"Thù cái gì? Tôi căn bản không biết anh, anh nói cho tôi biết, tôi đã
làm chuyện gì đối với anh? Cầu xin anh nói cho tôi biết. . . . . ."
Nhưng lần này, Thu Lăng đợi đến rất lâu chỉ có —— sự lặng lẽ.
Cô ở nơi này đưa tay cũng không thấy được năm ngón, trong bóng tối tìm anh ta, để anh ta nói cho cô biết đáp án.
Cô vươn tay, nhưng cũng không có bắt được cái gì, có chẳng là không khí đi qua giữa ngón tay cô, cô không nhịn được uể oải hô to: "Nói cho tôi
biết ——" cô không nghe được bất kỳ câu trả lời nào, chỉ nghe được tiếng
vang của chính mình, cô chán nản ngồi dưới đất, lại cảm thấy mặt đất đột nhiên rung chuyển, sau đó là lực hút của một luồng nước xoáy khổng lồ,
đẩy cô ra phía ngoài, cho đến khi cô nhìn thấy một tia ánh rạng đông ——
Thu Lăng từ trong mơ giật mình tỉnh lại, cô sờ sờ trán của mình, cảm
giác mồ hôi lạnh chảy ròng.
Mới vừa rồi cô thật sự là đang nằm mơ sao?
Vậy tại sao âm thanh của hắn sẽ như vậy chân thật?
Người đàn ông kia. . . . . . thật sự muốn tổn thương cô sao?
Tại sao?
Cô thậm chí ngay cả thân hình anh ta tròn, dẹt như thế nào cũng không
biết, tại sao anh ta muốn lần nữa xuất hiện tại trong mơ của mình, nhắc
nhở cô. . . . . . Giữa bọn họ không rõ có dính dáng hay hiểu lầm gì hay
không?
Chẳng lẽ bọn họ thật sự có thâm thù đại hận?
Sau khi Thu Lăng từ trong mơ tỉnh lại, liền lăn qua lộn lại, khó có thể
ngủ say, ở trong đầu cô vẫn xuất hiện âm thanh của người đàn ông kia.
Cô mặc lên đồng phục năm hai của trường trung học Hoa Nam, cầm cặp sách, đi ra khỏi gian phòng của mình.
Thu Lăng nghĩ hôm nay đến trường học phải nộp học phí, hôm nay đã là ngày cuối cùng, xem ra, cô không nói không được rồi.
Thư Hoài từng nói qua giúp đỡ cô. Cậu ta là bạn trai của cô, bọn họ lén lút cha mẹ lui tới, nhưng mà. . . . . . Cô không muốn cầm tiền của cậu ta.
Ở dưới tình huống bất đắc dĩ, Thu Lăng không thể làm gì khác hơn là đối mặt với mẹ cô, hơn nữa nói với cô: "Mẹ, hôm nay phải đóng phí bữa trưa
tháng này ở trường học."
Mẹ của cô Giang Vũ ngẩng đầu nhìn cô
một cái, không vui từ trong túi móc ra mấy tờ tiền mặt, vứt xuống trên
người cô: "Cầm đi." Tiếp theo, bà lại tức giận mà nói: "Bữa ăn tiếp theo trong nhà cũng không biết ở nơi nào? Còn phải tốn tiền cung cấp cho mày đi học!"
"Để nghỉ hè, con sẽ đi làm thêm."
Chờ Thu Lăng rời nhà, cha của Thu Lăng là Diệp Tham liền nói với Giang Vũ: "Chúng ta thật phải làm như vậy sao?"
"Nếu không khoản nợ ông thiếu người ta, chúng ta có cần thiết làm như vậy sao?"
"Vì tiền bảo hiểm sáu trăm ngàn, sẽ phải bán một mạng của con gái chúng ta, này. . . . . . Chẳng lẽ không còn biện pháp khác?" Nếu như không
phải là không còn cách nào, ông cũng không muốn làm như vậy.
"Nếu không ông nói có thể làm sao? Chờ bọn cho vay nặng lãi, chủ nợ cầm
dao chém chết cả nhà chúng ta sao?" Bà thật là số khổ, mới có thể gả cho cái tên đàn ông không có tiền đồ này, còn phải lo lắng cho sự an toàn
sinh mạng mình.
"Nhưng mà. . . . . . Lăng dù sao cũng là ruột
thịt máu mủ của tôi." Hổ dữ không ăn thịt con. . . . . . Nhưng mà. . . . . . Không có tiền, người chết ngày mai chính là ông.
"Ông
không thể mềm lòng, bọn cho vay nặng lãi ép chúng ta chặt như vậy, chúng ta đã không còn đường lui, tôi đã mua được một sát thủ, hôm nay hắn sẽ
ra tay."
"Ai! Tôi sẽ mua một miếng đất tốt, mai táng tốt cho nó." Vậy cũng là chuyện cuối cùng mà kẻ làm cha như ông có thể vì cô làm.
"Trả bọn cho vay năm trăm ngàn, cũng còn một trăm ngàn, ông phân năm
trăm vạn, tôi lấy năm trăm vạn, đến lúc đó tùy ông thích xài như thế nào đều được, nhưng mà, ông đừng nghĩ thua sạch rồi đến tìm tôi."
"Tôi sẽ không!" Đây chính là tiền con gái của ông bán mạng, ông nhất định sẽ tiết kiệm.
Để cho con gái ông làm tròn chữ hiếu, Thu Lăng nếu như dưới đất có biết, nhất định cũng sẽ nhắm mắt .
***
Thu Lăng ở trước trường học mua một tờ báo, cô tính toán vừa nghỉ hè
lập tức tìm một công việc, không muốn vì mình mà trong nhà gia tăng gánh nặng.
Đi trên đường trước ngã tư đường, vừa lúc đèn vàng
chuyển thành đèn đỏ, cô lơ đãng cầm tờ báo lên, thấy tựa đề đầu
tiên——Đáy Cổ Thành Địa Trung Hải tái hiện, pho tượng khổng lồ hai ngàn
năm trăm năm, cô không nhịn được mở tờ báo ra xem, nhìn thấy cái đấu lớn chữ màu đen viết: thành phố thất lạc bên cạnh còn có từ đáy biển mò lên hình ảnh thạch quan[1], chung quanh thạch quan có chạm trổ diều hâu cùng đầu lâu trông rất sống động.
[1] Thạch quan: quan tài bằng đá.
Tại sao cô xem thạch quan đăng trên báo này, nội tâm của cô nâng lên một cảm giác đau lòng?
Cô nhìn thấy một cái hình khác, bên cạnh phụ chú viết —— đây là một
thực thể nhỏ tôn kính, pho tượng nữ thần Hi Y Ti không đầu bằng thạch
đen, trong pho tượng Hy Y Ti chỉ khoác tơ lụa trong suốt, loã lồ lộ ra
thân thể cô ấy hấp dẫn, duyên dáng, vải bố thắt lại ở bên ngực trái cô
ta, mà cô xem không thấy tứ chi của cô ta, cái tượng nữ thần này tứ chi cũng bị gọt đứt.
Nhìn thấy cái pho tượng không đầu này, có
một loại cảm giác kỳ quái từ đáy lòng của cô hiện lên, giống như cô biết cái kia chiếc pho tượng đã thật lâu, thật lâu. . . . . . Một giọt nước
mắt lem ra tấm bản đồ, Thu Lăng lại không phát giác gì.
Cho
đến khi tiếng còi xe vang lên, Thu Lăng phục hồi tinh thần lại, cô buồn
bực cảm xúc mới vừa rồi của mình, đóng lại tờ báo qua rồi qua đường.
Thời điểm cô đang ở giữa đường, phía trước có một chiếc xe hơi màu đen
chạy nhanh tới, Thu Lăng muốn né tránh, bên trong xe một lưu manh che
mặt lại hướng ngực của cô bắn một phát súng.
"Ầm!"
Vốn là đầu đường bận rộn càng thêm lâm vào hỗn loạn, tên lưu manh lái xe đi trong tình huống không có bất kỳ người đi đường thấy việc nghĩa mà
hăng hái làm, ung dung mà chạy.
Thân thể Thu Lăng như lá rụng, chậm rãi rơi trong gió thu, chậm rãi rơi xuống đất.
Tại sao là cô?
Cô không có kết thù kết oán với bất kỳ kẻ nào, tại sao sát thủ lại tìm tới cô?
Cô từng xem qua tin tức một phụ nữ có thai đi dạo công ty bách hóa bị
bắn chết, nhưng mà, cô hiện tại cũng không có đi dạo công ty bách hóa!
Cô chỉ là qua đường đường thôi!
Chẳng lẽ bây giờ an ninh trật tự tệ như vậy sao?
Rất nhiều câu hỏi, có phải bất kể cô có hỏi thế nào, cũng không có đáp án hay không?
Bóng tối hoàn toàn bao phủ cô, cô mất đi tất cả cảm giác. . . . . . Máu tươi của cô nhiễm đỏ một ít tin tức “Thành phố thất lạc” trên báo, mà
pho tượng nữ thần Hy Y Ti không đầu trên tờ báo hình như chuyển động!
***
Cô chết rồi sao?!
Nếu như sau khi chết có Thẩm Phán, cô bây giờ là ở trên thiên đường, hay là ở trong địa ngục?
Cô cái gì cũng không nhìn thấy, như vậy. . . . . . Nơi này là địa ngục sao?
Cô không thể đến cái nơi này, nhưng mà, một khi người chết rồi, lại có những chuyện tự mình có thể quyết định hay sao?
Lúc Thu Lăng cảm thấy tuyệt vọng, bên cạnh cô đột nhiên vang lên âm thanh của một thiếu nữ dịu dàng: "Cô đã tỉnh!"
Thu Lăng không nhìn thấy cô ta, nhưng cô cảm thấy ra được cái thanh âm
này là ở không xa phía bên trái của cô, cô nhịn không được mở miệng mà
hỏi: "Cô là ai?"
"Tôi tên là Anna."
"Tôi bây giờ
không phải là đang ở trong địa ngục chứ?" Cô cho là mình bình thường làm rất nhiều việc thiện, mà cô cũng không phải hung ác và rất lưu manh,
tại sao cô sẽ bị "Đưa" tới địa ngục tới?
"Không phải vậy." Anna lắc đầu trả lời.
"Tại sao nơi này tối như vậy?" Loại cảm giác đen tối này. . . . . .
Giống như. . . . . . cảnh tượng trong mơ của cô, mà không giống vậy,
người đàn ông kia không có ra mặt rồi đuổi theo cô không thả.
"Nơi này là Vương Quốc Hắc Ám dưới sự thống trị của Ma Vương Hắc Ám."
Vương Quốc Hắc Ám?!
Cô để ý sách giáo khoa trên mặt đất cũng không có đọc được chỗ này!
Nhưng mà, bọn họ đều chỉ thi toàn quốc câu hỏi về quốc gia cùng địa
danh, có phải là vì quốc gia quá nhỏ hay không, câu hỏi thi không thi,
cho nên, cô căn bản cũng chưa có đọc qua?
Bất kể như thế nào, quan trọng là cô hiện tại muốn đi, cô đã đi học trễ rồi, "Như thế nào tôi mới có thể rời khỏi chỗ này?"
Anna đối cô vấn đề cảm thấy thật khó khăn, không biết trả lời như thế nào.
"Vừa mới tới đã muốn đi?" Một âm thanh lạnh lẽo kìm nén bỗng chốc vang lên.
Thu Lăng cảm thấy cái âm thanh này rất quen, sau đó ý tưởng của cô lóe lên — cô lập tức biết hắn là ai.
Là anh ta!
Người đàn ông dây dưa trong mơ của cô.
Chỗ bất đồng là, anh ta hiện tại không có đuổi theo cô.
Tại sao?
Rất đơn giản, bởi vì cô bị vây ở chỗ này, anh ta căn bản không cần phí sức đuổi theo cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT