"Thu
Lăng tại sao lại sẽ bị người ta phát hiện ở trong tủ lạnh, nó không phải chết mà sống lại sao?" Ba của Thu Lăng Diệp Tham không hiểu hỏi.
"Có lẽ bởi vì nó biết cái chết của nó có thể để chúng tôi được giải thoát
đi! Hiện tại tốt rồi, chúng tôi có thể lĩnh tiền bảo hiểm, bọn cho vay
nặng lãi cũng sẽ không đuổi giết chúng ta nữa." Giang Vũ cao hứng mở
miệng nói.
"Vì không để cho nó tiếp tục trở lại tìm chúng ta,
cũng muốn tránh né công ty bảo hiểm điều tra, cho nên, chúng ta phải đem thi thể nó hỏa táng." Không thể để cho công ty bảo hiểm biết Thu Lăng
không phải chết ngoài ý muốn.
"Vì dự phòng ngộ nhỡ, chúng ta làm bây giờ đi."
"Tốt!"
Hai người lập tức hành động, lấy thi thể từ bệnh viện ra, đã liên lạc tốt
với người hỏa táng, nhìn ngọn lửa rực cháy, bọn họ chỉ nhìn thấy giấy
bạc trắng lóa từ trong đó . . . . . ."Thu Lăng, ba, mẹ làm như vậy cũng
là bất đắc dĩ, con ở thế giới khác phải phù hộ ba mẹ kiếm nhiều tiền,
kiếp sau đầu thai đến nhà giàu có."
Lúc bọn họ muốn đốt cháy thi thể của cô thì xe cảnh sát đột nhiên chạy tới, hơn nữa ngăn cản bọn họ đốt cháy thi thể.
"Dừng lại! Các người không thể hủy diệt chứng cớ."
"Chúng tôi muốn đốt thi thể con gái chúng tôi, có cái gì không thể?"
"Người trong quan tài cũng không phải con gái của các người."
"Làm sao lại như vậy? !"
Bọn họ vội vàng mở ra quan tài, phát hiện người ở bên trong thật không phải là con gái của bọn bọ Diệp Thu Lăng.
Mặt của hai người cũng chuyển thành trắng bệch, không dám nhìn người xa lạ nằm ở trong quan tài kia .
Cảnh sát lấy còng ra, còng lại tay của bọn họ nói: "Chúng tôi bây giờ nghi ngờ các người lấy giả thi thể, gạt tiền bảo hiểm."
"Không có! Thu Lăng đã chết thật rồi."
"Thi thể đâu?"
Đối với điều cảnh sát hỏi thăm này, vợ chồng Diệp gia không biết giải thích.
"Chúng tôi bây giờ hoài nghi các người mưu sát người này, chúng tôi lấy tội hiện hành bắt các người."
"Oan uổng, oan uổng. . . . . ."
"Con gái của các người ở đâu?"
"Chúng tôi không biết, không biết. . . . . ."
"Các người nhất định biết, hiện tại tôi bắt hai người mang về đồn cảnh sát dò hỏi!"
Hai người hai mặt nhìn nhau. Ý tứ chính là ——
Thu Lăng mất tích, mà bọn họ còn phải tiếp tục trốn tránh công ty đòi nợ
lãi suất cao . . . . . . Trong lòng hai người đồng loạt nghĩ đến, đến
đồn cảnh sát cũng tốt, so với đợi tại trong nhà bị cho vay nặng lãi tới
đòi còn an toàn hơn.
***
Ở trong bóng tối, Thu Lăng sắp
chìm vào mộng đẹp, nhưng đột nhiên cô cảm thấy bên cạnh có người, người
kia còn vươn tôiy vuốt ve mái tóc của cô.
Cô không nhịn được thét tiếng chói tôii, đột nhiên, cái trán của cô bị đấm nhẹ xuống.
Dạ Ma nói với cô: "Là tôi, ngu ngốc!" Cô đột nhiên bị hắn làm sợ tới mức kêu to, quả thật chính là làm nhục vẻ đẹp của hắn.
"Anh lại không lên tiếng, tôi làm sao biết là anh!" Cho dù có hiểu biết rõ,
cô vẫn cảm thấy rất kinh khủng, hắn làm gì mắng cô ngu ngốc?
Nếu không, lần sau đổi hắn ngủ say thì cô tới gọi cho hắn nhìn.
"Coi như tôi không lên tiếng, cô cũng nên biết là tôi, nếu không, cô cho
rằng là tình nhân cũ của cô sao?" Trong giọng nói của hắn vẫn mang theo
mười phần ghen tức.
Nếu là trước đây, cô nhất định sẽ cảm thấy
thích ngôn ngữ của hắn, nhưng sau khi bọn họ đi qua yêu hận tình thù, cô có thể hiểu được.
Cô hình như phát giác điều gì, hỏi: "Anh hận
tôi vậy, có phải bởi vì ngày trước anh đã từng có yêu tôi sâu đậm hay
không ?" Người con trai vĩ đại, ngạo man như hắn biến thành hôm nay như
vậy, cô. . . . . . Cũng có chút trách nhiệm.
Hắn mang theo kinh ngạc, ánh mắt giống như dòm ngó hỏi cô, "Cô đã nghĩ ra?"
"Đúng!" Vì không muốn dính líu Dora, cho nên Thu Lăng trả lời như vậy.
"Cô có phải còn phản bội tôi một lần nữa hay không , cùng Tây Mẫu Lôi ở chung một chỗ?"
Ngày trước, cô vì người người đàn ông kia phản bội hắn, hiện tại, cô là không phải cũng muốn làm theo chứ ?
Thu Lăng lấy thử giọng hỏi: "Nếu như mà tôi nói là. . . . . . anh sẽ làm
gì?" Tại sao. . . . . . Cô muốn thăm dò mức độ dễ dàng tha thứ của hắn,
chẳng lẽ cô cũng điên như hắn rồi?
"Tôi sẽ đem hắn thiến, bảo đảm thai trong bụng em là của tôi, có lẽ hiện tại tôi nên phái người đi làm như vậy." Hắn không cho phép giữa bọn họ xuất hiện một lần khác. . . . . . Ngoài ý muốn!
"Anh đừng làm như vậy, tôi chỉ nói là nói, anh đừng làm thật!" Tiểu khí! Liền chỉ đùa một chút cũng không được?
"Cô nói nếu cũng không được." Tốt nhất, đề tài nói của bọn họ vĩnh viễn không cần nói tới Tây Mẫu Lôi.
"Tôi biết rõ rồi, anh đừng tổn thương hắn." Không nên liên lụy người vô tội, cô tính không đi .
"Phải xem biểu hiện cuả em." Chỉ cần là nhắc tới Tây Mẫu Lôi, cô sẽ đặc biệt khẩn trương.
"Tôi biểu hiện cái gì ?" Hắn mỗi lần đều không nói hết lời, cô làm sao biết
trong lòng hắn đang suy nghĩ gì? Có lẽ. . . . . . Ngày trước cô chính
bởi vì cái dạng này mới chạy mất .
"Xem em bao lâu sẽ mang thai?"
Tại sao muốn cô có mang con hắn? Có lẽ là bởi vì đáy lòng hắn đầy thù hận.
"Tôi không muốn sinh con." Cô nói như đinh đóng cột.
"Tại sao?"
"Bởi vì anh rất hận tôi."
"Tôi cũng không có tính toán giữ lại đứa bé, đứa bé sẽ quấy rầy đến tôi hưởng dụng thân thể mềm mại tuyệt vời của em."
Nếu như vóc người của cô cũng thay đổi, vậy đối với hắn là tổn thất đồng thời.
"Anh là ác ma!"
"Tôi thật sự là ác ma, mà tôi cũng sẽ đem tôi đứa trẻ dạy thành ác ma, nếu
như vậy, vậy tôi sẽ xem xét giữ lại nó." Hắn sẽ làm đứa bé của hắn thành người nối nghiệp.
"Tôi sẽ không để cho anh tiếp xúc nó!" Cô hận hận nói.
"Em tốt nhất nên mong tôi sẽ tiếp xúc được nó, nếu không, nó có thể sẽ rất
nhanh đi trình diện Diêm Vương ." Suy tính nguyên nhân duy nhất lưu lại
đứa bé, chính là dạy dỗ nó thành người giống hắn.
"Ngay cả con
của mình đều không bỏ qua cho?" Cô vừa phát giác được chuyện xảy ra ngày trước có chút áy náy với hắn, hiện tại lại cảm thấy chính mình không
cần áy náy.
"Tôi là không buông tha con của em, mà không phải con của tôi." Hắn sửa lời cô nói.
"Anh ——"
"Muốn như thế nào. . . . . . Anh mới có thể yêu tôi lần nữa?" Cô không hy
vọng thấy cái thành phố này mãi đen tối, không có chút ánh sáng nào.
"Tối nay tôi muốn lên giường!" Đây cũng là động cơ hắn tìm đến cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT