Lương Tranh hụt hẫng bỏ về, thấy Ngô Hiểu Quân đang nằm dài trên ghế xem ti
vi. Nhìn thấy Lương Tranh về sớm với vẻ mặt u ám, anh có thể chắc chắn
đến tám, chín mươi phần trăm là bạn mình lại mất công toi. Ngô Hiểu Quân giả bộ quan tâm hỏi: "Hình như lại trở về tay trắng rồi hả?"
Lương Tranh cởi giày, đi dép lê vào, phản kích: "Xin lỗi, lại để cậu phải
cười nhạo rồi. Nhưng mà nói chung còn hơn là một mình ngồi xó nhà nói
chuyện với cái ti vi!"
"Ít nhất tôi cũng tránh được bụi bặm bám vào người!"
"Cái đấy thì đúng rồi, ai giống như cậu chứ? Suốt ngày ru rú trong xó nhà, chỉ biết nhìn mà thèm".
Ngô Hiểu Quân ngồi bật dậy, chỉ vào mặt Lương Tranh gắt gỏng: "Với tính
cách thuộc cung Xử Nữ các cậu, lúc nào cũng tưởng mình tài giỏi lắm,
không phải người hoàn mỹ là không lọt vào mắt các cậu. Nhưng trên đời
này có người thập toàn thập mỹ không? Không có! Cho dù có, họ cũng chẳng để mắt đến cậu đâu! Đúng là đau lòng!"
"Cậu thì sao? Suốt ngày
ngồi ru rú xó nhà như thế thì gái nó tự tìm đến chắc? Có mà ngồi đợi đến ngày bị trĩ cũng chẳng có ma nào đến đâu!"
"Người anh em, đây gọi là dưỡng sức chờ thời. Bình thường không ra tay, một khi đã ra tay thì bách phát bách trúng!"
"Đúng thế đấy con rùa nghìn năm rụt cổ trong mai ạ. Đám người thuộc cung
"Trai tân" các cậu đã dưỡng sức là dưỡng cả mấy chục năm..."
"Đúng là đồ thô thiển..."
"Ha ha, tôi còn tưởng cậu không biến sắc cơ đấy!"
"Cứ đợi đấy, tôi chắc chắn sẽ tìm được vợ trước cậu..."
"Tôi đang mở to mắt chờ xem cậu làm được gì đấy!"
***
Khi chúng ta hướng đến một sự vật nào đó, tâm trạng cũng bị ảnh hưởng rất
nhiều, lần đầu tiên chạm được vào cảm giác rất mãnh liệt. Nhưng khi lần
thứ hai chạm vào, cảm giác này sẽ nhạt đi một chút. Lần thứ ba sẽ càng
nhạt hơn... cứ như vậy mà suy tiếp, chúng ta chạm vào càng nhiều thì cảm giác càng nhạt nhòa, cuối cùng là chẳng đọng lại gì. Giờ Lương Tranh
đang có cảm giác này.
Mới chớp mắt đã ba tháng trôi qua, đây là
mùa xuân ấm áp, lòng người rạo rực sức sống. Sự nhiệt tình của Lương
Tranh trong việc xem mặt ngày càng giảm dần, lại cộng thêm với việc
chuẩn bị đào tạo khép kín một tháng trời của công ty khiến cho anh đành
phải tạm dừng việc xem mặt. Địa điểm đào tạo là ở Thiên Tân, đó là trụ
sở chính của công ty.
Trong thời gi¬an này, Trình Chí Huy gọi đến bảo có một cô gái ế muốn giới thiệu cho anh. Trình Chí Huy cũng là đồng nghiệp trước đây của Lương Tranh, là người Bắc Kinh, cũng là một trai
thừa, nhưng tuổi tác nhỏ hơn Lương Tranh và Ngô Hiểu Quân một chút. Anh
chàng này thích chơi cổ phiếu, luôn mơ đến một ngày thắng lớn, một bước
lên trời. Vì vậy mọi người đều gọi anh ta là Trình Triệu phú, anh ta
cũng vui vẻ nhận cái biệt danh này. Dần dần, ba từ "Trình Chí Huy" gần
như đã biến mất trong từ điển sống của anh ta.
Lương Tranh nói
nếu là gái ế thì miễn đi, đã ế đến mốc xanh mốc đỏ ra rồi thì còn ai
thèm nữa? Trình Triệu phú liền la lên trong điện thoại: "Anh Tranh thân
mến, tôi đã nói với người ta rồi, anh không định chơi tôi đấy chứ?",
Lương Tranh đành phải thỏa hiệp, nói rằng đợi kết thúc đợt bồi dưỡng, về đến Bắc Kinh sẽ nói tiếp. Anh biết chọc giận thằng ranh họ Trình này
chỉ thiệt cho mình.
Lương Tranh và các đồng nghiệp công ty ở lại
Thiên Tân hơn một tháng, những người được đào tạo đều là tinh anh
mar¬ket¬ing.Một mặt là bồi dưỡng và phát triển, mặt khác là gi¬ao lưu và nghỉ ngơi. Chẳng mấy khi có cơ hội nghỉ ngơi tốt thế này, ai cũng hào
hứng. Các đồng nghiệp đến từ khắp các vùng trong cả nước không thiếu
người đẹp, nhưng người thì đã kết hôn rồi, người thì là hoa đã có chủ.
Ngày thứ hai từ Thiên Tân trở về, bố Lương Tranh lại thúc anh kết hôn. Đầu
tiên là gọi điện đến mắng mỏ, sau đó nhắc nhở Lương Tranh giờ đã là
tháng tư rồi. Lúc này Lương Tranh mới nhớ ra chuyện gái ế, bèn chủ động
gọi điện cho Trình Triệu phú. Trình Triệu phú liền cho Lương Tranh QQ_và blog của gái ế, bảo anh cứ nói chuyện trên tinh thần gi¬ao lưu trước,
còn về việc gặp mặt anh ta sẽ sắp xếp sau.
"Gái ế" có tên trên
mạng là Ngải Mỹ Lệ, hồ sơ rất đơn giản, tuổi tác được giấu kín, chắc
không già cũng chẳng trẻ. Trên phần tự giới thiệu về bản thân cô có
viết: Là người rất chăm chỉ, chẳng để lại cái gì bao giờ. Hài, cũng dí
dỏm ra phết. Lương Tranh add QQ của "gái ế", chờ đợi đối phương đồng ý.
Để tăng cường thêm hiểu biết, Lương Tranh lại vào blog của "gái ế". Nội
dung blog rất phong phú, ngoài những bức ảnh vớ vẩn ra còn có mấy bài
viết.
Ngày 1 tháng 1 năm 2009:
Hôm nay bản cô nương đây mở blog, xin tự giới thiệu một chút: Tôi tên là Ngải Mỹ Lệ, 16 tuổi
(chuyện của 10 năm trước). Hiện tại đang làm việc ở một công ty ngoại
thương ở Bắc Kinh, có tên là "Bạch Cốt Tinh". Năm 2008, Thế vận hội Bắc
Kinh tổ chức thành công, bạn bè có đứa lấy chồng, có đứa đã có con bế,
cũng có người đã chia tay, cũng có người lôi nhau ra tòa li hôn. Còn tôi trở lại với cuộc sống sáng tối một mình, đơn giản và lười nhác.
Khép cửa phòng lại, tôi sẽ có hai tòa thành: một thuộc về tôi, một thuộc về thành phố này.
Ngày 18 tháng 1 năm 2009:
Khi mùa xuân của năm 2009 chưa bắt đầu thì tôi đã đến siêu thị của khu đô
thị để mua kem, mỗi ngày một lần. Màn đêm yên tĩnh, tôi thích đứng một
mình bên ô cửa sổ, nhìn vào màn đêm đến ngưng đọng như một cái lồng úp
xuống trần gi¬an. Sau đó giơ cao cốc rượu vang hướng về Bắc Kinh và nói
tiếng "Chúc ngủ ngon". Cái dạ dày thỉnh thoảng vẫn hay sôi réo lúc nửa
đêm, tôi lại chợt nhớ đến rất nhiều chuyện, mơ hồ và rõ rệt.
Anh và tôi, có thể chỉ cách nhau có một tấm kính. Những thứ không thể nắm bắt được, chúng ta có thể lựa chọn bằng cách nghĩ về.
Ngày 7 tháng 3 năm 2009:
Đầu tháng Ba, ra ngoài mua một chiếc quần bò đen, chợt phát hiện ra phần
mông của mình đang xệ xuống. Trong cơn tức giận, bỏ về nhà, vào siêu thị mua ngay hai que kem rồi ăn một phát hết luôn.Nhận được cuốn sách mới
của Lão Nghiêm bạn học đại học gửi đến, trong lòng thấy ấm áp vô hạn.
Phó tổng Lâm mới đến cũng tương đối đẹp trai, chỉ có điều lạnh lùng quá, dường như cao quá tấm với...Trong điện thoại, mẹ khéo léo hỏi han
chuyện cá nhân. Lúc cúp điện thoại, tôi bắt đầu thấy đồng cảm với tất cả những trai thừa, gái ế trên đời.
Buồn vui bất thường, nổi nóng vô cớ, không phải là một trạng thái bình thường, nhưng nó có thể điều tiết cuộc sống.
Lương Tranh xem tiếp, không thấy có bài viết nào nữa, anh cảm thấy rất kì
quặc, tại sao Ngải Mỹ Lệ lại bình luận cho bài viết của mình. Anh liền
com¬ment lên blog của cô:
Cuộc sống của gái ế:tiểu tư sản và vụn vặt; tư tưởng của gái ế lại ít nhiều có sự kì lạ!
***
Trung tuần tháng Tư, nhiệt độ ở Bắc Kinh đột ngột lên cao, giống như một cặp
đôi lần đầu hôn nhau, đam mê bức lên thành ngọn lửa. Trưa, ánh nắng chói chang khiến cho Ngải Lựu Lựu mới ngủ dậy có phần hơi lờ đờ. Cô bán khỏa thân đi ra tủ quần áo, vớ lấy một cái áo sơ mi nam khoác lên người, sau đó xoay xoay cán¬htay vươn vai mấy cái rồi kéo cái rèm cửa ra.
Bên
dưới mười lăm tầng nhà ngập tràn tiếng huyên náo. Cô túm lại mớ tóc bù
xù, ngẩn ra đôi chút rồi chấn chỉnh lại tinh thần. Ngải Lựu Lựu bật
chiếc lap¬top màu bạc ở trên giường lên, mở nhạc cho cả căn phòng trở
nên sống động hơn. Cô uống một cốc nước ấm, ăn hai miếng bánh mì rồi
uống thêm một túi sữa bò, sau đó chậm rãi đăng nhập QQ, trên đó hiện lên cái tên: Ngải Mỹ Lệ.
Tối qua, cô đã từ chối lời hẹn gặp của bạn
chat có nick¬name là Quê Một Cục, mặc dù hai người đều ở trong một khu
đô thị. Lí do của Ngải Lựu Lựu là không bao giờ đi gặp mặt bạn chat vì
không có hứng thú. Cô cảm thấy những gã trai ế, trên người nồng nặc "mùi hương" của hooc môn nam, thường xuyên lang thang trên mạng vô cùng nguy hiểm, chỉ cần bất cẩn chút thôi là tiêu đời ngay. Ngải Lựu Lựu với
người bạn chat này đã nói chuyện với nhau gần một năm nay rồi, hai người quen nhau trong chat room của Quốc Mỹ, cả hai đều sống trong khu đô thị Quốc Mỹ, vì vậy có khá nhiều chủ đề chung, nói chuyện cũng rất hợp cạ.
Ngải Lựu Lựu đọc hết tin tức trên báo mạng xong, nhìn xuống QQ vẫn thấy
nick của Quê Một Cục tối đen, bỗng cảm thấy hơi thất vọng. Cô muốn nói
với anh về chuyện Triều Tiên vừa mới phóng tên lửa đạn đạo, còn muốn hỏi xem anh có cách nhìn nhận thế nào về hiện tượng năm nay con gái thích
mặc tất lưới.
Một hồi chuông báo có tin nhắn vang lên. Có nhiều
tin nhắn rác, nhưng cái tin nhắn khiến cô tức tối nhất là tin nhắn từ
Ngũ Sảnh Sảnh ở Thượng Hải gửi về: "Cưng à, đêm nay có cô đơn không?".
Cô mỉm cười trả lời tin nhắn của Ngũ Sảnh Sảnh: "Cô đơn đã thấm vào tận
trong xương tủy, hay là Ngũ đại gia đến ân sủng cho tiểu nữ này đi!"
Ra khỏi tòa nhà, Ngải Lựu Lựu để nguyên mặt mộc, ngồi ngây ra trên ghế
đá... Khi cô ngẩng đầu lên, thì phát hiện ra một đôi tình nhân qua đường đang nhìn cô dò xét. Cô vội vàng đổi tay chống cằm rồi ngoảnh về phía
khác. Cặp tình nhân đi chưa bao xa, Ngải Lựu Lựu lại đổi tư thế, đồng
thời bắt đầu lẩm bẩm: "Nhìn cái gì mà nhìn? Cứ như thể người ta chưa
từng yêu bao giờ ấy! Nói cho mà biết nhé, chị đây rất thích thưởng thức
cái sự cô độc này!!"
Ăn tối xong, Ngải Lựu Lựu lại đăng nhập QQ,
phát hiện có một cái nick tên là Trai Già yêu cầu add nick cô. "Sói già" nghe còn có lí! Ngải Lựu Lựu liền bặm môi ấn phím từ chối. Cô ngồi ngây ra, nhìn chậu xương rồng ở trên bàn, mở word ra rồi viết nội dung sau:
Thời tiết đột nhiên nóng lên, cảm thấy hơi không quen. Mà thời gi¬an trôi
cũng nhanh gớm, đã trung tuần tháng Tư rồi cơ đấy. Dân tình còn đói kém
mà Triều Tiên đòi phóng đạn đạo, bọn Nhật Bản còn ra vẻ ngăn cản, định
hù dọa ai đây? Hài, cái thế giới này càng ngày càng loạn, ngay cả tôi
đây cũng cảm thấy lo lắng. Thực ra thì loạn cũng tốt, vậy thì tôi sẽ trở thành người đẹp thời loạn rồi...
Ngải Lựu Lựu viết xong liền đọc lại một lượt, câu cú xuôi tai, ý tưởng rõ ràng, việc tiếp theo là đăng
lên blog. Ai ngờ vừa vào đã thấy có người vào xem, lại còn để lại lời
nhắn. Ngải Lựu Lựu vội vàng mở ra đọc.
"Cuộc sống của gái ế:tiểu
tư sản và vụn vặt; tư tưởng của gái ế lại ít nhiều có sự kì lạ!", là
Trai Già, cái gã này đúng là oan hồn không tan. Biết được QQ, lại còn
biết được blog của mình, không biết là gã khốn nào nhỉ?
Cô post
bài viết lên blog, rồi vào xem blog của Trai Già, chẳng có gì cả, cô
chửi thầm trong bụng: "Đồ khốn". Cảm giác thật tẻ nhạt, Ngải Lựu Lựu
liền bật loa, mở al¬bum của Vương Phi. Đến bài Chán, cô ngân nga hát
theo, càng hát càng hăng, càng hát càng khó nghe. Đột nhiên, điện thoại
đổ chuông khiến cho Ngải Lựu Lựu giật nảy cả mình. Người gọi là đồng
nghiệp Trình Triệu phú.
"Đang làm gì thế?"
"Còn có thể làm gì nữa? Đang ở nhà chứ làm gì! Có chuyện gì thế?"
"Tháng trước chẳng phải tôi đã giới thiệu cho cô một anh hay sao? Anh ta vừa mới từ Bắc Kinh về, muốn gặp mặt cô..."
Ngải Lựu Lựu đang nằm bò ra giường, vừa bóp con gấu bông vừa gào lên: "Thế
thì gặp đi thôi, tốt nhất là tìm một chỗ nào để chém đẹp anh ta một
bữa!"
"Ok, cô vừa phải thôi, đây là anh em tốt của tôi. Hay là ngày mai hai người gặp mặt nhỉ?"
"OK, mai gọi cho tôi nhé!"
"À phải rồi, cô nhớ add QQ của anh ấy nhé, tên là Trai Già. Người ta đã add nick cô rồi, thế mà cô còn từ chối nữa!"
"Hờ hờ, hóa ra là anh ta à?"
***
Chiều hôm sau, cho đến tận lúc hoa thơm đua sắc, Ngũ Sảnh Sảnh xinh đẹp, sexy đi công tác quay về vẫn chưa thấy Trình Triệu phú gọi điện. Lần này đi
công tác về, Ngũ Sảnh Sảnh mặt mày hớn hở, tràn đầy sức sống, cứ như thể vừa mới đi nghỉ trăng mật với người yêu về vậy. Ngũ Sảnh Sảnh lần này
lại phá lệ mang quà về cho Ngải Lựu Lựu, là một chiếc khăn đũi. Ngải Lựu Lựu ôm hôn Ngũ Sảnh Sảnh cảm ơn rồi lao vào trong phòng, soi mình trước gương gần nửa tiếng đồng hồ. Yêu bản thân là đặc quyền của phụ nữ mà.
Ngải Lựu Lựu đang cảm thấy tẻ nhạt thì Trình Triệu phú gọi điện đến, nói
rằng tối qua anh ta với lũ bạn tụ tập ăn nhậu uống quá chén, vừa mới
tỉnh xong, vẫn còn đau khắp mình mẩy. Trình Triệu phú nói cho Ngải Lựu
Lựu biết đối tượng định giới thiệu cho cô tên là Lương Tranh, cũng sống ở gần khu vực công viên Triều Dương. Còn nói anh ta sẽ không đi cùng, bảo hai người tự tìm chỗ ngồi nói chuyện.
Năm phút sau, Ngải Lựu Lựu nhận được một cuộc điện thoại từ số ạ, giọng nói của đối phương khá âm
vang, tự xưng là Lương Tranh, bạn của Trình Chí Huy. Ngải Lựu Lựu định
thần lại, cố gắng đè thấp giọng, sau đó hỏi một câu lãng xẹt: "Có chuyện gì thế?"
Lương Tranh cầm điện thoại đứng trước cửa sổ, bởi vì
như vậy anh sẽ thấy tự tin hơn. Anh hơi căng thẳng, đọc những bài viết
đầy cá tính và có vẻ ngỗ ngược của đối phương, anh cảm thấy cô gái ế này thật chẳng đơn giản chút nào, không những không khép kín mà còn có phần quá cởi mở. Đương nhiên Lương Tranh cũng lo lắng lần này lại làm hỏng
việc. Chỉ có thể khiến cho đối phương thích mình, còn mình thì tùy cơ
hành động. Phải chiếm lấy quyền chủ động, gặp gỡ với những cô ngỗ ngược
như thế này tuyệt đối không được bị động, bị động là ăn đòn ngay. Tuyệt
đối không được đem lòng yêu đối phương để đề phòng tình huống bị đối
phương bỏ rơi. Nếu như vậy thì không chỉ mình Ngô Hiểu Quân được cười
nhạo mà ngay cả Trình Triệu phú cũng có dịp chọc ngoáy, như thế sau này
anh biết giấu mặt đi đâu?
"Chiều nay cô có rảnh không, tôi muốn hẹn cô ra ngoài nói chuyện!"
"Ờ, ở đâu nhỉ?"
"La¬dy first! Cô chọn địa điểm đi..."
Lương Tranh tiếng Anh bằng A chưa xong nhưng vẫn tận dụng mọi cơ hội để chêm
vài câu tiếng Anh vào. Anh nhường quyền chọn lựa cho Ngải Lựu Lựu, thể
hiện sự ga lăng của mình.
Não Ngải Lựu Lựu hoạt động như một cái máy, cô phải tìm một nơi nào đó thật sang trọng và đắt tiền, như vậy mới có
thể chém đẹp anh ta, nhưng nhất thời cô chẳng biết đi đâu. Óc cô chợt
lóe lên một ý tưởng, cô nghĩ đến cao ốc Lam Đảo, ở đó ăn chơi nhảy múa
cái gì cũng có. Thế là Ngải Lựu Lựu liền cố tình giả bộ dịu dàng nói:
"Hay là chúng ta đến cao ốc Lam Đảo đi, cách chỗ anh có xa lắm không?"
"Không xa đâu, gần lầm, vậy gặp nhau ở cao ốc Lam Đảo đi!". Từ khu đô thị Quốc Mỹ đến Lam Đảo chỉ mất chưa đầy nửa tiếng, đối với một thành phố lớn
như Bắc Kinh mà nói, đây là lộ trình rất gần. Lương Tranh thở phào nhẹ
nhõm, cuối cùng cũng hẹn gặp được rồi, anh bổ sung thêm một câu: "Vậy
sáu giờ chúng ta gặp nhau ở cổng Lam Đảo nhé!"
"Ok!"
Cúp
điện thoại, Ngải Lựu Lựu bắt đầu cảm thấy căng thẳng.Cô thừa hiểu rằng
bản thân chỉ là một con hổ giấy. Xem mặt ư ? Cô đã từng nghe nhưng chưa
từng thử. Cứ nghĩ đến phải gặp một người đàn ông lạ mặt, để cho người ta nhìn mình từ đầu đến chân là chân cô đã mềm nhũn ra rồi.
Ngải
Lựu Lựu đến phòng của Ngũ Sảnh Sảnh, thấy cô đang thu dọn đồ đạc liền
thở dài, tỏ vẻ chán nản. Ngũ Sảnh Sảnh liền hỏi: "Sao thế? Mẹ cậu lại
giục cậu mang con rể về à?", Ngải Lựu Lựu liền kể đầu đuôi câu chuyện
cho Ngũ Sảnh Sảnh nghe, nào ngờ Ngũ Sảnh Sảnh nghe xong liền tỏ vẻ rất
hào hứng, vội vàng thêm mắm dặm muối, nói rằng Lam Đảo là quá rẻ cho anh ta rồi, nếu muốn đi phải đến San¬li¬tun, gọi một chai rượu tây cho anh
ta "ộc máu" vì tiếc tiền, khiến cho anh ta cả đời này không quên nổi cô.
Một người luôn sáng suốt như Ngải Lựu Lựu rất dễ bế tắc trong cách xử lí
các vấn đề nam nữ, cô mơ mơ màng màng gật đầu đồng ý với kế hoạch chém
đẹp của Ngũ Sảnh Sảnh.
***
Vừa mới chải chuốt xong xuôi,
đang chuẩn bị ra khỏi nhà thì Lương Tranh nhận được tin nhắn của Ngải
Lựu Lựu: "Thật ngại quá, bạn tôi hẹn tôi đến San¬li¬tun đón cô ấy, chúng ta có thể đổi sang đó được không?". Lương Tranh nghĩ, San¬li¬tun cũng
không tồi, nhiều quán rượu, không khí tốt, nên chẳng do dự mà nhận lời
luôn. Lúc này, trong phòng của Ngô Hiểu Quân đang phát bài Bài ca độc
thân. Lương Tranh dựa lưng vào cửa nhìn vào bên trong, thấy Ngô Hiểu
Quân đang ra sức gõ bàn phím, liền cất tiếng trêu chọc: "Hiểu Quân, tự
vui chơi giải trí đấy à? Bài này hay đấy, hát đúng tâm tư của cậu!"
Ngô Hiểu Quân bò kính xuống, thổi phù phù lên mắt kính rồi nhìn Lương
Tranh, vẻ mặt lạnh lùng: "Ăn mặc chỉnh tề thế chắc lại đi xem mặt chứ
gì?"
"Hài, cậu nói xem cuộc sống được lựa chọn và không được lựa
chọn cách nhau bao xa? Thôi được rồi, tôi quyết định làm từ thiện, cho
cậu thử một lần. San¬li¬tun, hai người đẹp, nhường cậu một cô.Tiền chia
đôi, ok?"
"Không đi đâu, tôi thấy đấy chẳng qua chỉ là cái bẫy
sắc đẹp thôi. Cậu phải cẩn thận đấy, đừng có để chuyện gì xảy ra rồi lại trách tôi không nhắc trước!"
"Ngô Hiểu Quân, không chỉ có cái
người cậu bị ế đến phát mốc mà ngay cả bộ óc của cậu cũng bắt đầu rỉ sét rồi. Đây là khách hàng chất lượng mà Trình Triệu phú giới thiệu đấy,
không thể sai được! Người anh em, tôi đi đây!"
***
Lương
Tranh đứng trước cửa một quán rượu ở San¬li¬tun theo như tin nhắn của
Ngải Lựu Lựu. Một mình anh đứng ngơ ngác ở đó mất mười mấy phút, cứ có
hai cô gái nào đi qua, anh đều lấy tinh thần, nhìn họ bằng ánh mắt
nghênh đón, nhưng hết lần này đến lần khác anh phải thất vọng, bởi vì họ đều đi lướt qua anh. Lương Tranh đang lấy điện thoại ra nhìn thì cánh
tay anh bị ai đó chạm nhẹ.
Lương Tranh ngoảnh đầu lại, ánh mắt đầy cảnh giác khiến cho Ngũ Sảnh Sảnh rùng mình. Cô mím môi cười rồi thử thăm dò anh:
"Anh... là Lương Tranh phải không?"
Lương Tranh vội vàng liếc mắt nhìn Ngũ Sảnh Sảnh với cô gái đang cúi gằm mặt
đứng bên cạnh, mỉm cười lịch sự: "Vâng, tôi là Lương Tranh đây!"
"Thật ngại quá, đã để anh chờ lâu rồi!"
Lương Tranh mỉm cười vẻ ga lăng: "Không sao, ngàn năm mới có một lần mà!",
nói rồi anh chỉ tay vào Ngải Lựu Lựu: "Đây là bạn của cô à?"
"À phải rồi, tôi vừa đi mua đồ với cô ấy về."
Ngải Lựu Lựu căng thẳng lén liếc mắt nhìn Lương Tranh rồi lại giả bộ là gái
ngoan, cúi đầu e thẹn. Ngũ Sảnh Sảnh mím môi cười, kéo tay Ngải Lựu Lựu
đi vào quán rượu. Lương Tranh vội vàng đi theo hai người, bước chân rất
nhẹ, tâm trạng cũng không tồi. Anh vừa đi vừa ngẫm nghĩ: Cái cậu Trình
này làm việc không đáng tin nhưng con mắt cũng được phết. Cái cô Ngải
Lựu Lựu (thực ra là Ngũ Sảnh Sảnh) này còn xinh đẹp hơn cả trong tưởng
tượng của mình, chỉ có điều ăn mặc hơi tùy tiện, nhất là cái đôi tất
lưới màu đen, có biết bao đàn ông dán mắt vào đó, có vẻ thuộc vào dạng
"hàng xa xỉ". Văn vẻ cộng thêm gợi cảm, lại cả ngang tàng... ma nữ
chăng? Cô gái kia có vẻ cũng không tồi, chỉ có điều đeo cái kính gọng
đen to đùng che hết cả khuôn mặt, càng nhìn càng thấy ngố.
Ngải
Lựu Lựu tối nay cố ý đeo một cái kính có gọng bình thường, đây là chủ ý
tồi tệ của Ngũ Sảnh Sảnh, cô ấy nói làm vậy trông sẽ nho nhã và hiền dịu hơn. Đàn ông bây giờ đều thích như vậy cả, trêu hoa ghẹo nguyệt chán
rồi, muốn quay lại nếm thử hương đồng gió nội, ai cũng thích các em chân chất hết. Ngải Lựu Lựu đi theo Ngũ Sảnh Sảnh vào trong quán rượu, lòng
thầm nhủ: Cái gã Trai Già này thực ra cũng không già lắm, tướng mạo
trông cùng được. Mặc dù miệng lưỡi không khéo, cũng không phong độ,
chững chạc như phó tổng Lâm, nhưng xét về thân hình, tướng mạo hay khi
chất đều xứng với mình. Hài... thôi cứ tạm gác lại đây đã, phải xem
thằng cha này có bao nhiêu phần thành ý đã.
Phó tổng Lâm tên là
Lâm Cường, là phó tổng giám đốc của Ngải Lựu Lựu, ba tháng trước mới về
nhậm chức. Anh chàng này là Hoa kiều, từng du học ở Mỹ, tướng mạo đẹp
trai khỏi nói, còn rất tài hoa, điều quan trọng hơn cả là nhiều tiền.
Nghe nói mẹ anh ta mở công ty riêng. Về tinh thần thì anh ta ở trên cao, còn mình ở dưới thấp. Về tiền bạc thì thắng tuyệt đối. Vì vậy mà khi
anh ta mới đến công ty, đám con gái trong công ty ai cũng để mắt đến
anh, ít nhất là vì cơn khát tiền bạc, ngay cả đến trưởng phòng tài vụ đã có chồng rồi mà còn nức nở khen ngợi, không khỏi tưởng tượng ra cảnh
được sánh vai với phó tổng Lâm. Ngải Lựu Lựu đương nhiên cũng chẳng phải ngoại lệ, lúc nào cũng nghĩ cách tiếp cận phó tổng nhưng mãi mà chưa có cơ hội.
Cả ba người đến một gi¬an phòng nhỏ trên tầng hai dưới
sự dẫn đường của nhân viên phục vụ. Nhân viên phục vụ đưa cuốn menu cho
Lương Tranh, Lương Tranh lại đưa menu cho Ngũ Sảnh Sảnh vì anh nghĩ đối
tượng anh cần tấn công chính là cô ta. Ngũ Sảnh Sảnh tỏ vẻ rất tự nhiên, gọi một chai rượu vang và một ít đồ ăn vặt.
Lương Tranh rót ra ba cốc rượu, tự nâng cốc của mình trước:
"Đầu tiên tôi phải cảm ơn Trình Triệu phú, cậu ta đã tạo điều kiện cho tôi
được làm quen với hai người đẹp. Tiếp theo tôi chúc hai cô mãi mãi trẻ
trung và xinh đẹp!", Lương Tranh nói rồi uống cạn ly.
Đúng là dân mar¬ket¬ing có khác, ăn nói bài bản gớm.
Sau khi uống vài ly, Lương Tranh với Ngũ Sảnh Sảnh chơi vài ván xúc xắc. Hai người vừa chơi vừa nói chuyện rất vui vẻ.
Nếu đổi lại là một năm trước, Lương Tranh chắc chắn không trụ nổi, ít nhất
thì anh cũng không biết chơi xúc xắc. Nhưng Lương Tranh hiện giờ đã thay đổi hoàn toàn, những người làm mar¬ket¬ing làm gì có ai không biết uống rượu chứ. Khách hàng thích nhất là đến quán rượu, những nơi giải trí
náo nhiệt, còn phải có cả tay vịn.
Dần dần, Lương Tranh không chỉ biết uống rượu mà còn biết chơi cả xúc xắc. Ngũ Sảnh Sảnh cũng là khách hàng thường xuyên của quán rượu, hai người kẻ tám lạng, người nửa cân,
xúc qua xúc lại, càng xúc càng hăng, chẳng ai chịu thua ai.
Ngải
Lựu Lựu bị bọn họ gạt sang một bên, đành ngồi uống rượu một mình, sau đó rên rỉ những bài tình ca nhạt nhẽo, tự mua vui cho chính mình. Ban đầu
cô không mấy để tâm, nhìn thấy Lương Tranh với Ngũ Sảnh Sảnh ngồi càng
lúc càng gần, chơi càng lúc càng vui, thỉnh thoảng còn bật cười vui vẻ,
trong lòng cô cảm thấy mất cân bằng. Cái đồ ngốc, anh đi xem mặt thì
phải hỏi cho rõ đối tượng đã chứ! Mẹ kiếp, tôi mới là nhân vật nữ chính
của ngày hôm nay đấy.
Về sau, Ngải Lựu Lựu thôi không ngồi u uất
nữa, bởi vì càng lúc cô càng cảm thấy cái gã Lương Tranh này thật sự rất nông cạn, chẳng qua Ngũ Sảnh Sảnh chỉ lẳng lơ hơn mình có một chút thôi mà. Từ đó cô phán đoán Lương Tranh là một gã háo sắc, bản thân mình
thật sự quá may mắn, may mà có Ngũ Sảnh Sảnh tình nguyện đem mình ra để
"thử" trước, nếu không chắc chắn mình cũng rơi vào miệng cọp rồi. May mà thoát được kiếp nạn này! Ngải Lựu Lựu sau khi tự an ủi bản thân liền
thấy tâm trạng dễ chịu hơn nhiều. Đúng là tinh thán AQ!
Chẳng mấy chốc đã hết rượu, Ngũ Sảnh Sảnh bắt đầu giở chiêu, cô thản nhiên bảo
phục vụ mang đến một chai XO. Len lén liếc nhìn Lương Tranh, thấy anh ta chẳng chớp mắt lấy một cái, thầm nghĩ, "con cừu" này cũng không tồi,
đáng tiếc là trái tim ta đây đã có chủ, nếu không có khi cũng có cơ hội
phát triển. Liếc thấy Ngải Lựu Lựu một mình ngồi nhâm nhi rượu, trong
lòng bỗng thấy buồn cười, đây nào có giống đi xem mặt? Rõ ràng là đến
cho vui mà! Đừng có trách tôi nặng tay nhé, ai bảo lũ đàn ông thằng nào
cũng háo sắc chứ!
Không phải Lương Tranh không tiếc tiền rượu,
chỉ có điều anh có cách lí giải độc đáo của riêng mình. Tất cả những
người làm mar¬ket¬ing đều biết rõ một chân lí không thả săn sắt sao bắt
được cá rô? Đối với khách hàng, trước tiên mình phải bò ra đã, làm hài
lòng yêu cầu của họ đã, sau đó mới có cơ hội bàn chuyện làm ăn, cuối
cùng mới thu lợi về cho mình được.
Thử nghĩ mà xem, một chai XO
với một bà xã liệu cái nào hơn? Lương Tranh có thể thản nhiên không hề
chớp mắt, thậm chí anh còn muốn cổ vũ "Ngải Lựu Lựu": Cô cứ thoải mái mà gọi, chỉ cần cô thích uống, tiền không thành vấn đề, điều quan trọng là chúng ta chơi vui vẻ...
Cùng với tác dụng của rượu, mặt Ngải Lựu Lựu bắt đầu đỏ lên, con tim cũng trở nên hoang mang. Cô hối hận rồi,
sao hôm nay cô lại ăn mặc quê mùa như thế này cơ chứ, còn đeo cả cái
kính ngu ngốc này, để mặc cho Ngũ Sảnh Sảnh chiếm thế thượng phong. Cô
thậm chí còn nghi ngờ đây là âm mưu của Ngũ Sảnh Sảnh, tại sao cô ta lại ăn mặc sexy thế kia? Hơn nữa còn không chủ động làm rõ hiểu nhầm, chẳng khác gì giọng khách át giọng chủ. Đàn ông không thích gái ngoan ư?
Nhưng tại sao mình lại bị hờ hững thế này? Đàn ông thật không đáng tin,
chị em cũng chẳng đáng tin. Mặc dù Ngải Lựu Lựu không ham hố gì gã đàn
ông nông cạn kia nhưng cô cũng không muốn đối phương sẽ coi mình như
không khí. Có cô gái nào muốn bị người khác hững hờ không? Cho dù có ở
giữa đường giữa chợ cũng không chứ đừng nói ở trong hoàn cảnh đặc biệt
thế này.
Khó khăn lắm mới có đủ dũng khí đi xem mặt, thật chẳng
ngờ lại có kết cục như thế này. Ngải Lựu Lựu định đứng lên đính chính
lại mình mới là nữ chính ngày hôm nay, nhưng cô lại lo nhỡ đối phương đã biết từ lâu rồi nhưng cố ý tỏ vẻ thờ ơ với mình. Ngải Lựu Lựu vừa đố kỵ vừa tự ái. Sự mâu thuẫn này khiến cô lại nhớ đến những chuyện không vui trước đây, khiến cho trái tim cô càng thêm hoang mang. Chẳng mấy chốc
cô đã uống cạn ly rượu. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu: Đàn ông chẳng phải thứ gì tốt đẹp.
Đôi khi một người tốt hồ đồ còn đáng sợ hơn cả
một người xấu tỉnh táo. Ngải Lựu Lựu lần này không kiểm soát được nên
uống rất nhiều, cô gọi nhân viên phục vụ đến. Nhân viên phục vụ mở cuốn
menu ra, trang đầu tiên toàn là những "thùng thuốc nổ đầu bảng".
Ngải Lựu Lựu chẳng buồn nhìn mà cứ thế gọi bừa. Lương Tranh và Ngũ Sảnh Sảnh đang chơi rất hăng, còn tâm trí nào mà để ý đến cô? Nhân viên phục vụ
đương nhiên là rất tỉnh táo, nhưng anh ta chỉ mong khách gọi càng nhiều
càng tốt.
Mười phút sau, Ngũ Sảnh Sảnh vừa đi vệ sinh thì Ngải
Lựu Lựu liền ọe một tiếng, nôn hết cả ra đất. Lương Tranh không thể bỏ
mặc, tiểu thư đi rồi, dù gì cũng phải lấy lòng a hoàn chứ. Nghĩ vậy
Lương Tranh liền chạy đến dìu Ngải Lựu Lựu dậy. Ngải Lựu Lựu nhìn Lương
Tranh, toét miệng cười ngốc nghếch, sau đó nhắm mắt lại, mơ màng chưa
quá ba giây lại phun đầy lên người Lương Tranh.
Ngũ Sảnh Sảnh
quay lại nhìn thấy cảnh tượng này liền sững người. Cô biết Ngải Lựu Lựu
đã uống quá nhiều, phải nhân lúc Lương Tranh vẫn còn đang u mê để chuồn
cho nhanh. Cô liền ra hiệu cho Lương Tranh đang đứng ngây ra bên cạnh
rằng sẽ gọi cho anh sau rồi vội vàng lôi Ngải Lựu Lựu chuồn thẳng. Lương Tranh dưới sự "trông chừng" của nhân viên phục vụ, trước tiên phải vào
nhà vệ sinh rửa qua một chút, sau đó đi tính tiền. Ôi trời, tận 5788 tệ! Cũng may là còn có thẻ tín dụng, nếu không bị người ta giữ lại đây là
cái chắc.
Bộ quần áo ướt cứ dính sát vào người, lại còn phảng
phất mùi rượu kinh tởm. Lương Tranh tỏ vẻ chán nản, còn chưa kịp tìm
hiểu đối phương thì đã bị cô gái đeo kính đó phá hỏng rồi. Chán thì có
chán, nhưng anh vẫn tràn trề hi vọng vào lần xem mặt này, đây là lần anh thấy thích thú nhất từ trước tới giờ. Đầu tiên thì lãng mạn, sau thì
kích thích, phảng phất dư vị của các bộ phim tình yêu. Đặc biệt là cứ
nghĩ đến ánh mắt đắm đuối của Ngũ Sảnh Sảnh cùng với nụ cười lả lơi và
đôi tất lưới sexy màu đen, toàn thân Lương Tranh lại run lên, cảm giác
mọi điều tồi tệ này đều xứng đáng, cho dù có phải khuynh gia bại sản đi
chăng nữa.
Lương Tranh ngồi trên taxi, nhắn cho Ngải Lựu Lựu một cái tin: Cô ấy không sao chứ?
Mãi đến lúc Lương Tranh tắm rửa và từ trong nhà tắm đi ra, anh mới nhận
được tin nhắn trả lời kì quặc của Ngải Lựu Lựu: Cái gì mà cô ấy không
sao, là tôi không sao mới phải! Hừ, anh còn dám nhắn tin cho tôi nữa à?
Đồ nông cạn!
Lương Tranh đầu tiên ngây ra không hiểu đầu cua tai
nheo gì, sau đó nhấn lại: Mà bạn cô cũng thật là, đã biết rõ mình không
uống được, thế mà không chịu uống ít đi một chút.
Đối phương hồi âm lại ngay lập tức: Cô ta ngốc mà.
Lương Tranh bật cười rồi nhắn lại, vẻ đùa đùa: Thực ra cũng không hẳn, trừ cái cặp kính che hết cả mặt kia.
Ngải Lựu Lựu đang nằm bẹp trên giường bỗng ngồi bật dậy, giống như bị điện
giật. Hóa ra tên khốn này nhầm đối tượng thật! Cô vừa chửi vừa nhắn lại: Tôi chính là con ngốc đeo cái kính che hết mặt mà anh nói đấy, tôi mới
là Ngải Lựu Lựu! Anh là đồ đần độn, đồ ngốc! Đầu anh bị ngấm nước phải
không?
Lương Tranh đọc được tin nhắn này liền trợn tròn mắt, ngẫm nghĩ lại nguyên nhân hậu quả, chẳng nhẽ mình lại nhầm đối tượng, hoặc
bọn họ đã cố tình bày ra trò này. Điều này có nghĩa mấy nghìn tệ của anh đổ xuống sông xuống biển hết, đã vậy còn bị đối phương đùa giỡn như đùa giỡn một con khỉ. Cơn giận phừng phừng bốc lên. Lương Tranh lộ nguyên
hình, không thể nào lịch sự thêm được nữa, anh ấn phím không thương
tiếc: Đầu cô bị nhiễm độc chì thì có! Cái loại gái ế như cô có ế cũng
đáng đời! Cô đi xem mặt hay là bị mộng du thế hả? Làm lãng phí tiền bạc
của tôi thì thôi, lại còn làm lãng phí tình cảm và thời gi¬an của tôi
nữa!
Đọc được tin nhắn này, Ngải Lựu Lựu nổi cơn tam bành, giận
đến mức toàn thân co giật, tay run run nhắn lại: Tôi tát vỡ mồm anh bây
giờ, thế mà cũng gọi là đàn ông à?
Bên ngoài vọng vào tiếng gõ
cửa, tiếp đó là giọng của Ngũ Sảnh Sảnh: "Không sao chứ cô ngốc?",
"Không sao, tôi đang luyện họng", Ngải Lựu Lựu tắt luôn điện thoại, thở
hồng hộc vì tức, kéo mạnh chăn trùm kín đầu.
Nhưng chưa đầy một phút sau, Ngải Lựu Lựu liền lao vào phòng vệ sinh, tiếp tục nôn thốc nôn tháo.
Đến tận ngày hôm sau, Lương Tranh vẫn chưa thoát khỏi ám ảnh. Muốn khóc mà
không xong, mẹ kiếp, đây là chuyện quái quỷ gì vậy? Đúng là quá tam ba
bận. Lần thứ tư này, nửa thời gi¬an đầu còn chấp nhận được, nửa cuối
thật thê thảm không sao tả xiết. Thế này vẫn chưa là gì, thê thảm hơn cả là anh không thể cho Ngô Hiểu Quân biết, càng không thể để cho Trình
Triệu phú "khai" ra. Chẳng nhẽ nói rằng mình đi xem mặt mà đến đối tượng cũng bị nhầm à? Lại còn vung tay mất mấy nghìn tệ. Nói ra ai tin nổi?
Cho dù người khác có tin cũng sẽ cho rằng mình là thằng ngốc.
Thôi được rồi, đành ngậm bồ hòn làm ngọt vậy, coi như đây là một bài học,
sau này không bao giờ qua lại với loại gái ế đó nữa, thôi thì cứ coi như đi quán bar chơi, không cẩn thận đụng độ với hai con điên, tiêu oan mất một mớ tiền... Lương Tranh liên tục tự an ủi mình, dặn lòng phải bình
tĩnh, đàn ông phải biết nghĩ thoáng ra, nhưng anh tức đến nỗi không sao
làm việc được, chỉ biết chuồn ra ngoài ngồi hút thuốc.
Cùng lúc
đó, trong văn phòng của Ngải Lựu Lựu đang rất náo nhiệt: đầu tiên là cứ
mỗi trung tuần của tháng, phòng tài vụ sẽ nhàn rỗi tới phát điên. Trong
lúc nhàn rỗi, cả phòng bắt đầu nói chuyện trên trời dưới bể. Thực ra Ngũ Sảnh Sảnh đang khoa chân múa tay kể lại chuyện ngày hôm trước, đặc biệt là cảnh tượng Ngải Lựu Lựu say khướt nôn cả vào người Lương Tranh.
Chu Tường Linh chống cằm cười khanh khách, cô là trưởng phòng của phòng tài vụ, một phụ nữ ba mươi tuổi đầu, mới có bầu, luôn oán thán mình là hồng nhan bạc phận. Tường Linh nhấp một ngụm nước, nói: "Các cô cũng thật
quá đáng!", sau đó quay sang hỏi Ngải Lựu Lựu mặt mày đang trắng bệch:
"Lựu Lựu, anh chàng đó có đẹp trai không?"
"Đẹp trai, đẹp trai hơn thằng dở hơi nhiều!", Ngải Lựu Lựu vừa nói đã khiến cả phòng bật cười.
"Anh chàng đó chắc là mất không ít tiền nhỉ?", Chu Tường Linh cười xong hỏi tiếp.
Ngũ Sảnh Sảnh tiếp lời luôn: "Em nhẩm tính chắc cũng phải bốn năm nghìn là ít!"
"Không nhiều đến thế chứ?", Ngải Lựu Lựu hơi căng thẳng.
"Không ít hơn đâu, tôi gọi hai chai rượu tây cơ mà! Về sau cậu còn gọi thêm
hai chai nữa, một trong số đó là Pháo hoàng gia, chai còn lại thì tôi
chịu". Ngũ Sảnh Sảnh dường như vẫn còn chưa hết hào hứng.
"Cưng
à, lần sau mà còn chuyện vui thế này thì nhớ gọi tôi theo nhé! Tôi không uống rượu đâu, chỉ hát thôi...", một cô khác trong phòng tài vụ lên
tiếng năn nỉ Ngải Lựu Lựu.
Chu Tường Linh lên tiếng hưởng ứng: "Hài, nếu không phải đang có bầu thì tôi cũng đi, gọi cái gì ngon ngon một chút!"
"Không sao đâu, chị sinh xong thì đi, trong phòng tài vụ chúng ta có đến ba
gái ế cơ mà, sau này cơ hội còn nhiều!", Ngũ Sảnh Sảnh chưa nói xong, cả lũ đã vỗ tay ầm ĩ.
Ngải Lựu Lựu không hiểu rốt cuộc bọn họ đang
cười cái gì, cảm thấy toàn thân gai gai. Họ cười mình ngốc hay cười gã
đàn ông ấy ngốc? Một người ít khi đến quán rượu như cô không biết nhiều
về rượu, giờ nghĩ lại bỗng thấy trong lòng áy náy. Cô vốn dĩ chỉ nghĩ
bắt Lương Tranh phải bỏ ra vài trăm tệ để trả giá cho sự ngang ngược,
không coi ai ra gì của anh ta, nào ngờ cô lại bị "đạo diễn Ngũ" dẫn dắt, bắt anh ta phải bỏ ra đến mấy nghìn tệ, đã vậy đôi bên còn trở mặt,
khiến cho mình trở thành một "mụ đàn bà" nanh nọc. Việc này hoàn toàn
nằm ngoài mong muốn của cô, vì vậy tâm trạng cô có vẻ hụt hẫng.
Ngải Lựu Lựu đứng ngồi không yên, dạ dày cũng chẳng mấy dễ chịu. Cô mơ hồ
nhớ rằng sau đó mình chỉ uống có một ngụm rượu, thế là bèn hỏi: "Thế
rượu chưa uống có trả lại được không?"
"Không được, nhưng có thể
giữ lại ở đấy. Chỉ có điều cậu nôn hết lên người anh ta, anh ta tâm trí
nào mà nghĩ đến mấy chuyện này nữa?"
Nửa câu trước của Ngũ Sảnh
Sảnh còn làm cho Ngải Lựu Lựu cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút, vậy mà nửa câu sau đã khiến Ngải Lựu Lựu như đánh rơi mất hồn, cứ cảm thấy mình mắc nợ Lương Tranh cái gì đó. Mặc dù cô chẳng có thiện cảm gì với Lương Tranh, thậm chí còn thấy căm ghét anh ta, nhưng cô thấy tối qua đúng là bắt
tội anh ta.
Trên đường về nhà, Ngải Lựu Lựu liền đánh liều gửi
cho Lương Tranh một cái tin: Chẳng phải anh nói tư tưởng gái ế bọn tôi
là kỳ lạ sao, giờ thì biết mùi rồi nhé? Lương Tranh thì giỏi rồi, thẳng
thừng nhấn lại một chữ: Cút. Ngải Lựu Lựu nhận được tin nhắn này không
những không nổi cáu mà còn cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút, trong lòng cũng
đỡ áy náy, còn chửi thầm: "Đồ háo sắc, đồ ngốc, đáng đời anh!"
***
Trình Triệu phú gọi điện đến hỏi thăm tình hình, Lương Tranh đành phải nói
đôi bên chẳng có cảm giác gì nên đã kết thúc luôn, anh tin là Ngải Lựu
Lựu cũng ngại nên sẽ không nói chuyện này ra. Nói trắng ra chuyện này là chuyện mất mặt đối với cả đôi bên, trừ cô gái ăn mặc sexy kia ra. Lần
này thì Lương Tranh thất vọng hoàn toàn đối với chuyện đi xem mặt, đồng
nghiệp công ty cũng giới thiệu cho anh một cô, hẹn anh gặp nhau vào tối
thứ bảy, Lương Tranh lấy lí do đang bị cảm cúm để thoái thác, anh quyết
định sẽ nghỉ ngơi dưỡng sức một thời gi¬an.
Thất bại trên tình trường, Lương Tranh dồn hết tâm sức cho công việc. Anh tìm cơ hội đề nghị đi Thượng Hải công tác.
Chú Hoàng cùng đi công tác với Lương Tranh lần này. Chú Hoàng ngoài bốn
mươi tuổi, người gầy đét như que củi, sống mũi nhô lên rõ là cao, nhìn
là biết thuộc loại người ranh mãnh. Chú Hoàng là lãnh đạo trực tiếp của
Lương Tranh, là trưởng phòng của phòng mar¬ket¬ing một, cũng có thể coi
là thầy hướng dẫn của Lương Tranh. Hai người ở trong khách sạn. Họ ngồi
trên sôpha, vừa hút thuốc vừa uống cà phê.
Chú Hoàng gạt tàn trên điếu thuốc, liếc ra ngoài cửa sổ, hỏi Lương Tranh: "Cậu thấy Thượng Hải thế nào?"
Lương Tranh nhìn cảnh tượng tráng lệ bên ngoài, những tòa nhà chọc trời nối
tiếp nhau, nói: "Cũng được, giống như con gái Thượng Hải vậy, vừa sang
trọng lại phảng phất phong cách rất Tây, khiến người khác phải liên
tưởng..."
"Ha ha... con gái Thượng Hải cũng là cành vàng lá ngọc đấy. Cậu thích Thượng Hải hay Bắc Kinh?"
"Cháu thích hết! Thứ cho cháu cảm giác ở Bắc Kinh chính là Tứ Hợp Viện, là
Hoàng Thành, bề ngoài thì rất khép kín nhưng thực ra có thể bao quát vạn vật, có dung lượng rất lớn, là độ rộng của tinh thần văn minh. Còn
Thượng Hải lại tràn ngập hơi thở phương Tây, là Đêm Thượng Hải, nhập
nhoạng ánh đèn xanh đỏ của những quán rượu, phát triển đến chóng mặt,
mỗi ngày một khác, nó là đại diện tiêu biểu cho sự phát triển văn minh
vật chất. Vì vậy nên Bắc Kinh quá lớn, Thượng Hải quá cao, nó là hai cực đối lập. Cả đời này cháu chỉ có thể mơ ước mà thôi. Sống trong thành
phố như thế này, những nhu cầu về tinh thần và vật chất không ngừng
"giãn nở" nhưng "giãn nở" đến một mức nhất định nào đó, nó sẽ lấn áp
trái tim vốn đã yếu đuối của mình..."
"Ừm, cũng có lí, cái cậu
vừa nói chính là hội chứng tổng hợp của thành thị. Cậu có bao giờ hối
hận đã làm mar-ket¬ing không? Tôi thấy cậu làm cũng chẳng vui vẻ gì!"
"Hối hận thì đã sao? Sống là phải thử, chẳng phải chú đã làm bao nhiêu năm
rồi hay sao? Vừa muốn kiếm tiền lại vừa muốn thỏa lòng ư? Không phải
chuyện dễ dàng!"
Chú Hoàng rất một hơi, thở dài: "Đúng thế, tôi
bắt đầu lăn lộn từ năm 1995, mới chớp mắt mà đã gần mười lăm năm rồi!
Hài... làm thêm vài năm nữa rồi khóa cửa ở nhà viết lách vậy!"
Lương Tranh uống một ngụm cà phê to, chép chép miệng nói: "Tự truyện à?"
"Chúng ta đâu phải danh nhân. Nếu là danh nhân, chỉ cần viết mấy chuyện riêng
tư kể cho mọi người nghe thôi cũng có thể kiếm bộn tiền. Có thể là do
ngần ấy năm trời có quá nhiều chuyện xảy ra, trong lòng cứ cảm thấy có
khúc mắc chưa được gỡ, phải viết nó ra, không viết sẽ cảm thấy mình sống phí hoài mấy chục năm. Đợi khi cậu đến tầm tuổi tôi bây giờ, có lẽ cậu
cũng có cái suy nghĩ này...", chú Hoàng nhìn ra ngoài cửa sổ, gí mạnh
điếu thuốc xuống gạt tàn: "À phải rồi, chuyện của cậu với con bé Tiểu
Chung ấy ra sao rồi?"
"Cô ấy muốn tìm một người đàn ông làm nội tướng trong nhà, cháu cảm thấy mình không đảm đương nổi!"
"Cái con bé ấy thực ra cũng không tồi đâu! Bố con bé với tôi ngày xưa từng
làm ở tòa soạn, tôi tận mắt nhìn thấy con bé trưởng thành. Hài, thực ra
nhà nó cũng lo lắng lắm đấy, giới thiệu cho nó đủ người. Con bé ấy thì
giỏi rồi, giờ đến tết nhất nó cũng chẳng buồn về nhà. Thế hệ các cậu bây giờ gặp toàn chuyện may mắn, không như chúng tôi ngày trước, thiếu thốn đủ thứ!", chú Hoàng ra vẻ trầm ngâm rồi nói tiếp: "Thực ra làm người
đàn ông của gia đình còn có thời gi¬an rảnh rang. Cậu nói bị gi¬am lỏng ở nhà cả ngày hay cả ngày lăn lộn ở ngoài tốt hơn?"
"Mỗi cái đều có cái thú vị riêng..."
"Thế không phải là ok rồi sao, để hôm nào đó tôi thử dò hỏi ấn tượng của con bé về cậu ra sao. Nhà Hiểu Huệ chỉ có một mình nó là con gái, ông Chung mấy năm nay cũng kiếm được không ít, cậu nói xem bằng bao nhiêu năm cậu lao động? Tin tôi đi, ổn định chiến thắng tất cả, bây giờ cái gì cũng
phải thực tế..."
Đêm đã khuya, Lương Tranh vẫn không sao ngủ
được. Ở giường bên cạnh, chú Hoàng đã "kéo gỗ" từ lâu, lúc cao lúc trầm, đều đều tựa như kéo đàn. Cả căn phòng tối mù mù, bên ngoài cửa sổ hắt
vào thứ ánh sáng nhập nhoạng. Lương Tranh nhớ lại những chuyện cũ, sau
đó nhớ đến chuyện đi xem mặt gần đây. Mơ hồ và cũng sâu sắc nhất vẫn là
lần đi xem mặt với Ngải Lựu Lựu. Chỉ có điều, đó cũng là lần thất bại
nhất và bực mình nhất. Lần rõ nét và ấm áp nhất lại là lần gặp mặt Chung Hiểu Huệ, cô là người sống lí trí, cởi mở, nho nhã, điều này khiến
Lương Tranh cảm thấy mê đắm.
Một cái danh thiếp có thể chiếm bao
nhiêu diện tích, ấy vậy mà mình lại đi ném nó đi. Biết đâu trong một lúc mềm lòng, cô ấy lại "giảm giá" cho mình thì sao? Thực ra mình có thể
đảm đương cả hai nhiệm vụ mà. Chẳng qua chỉ là nội tướng trong nhà thôi
mà? Vì tình yêu có thể chịu thương tích đầy mình, vì gia đình có thể tan xương nát thịt. Mình nấu cơm, lau nhà, chăm sóc con nhỏ thì đã sao, đấy chẳng phải là một người chồng lí tưởng hay sao...
Lương Tranh
càng nghĩ càng thấy thông suốt. Anh cảm thấy cần phải phát triển tình
cảm với Chung Hiểu Huệ. Trong đời một người, thực ra lựa chọn còn quan
trọng hơn cả phấn đấu. Lương Tranh quyết định sẽ cho Chung Hiểu Huệ và
mình thêm một cơ hội nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT