Hôm sau, Trình Triệu phú thấy đầu đau như búa bổ, mặt mũi phờ phạc, lưng
cũng chẳng thẳng lên được sau một đêm vật vã. Một mặt là do những lời đả kích ác ý của Ngô Hiểu Quân và Lương Tranh, mặt khác là do sự đấu tranh tư tưởng của chính mình. Còn cả cái sôpha nhìn tưởng là mềm thế mà lại
như có kim châm, khiến cho lưng Trình Triệu phú đau muốn gập lại. Chẳng
khác gì hôn nhân, nhìn thì tưởng là đẹp...
Trình
Triệu phú ngồi vào trong chiếc xe yêu quý của mình, vươn vai một cái,
nghĩ ngợi mãi cuối cùng cũng thông suốt. Hôn nhân là chuyện có tránh
cũng không được, có trốn cũng chẳng thoát, chỉ có thể ưỡn ngực, thẳng
lưng mà đối mặt. Anh hít một hơi thật sâu, sau đó gọi điện cho Lưu Du
Hà: “Vợ à, chúng ta kết hôn đi! Tổ chức đúng vào ngày Giải phóng quân
mùng Một tháng Tám nhé, em thấy sao?”
Lưu Du Hà lúc ấy đang ăn cơm trưa trong văn phòng, nghe thấy vậy liền phun cả cơm: “Tại sao lại là vào ngày Giải phóng quân?”
“Đấy chẳng phải vì ông già nhà chúng ta thích ngày ấy hay sao, sau này còn phải nhờ bố cho tiền sửa nhà cửa đấy!”
“Em phải thông báo cho gia đình đã! Trình Chí Huy, lần này anh nói có đáng tin không đấy? Đừng có đùa em nhé!”
“Em còn không tin anh đến thế cơ à, các người coi Trình Triệu phú này là cái gì hả?”
***
Cùng lúc ấy, Ngũ Sảnh Sảnh đang chuyển nhà, cô muốn chuyển đến Hoa Phường
Dị, xem ra Ngũ Sảnh Sảnh cũng hết chịu nổi không khí áp lực như vậy.
Ngải Lựu Lựu và Đàm Hiểu Na đang ăn cơm thì nhận được điện thoại của Ngũ Sảnh Sảnh. Ngũ Sảnh Sảnh nói cô muốn chuyển nhà, bảo Ngải Lựu Lựu mau
về nhà, để tránh đến lúc trong phòng mất mát gì, cô không chịu trách
nhiệm.
Ngải Lựu Lựu từ chỗ Đàm Hiểu Na về nhà là
vào thẳng trong phòng không ra nữa, chỉ sợ sinh chuyện. Hai vợ chồng ta
ly hôn cũng nên chia tay trong hòa bình, huống hồ hai người từng là chị
em tốt của nhau. Ngải Lựu Lựu tưởng Ngũ Sảnh Sảnh đòi chuyển nhà chỉ là
nói chơi, nào ngờ cô chuyển thật, còn thuê hai người đàn ông cao lớn lực lưỡng đến chuyển đồ. Ngải Lựu Lựu không biết rốt cuộc mình đã làm sai
chuyện gì mà khiến cho Ngũ Sảnh Sảnh lại có phản ứng gay gắt đến thế. Cô cảm thấy đây đúng là một chuyện khó xử, buồn bã trong lòng, bởi dù gì
hai người cũng ở chung với nhau gần một năm nay rồi. Vừa là đồng nghiệp, vừa là chị em tốt, giờ lại tan tác mỗi người một ngả, coi nhau như kẻ
thù.
Đàm Hiểu Na nghe kể qua điện thoại, biết
được chuyện này liền vỗ tay đánh bốp, nói là cô phải chuyển đến chỗ Ngải Lựu Lựu ở ngay mới được, còn phân tích cho Ngải Lựu Lựu biết vài nguyên nhân khiến Ngũ Sảnh Sảnh chuyển đi: Thứ nhất là vì Ngũ Sảnh Sảnh thất
bại trong chuyện tranh cử chức trưởng phòng nên trút giận lên Ngải Lựu
Lựu, cho rằng cô là nguyên nhân của chuyện này. Thứ hai, Ngũ Sảnh Sảnh
thích Lâm Cường, nhưng lại bị Ngải Lựu Lựu cướp tay trên nên sinh ra
ghen tức.Thứ ba, Ngũ Sảnh Sảnh vốn chẳng phải hạng dễ dây dưa, lòng dạ
quỷ quyệt, chuyện mâu thuẫn là chuyện chẳng sớm thì muộn cũng sẽ xảy ra. Ngải Lựu Lựu một mực phủ nhận hai nguyên nhân trên, cô cho rằng nhân
cách của Ngũ Sảnh Sảnh không đến mức tồi tệ như vậy, chỉ có điều tính
tình hơi mạnh mẽ quá mà thôi. Đàm Hiểu Na liền phê bình Ngải Lựu Lựu
ngay trong điện thoại, nói cô là điển hình của mẫu người dễ mềm lòng,
quá nhân từ. Cúp điện thoại, Ngải Lựu Lựu liền ngẫm nghĩ về mối quan hệ
của mình với Lâm Cường. Là quan hệ cấp trên với cấp dưới? Bạn bè? Người
yêu? Cái gì cũng đúng, mà lại cũng không đúng.
