Ở trong nhà bếp, mấy cô gái đang dọn dẹp, Đàm Hiểu Na cố ý xán đến chỗ Lưu Du Hà, hỏi: “Hai người nhìn thấy gì ở Hồng Kông?”

“Cái gì? Chẳng nhìn thấy gì cả!”, Lưu Du Hà giả bộ nói.

"Ban nãy hai người nhà cô chẳng phải đã nói rồi sao? Hình như nhìn thấy Chung Hiểu Huệ ở Hồng Kông thì phải?"

“À, là nhìn thấy cô ta đi với một người đàn ông, nhưng mà chỉ là hiểu nhầm, người phụ nữ ấy trông rất giống Chung Hiểu Huệ thôi!”.

Ngải Lựu Lựu làm gì còn tâm trạng mà rửa bát, hai tai dựng cả lên để hóng chuyện. Không biết tại sao trong lòng cô lại rất hi vọng người ấy đúng là Chung Hiểu Huệ. Là để trả thù Lương Tranh cũng được, hay là vì đố kị cũng được, cô nghĩ như vậy đấy.

Ở trong phòng khách, mấy người đàn ông vẫn đang uống rượu, nói chuyện. Bố Ngô Hiểu Quân uống nhiều nên nói chuyện khá lớn tiếng, thỉnh thoảng còn lắc lư đầu. Lương Tranh và Trình Triệu phú mời ông thêm hai chén nữa, ông có vẻ không uống nổi nữa, đột nhiên bật khóc: "Giờ thì bác yên tâm rồi , mẹ Hiểu Quân qua đời rất sớm, bác lại chẳng có tài cán gì, đã để nó phải chịu khổ từ nhỏ. Đều là nhờ nó có tinh thần cầu tiến, chăm chỉ học hành giờ tìm được một người vợ tốt như vậy, cũng coi như có chỗ an thân ở cái thành phố này, bác thấy nở mày nở mặt lắm. Sau này đi gặp mẹ nó cũng có cái mà nói với bà ấy,...”

Ông vừa nói vừa khóc, Ngô Hiểu Quân cũng khóc theo, Trình Triệu phú vội vàng an ủi hai cha con. Lương Tranh lấy cớ đi vệ sinh, đứng trước gương, để mặc cho nước mắt trào ra, anh lại nhớ đến cha mẹ già của mình. Thương thay cho tấm lòng cha mẹ, chắc chắn họ rất nhớ mình, hi vọng mình lăn lộn ở bên ngoài có chí tiến thủ, được bình an. Nhưng bản thân mình thì sao? Hết lần này đến lần khác phụ lòng họ, sống tùy tiện, tiêu tốn biết bao thời gian vào những lí tưởng vô bổ...

Trình Triệu phú khó khăn lắm mới lái xe được về nhà, vừa vào nhà vệ sinh một cái là nôn thốc nôn tháo, chưa kịp định thần lại đã bị Lưu Du Hà chất vấn: “Anh lén tôi cho Ngô Hiểu Quân vay bao nhiều tiền, tiền đấy ở đâu ra?”

Trình Triệu phú giả bộ ngốc: “Chẳng phải em không cho vay sao? Hơn nữa anh cũng làm gì có tiền mà cho vay?”

Lưu Du Hà cười khẩy: "Còn giả bộ nữa à, lúc xuống xe tôi đã thấy anh nhét cái gói gì vào trong túi, giờ túi áo anh rỗng không…”

"Em lục túi anh à?”

“Đừng có đánh trống lảng, cho vay bao nhiêu, tiền ấy ở đâu ra?”

“Tôi cho vay đấy, cô quản được à? Tôi đâu có lấy tiền của cô?”

“Tôi không quản được thì ai quản được? Anh nói cho rõ đi, ai quản được hử?”

Trình Triệu phú đã ngấm men rượu, thấy Lưu Du Hà vẫn không chịu buông tha, trong lòng buồn bực lắm, vung tay hất văng cái lọ hoa trên bàn xuống đất. “Xoảng” một tiếng, cái bình vỡ tan, hoa rơi khắp nền nhà. Lưu Du Hà cũng chẳng chịu kém cạnh, chạy vào phòng bếp ôm cả đống dĩa ra phòng khách, giơ cao lên rồi ném từng cái xuống nền. Trình Triệu phú mặt mày tím tái, chạy đến trước bàn trà, đập tan hết cốc chén.

Chẳng mấy chốc, cả căn nhà như một đống đổ nát. Hai người chán ném bát đĩa lại chuyển sang đánh nhau. Đối với họ mà nói, đây cũng là một đêm dài mất ngủ...

***

Trên đời chẳng có bữa tiệc nào không tàn, Đàm Hiểu Na sau khi quyết định mua nhà đã chuyển sang ở chung với Ngô Hiểu Quân, điều này đồng nghĩa với việc cô không ở cùng với Ngải Lựu Lựu nữa. Hai người có hơi lưu luyến, tối ngủ với nhau liền tâm sự:

“Lựu Lựu, mau nói xem cậu với phó tổng giám đốc tiến triển đến đâu rồi, mọi người đang chờ được ăn kẹo của cậu đây!”

“Thôi đủ rồi, chưa chắc đã có chuyện đó đâu!”, Ngải Lựu Lựu thở dài.

“Cậu thấy anh ấy không đáng tin à?”

“Cũng không hẳn, tôi cứ cảm thấy thế nào ấy! Bạn bè thì chẳng phải, cấp trên với cấp dưới cũng không”.

“Ha ha, tình nhân cũng chẳng giống tình nhân!“, Đàm Hiều Na bổ sung thêm một câu.

"Đáng ghét!”

“Hi hi... cậu nói Lương Tranh với Chung Hiểu Huệ thế nào? Tôi thấy người phụ nữ ấy không đáng tin!"

Ngải Lựu Lựu cười: “Tôi làm sao mà biết được, tôi có biết xem tuớng đâu!”

"Hài, cậu với Lương Tranh có điều kiện tốt như vậy, lại đều độc thân, tôi thật không thể hiểu nổi hai người. Để hôm nào tôi tác hợp cho hai người. Tốt nhất là nhốt chung vào một phòng, khóa lại mấy hôm, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Để xem hai người còn giả bộ thanh cao, còn cứng đầu cứng cổ đến đâu!”

“Nói lăng nhăng! Nói thực lòng tôi rất ngưỡng mộ cậu với Ngô Hiểu Quân, hơn nữa lại chuẩn bị mua được nhà ở đây rồi. Cuộc sống rồi sẽ ổn định thôi!"

“Ai bảo cậu ngày trước khinh thường người ta cơ? Tôi chỉ có thể thu nhặt mảnh vụn, coi đống phế thải ấy như bảo bối!”

“Cái con ranh này, ăn nói khiếp quá đấy!”

“Ha ha, đừng cù, nhột lắm….”

***

Sáng hôm sau, bố Ngô Hiểu Quân lên tàu về quê, mang theo ảnh, mang theo niềm vui, mang theo sự tự hào, phấn khởi trở về nhà.

Ngô Hiểu Quân ban nãy còn trầm ngâm trong nỗi buồn li biệt giờ đã ưỡn ngực nghênh đón một sự khởi đầu mới. Anh với Đàm Hiểu Na đã hẹn nhau chiều nay sẽ đi mua nhà, nhân tiện làm các thủ tục cho hoàn tất. Có thể hạnh phúc đến quá nhanh, quá dễ dàng nên cảm giác không chân thực. Nhân viên nhà đất Tiểu Triệu lần trước Ngô Hiểu Quân liên hệ nói với anh rằng giá nhà lại tăng lên rồi, mỗi mét tăng thêm mấy trăm tệ.

“Các người đang bóp cổ giết người đấy hả? Lần trước đã nói giá này sẽ không thay đổi nữa, mới chỉ có mấy ngày thôi mà!”, Ngô Hiểu Quân vô cùng bực bội.

“Chẳng còn cách nào khác thưa anh, thời buổi kinh tế thị trường mà. Giá nhà của cả nước tăng, mấy ngày nữa anh đến có khi lại tăng lên nữa rồi cũng nên!”, Tiểu Triệu nhẫn nại giải thích.

Ngô Hiểu Quân tức tối đẩy gọng kính: "Lần trước tôi cứ băn khoăn không hiểu các người sao không chịu nhận tiền đặt cọc, hóa ra là định im lặng chờ thời chứ gì?”

“Đây là quy định thống nhất của công ty, chúng tôi không thể tự tiện quyết định!”

“Tôi không mua nữa là được chứ gì? Các người thích tăng thì đi mà tăng!”

Tiểu Triệu khom lưng, lịch sự nói: “Ha ha, Anh Ngô đi cẩn thận, khi nào cần cứ liên hệ với chúng tôi nhé!"

“Toàn một lũ lừa đảo, không sợ trời phạt hay sao ấy?”, Ngô Hiểu Quân ra khỏi cửa lớn tiếng chửi bới. Đàm Hiểu Na liền an ủi anh mấy câu, sau đó lấy điện thoại ra, định liên hệ với một vài công ty nhà đất khác xem giá cả ra sao. Mấy phút sau, Đàm Hiểu Na ngao ngán lắc đầu, giá nhà ở toàn Bắc Kinh này đã tăng lên từ sau Quốc khánh. Lần lên giá này khiến cho số tiền phải trả đợt đầu lại tăng thêm vài vạn nữa, xem ra chuyện mua nhà tạm thời đành gác lại.

***

Trong thôn nghỉ mát ở Nguyệt Lượng Hà, Trần Tường Đông và Chung Hiểu Huệ ngồi yên lặng trong chiếc xe hơi màu trắng, họ đều đeo kính đen vẻ mặt trầm ngâm.

Chung Hiểu Huệ cười nhạt: “Giờ thì anh có thể buông tay rồi chứ?”

“Sao lại buông tay? Gái đẹp trên đời này nhiều như sao sa, nhưng anh không thèm, anh chỉ thích một mình em thôi. Anh yêu em, anh không nỡ xa em! Chúng ta bên nhau đã mấy năm rồi, em đã là một phần cuộc sống của anh rồi, ngày nào anh cũng vất vả kiếm tiền để làm gì? Còn không phải vì em sao?”

“Nực cười! Vì tôi ư? Là vì đứa con gái cưng với bà xã anh thì có!”

“Anh đâu thể để mặc họ chứ?”

“Trần Tường Đông, trước đây anh lừa tôi thì thôi, chúng ta sống với nhau không rõ ràng mấy năm trời rồi, chuyện này nên kết thúc thôi. Chẳng nhẽ anh định ràng buộc tôi cả đời à?"

“Hài, anh thật sự không thể xa em, anh xin em đừng rời xa anh có được không? Không có em anh thật chẳng còn động lực gì nữa, anh không biết mình kiếm tiền để làm gì, có ý nghĩa gì nữa!”

Trần Tường Đông nói đến đây liền tháo kính xuống, tỏ vẻ hụt hẫng và đau đớn. Hắn ta thở dài rồi nói tiếp: "Mảnh đất công ty bỏ tiền mua ở Triều Dương lại có chút vấn đề, thủ tục chưa đầy đủ lại cộng thêm mấy khách hàng khó tính, tạm thời không thể xây nhà được. Chuẩn bị đến cuối năm rồi, ngân hàng lại giục trả nợ, lát nữa đi xem giám đốc Tạ nói sao. Đợi chuyện này giải quyết xong chúng ta sẽ nói chuyện tiếp...”

