ còn lại tiếng rè rè đã tắt máy.
Tôi cắn chặt môi, tôi sẽ bị bắt cóc ư? Tôi có nên ra ngoài không? Người
này quả thật rất tài giỏi, có thể làm nhiễu âm thanh để không nhận ra
giọng nói, ngay sau khi điện thoại tôi bị hỏng thì gọi đến cho Hải Yến.
Khuôn mặt hắn đằng đằng sát khí:
- Cô nên ở trong nhà cho đến khi tôi tìm ra hắn!
Tôi mím môi gật đầu, tôi cũng có ý định như vậy. Hắn xoa xoa đầu tôi
rồi cầm con búp bê đi về. Hắn cũng cầm luôn thẻ nhớ của Hải Yến để phân
tích giọng nói. Tôi không ngờ hắn cũng tài giỏi phết. Con Yến ở lại với
tôi. . .
……………………………………………………………………………………………….
- Chết tiệt!- Hắn vỗ cái ầm xuống bàn máy vi tính trong 1 căn phòng với
đầy đủ thiết bị tinh vi. Giọng nói đã bị chỉnh giọng khác, có thể nói,
giọng nói nam ban nãy phát ra là của 1 người con gái. Hắn chỉ có thể
tách tiếng rè rè ra khỏi mà chẳng thể nào khôi phục về giọng cũ. Từ nhỏ
đến giờ, đây là lần đầu tiên hắn không thể sử dụng máy tính như ý muốn.
Hắn liếc nhìn con búp bê bên cạnh, nó đã bị hắn cắt ra lấy thiết bị phát âm trong bụng ra. Ngay cả khi hắn quét dấu vân tay, chỉ có vân tay của
hắn và Minh Minh. Không ngờ, trên đời này vẫn còn có người tài giỏi làm
hắn điên đầu. Hắn nhìn nhịp sóng âm không ngừng di chuyển trên màn hình
mà nhíu mày, để làm chuyện này không khó, nhưng để người khác không khôi phục lại được mới là chuyện đáng nói. . .
Hắn ngã lưng vào ghế, tay xoa xoa thái dương. Anh đẩy cửa phòng:
- Có lẽ em cần anh giúp!
- Có lẽ anh cũng không làm được…- Hắn nhếch mép. Anh quan sát màn hình máy tính rồi nhíu mày:
- Thoát ra nhanh, có virut!
Không cần anh nói, hắn đã ra tay trước. Hắn tức giận vò chặt nắm đấm:
- Dám xâm nhập vào hệ thống máy tính thả virut!
- Không phải ai cũng có bản lĩnh này… Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
- Minh Minh bị gửi thư hăm dọa, em tự hỏi có liên quan đến anh hay không?- Hắn xoa cằm nhíu mày.
- Không phải em hay sao?- Anh lại cười cợt đáp trả.
- Bên cạnh em chỉ có Gia Linh là nguy hiểm nhưng cô ta không có bản lĩnh, chuyện lần trước còn bị “giấu đầu lòi đuôi”!
- Còn anh thì chẳng có ai cả!
- Không thể bỏ qua bất kì ai…- Hắn tỏa sát khí lạnh đến rợn người, tay
đập lên bàn phím vi tính làm nó bẹp dí. Anh nhíu mày suy nghĩ, xem ra,
anh em nhà họ cũng chưa hẳn là chỗ dựa an toàn. . .
………………………………………………………………………………………………
Trời chưng hửng tối. . .
Hải Yến đứng dậy chuẩn bị về nhà lấy 1 ít sách vở sang nhà Minh Minh. Cô vẫn chưa hết sợ hãi nhưng vẫn phải để Hải Yến đi. Cô nhăn mặt căn dặn:
- Hôm nay ba mẹ tao không có về, mày phải nhanh thật nhanh sang đó!
- Biết rồi! Mày khóa cổng cẩn thận!- Hải Yến vỗ vỗ vai trấn an Minh Minh rồi rời khỏi.
Minh Minh cố giữ bình tĩnh ngồi trong nhà. Quả thật, cảm giác còn khó chịu hơn cả sợ ma. Chiếc điện thoại đã bị ném hư, Minh Minh quả thật
trong tình trạng rất rất không an toàn. Nhỡ có bất trắc, cô phải xoay sở ra sao??? Lần này lại là do hắn chứ chẳng lành, càng ngày càng đáng
ghét. . .
*Lục…cục…* Minh Minh lắng nghe tiếng động kì lạ, cô cầm cây chổi bên
cạnh đi ra… “Cạch”, cổng nhà mở, Minh Minh trợn mắt, cô khóa trong tại
sao lại có thể mở. “Méo” 1 con mèo đen đi vào, Minh Minh thở phào nhẹ
nhõm…(Đang ở nhà 1 mình, sợ ma chết được nhưng đã hứa thì phải post chap T^T, đau tim…)
“YẾNNNNNNNNNNNNN…”
Nghe tiếng hét của Minh Minh, Hải Yến vừa rời đi không xa đột ngột
quay đầu chạy lại. Người Minh Minh xụi lơ bị người ta lôi vào chiếc xe
màu đen, cô nín bật, cố cắn chặt răng để không hét lên. Hải Yến thất
thần như người vô hồn, mặt tái mét. “Tốt lắm!”- Tiếng 1 người con gái
hài lòng. Hải Yến vò chặt tay, là Gia Linh, chắc chắn là cô ta. Nhưng
cũng không hẳn, giọng cô ta không trầm như vậy. Cô ghi nhớ kĩ biển số xe là xxx… Đợi khi chiếc xe vừa đi khỏi, cô bấm điện thoại gọi cho hắn:
- Minh Minh vừa bị người ta bắt đi. Biển số xe là xxx, tôi chỉ vừa đi ra khỏi cổng thì bọn chúng đã hành động, quả thật…
- Đến nhà tôi!- Hải Yến chưa kịp nói hết câu đã bị hắn lạnh lùng chặn
ngang, ngữ điệu cực kỳ đáng sợ. Hải Yến không dám cãi lời mà bắt xe đến
đó rất nhanh chóng, sinh mạng của đứa bạn thân đang nằm trong tay cô.
******
- Biển số xxx???- Hắn khoanh tay lạnh lùng, không ngờ thông minh trong
công nghệ thông tin lại ngu ngốc trong vấn đề bắt cóc người khác. Hắn
khẽ lướt nhanh ngón tay trên bàn phím, hắn đang nhập biển số vào 1 phần
mềm dò tìm nào đó. . .
Hắn nhíu mày bóp bóp mi tâm, Hải Yến tiếp tục cung cấp thông tin:
- Là 1 người nữ chỉ huy, có giọng nữ trầm, có lẽ chỉ lớn hơn chúng ta
vài tuổi. Lúc đầu tôi có nghĩ đến Gia Linh nhưng hình như không phải
giọng cô ta!
- Không phải!- Hắn lắc đầu. Nữ trầm? Hắn nhanh chóng nghĩ ngay đến ai đó nhưng gạt phắt ý nghĩ đi. Anh cũng đang ngồi cạnh nhưng không nói gì,
mắt chăm chú vào màn hình laptop trên đùi. Ngón tay anh chuyển động
không ngừng, 1 lát sau, anh ngẩng đầu lên:
- Cột điện gần nhà Minh Minh có lắp camera bảo vệ. Anh vừa xâm nhập vào hệ thống để xem video!
- Đưa em!- Hắn đón lấy cái laptop từ tay anh. Click cho video chạy, Minh Minh vừa cầm cây chổi đi ra, ánh mắt dừng tại vật gì đó dưới chân.Hắn
nhìn thật kĩ nhưng chẳng thấy cái gì ngoài màu đen.”Anh nhớ phóng to
hình này giúp em!”- Hắn nói. 1 người mặt quần áo đen che kín mặt đi vào, Minh Minh hét lên trong kinh sợ rồi bị người đó ánh vào sau gáy bất
tỉnh nhân sự. Hắn siết chặt nấm đấm, chiếc xe này được định vị là của
gia đình hắn, sao có chuyện lạ đời này được?
“Tít…tít…”
Điện thoại hắn reo lên, là dãy số điện thoại của vi tính lúc trưa. Hắn bắt máy, ngữ khí tức giận:
- Mau thả Minh Minh ra!
- Uổng công cậu ít nói, khi nói thì lại nói những câu thừa thải, nếu
nghe lời cậu thả ra thì tôi cũng sẽ không phải tốn sức đi bắt! Haha…-
Giọng nói rè rè lại vang lên. Ngừng 1 chút, hắn tiếp tục.- Tôi là muốn
tác thành cho cậu và cô ấy!
- Cảm ơn nhưng tôi không cần! Nếu tôi đoán không lầm chuyện này do anh tôi gây ra!
- Rất đúng, Minh Minh nghe cho rõ đây, nếu cô có bị rạch mặt hay chặt
đứt 1 bộ phận nào đó thì… lổi đều do Quang Huy gây ra!- Minh Minh ú ớ
trong cổ họng, hắn đoán chắc chắn là cô bị trói lại và ngồi sát bên
cạnh. Anh nãy giờ im lặng bây giờ nóng nảy lên tiếng:
- Quang Huy này không gây thù chuốc oán với ai, tôi cũng không có khái
niệm bao dung với những kẻ đắc tội với mình… Vậy nên, khôn hồn thì đụng
vào “người-con-gái-của-tôi”, bằng không phải trả giá gấp trăm gấp ngàn
lần…
- Haha, nói hay lắm, để tôi ấn 1 dao vào mặt cô ấy thì… anh còn nói nữa không!
- Á!- Tiếng Minh Minh hét lên, hắn máu nóng cuồn cuộn trong người quát:
- TÔI THỀ LÀ SẼ GIẾT CHẾT AI DÁM ĐỘNG VÀO SỢI TÓC CỦA CÔ ẤY! MUỐN GÌ THÌ TÌM TÔI NÀY!
- Như giao ước, sáng mai 7 giờ tại căn nhà hoang ngoại ô. Chỉ 1 mình
cậu, Thanh Tuấn! Nếu Quang Huy đi theo, tôi không biết mình sẽ nổi điên
mà làm gì đâu!
*******
- Tôi tự nghĩ, cô là người có tội hay anh ấy là người có lỗi? Tôi không
phải là con người không biết lí lẽ, tôi sẽ chỉ rạch vào tay chân cô mà
thôi!
- Cô là nữ sao?- Minh Minh bị che mắt, giọng nói người này cũng bị rè rè như trong điện thoại. Không nghe tiếng trả lời, cô nhếch mép:” Lỗi là ở cô quá mơ tưởng!”
- Được, muốn chết thì tôi tiễn!- Giọng nói vẫn bình thản, chỉ có thể
nhìn thấy trong căn phòng cũ, chiếc gậy giơ cao lên rồi hạ xuống, kèm
theo tiếng hét thảm thiết của Minh Minh. . .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT