Lại là một ngày thứ bảy, tại cổng khu đô thị Quốc Mỹ, một chiếc Q7 từ từ đỗ lại. Lâm Cường đeo kính đen đẩy cửa xe, tay xách túi lớn túi bé. Sau đó Ngải Lựu Lựu cũng xuống xe. Cô mặc một chiếc áo lông vũ màu đỏ, càng trở nên nổi bật và bắt mắt, tay cô xách một chiếc bánh ga tô sinh nhịt rất to, chuẩn bị đi vào bên trong thì nghe thấy có người gọi mình, ngoảnh đầu lại thấy Lưu Du Hà và Trình Triệu phú. Vợ chồng họ cũng vừa ra khỏi xe, ai nấy đều mặc áo dày như con gấu, mùa đông đã âm thầm tìm đến thật rồi .

Hôm nay là ngày sinh nhật của Đàm Hiểu Na, bọn họ liền đến chơi. Lúc này Lương Tranh dang vô cùng khó xử, Đàm Hiểu Na bảo anh qua bên đó chơi, nhưng Ngô Hiểu Quân lại bảo Lương Tranh phải ở nhà uống rượu với anh ta. Lương Tranh cũng biết sở đĩ Đàm Hiểu Na gọi mình sang không phải vì mình có vai trò quan trọng mà chỉ là để tìm cách đánh tiếng với Ngô Hiểu Quân, như kiểu: Hôm nay bạn trai tổ chức sinh nhật cho tôi, tôi rất hạnh phúc, mất tôi rồi anh sẽ phải hối hận. Hoặc muốn chọc tức Ngô Hiểu Quân, rủ bạn bè đến chơi cho vui, cô lập Ngô Hiểu Quân.

Ngô Hiểu Quân biết tin này liền một mực không cho Lương Tranh đi. Đây rõ ràng là mất cân bằng về tâm li, anh ta không đi cũng không chịu cho Lương Tranh đi. Hay nói cách khác Ngô Hiểu Quân đang tức. Anh không muốn để Lương Tranh chứng kiến cảnh bọn họ vui vẻ, anh đố kị, anh căm hận. Ngô Hiểu Quân nhốt mình trong nhà suốt một thời gian rồi, tại sao lại chọn đúng vào lúc này để đòi uống rượu chứ?

Lương Tranh định bụng thuyết phục Ngô Hiểu Quân: “Tôi đi chào hỏi vài câu rồi về, tôi về sẽ uống với cậu!”

Ngô Hiểu Quân cười khẩy: “Thôi khỏi, cậu đi chơi đi, bên đó vui lắm đấy, còn có em Ngải của cậu nữa, lại có nhiều thứ ngon lành đợi cậu!”

Lương Tranh cũng cười: “Ha ha, chỉ có người anh em là hiểu tôi. Có cần tôi thay cậu gửi lời chúc đến bạn gái cũ của cậu không?”

“Biến!”

“Ừ, rất rõ ràng, tôi nhất định sẽ truyền đạt giúp cậu!”

“Con lạy bố!”

“À, cậu còn muốn lạy cả bố cô ấy nữa à?”

Lương Tranh né được cái gối dựa lưng Ngô Hiểu Quân ném về phía mình rồi lao ra khỏi phòng. Cuói cùng Lương Tranh vẫn bỏ rơi Ngô Hiểu Quân, bởi vì anh sợ nhìn cái bộ dạng thê thảm của Ngô Hiểu Quân sau khi uống rượu, càng sợ nghe thấy tiếng khóc lóc thảm thương của anh ta. Đương nhiên Lương Tranh cũng rất muốn đi gặp Ngải Lựu Lựu, đã lâu lâm không gặp cô, nỗi nhớ ngày càng tích tụ nhiều lên. Nhưng anh lại không thể nói ra, nỗi đau này chỉ mình anh gánh chịu.

Đàm Hiểu Na mở cửa, hai người khác đang ngồi nói chuyện trên ghế, mọi người đều nhìn về phía anh. Lương Tranh vừa vào đến cửa đã thấy hối hận, thật sự mình không nên đến. Chỉ có điều anh nhanh chóng điều chỉnh lại tinh thần, mỉm cười vui vẻ, đặt cái bánh gatô mình mua lên bàn: “Chúc mừng sinh nhật, chúc cô ngày càng xinh đẹp và đáng yêu!"

“Cảm ơn! Sao anh lại đến một mình thế? Chị Chung đâu rồi ?”, Đàm Hiểu Na vừa rót nước cho Lương Tranh vừa hỏi.

“Cô ấy có việc phải về nhà rồi...”

Trình Triệu phú có vẻ không mấy tinh ý, liền trêu chọc: “Không phải hai người lại tan đàn sẻ nghé rồi đấy chứ? Hay là để tôi giới thiệu cho cậu một cô nhé!”

Lương Tranh cười nhạt: “Cũng được, chỉ có điều phải tìm một người đáng tin một chút!”, nói xong anh cố ý nhìn Ngải Lựu Lựu chọc tức. Ngải Lựu Lựu đang ngồi cạnh Lâm Cường, mặt mày đỏ bừng lên, vội vàng đứng dậy rót nước để che dậy sự bối rối của mình.

Trình Triệu phú thở dài: “Thực ra tôi giới thiệu cho cậu có người nào không đáng tin đâu? Chỉ tại cậu và Ngô Hiểu Quân giỏi đóng kịch, cuối cùng chỉ làm lợi cho người khác thôi!”

Đàm Hiều Na nghe đến đây liền thấy khó chịu, mượn cớ vào phòng lấy đồ để tránh đi. Lưu Du Hà biết Trình Triệu phú đã nói đến chuyện không nên nói liền liếc mắt ra hiệu nhưng không ăn thua. Cuối cùng vẫn là Ngải Lựu Lựu thông minh, cô liền đề nghị mọi người chơi bài. Bành Thao, Lâm Cường, Trình Triệu phú mỗi người một chân. Cuối cùng thì hành động này đã bịt được miệng của Trình Triệu phú.

Lương Tranh ngồi cạnh Trình Triệu phú quan sát, Ngải Lựu Lựu ngồi bên cạnh Lâm Cường. Lâm Cường không biết vô tình hay hữu ý đặt tay lên vai Ngải Lựu Lựu, Ngải Lựu Lựu lại không nỡ thẳng thừng từ chối trước mặt mọi người. Lương Tranh nhìn thấy hết, trong lòng vô cùng khó chịu, thấp thỏm như ngồi trên thảm đinh. Anh nhớ lại trước đây Chung Hiểu Huệ cũng từng dựa vào mình như vậy, thế mà giờ không biết cô đang làm gì, mọi chuyện cứ như một giấc mộng. Lại thêm vào mấy câu bông đùa trước đó của Trình Triệu phú khiến cho Lương Tranh vô cùng buồn bã, bùi ngùi...

Bữa tối diễn ra tại một nhà hàng cao cấp, các món ăn đủ cả màu mùi và vị, không gian lại vô cùng tao nhã, nhờ đó mà ai cũng ăn ngon miệng. Bành Thao nói làm ở nhà phiền phức, mặc dù tài nghệ nấu nướng của Đàm Hiểu Na rất tuyệt nhưng anh nghĩ rằng vào ngày sinh nhặt, cô cần được thư giãn đôi chút. Sở dĩ Bành Thao có thể nắm bắt được trái tim Đàm Hiểu Na nhanh như vậy là nhờ sự cẩn thận và biết quan tâm của anh ta. Hai người sống chung với nhau chẳng khác gì một sự “hợp tác” lâu dài, đôi bên cần thấu hiểu và biết bao dung cho nhau.

Lúc ăn cơm, Bành Thao và Đàm Hiểu Na liên tục gắp thức ăn cho nhau, chẳng khác gì đôi vợ chồng mới cưới. Lương Tranh nhớ đến Ngô Hiểu Quân một mình cô đơn ở nhà, thật tội nghiệp. Mà nhìn thấy Lâm Cường và Ngải Lựu Lựu ngồi bên nhau, trai tài gái sắc, thì thầm to nhỏ, cũng thấy tội nghiệp cho bản thân mình. Một năm nữa chẳng mấy chốc lại qua đi rồi, lẽ nào anh lại phải tiếp tục hành trình xem mặt của mình? Lương Tranh thầm thở dài.

Ăn cơm xong, Lâm Cường mời mọi người đi hát karaoke, ai nấy đều hào hứng. Lương Tranh liền mượn cớ mình còn có việc để từ chối, một mình bắt xe về khu đô thị Quốc Mỹ. Mở cửa ra, Lương Tranh thấy Ngô Hiểu Quân đang nằm trên ghế xem ti vi liền lôi Ngô Hiểu Quân dậy: “Đi uống rượu đi! Tôi đáng mặt bạn bè lắm chứ, ăn qua loa vài miếng rồi bỏ mặc các người đẹp để về đây uống rượu giải sầu với cậu đấy !”

“Nếu đáng mặt bạn bè đã chẳng bỏ tôi lại một mình, chắc chắn cậu bị ghẻ lạnh hoặc nhìn thấy Ngải Lựu Lựu đi cùng với cái tên họ Lâm kia nên nảy sinh lòng ghen tị rồi !”, Ngô Hiểu Quân vẫn còn để bụng chuyện bị Lương Tranh bỏ rơi nên nói thẳng chẳng chút kiêng nể.

"Tôi có lòng mà cậu nỡ nói như vậy, thôi khỏi đi nữa!”

Ngô Hiểu Quân vênh mặt: “Thôi được rồi , xem như tôi lỡ lời, chúng ta cùng say!”

Ra đến cầu thang, Lương Tranh dừng lại, trịnh trọng nói: “Nói cho cậu biết chuyện này, nhưng cậu phải thật bình tĩnh đấy!”

Ngô Hiểu Quân đẩy gọng kính, cố làm vẻ trấn tĩnh: “Bọn họ sống chung rồi chứ gì?”

“Còn nghiêm trọng hơn cái này nhiều, xem bộ dạng của họ có vẻ sắp kết hôn rồi ...”

“Ừ, cũng nên cưới rồi!"

“Người anh em, có cách gì thì giờ vẫn còn kịp đấy!”

“Có cách, cách là đi uống rượu!”

Tối hôm ấy, Ngô Hiéu Quẳn trước giờ vẫn trầm ngâm nhưng hôm nay lại uống rất nhiều rượu, nói cũng rất nhiều, thế nhưng anh không say. Ngược lại, Lương Tranh ngồi yên lặng uống rượu, cuối cùng lại say khước, thậm chí còn say hơn cả lần đi uống với Hướng Hải. Khi Ngô Hiểu Quân dìu Lương Tranh về đến khu đô thị, anh còn lèm bèm đòi đi tìm Ngải Lựu Lựu, anh muốn hỏi cho rõ ràng rốt cuộc lời hứa hẹn lần trước ở Starbucks giữa anh với cô có còn tính không. Ngô Hiểu Quân cười hà hê, nhưng không đáp lời Lương Tranh mà lôi xềnh xệch anh vào thang máy.

***

Sáng hôm sau, Lương Tranh bò dậy khỏi giường, đầu óc vẫn còn quay cuồng. Nhìn thấy Ngô Hiểu Quân binh thản ngồi xcm tivi, anh vò đầu than thở: “Cậu có đau đầu không, sao tôi có cảm giác như uống phải rượu giả thế nhỉ?”

Ngô Hiểu Quân nhìn Lương Tranh: “Không đâu, rượu là thật nhưng người là giả!”

Lương Tranh trợn tròn mắt: “Người giả?

“Lời hứa ở Starbucks rót cuộc là cái gì hả?

“Cái gì mà Starbucks?"

“Thế nên tôi mới nói là người giả..."

Ngô Hiểu Quần nói xong liền một mình đi ra ban công, đưa mắt nhìn khắp thành phố. Gió ngoài cửa nhè nhẹ thổi qua, rất lạnh, nhưng nó có thể khiến con người ta tỉnh táo. Kể từ lúc trong nhà bật điều hòa hai tư trên hai tư giờ, không khí dường như đông đặc lại, thỉnh thoảng cũng cần mở cửa sổ ra cho thoáng khí. Ánh nắng mặt trời bên ngoài rất dịu đàng, phản chiếu qua kính cửa sổ lấp lánh. Con đường trước mặt vẫn tấp nập xe cộ qua lại, đám trẻ con vui vẻ nô đùa dưới sân, đám người lớn đứng bên cạnh khua chân múa tay, cứ như thể được trở lại với thuở niên thiếu của mình. Ngô Hiểu Quân không biết phải chờ đến mấy năm nữa mới được dắt tay con mình đi dạo, hít thở không khí trong lành. Cổ họng anh chợt thấy ngưa ngứa, ho một tràng dài, ho đến mức chảy nước mắt.

“Muốn khóc thì cứ khóc đi, tôi không cười cậu đâu mà sợ!”, không biết Lương Tranh đã ra ban công từ lúc nào, trông có vẻ cũng đang có tâm sự.

“Cậu với Ngải Lựu Lựu có hứa hẹn gì thế? Tôi tò mò quá, là thật à?”, Ngô Hiểu Quân cố ý lùi lại, đứng sát cạnh Lương Tranh.

“Tết Nguyên đán cùng đi xem pháo hoa”.

“Ở Bắc Kinh ư? Tết Nguyên đán có thể xem pháo hoa ư?”

“Đến Yến Hiệu xem!”

“Lãng mạn gớm nhỉ, chỉ sợ tên họ Lâm đó không đồng ý thôi!”

Lương Tranh cười như mếu: “Liên quan gì đến tên họ Lâm ấy, quan trọng là phải xem Ngải Lựu Lựu kia!''

Ngô Hiểu Quân thở dài, lạnh lùng nói: “Nghe nói cái tên họ Lâm ấy với Ngải Lựu Lựu cũng chuẩn bị kết hôn rồi, mẹ anh ta đã từ Thượng Hải đến tận đây để gặp cô ấy rồi !”

“Chịu gia nhập vào đội chó săn từ khi nào thế hả?”, Lương Tranh cố gắng kiềm chế sự hoang mang của mình, không để lộ ra ngoài.

“Trình Triệu phú nói. Rốt cuộc cậu và Ngải Lựu Lựu có quan hệ gì? Làm cho mọi người ai cũng thấy mơ mơ hồ hồ!”

"Cậu thấy tôi và Ngải Lựu Lựu có xứng đôi không? Nói thật lòng đi!”

“Nếu hai người mỗi người chịu nhường nhau một tẹo, đừng có ra vẻ ta đây nữa thì rất xứng đôi!”

“Cũng chẳng ích gì, người ta đã có nơi có chốn, chúng ta không nên xen vào nữa. Cái tên họ Lâm kia hơn hẳn tôi, về mọi mặt”.

“Tự ti à?”

“Ngải Lựu Lựu nói cô ấy chẳng có cảm giác gì với tôi cả. Cái gọi là Cảm giác ấy thật mơ hồ, tôi không biết phải làm sao, cậu có biết không? Chán nản thật... trước đây chẳng thấy cô ấy có gì tốt, chẳng có gì quan trọng, nhưng tối qua thấy cô ấy với gã kia bám dính lấy nhau, tôi cảm thấy khó chịu vô cùng. Khó chịu cái gì? Trước đây nhiều cơ hội như vậy mà không biết trân trọng. Bao gồm cả lần đó nữa, tôi đã không thật lòng bày tỏ, có lẽ tôi sợ mình sẽ rơi vào cái bẫy, sẽ bị tổn thương, ý thức tự bảo vệ mình của tôi quá lớn!”

“Lần đó là lần nào?”

Lương Tranh vỗ vai Ngô Hiểu Quân: “Cậu lo cho mình đi thì hơn, đừng suốt ngày ủ rủ như vậy nữa. Bữa tiệc sinh nhật lần này Đàm Hiểu Na đã biến tôi thành tay sai, điều đó cho thấy cô ấy vẫn còn quan tâm đến cậu, đừng cứ ở lì trong nhà nữa, liều mình đi tìm tình yêu đi!”

“Cậu cũng đừng cố kìm nén nửa, Ngải Lựu Lựu là một cô gái tốt, cô ấy không phải là loại con gái tham tiền, chỉ cần cậu đối xử chân thành, tôi tin cô ấy sẽ cùng đi xem pháo hoa với cậu, còn đi xem sao băng với cậu nữa ấy chứ.”

“Người đến lúc chết mới chịu nói thật lòng!”

“Ha ha ha...”

Lương Tranh cười, Ngô Hiểu Quân cũng cười, hai người cùng nhìn về phía xa xăm. Thành phố vẫn ồn ào như vậy, cũng giống như sự phồn hoa của nó, chưa bao giờ là dừng lại, giống như những ngọn cỏ cứ không ngừng lan ra.

***

Thứ ba, công ty Lương Tranh tổ chức cho mọi người đi leo núi Kinh Tây, mục đich là để đào tạo tinh thần đồng đội và ý thức làm việc tập thể của mọi người, từ đó hô hào, cổ động nhân viên dốc sức cho mùa tiêu thụ.

Núi Kinh Tây, hay còn gọi là Tây Sơn, có từ đời Nguyên, người dân nơi Kinh thành đã dùng than đá ở đây thay cho củi. Hơn nữa nơi này tài nguyên than đá phong phú, mạng lưới vận chuyển hàng rộng lớn, thế là ngày qua ngày, tháng qua tháng, lâu dần nơi đây đã biến thành đầu mối giao thông từ Bắc Kinh lên miền núi phía Tây, xa hơn nữa là Nội Mông Cổ, Sơn Tây... Tên ngày xưa là đường cổ Kinh Tây. Đường cổ Kinh tây có hướng chính thông với đại lộ Tây Sơn, các hướng đi khác bao gồm Trung Đạo, Nam Đạo, Bắc Đạo. Đường cổ Kinh Tây gồm rất nhiều nhánh và các nhánh đều rất dài, các con đường này chủ yếu sử đụng vào mục đích vận chuyển hàng hóa, cho xe cộ lưu hành... Trong số đó, được sử dụng nhiều nhất vẫn là vào mục đích vận chuyển hàng hóa.

Đi một ngày đàng học một sàng khôn, chú Hoàng là người có kiến thức sâu rộng đã kể cho mọi người nghe lịch sử về con đường nay, thỉnh thoảng còn thêm vào vài câu chuyện dân gian truyền lại vô cùng thú vị.

Lúc đặt chân lên một dốc núi nhỏ, mọi người liền dừng chân nghỉ ngơi. Chú Hoàng và Lương Tranh ngồi trên một tảng đá nói chuyện, Hướng Lệ mang đồ ăn và nước uống tới.

“Sắp đến năm 2010 rồi, cậu có dự định gì không?”, chú Hoang hỏi.

Lương Tranh đón lấy chai nước trên tay Hướng Lệ, cười nói: “Cháu thì có thể có dự định gì được, còn có hai năm nữa là trái đất này tận thế rồi còn gì!"

“Ha ha... đó chỉ là phim ảnh thôi, không đáng tin. Cậu đã nghĩ đến chuyện tách ra làm riêng chưa?”

“Cháu từng nghĩ đến chuyện ra ngoài, còn về chuyện làm riêng thì hiện nay chưa được. Hay là chú mở công ty, cháu đến làm thuê cho chú...”

“OK, cậu nói lời phải giữa lời đấy!”

Lương Tranh bán tin bán nghi: “Chú định tự mở công ty thật đấy à?”

Chú Hoàng cười: “Sắp rồi, tôi đã đăng kí rồi, sang tháng sẽ khai trương!”

"Sếp à, sếp đang đùa phải không?”, Lương Tranh vẫn không tin là chú Hoàng ra làm riêng.

“Thật đấy !” Hướng Lệ nói xen vào.

“Tiền đăng kí là bao nhiêu?”

“Sáu trăm vạn”

“Chú giỏi quá, đúng là tẩm ngẩm tầm ngầm mà đâm chết voi..."

“Tôi nhờ một công ty chuyên lo chuyện đăng kí làm, tốn hết mấy vạn thôi. Tôi lấy đâu ra lắm tiền thế. Đến lúc ấy cậu nhất định phải đến làm cho tôi đấy, chúng ta cùng tạo dựng cơ đồ!”

Lương Tranh vỗ vai chú Hoàng: “Chúc mừng chú! Đến lúc ấy hẵng nói, gần đây đầu óc cháu đang rối rắm quá...”

“Mọi người nghỉ ngơi đủ rồi chứ, chúng ta lên đường thôi!", đội trưởng lớn tiếng gọi mọi người, ai nấy phủi bụi trên quần áo rồi tiếp tục đi. Không có ngọn núi nào là không thể vượt qua, câu nói này không sai, nhưng có sự khác biệt giữa khó qua và dễ qua. Lương Tranh lúc này đang thấy rất mông lung, tình cảm không yên ổn, công việc cũng chẳng có phương hướng rõ rệt. Công việc hiện nay của anh là làm đơn hàng, đi gặp khách hàng, tài khoản tiết kiệm cùng tăng lên,nhưng năng lực bản thân lại chẳng có chút tiến bộ nào. Lương Tranh bắt đầu chán ghét công việc kiểu này, anh không muốn cứ làm như thế này cả đời.

Anh cần một không gian to rộng hơn, để rèn luyện bản thân, để khơi gợi tiềm năng của mình. Chỉ có như vậy Lương Tranh mới có thể đấu trí, mới cảm thấy mình sống có ý nghĩa. Cũng chỉ có như vậy anh mới cảm thấy an toàn, mới cảm thấy cuộc sống không còn mông lung. Mục tiêu không rõ ràng sẽ khiến mình phải đi lòng vòng rất lâu. Cuộc đời người là một chuỗi những lựa chọn, lựa chọn sai lầm sẽ dẫn đến cuộc đời sai lầm. Lương Tranh cảm thấy mông lung là bởi vì anh không có mục tiêu rõ ràng, hoặc nói cách khác là không xác định được phương hướng, anh không biết nên đi theo hướng nào để cuộc đời càng thêm tươi sáng...

Hemingway từng nói: Cuộc sống giống như một cuộc đấu bò tót, nếu không chiến thắng con bò thì nó sẽ húc chết anh! Vì vậy chúng ta cần luôn luôn tỉnh táo, cuộc sống không dừng lại, cuộc chiến đấu cũng không dừng lại.

***

Lâm Cường liên tục hẹn hò với Ngải Lựu Lựu, rõ ràng anh ta đang tăng cường tấn công Ngải Lựu Lựu. Ban đầu Ngải Lựu Lựu còn cảm thấy ngại ngùng, sau cũng mặc kệ, về cơ bản thì trưa nào cô cũng đi ăn với Lâm Cường, hai người tăng thêm hiểu biết về nhau xem ra cũng chầng phải chuyện không tốt. Nhưng kết quả là đôi bên chưa hiểu thêm được gì về nhau thì Ngải Lựu Lựu đã tăng lên ba cân rồi. Điều này khiến Ngải Lựu Lựu vô cùng lo lắng, cô thầm hạ quyết tâm sẽ quản lí thật chặt cái dạ dày của mình.

Một buổi chiều, hai người cùng về khu đô thị Quốc Mỹ. Đã mấy lần Lâm Cường bảo Ngải Lựu Lựu chuyển đến chỗ anh ở nhưng cô đều từ chối với lí do chưa phải lúc thích hợp. Cô phải bảo vệ thật chặt tuyến phòng thủ cuối cùng của mình, phụ nữ càng tùy tiện, đàn ông càng đánh giá thấp bạn! Những thứ không đạt được mới là bí ẩn và đáng trân trọng. Mẹ Lâm Cường đã hai lần gọi cho Ngải Lựu Lựu, mời cô đến Thượng Hải chơi nhưng cô đều khéo léo từ chối.

Lâm Cường bèn chọn phương án khác, tức là đến nhà gặp bố mẹ Ngải Lựu Lựu, thông qua sự công nhận của bố mẹ cô để tăng thêm áp lực cho cô. Ban đầu Ngải Lựu Lựu không đồng ý, trực giác mách bảo cô rằng cô và Lâm Cường không thể ở bên nhau. Bởi vì Lâm Cường quá xuất sắc, trong khi Ngải Lựu Lựu luôn cảm thấy tất cả đều không đủ chân thực. Nhưng trực giác chưa chắc đã đáng tin, đi gặp phụ huynh cũng chẳng ảnh hưởng gì, hơn nữa với tình hình trước mắt, Lâm Cường vẫn là thích hợp với bản thân cô nhất. Anh gần như là một người đàn ông không kén chọn, mà bản thân mình cũng không thể tìm một người đàn ông kém cỏi quá được. Còn về thứ cảm giác đặc biệt có thể sẽ từ từ gây dựng sau.

Ngải Lựu Lựu định khi nào chuẩn bị về nhà ăn tết sẽ dẵn Lâm Cường về tham khảo ý kiến của bố mẹ xem sao. Dù sao thì bố mẹ cũng là người từng trải, con mắt tinh tường hơn cô. Lúc cô thông báo tin này cho mọi người trong nhà, cả nhà ai nấy đều mừng rỡ, mẹ cô còn bùi ngùi nói trong điện thoại: “Hài, cuối cùng bà cô già cũng chịu lấy chồng rồi, cảm tạ trời đất!”, khiến cho Ngải Lựu Lựu tức đến mức chỉ biết dậm chân thình thịch, mặt đỏ tía tai.

***

Tối thứ năm, Ngải Lựu Lựu và Đàm Hiểu Na nằm tròn trên ghế nói chuyện. Hai người bắt đầu nói từ quá khứ cho đến hiện tại, sau đó nói đến cả tương lai. Đàm Hiểu Na nhìn quanh phòng khách, thở dài: "Sắp phải chuyển đi rồi, tôi thật lòng không muốn rời xa nơi này!”

Ngải Lựu Lựu cười đáp: “Tôi ngưỡng mộ cậu quá, sắp được chuyển đến ở trong căn hộ hào hoa của Thiên Thông Uyển.”

"Thôi chẳng dám hào hoa đâu, chỉ cần có chỗ dung thân ở đất Bắc Kinh này là được rồi !”

“Sao cậu chẳng hào hứng chút nào thế, vẫn không quên được Ngô Hiểu Quân à?”

“Nói là quên chẳng qua chỉ là tự lừa mình thôi. Nhưng tôi không muốn mình lại giống như trưởng phòng Chu, cuối cùng vẫn tay trắng. Tình yêu không thể mài ra ăn, đàn bà suy cho cùng vẫn cần phải nhẫn tâm một chút! Bành Thao cũng không tồi, anh ấy đối xử với tôi rất tốt”

"Con ranh này, sao tôi cảm thấy cậu cứ như biến thành người khác vậy?”

Đàm Hiểu Na đứng dậy rót hai cốc nước, nhìn điện thoại rồi thở dài: “Đều là bị bức ép cả thôi. Cậu nhìn đi, tôi và Ngô Hiểu Quân vì chuyện nhà cửa mà cãi nhau ầm ĩ, hơn nữa áp lực lại quá lớn, cứ nghĩ đến việc phải chịu đựng như vậy mấy chục năm liền, tôi không rét mà run! Đây là còn chưa lấy nhau nhé, lấy nhau rồi có con nữa thì càng khó khăn hơn, cậu bảo sau này biết sống thế nào? Vì một căn nhà mà trói buộc bản thân cả đời, thậm chí cả đời con cháu mình nữa, như vậy có đáng không?”

Ngải Lựu Lựu cười: “Bánh mì sớm muộn gì cũng có, phải từ từ. Thực ra nhà cửa sớm muộn gì cũng phải mua thôi!”

“Thôi đủ rồi, sao cậu không để từ từ, sao cậu lại chọn phó tổng Lâm chứ không phải là Lương Tranh?”

"Sao lại lôi tôi vào đây hả, tại sao tôi phải chọn Lương Tranh chứ, anh ta đâu giống một thằng đàn ông!"

Đám Hiểu Na ngồi sát vào Ngải Lựu Lựu, nhìn thẳng vào khuôn mặt cô, cười tinh quái: “Hi hi... cái lần say rượu làm bừa ấy chắc là xảy ra chuyện giữa cậu và Lương Tranh chứ gì? Lại còn dám nói với tôi là bạn học đại học chứ!”

Ngải Lựu Lựu có tật giật mình, vội vàng lên tiếng phản bác: "Cậu... cậu dở hơi à? Sao tôi có thể có chuyện gì với anh ta được chứ? Mấy ngày hôm ấy tôi hoàn toàn không ra khỏi cửa!”

"Càng nói càng điêu, tôi thấy cậu nên khai thật đi. Mau kể cho tôi nghe quá trình xảy ra sự việc đi!”

Ngải Lựu Lựu mặt đỏ lựng, tức đến méo mặt: “Cái con ranh này, ở bên cạnh Bành Thao chưa được bao lâu đã trở thành lưu manh rồi đấy!”

“Ha ha ha, đỏ mặt rồi kìa, còn dám xảo biện! Ha ha... chết cười...”

Ngải Lựu Lựu đang định nhảy bổ vào Đàm Hiểu Na thì đột nhiên điện thoại đổ chuông, là một tin nhắn. Ngải Lựu Lựu mở ra xem, kinh ngạc đến đờ người ra, thật không dám tin vào mắt của mình. Đó là một bức ảnh, trong bức ảnh là một người đàn ông và một người đàn bà đang ở trạng thái khỏa thân. Người đàn ông chẳng phải ai khác mà chính là Lâm Cường, người đàn ông mà cô đang qua lại; còn người đàn bà kia chính là Ngũ Sảnh Sảnh. Ngải Lựu Lựu cảm thấy thật ghê tởm, buồn nôn, cô vội vàng lao vào trong nhà vệ sinh... Đàm Hiểu Na cũng vội vàng chạy vào theo, gõ cửa ầm lên: “Cậu không sao chứ, Lựu Lựu, có phải buồn nôn không?”

“Oẹ...”, bên trong vọng ra tiếng nôn ọe của Ngải Lựu Lựu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play