Trong văn phòng, Trâu Huệ đă hoàn toàn hòa đồng với tập thể, bản tính cũng được bộc lộ ít nhiều: lắm chuyện, thẳng tính, tham ăn. Lúc này cô đang trốn sau máy tính ăn vặt với Chu Tưởng Linh, chỉ có một mình Ngải Lựu Lựu chống cằm ngây người ngẫm nghĩ chuyện gì đó. Hai người vừa ăn vừa thì thầm to nhỏ.

Trâu Huệ nhìn Ngải Lựu Lựu: “Em thấy chắc là thất tình, trông chị ấy hoàn toàn biến thành một người khác rồi !”

Chu Tường Linh cười: “Khó nói lắm, cũng có thể là vừa rơi vào lưới tình!”

“Ha ha, xem ra trưởng phòng cũng có kinh nghiệm về chuyện này đấy nhỉ?"

“Vớ vẩn, ai chẳng có tình yêu? Nói cho cô biết, lúc tôi còn trẻ được rất nhiều anh theo đuổi đấy. Đáng tiếc là giờ đã là một bà già, có cho cũng chẳng ai lấy nữa!"

“Em thấy chị chẳng già chút nào, vẫn còn rất xinh dẹp, hơn nữa thân hình lại gợi cảm nữa!”

“Thế sao? Đợi khi nào đến tuổi của tôi cô mới thấy áp lực!"

Chu Tường Linh vừa nói vừa xoa xoa mặt mình, vẻ rất tội nghiệp. Trâu Huệ lặng lẽ đến đằng sau lưng Ngải Lựu Lựu, "hù” một tiếng khiến Ngải Lựu Lựu giật nảy mình.

“Sao thế chị, tương tư à?”

“Cái con ranh này, càng ngày càng không biết lớn bé gì hết ! "

Ngải Lựu Lựu giơ tay định đánh Trâu Huệ nhưng cô ta tránh được: “Hi hi... cái này không phải em nói mà là trưởng phòng của chúng ta nói!”

Ngải Lựu Lựu liếc Chu Tường Linh, thấy cô đang nhét cả nắm thức ăn vào miệng, ngán ngẩm lắc đầu. Cô vươn vai một cái, than thở: “Trong phòng tài vụ lại bớt đi một gái ế rồi, thật là chán!”

“Em cũng có thể không ế mà, có ai ép em độc thân đâu?”, Chu Tường Linh vừa nhai vừa nói.

Ngải Lựu Lựu: “Em cũng đâu có muốn ế, nhưng đâu ai chịu lấy em đâu?”

Chu Tường Linh: “Lâm Cường chẳng phải đang nhỏ dãi trước em rồi hay sao? Em còn chờ gì mà không sà vào lòng anh ấy đi. Yêu đương trước, hết yêu đương rồi thì vẫn có tiền hộ thân mà. Như thế tốt biết mấy, một mũi tên trúng hai đích! Em xem chị hiện giờ đây này, tình cảm đã biến chất rồi, thế mà chẳng có gì, vẫn tay trắng...”

“Hay là cặp bồ đi vậy!”, Trâu Huệ trêu Chu Tường Linh.

“Cái con ranh này, toàn nói chuyện lăng nhăng...”

Trâu Huệ: “Trưởng phòng, chị Hiểu Na mua nhà rồi, chúng ta có cần chúc mừng gì không, nhận tiện bắt chị ấy khao luôn!”

“Cô chỉ biết ăn thôi! Mua nhà chưa chắc đã là chuyện vui, tuyệt đối đừng giẫm lên vết xe đổ của tôi đấy. Các cô không biết mua nhà xong áp lực thế nào đâu, phải thắt lưng buộc bụng khổ lắm, tôi chịu đựng đủ rồi. Các cô xem, tóc bạc đầy đầu rồi! Kiếp sau nhất định phải đầu thai vào một gia đình giàu có...”

“Làm vợ lẽ à?”, Trâu Huệ châm biếm.

Chu Tường Linh đứng phắt dậy, chỉ vào mặt Trâu Huệ: “Cái con ranh này, để xem tôi xử lí cô ra sao?”

Trâu Huệ chạy quanh văn phòng: “Ối ối...em sai rồi , trưởng phòng xin tha mạng!”

***

Mấy ngày sau, trong một quán cà phê trên đường Đại Vọng, Chung Hiểu Huệ và Lương Tranh ngồi trong một góc nhỏ, không khí khá ngột ngạt, đây là lần gặp đầu tiên kể từ sau Quốc khánh. Đôi bên dường như đã xa cách đi nhiều, Chung Hiểu Huệ trông có vẻ u sầu, khiến người khác cảm thấy tội nghiệp. Lương Tranh trầm ngâm, trông càng chững chạc và cứng cỏi. Hai người đều dùng thìa khuấy đều cốc cà phê, ai nấy đều có những suy nghĩ riêng. Lương Tranh cuối cùng không chịu nổi thứ không khí ngột ngạt này đành lên tiếng trước: “Dạo này em vẫn khỏe chứ?”

Chung Hiểu Huệ mỉm cười: “Em vẫn khỏe, còn anh?”

Cũng bình thường. Chẳng có việc gì vui mà cũng chẳng có việc gì buồn!”

"Em định nghỉ việc...”

“Ơ, sao lại nghỉ việc?"

“Em muốn nghỉ ngơi một thời gian. Có phải anh muốn em về gặp bố mẹ anh không? Sau này có nhiều thời gian lắm!”

Chung Hiểu Huệ thấy Lương Tranh không nói gì, vẻ mặt cũng là lạ nên hỏi: “Sao thế, anh không có thời gian à? Hay là anh đã thay đổi ý kiến. không sao đâu, anh cứ nói thẳng cho em biết!”

“Đúng là thời gian không có thật... Chuyện này chúng ta bàn sau vậy!”, Lương Tranh vốn định nói dối Chung Hiểu Huệ rằng mình đã thích người khác rồi , nhưng mặt đối mặt với cô, anh không nói ra lời. Thôi cứ để thời gian xóa nhòa đi mọi thứ,

Chung Hiểu Huệ là một người con gái thông minh, cô sẽ hiểu ra thôi.

“Ừ, căn hộ nơi em ở chuẩn bị đến hạn hết hợp đồng rồi , nếu có thời gian rảnh anh để ý giúp em xem có căn hộ nào cho thuê không nhé?”

“Cũng được, Ngô Hiểu Quân thường hay liên hệ với những hộ dân trong chung cư, anh sẽ bảo cậu ta để ý giúp em!”

"Vậy cảm ơn anh trước nhé!”

“Đừng khách sáo!”

Lương Tranh nhìn ra ngoài cửa sổ: “Em còn nhớ Trình Triệu phú không? Vợ chồng cậu ta Quốc khánh vừa rồi đi Hồng Kông chơi, nói nhìn thấy một nữ minh tinh rất giống em!”

Chung Hiểu Huệ cười gượng gạo: “Ờ, thế sao? Em đâu có xinh đẹp đến thế?"

Lương Tranh cười gượng: “Em khiêm tốn quá!”

Hai người nói chuyện một lúc, Lương Tranh vì phải ra sân bay đón khách hàng nên thanh toán hóa đơn và đi trước. Chung Hiểu Huệ ngồi một mình trong quán cà phê, nghĩ ngợi rất nhiều. Cô nghĩ lại những chuyện quá khứ giữa cô và Trần Tường Đông, nghĩ đến cách cư xử của Lương Tranh những ngày qua và cả những gì mà Lương Tranh vừa mới nói. Ra khỏi quán cà phê, Chung Hiểu Huệ thực sự không chịu nổi nữa, những ấm ức mấy ngày nay cứ chồng chất trong lòng, ám ảnh cô không chịu buông tha. Khoảnh khắc này, cô đã sụp đổ, cô bật khóc. Chung Hiểu Huệ bắt một chiếc taxi, lái xe hỏi cô đi đâu, Chung Hiểu Huệ nói đi đâu cũng được, cứ ra khỏi Bắc Kinh là được. Lái xe nhìn qua gương chiếu hậu thấy Chung Hiểu Huệ khóc lóc nức nở chắc cũng đoán ra được đại khái có chuyện gì. Lái xe liền hỏi:

“Cô gái, chúng ta đi một vòng, đợi tâm trạng cô ổn hơn rồi tính tiếp nhé !”

"Đi thôi...”

Chung Hiểu Huệ từng nghĩ rằng rời xa Trần Tường Đông, mình sẽ hoàn toàn tự do, cho dù là thân thể hay tinh thần. Nhưng hóa ra chuyện này chẳng hề đơn giản.

Tối hôm ấy, ở trên Nguyệt Lượng Hà, Trần Tường Đông kiên quyết giữ Chung Hiểu Huệ lại. Ba người đang uống rượu thì đột nhiên Chung Hiểu Huệ thấy đầu mình bị choáng, sau đó phát hiện ra giám đốc Tạ chạy đến dìu cô. Ánh mắt rạo rực của giám đốc Tạ đằng sau cặp kính khiến cho Chung Hiểu Huệ ghê tởm, những chuyện sau đó thế nào cô hoàn toàn không hay biết. Nửa đêm tỉnh lại cô phát hiện mình đang nằm trên giường, không mảnh vải che thân... Chung Hiểu Huệ đã trở thành món hàng trao đổi của Trần Tường Đông, cho dù là đến phút cuối cùng, hắn vẫn muốn vắt kiệt những “giá trị” cuối cùng của cô. Rốt cuộc cô chỉ là một món đồ chơi của một kẻ giỏi tính toán. Chung Hiểu Huệ tức điên lên, gọi điện cho Trần Tường Đông nhưng không liên lạc được.

Ngày hôm sau Chung Hiểu Huệ đến công ty tìm Trần Tường Đông thì người ngồi trong văn phòng của cô đã là người khác, điều đáng nói là, cô trợ lí tổng giám đốc này thậm chí còn trẻ trung và xinh đẹp hơn cô. Chung Hiểu Huệ bê đồ đạc của mình ra khỏi công ty trong ánh mắt khinh bỉ và chế nhạo của mọi người. Cô cố gắng để đi ra khỏi đó một cách thản nhiên nhất. Mấy ngày sau, lúc đi rút tiền, Chung Hiểu Huệ phát hiện số tiền trong thẻ lên đến bảy con số. Cô khóc, khóc cho đã đời. Trên đường về nhà, lúc đi qua khu công trình Triều Dương, thấy công trình ở đó đã bắt đầu thi công, cô bật cười, cười bất lực...

Một cơn ác mộng. Tỉnh giấc rồi mà trò chơi vẫn chưa kết thúc.

***

Mấy hôm nay, Ngô Hiểu Quân vì chuyện nhà cửa mà suy nghĩ đến bù đầu, chạy đôn chạy đáo, hết vay chỗ nọ đến chỗ kia mà vẫn không tích đủ tiền trả tiền nhà lần đầu. Anh quyết định từ bỏ, đợi khi nào giá nhà hạ nhiệt một chút sẽ mua sau, anh không tin giá nhà sẽ cứ tăng vùn vụt như vậy, điều này không phù hợp với quy luật kinh tế. Chỉ có điều, cách suy nghĩ này không nhận được sự đồng tình của Đàm Hiểu Na, cô cho rằng càng mua nhà sớm càng tốt, đất càng ngày càng ít, đừng mong giá nhà sẽ hạ nhiệt. Đây là lần đầu tiên quan điểm của hai người có sự bất đồng, lại đang có tâm sự nên hai người xảy ra tranh cãi.

Đàm Hiểu Na oán thán: “Không có tiền thì mua một cái nhà nhỏ, có thể ở là được rồi !”

“Mua cái nhỏ ư? Chúng ta dù sao cũng phải để cho bố một phòng chứ. Bố đầu tắt mặt tối suốt cả đời rồi, già rồi cũng cần được hưởng phúc chứ?”

Đàm Hiểu Na cười nhạt: “Hưởng phúc á? Em không đồng ý để bố đến ở đâu, nếu bố mà đến, em sẽ dọn đi. Em không quen ở với người già!”

Ngô Hiểu Quân: “Em nói thế ý gì, anh không thể có vợ mà quên mất bố được. Anh không vô lí như nhà em, ham giàu chê nghèo!”

“Ai ham giàu chê nghèo? Ngô Hiểu Quân, anh nói cho rõ đi!”

“Còn cần phải nói ư, gả con gái mà còn yêu cầu phải có nhà!”

“Mua được nhà bố mẹ cũng chẳng được hưởng, chẳng qua chỉ muốn tốt cho chúng ta thôi. Bản thân vô dụng lại còn trách người khác!”

"Vậy cô đi mà tìm người nào có tài ấy!”

“Tìm thì tìm…”

Hai người đang cãi nhau thì Lương Tranh về. Đàm Hiểu Na thấy bực bội nên chẳng buồn chào hỏi mà xách túi đi thẳng. Tâm trạng của Lương Tranh hôm nay cũng chẳng tốt, đối mặt với sự "nhiệt tình” của Chung Hiểu Huệ, anh lại thấy không thể tiêu hóa nổi, cũng chẳng thể hiểu nổi tâm tư của cô. Đằng sau nhất định có vấn đề gì đó. Lương Tranh nghĩ đến một loạt những chuyện đã xảy ra từ trước đến giờ: chuyện ở sân golf, chuyện ở Hồng Kông, còn cả hành tung bí ẩn của Chung Hiểu Huệ thường ngày... tất cả đều khiến Lương Tranh nghi ngờ Chung Hiểu Huệ có một “bồ nhí”.

Ngô Hiểu Quân thấy Lương Tranh ngồi thừ người ra liền vò đầu bứt tai tự lẩm bẩm: “Chê tôi vô dụng, không mua nổi nhà à. Đã thế mai tôi đi mua xổ số, tôi mà trúng giải tôi sẽ lấy tiền đập vào mặt cô!”

“Thôi đủ rồi, đừng cằn nhằn nữa, mau đi tắm đi!”

"Trông bộ dạng cậu có vẻ hẹn hò không thuận lợi nhỉ?”

“Hài... mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, tốt nhất nên tự biết mình là ai để mà an phận cho lành!"

“Ừ, thôi nghỉ sớm đi!”

***

Bắc Kinh bắt đầu chuyển lạnh. Buổi trưa, chút ánh mặt trời ấm áp khiến cho con người thấy mơ màng buồn ngủ. Một con gió nhẹ lướt qua, mang theo khí lạnh khiến cho người ta cảm thấy tỉnh táo hơn. Cảm giác thay đổi này khiến người ta nghĩ đến ngôn ngữ của vạn vật: mùa đông đã đến rồi !

Ngải Lựu Lựu mặc một chiếc áo măng tô, rụt cổ vào trong áo cho ấm áp rồi đi thẳng lên phòng Cúc Hương Thư của khu nghệ thuật 798. Cúc Hương Thư nằm ở khu trung tâm của khu nghệ thuật Đạo Dơn Tự của Bắc Kinh, là không gian tổng hợp giữa văn hóa, nghệ thuật và thương nghiệp của nghệ thuật đương đại kinh điển. Ngải Lựu Lựu vừa đến Quán cà phê sách của Đức thì phát hiện Lâm Cường đang ngồi trong góc vẫy tay gọi cô. Ngải Lựu Lựu đi đến gần mới phát hiện còn có hai người phụ nữ khác đang ngồi đấy.

Lâm Cường đứng dậy giới thiệu từng người một, một người là mẹ anh, đoan trang, tao nhã, ánh mắt sắc bén; một người cô đã từng gặp ở Thượng Hải, là cô em gái xinh đẹp và thời trang của Lâm Cường. Ngải Lựu Lựu đợi Lâm Cường giới thiệu xong liền lịch sự ngồi xuống. Cô phát hiện ra rằng mẹ Lâm Cường cứ nhìn cô chằm chằm, ánh mắt soi mói như đang soi con dâu. Phục vụ bê mấy cốc cà phê đến, Ngải Lựu Lựu nhấp môi, mùi vị cũng không tồi, tinh thần tỉnh táo hơn hẳn.

“Tiểu Ngải, nhà cháu ở đâu thế?", mẹ Lâm Cường hỏi.

“Nhà cháu ở Nhạc Dương, Hồ Nam ạ”, Ngải Lựu Lựu vui vẻ đáp lời.

“Nhạc Dương là một thành phố tuyệt vời, nổi tiếng bởi văn hóa và lịch sử. Động Đình Hồ thật là đẹp, núi non nước biếc quả tuyệt vời!”

"Bác từng đến đó rồi ạ?”

“Ừ, bác đến đó một lần, có cơ hội nhất định phải đi lần nữa. Nhà cháu còn có ai nữa?”

“Nhà cháu còn bố mẹ và một cô em gái ạ!

“Ờ, bố mẹ cháu sức khỏe vẫn tốt chứ, đi nghỉ hưu chưa?”

“Bố cháu nghỉ hưu rồi, còn mẹ cháu làm kế toán ở một công ty nhà nước ạ".

"Thảo nào mà cháu học chuyên ngành tài vụ. Tiểu Ngải đã đến hai nhăm tuổi chưa?”

Ngải Lựu Lựu đỏ bừng mặt, nhất thời không biết phải trả lời thế nào.

“Mẹ à...", Lâm Cường ném ánh mắt oán trách về phía mẹ, mẹ anh bật cười. Em gái Lâm Cường ngồi bên cạnh cũng cười không mím môi lại được, chỉ có Ngải Lựu Lựu là thấy rất mất tự nhiên cứ như thể bị người khác thẩm tra ấy. Buổi trưa, lúc nhận được điện thoại của Lâm Cường, anh không nói có cả mẹ với em gái anh, mà chỉ nói mời cô đến 798 đi dạo cho đỡ buồn. Đây rõ ràng là một cuộc ra mắt phụ huynh mà Lâm Cường đã âm thầm sắp đặt, tự nhiên Ngải Lựu Lựu lại thấy hoang mang, cô cảm thấy Lâm Cường không tôn trọng cô, ít nhất cũng phải thông báo trước tình hình chứ không phải lừa cô đến như thế này.

Nửa tiếng sau, em gái Lâm Cường được một anh chàng nước ngoài đến đón đi. Mẹ Lâm Cường bảo anh chọn mấy cuốn sách về chủ tịch Mao, nói rằng bố anh đã dặn phải mua mấy quyển đó. Lâm Cường tỏ vẻ không vui, do dự một lát rồi cuối cùng vẫn phải đi. Từ Cúc Hương Thư đi ra, họ ngồi xe đến một nhà hàng Hồng Kông. Vừa gọi món xong thì em gái và anh bạn nước ngoài của cô đén, hai ngươi dính nhau như sam, cử như thể xung quanh chẳng có ai nữa cả. Mẹ Lâm Cường nhíu mày, tỏ vẻ không mấy thiện cảm với anh chàng tây này, nhưng miệng thì không nói năng gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play