***
Chỉ còn một tháng nữa là Trình Triệu phú lấy vợ, suốt ngày anh ta cứ u uất
đến kì lạ, tâm trạng lúc vui lúc buồn, lúc lo lắng khi bất an, chứng sợ
hôn nhân càng lúc càng nghiêm trọng. Lương Tranh lúc này đang đi công
tác liền an ủi anh ta trong điện thoại:
“Cưới xin thích
biết mấy, trong cuộc sống có thêm một người bạn.Anh em là anh em, có ai
có thể ngủ chung với cậu không? Cái gì, cậu còn chưa chơi chán á? Cậu có chơi cả đời cũng chưa chán ấy chứ. Cậu biết không, hai người bọn cậu
yêu nhau, lấy nhau vì tình yêu, tôi ngưỡng mộ lắm đấy! Hơn nữa hai người lại chẳng phải lo chuyện nhà cửa, không phải lo lắng mua nhà, cứ thả
sức mà hưởng thụ cuộc sống, cuộc hôn nhân của hai người đơn giản và sung sướng, cuộc sống của hai người rất thuận buồm xuôi gió... Ngọn sóng này cao hơn ngọn sóng khác... tôi nhổ vào... Cậu có biết ởBắc Kinh có bao
nhiêu cặp vợ chồng phải sống trong những căn nhà ẩm thấp không? Có bao
nhiêu gã đàn ông vì không mua nổi nhà mà vật vã khóc lóc, chia tay với
bạn gái không? Cậu thật chẳng ra làm sao, có phúc mà không biết. Cưới
rồi mất tự do á? Tự do cũng có tính tương đối đấy. Sao cậu lại chẳng có
chút trách nhiệm nào thế hả? Được rồi, được rồi, cậu đi tìm Ngô Hiểu
Quân mà tâm sự, tôi phải đi tiếp khách hàng đây. Ok ok, khi nào về thì
tụ tập! À, gửi lời hỏi thăm của tôi đến Lưu Du Hà nhé, cứ nói là lâu lắm không gặp, cũng thấy nhớ cô ấy...”
***
Buổi tối, Lương Tranh đi gặp khách hàng. Khách hàng là người phụ trách trung tâm internet của một doanh nghiệp nhà nước, Lương Tranh đã hẹn rất
nhiều lần mà giờ mới gặp được ông ta. Ông Diêu đang ngồi trước mặt Lương Tranh đã ngoài năm mươi, dáng người không cao, cái bụng to như cái
chum, ánh mắt sáng rất có thần. Ông nói không nhiều nhưng âm vực khá to. Sau khi uống vài cốc rượu trắng, Lương Tranh thấy người hơi lâng lâng,
còn ông Diêu hình như vẫn còn tỉnh như sáo. Lương Tranh biết tối nay mà
uống rượu với ông ta chắc chắn không lại, nhưng vẫn phải cố thôi. Anh
vào phòng vệ sinh móc họng nôn hết rượu ra rồi quay lại bàn, tiếp tục
uống thêm với ông Diêu hai cốc nữa. Nhìn nửa cốc rượu trắng trước mặt,
Lương Tranh thấy hoang mang lắm, nhưng cuối cùng vẫn đành liều mình nâng cốc: “Chủ nhiệm Diêu, cảm ơn ngài đã bớt chút thời gian đến gặp tôi,
tôi xin kính ngài một chén!”
Ông Diêu cười: “Không có gì, cứ từ từ uống...”
Nửa cốc rượu vào bụng, Lương Tranh cảm thấy buồn nôn, hơi rượu trào thẳng
lên cổ họng nhưng Lương Tranh cố sức đè chặt xuống. Lương Tranh biết nếu mà còn uống nữa chắc chắn hỏng việc nên quyết định nhận thua: “Chủ
nhiệm Diêu, tôi thực sự không uống nổi nữa, rượu này nặng quá. Ban nãy
vào nhà vệ sinh cho ra hết rồi, giờ dạ dày lại bắt đầu cuộn lên...”
“Không sao, tôi rất thích uống loại rượu Nhị Oa Đầu 60 độ này!” ông Diêu vừa nói vừa rót nửa cốc cho Lương Tranh.
Lương Tranh đành vào nhà vệ sinh lần nữa, lần này không cần đến ngón tay, anh vừa cúi đầu xuống là phun đầy cả bồn vệ sinh. Lương Tranh quỳ xuống bên bồn vệ sinh, nôn thốc nôn tháo, nôn cho bằng sạch rồi mới ra ngòai tiếp tục uống. Nửa cốc rượu chẳng mấy chốc lại vơi đi, ông Diêu thấy Lương
Tranh khó khăn lắm mới chịu được đến bây giờ, hơn nữa lại thật thà nên
gật đầu: “Cậu được lắm! Thôi không uống nữa, chúng ta đi thôi!”
Ông Diêu nói xong liền đứng dậy đi. Lương Tranh đã muốn kết thúc từ lâu,
vội vàng đúng dậy thanh toán rồi ra ngoài theo. Bây giờ làm marketing,
muốn xây dựng quan hệ đều phải thực hiện ba bước: Thứ nhất là ăn uống,
thứ hai là vui chơi, thứ ba là bàn vào việc chính. Bước thứ hai của
Lương Tranh và ông Diêu không phải là đến KTV mà là vào đến trung tâm
mát xa chân Đế Hoàng. Ông Diêu nói mình chẳng có sở thích gì, chỉ thích
đi uống rượu và ngâm chân. Hai người nằm trên sôpha nhắm mắt tịnh dưỡng, hai cô gái mát xa chân nhẹ nhàng bóp chân cho họ. Cô gái mát xa chân
cho Lương Tranh là một nhân viên mới, vẫn chưa nắm được kỹ thuật dùng
sức ở tay. Lương Tranh bị bóp đau đến mức phải nghiến chặt răng, không
dám kêu ra tiếng, đành phải cố gắng chịu đựng. Anh càng cố rụt chân lại
thì cô gái càng giữ chặt không chịu buông tay ra.
“Có phải anh sợ nhột không ạ?” cô gái hỏi.
Ồng Diêu mở mắt ra, nói: “Cậu ta sợ đau đấy!”
“Tôi vẫn ổn mà...”, Lương Tranh vội vàng giải thích.
“Vậy tôi sẽ nhẹ tay một chút, nhưng đau thì mới hiệu quả ạ!”, cô gái nói.
“Cậu Lương, sau này phải chú ý đến sức khỏe đấy!”
“Cũng chẳng có cách nào khác, làm nghề gì thì phải yêu nghề đó. Thường xuyên
chạy đôn chạy đáo ở bên ngoài, khó tránh khỏi kiệt sức...”
Cuối cùng cũng xong, lúc Lương Tranh đi thanh toán, anh làm thêm một thẻ mát xa chân ở đây cho ông Diêu. Ông Diêu vui vẻ nhận lấy, sau đó lấy Iphone ra xem gì đó rồi bảo: “Cậu Lương à, tôi phải đi trước đây. Cậu đã có
chỗ ở chưa, có cần tôi sắp xếp cho không?”
Lương Tranh: “Không cần đâu ạ, tôi đã thuê phòng rồi. Để tôi gọi xe cho ông!”
Sau khi tiễn ông Diêu, Lương Tranh liền ra siêu thị mua hai hộp sữa chua,
ăn vào thấy dạ dày dễ chịu hơn hẳn. Về đến khách sạn, Lương Tranh nằm
thẳng cẳng trên giường, như con cá bị phơi trên bãi cát, người ngợm vô
cùng mệt mỏi, nhưng không sao ngủ được, liền cầm di động chơi điện tử.
Đột nhiên điện thoại bàn ở đầu giường đổ chuông. Một người thường xuyên
đi công tác như Lương Tranh thừa hiểu có chuyện gì đang xảy ra, anh cầm
ống nghe lên, nói: “Alô...”
“Thưa ngài, ngài có cần mát xa không ạ?” trong điện thoại vang lên một giọng nói có vẻ rất lẳng lơ.
“Cảm ơn cô, để lần sau nhé. Bạn gái tôi đang tắm...”
Lương Tranh cúp điện thoại rồi để kênh máy. Anh nằm trên giường, bồn chồn
không sao ngủ được. Cuối cùng anh quyết định ngồi dậy đọc tiểu thuyết
trên di động. Mới đọc được mấy phút đã thấy mắt cay xè. Rồi thật tự
nhiên, anh nghĩ đến Ngải Lựu Lựu, nó giống như phản xạ có điều kiện đã
hình thành ở anh. Anh lấy máy nhắn tin cho Ngải Lựu Lựu: Ngủ chưa?.
Chẳng mấy chốc điện thoại có chuông báo, cái đầu nặng trình trịch của
Lương Tranh bỗng chốc thấy nhẹ nhõm hẳn.
Ngải Lựu Lựu: Đang online... Sở Khanh còn chưa ngủà?
Lương Tranh: Chúng ta Online chat nhé!
Lương Tranh bật laptop, đăng nhập QQ.
Lương Tranh: Hi..
Ngải Lựu Lựu: Không Hi.
Lương Tranh: Bây giờ chẳng hiểu sao cứ mỗi khi tâm trạng không tốt là nhớ đến cô!
Ngải Lựu Lựu: Vậy thì tôi phải chúc anh vui vẻ mỗi ngày vạn sự như ý thôi!
Lương Tranh: Cô làm vậy chẳng phải lạt mềm buộc chặt sao? Tôi cũng cảm thấy mỗi khi tâm trạng có biến động, cô cũng nhớ đến tôi.
Ngải Lựu Lựu: Sao tôi không biết nhỉ?
Lương Tranh: Lúc bạn trai cũ của cô đến Bắc Kinh chơi, còn cả lần đi dạo khu
mua sắm ấy nữa, tôi đều ngửi thấy “mùi” buồn bã của cô. Thấy tôi giỏi
không?
Ngải Lựu Lựu: Anh nghĩ mình là chó săn đấy à?
Lương Tranh buzz một cái để thể hiện thái độ bất mãn của mình. Ngải Lựu Lựu
chẳng chịu thua kém bằng việc buzz lại y chang. Hai người cứ buzz qua
buzz lại, đến khi Ngải Lựu Lựu cảm thấy phát bực mình liền gắt: Anh bệnh à?
Lương Tranh: Ừ, bệnh tương tư.
Ngải Lựu Lựu: Đi tìm bác sĩ thú y mà điều trị.
Lương Tranh: Tôi không thích súc vật, mặc dù cách nói chuyện của cô ấy rất súc vật.
Ngải Lựu Lựu: Ha ha, núi băng nhà anh mà đọc được... không biết có cảm nghĩ gì nhỉ?
Lương Tranh: Sao cô cứ thích online thế nhỉ? Yêu qua mạng à ?
Ngải Lựu Lựu: Ngoài mạng còn chẳng thích nữa là trên mạng. Sao anh lại đi Tế Nam?
Lương Tranh: Đi công tác, đến gặp khách hàng lớn.
Ngải Lựu Lựu: Có thuận lợi không?
Lương Tranh: Thuận lợi á? Suýt chết vì rượu đây, khách hàng chẳng nhắc nửa
lời đến đơn hàng. Đôi khi cảm thấy bản thân đúng là một thằng hề.
Ngải Lựu Lựu: Quen anh lâu như vậy mới thấy anh nói được một câu đúng đắn!
Lương Tranh: Quen cô lâu như vậy cuối cùng mới được cô khen ngợi một lần.
Ngải Lựu Lựu:... Tôi phải đi ngủ đây. Cố gắng lên, đừng nản chí!
Lương Tranh: Có thể nhìn cô một cái được không?
Ngải Lựu Lựu: Anh năn nỉ tôi đi!
Lương Tranh: Năn nỉ mà...
Ngải Lựu Lựu: Ha ha... ngoan thế!
Lương Tranh vội vàng click vào yêu cầu xem webcam, Ngải Lựu Lựu chấp nhận
ngay. Lương Tranh chăm chú nhìn vào màn hình, nhưng chỉ thấy một cái
giường. Hóa ra Ngải Lựu Lựu đã quay webcam về phía cái giường, còn mình
thì tránh đi chỗ khác, trong khi đó hình ảnh Lương Tranh quấn khăn tắm
lại bị hiện rõ trên màn hình, chết, bị chơi xỏ rồi! Lương Tranh bối rối
tắt ngay webcam đi, sau đó gửi một chuỗi hỏi chấm cho Ngải Lựu Lựu, điều khiến anh tức giận là Ngải Lựu Lựu đã log out rồi. Lương Tranh liền gọi điện nhưng Ngải Lựu Lựu không nhấc máy, anh đành nhắn tin trút giận: Đồ lừa đảo, khi nào về Bắc Kinh tôi sẽ cho cô biết thế nào là “nợ máu phải trả bằng máu”.
Lương Tranh đọc lại cuộc đối
thoại ban nãy, chợt nhoẻn miệng cười. Rồi anh bắt đầu nhớ lại những cuộc đụng độ của anh và Ngải Lựu Lựu, mặc dù rất nhiều mâu thuẫn nhưng cũng
rất nhiều niềm vui, khi ở cạnh cô lúc nào anh cũng thấy nhẹ nhõm. Tiếp
theo đó, anh lại nghĩ đến Chung Hiểu Huệ. Chung Hiểu Huệ và Ngải Lựu Lựu là hai cô gái hoàn toàn đối lập. Ngải Lựu Lựu mặc dù rất tinh quái
nhưng tâm trạng đều thể hiện hết lên trên mặt, tính tình rất đơn giản,
lương thiện. Còn Chung Hiểu Huệ, mặc dù chẳng vui chẳng buồn nhưng dường như trong đầu lại giấu rất nhiều chuyện, lại rất biết kiểm soát cảm
xúc, anh không thể nắm bắt được cô, chỉ có thể phụ họa theo “tiết tấu”
do cô tạo ra.
***
Mới chớp mắt mà đã đến
tháng Bảy rồi, nếu cuối năm mà vẫn không có bạn gái để dẫn về chắc bố
anh sẽ phát điên mất... Lương Tranh miên man suy nghĩ rồi chìm vào giấc
mộng từ bao giờ không hay. Trong mơ, anh đang đi bộ trên bãi biển, bỗng
một cơn sóng lớn ập đến định nuốt chửng lấy anh. Lương Tranh cố sức chạy vào bờ, nhưng không thể chạy nổi...
Ngày hôm
sau, Lương Tranh ngủ đến 11 giờ trưa mới dậy. Anh xuống quầy lễ tân đặt
một vé về Bắc Kinh, sau đó gọi cho Tiểu Lý ở văn phòng, bảo anh ta mua
hai bình Nhị Oa Đầu 65 độ, nhờ công ty chuyển phát gửi đến Tế Nam.
Chiều ngày thứ ba sau khi Lương Tranh quay trở lại Bắc Kinh, anh nhận được
tin nhắn của ông Diêu: 139XXXXXXXXXX, đây là số điện thoại của cô Điền,
nhân viên phụ trách thu mua của trung tâm chúng tôi, cậu liên hệ với cô
ta trước, có gì không hiểu cứ hỏi tôi.
Buổi tối,
Lương Tranh mặt mày tươi rói đi vào cổng khu đô thị, bất chợt nhìn thấy
Ngô Hiểu Quân. Ngô Hiểu Quân bảo Lương Tranh chớ có về nhà, nói đợi lát
nữa sẽ có người mời ăn cơm, bảo anh cùng đợi ở ngoài cổng. Lương Tranh
bán tin bán nghi, là Trình Triệu phú chăng? Ngô Hiểu Quân chỉ cười không nói năng gì. Lương Tranh cảm thấy thôi thì đợi cũng được, dù sao cũng
chẳng mất mát gì. Một lát sau, Lương Tranh nhìn thấy Ngải Lựu Lựu vội vã từ khu đô thị đi ra.
“Ớ,... hai người hẹn hò à?”, Lương Tranh ngạc nhiên hỏi Ngô Hiểu Quân.
Lương Tranh cười nói: “Vấn đề thì không, nhưng nghi vấn thì không ít. Hai người thích nhau thật đấy hả?”
Ngải Lựu Lựu: “Ừm...”
Lương Tranh tỏ vẻ bất mãn: “Thế thì thôi, tôi không phá bĩnh hai người nữa...”
Ngải Lựu Lựu nhìn Lương Tranh khiêu khích: “Đi Tứ Huệ chơi, anh dám đi không?”
Lương Tranh nhìn Ngô Hiểu Quân, hậm hực nói: “Đi thì đi! Cứ nhắm mắt lại thì hai người muốn làm gì thì làm!”
Xe chạy về hướng Tứ Huệ, Ngải Lựu Lựu ngồi ở phía trước, Lương Tranh và
Ngô Hiểu Quân ngồi ở ghế sau. Từ sau lần Ngải Lựu Lựu bị Lương Tranh
trêu chọc lần trước, cô luôn cố ý ngồi lên ghế đầu. Lương Tranh cảm thấy trong lòng rất mất cân bằng, không biết hai người này đang chơi trò gì. Anh nhìn Ngô Hiểu Quân, lúc này anh ta đang nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ
như đang nghĩ ngợi điều gì. Còn Ngải Lựu Lựu ngồi ghế trước đang cúi đầu cầm điện thoại nhắn tin.
“Hai người này yêu nhau kiểu gì kì vậy? Chẳng nhẽ các cặp đôi đều yêu như vậy hết sao?”, Lương
Tranh cố nghĩ ra câu gì để nói cho vui, nhưng chẳng ai đáp lời anh cả.
Lương Tranh lay lay Ngô Hiểu Quân: “Chẳng phải dạo trước hai người còn
thờ ơ như người không quen biết hay sao, gắn bó keo sơn với nhau từ khi
nào thế, nói tôi nghe xem nào, để tôi tâm phục khẩu phục!”
Ngô Hiểu Quân cười như mếu: “Thà thờ ơ như người không quen biết còn hơn gắn bó keo sơn kiểu này..”
Ngải Lựu Lựu ngoảnh đầu lại nói: “Chuyện giữa tôi và Ngô Hiểu Quân có cần
thiết phải nói cho anh biết không hả? Thực ra tôi chỉ đùa cợt với anh
thôi, thế mà còn tưởng là thật chứ...”
Lương Tranh có hơi bực mình nhưng vẫn có ý tỏ vẻ cởi mở: “Cho dù thế nào tôi cũng sẽ chúc phúc cho hai người!”
Ngô Hiểu Quân thở dài: “Chua quá, anh lái xe ơi, anh chạy xe bằng dầu hay bằng giấm thế?”
“Hài, giờ xăng dầu đắt lắm. Đều tại tập đoàn xăng dầu Trung Quốc cả đấy!”, anh lái xe vừa lái xe vừa bực bội nói.
Ngải Lựu Lựu ngồi bên cạnh lái xe phải lấy tay che miệng cười, cố ý ngoảnh đầu lại nhăn nhở chọc tức Lương Tranh.
“Ngải Lựu Lựu, cô làm vậy là không đúng rồi, có bạn trai rồi mà suốt ngày
liếc mắt đưa tình với tôi như vậy có được không hả? Cho dù Ngô Hiểu Quân có gì thiếu sót, có điểm nào không xứng với cô thì cậu ta cũng vẫn là
người anh em tốt ở chung nhà với tôi đấy.”
“Ngô
Hiểu Quân à, cậu xem đi, đây đúng là một ác phụ. Tôi thấy cậu nên buông
tay thì hơn, tránh phải chịu khổ suốt nửa đời còn lại...”
Ngô Hiểu Quân vẫn cười như mếu, không nói thêm gì, điều này khiến cho Lương Tranh càng thêm mơ hồ, chẳng hiểu có chuyện gì đang xảy ra. Chiếc xe
chạy bon bon trên những con đường rực rỡ ánh đèn đêm, trên gương mặt
người qua đường đều hiện rõ tâm trạng của một ngày.
Xe dừng lại ở trước cổng một khu đô thị nhỏ, bảo vệ không cho xe vào
trong. Ngải Lựu Lựu dẫn họ lên một căn phòng ở tầng bảy, Lương Tranh lúc này vẫn chẳng hiểu có chuyện gì đang xảy ra. Người mở cửa là Đàm Hiểu
Na. Lương Tranh cảm thấy người này quen mặt, dường như đã gặp ở đâu rồi. Đàm Hiểu Na chỉ vào hai túi vải, hai cái vali một to một nhỏ và mấy cái túi ni lông đựng đồ ở trong nhà rồi nói với hai người đàn ông: “Chỉ có
ngần này đồ thôi!”
Ngải Lựu Lựu nhìn Lương Tranh và Ngô Hiểu Quân: “Hai chàng trai, làm việc đi chứ! Mang hết những thứ này đi!”
Lương Tranh chợt nhận thức được vấn đề: “Hóa ra là chuyển nhà à? Các người...”
“Ha ha... thế anh tưởng gì?”, Ngải Lựu Lựu bật cười khanh khách.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT