Ngày hôm sau, Ngải Lựu Lựu lại lần nữa trở thành trò cười của mọi người. Ngũ Sảnh Sảnh kể cho Chu Tường Linh nghe chuyện tối qua giữa Ngải Lựu Lựu
và Lương Tranh.
“Mọi người lúc ấy đều ở trong xe ư?”, chỉ có Chu Tường Linh không có ở đó nên cô cứ hỏi hết câu này đến câu khác.
Ngũ Sảnh Sảnh đứng ở giữa phòng làm việc, tay cầm một cái bút, hoa chân múa tay nói: “Bọn em đều ngồi ở ghế sau, không chỉ tận mắt nhìn thấy mà còn đích thân tham gia vào chuyện này cơ!”
“Ngũ Sảnh Sảnh, cậu cẩn thận tối nay về tôi sẽ dùng đại hình với cậu!”, Ngải Lựu
Lựu không thể nhịn nổi nữa liền nghiến răng đe dọa.
“Mười kiểu đại hình của nhà Thanh ư? Sao cậu không thực hành nó với Lương Tranh? Không nỡ chứ gì?”
Đàm Hiểu Na là một trong số những người trong cuộc liền lên tiếng: “Thực ra lúc đó cậu cũng thích lắm phải không? Tôi nhìn thấy hai người đắm say
trong vòng tay mà...”
Ngải Lựu Lựu tức lắm: “Các... các cậu, thật là vớ vẩn hết sức!”
“Đúng thế, đúng là như thế đấy, hai người ôm nhau gần mười phút đấy! Chắc là
vì ngại chúng tôi nên mới đành phải ngồi xa.” Ngũ Sảnh Sảnh vừa nói vừa
thêm mắm thêm muối, Ngải Lựu Lựu thực sự hết chịu nổi liền vớ lấy một
cái đệm ghế màu đỏ ném về phía Ngũ Sảnh Sảnh. Cái đệm vẽ ra một đường
vòng cung tuyệt đẹp và bay thẳng về phía Chu Tường Linh. Không kịp nhận
thức là cái gì, Chu Tường Linh giật thót mình, vội vàng lấy tay chắn
lại. Cũng may là cái đệm bị trọng lực của trái đất hút xuống nên mới rơi xuống mặt đất. Chu Tường Linh định thần lại, nhìn cái đệm ghế rồi nhìn
sang Ngải Lựu Lựu, gắt lên: “Em ném đi đâu vậy? Chị là bà bầu, nhỡ một
cái là mất hai mạng người đấy! Lựu Lựu, người đàn ông đó đã ôm em đến
năm phút thật à?”
Ngải Lựu Lựu dựng ngược lông
mày, tức đến không nói ra lời. Cô điên tiết lao ra khỏi phòng. Vừa đi
được hai bước thì va trúng Lâm Cường, đống tài liệu Lâm Cường đang cầm
trên tay rơi cả xuống đất. Ngải Lựu Lựu mặt mày đỏ lựng, hoảng hốt cúi
xuống nhặt giấy tờ: “Xin lỗi anh, phó tổng!”
Lâm
Cường nhìn Ngải Lựu Lựu, nghe thấy tiếng cười ầm ĩ từ trong phòng tài vụ vọng ra liền nói: “Các cô làm sao thế? Có ai trúng độc đắc à?”
“Không... không có gì đâu ạ!”
Ngải Lựu Lựu chỉnh lại quần áo, đang chuẩn bị đi thì bị Lâm Cường gọi giật lại: “Trưa nay cô có rảnh không?”
“Dạ?”
“Tôi muốn mời cô đi ăn cơm, nhân tiện bàn chút chuyện công việc, có được không?”
“Dạ được ạ. Phó tổng, tôi đi trước đây!”, Ngải Lựu Lựu cảm thấy hơi khó tiêu hóa với lời mời đường đột này.
“Ừ, cô đi đi!”
Lâm Cường nói xong liền đẩy cửa phòng tài vụ, ưỡn ngực bước vào, tiếng cười bên trong tắt ngấm.
***
Buổi trưa, tại một nhà hàng sang trọng, Ngải Lựu Lựu và Lâm Cường ngồi ở vị
trí sát cửa sổ. Bên ngoài nắng vàng rực rỡ, tiếng đám đông huyên náo,
dòng xe cộ tấp nập. Bên trong là tiếng nhạc êm dịu, tiếng cười nói,
tiếng thì thầm hòa quyện trong hơi lạnh ngấm vào da thịt người. Ngải Lựu Lựu cảm thấy không thoải mái lắm, trong đầu toàn hiện lên hình ảnh cô
gái xinh đẹp ở quán rượu hôm trước. Nhân viên phục vụ mang menu lên,
Ngải Lựu Lựu chỉ chọn một suất bít tết. Lâm Cường cũng gọi một suất bít
tết và hai suất rau xanh.
“Gần đây cô vẫn ổn chứ?”
“Vẫn ổn ạ!”
“Lần này mời cô ăn cơm, thứ nhất là để cảm ơn cô lần công tác trước đã đi
hóng gió với tôi, thứ hai là để bàn bạc về chuyện công việc của cô”.
“Ha ha... đó là việc trong bổn phận của tôi. Thực ra anh phải cảm ơn cô gái xinh đẹp ấy...”, Ngải Lựu Lựu nói xong mới thấy hối hận, đúng là một
câu nói ngu nhất trong đời.
“Ai cơ? Cô nói cô gái ở trong quán rượu đấy hả? Đó là em gái tôi đấy!”
Ngải Lựu Lựu kinh ngạc hỏi: “Là em ruột ư?”
“Cùng một mẹ sinh ra, vậy cô nói xem có phải là ruột thịt không?”
Trong lòng Ngải Lựu Lựu dâng lên một niềm vui khó tả, nhưng vẫn giả bộ lẩm bẩm: “Chẳng trách giống thế...”
Sau đó, Lâm Cường nói đến chuyện công việc. Anh nói Chu Tường Linh còn hai
tháng nữa là phải nghỉ đẻ rồi, hỏi Ngải Lựu Lựu có hứng thú với việc trở thành trưởng phòng văn phòng tài vụ không. Ngải Lựu Lựu không đủ tự tin để trả lời ngay, Lâm Cường nói anh sẽ gặp và nói chuyện với mấy người
trong phòng tài vụ xem xem ai muốn làm và ai có khả năng làm tốt nhiệm
vụ này. Nếu như không có người thích hợp, công ty sẽ cân nhắc đến việc
nhờ một trung tâm môi giới việc làm tìm một người có khả năng.
Đối với Ngải Lựu Lựu, việc đảm nhiệm vai trò trưởng phòng phòng tài vụ
không gây sốc bằng việc Lâm Cường nói rằng cô gái đó chính là em gái
anh. Đây đúng là một tin khiến Ngải Lựu Lựu vui mừng hớn hở. Người đàn
ông trong mộng không phải là người đàn ông hư hỏng, đây chẳng phải là
một tin tốt thì gì? Cho dù không thể có được anh, nhưng cũng không hi
vọng anh biến chất, như vậy có thể giấu tình cảm này ở trong lòng, đây
chẳng phải là tâm nguyện của biết bao cô gái hay sao ? Nhưng phần lớn
đàn ông thì ngược lại, những thứ mà anh ta không đạt được, anh ta thường nghĩ cách hủy hoại nó, để người khác đừng hòng chiếm được.
***
Dạo này Ngô Hiểu Quân rất kì lạ, nói rất ít, hơn nữa cứ gặp Lương Tranh là
mặt mày sầm sì. Hai người bỗng chốc trở nên xa cách. Mặc dù trước đây
hai người như nước với lửa, luôn công kích, mỉa mai nhau, nhưng đó chỉ
là một hình thức giao lưu giữa họ. Lương Tranh nghỉ rằng việc này có
liên quan đến trò đùa của anh với Ngải Lựu Lựu tối hôm ấy, chắc chắn Ngô Hiểu Quân chỉ mong có thể bóp chết mình, nhưng cậu ta vẫn chưa có gan
mà thôi.
Chú Hoàng càng lúc càng quá đáng. Dám
phân bớt mấy khách hàng quan trọng của Lương Tranh cho Hướng Lệ, trong
đó có đến hai khách hàng có cùng chí hướng với anh. Nể mặt chú Hoàng là
thầy của mình trong lĩnh vực marketing, Lương Tranh liền bỏ qua. Đàn ông mà, có phạm sai lầm vì phụ nữ cũng là chuyện bình thường, đây là bản
năng của đàn ông thôi! Hơn nữa mình cần gì phải đi so đo với một người
đàn ông hơn bốn mươi tuổi, ông ấy liệu còn được bao nhiêu ngày xuân?
Điều duy nhất khiến Lương Tranh cảm thấy vui mừng là khoảng cách giữa anh và Chung Hiểu Huệ ngày càng nhỏ đi, công đầu thuộc về vụ ôm hôn lần trước. Lương Tranh thừa thắng xông lên, chiều thứ bảy hẹn Chung Hiểu Huệ ra
ngoài. Lương Tranh hỏi Chung Hiểu Huệ muốn đi đâu chơi, Chung Hiểu Huệ
nói đi đâu cũng được, tìm đại nơi nào đi dạo cũng được. Lương Tranh liền hỏi cô đến 798 hay là đến công viên Triều Dương. Chung Hiểu Huệ nói đến công viên Triều Dương, khu 798 kinh khủng lắm, cảm giác rất khó chịu.
Lương Tranh rất thích lời đánh giá này, anh cũng không thể chịu được một khu
nghệ thuật giả tạo tràn lan như vậy. Tiếp đó hai người lại nói chuyện về nghệ thuật qua điện thoại. Lương Tranh cho rằng nghệ thuật đương đại
của Trung Quốc có hơi “đỏng đảnh”, nguyên nhân xuất phát từ nhiều thứ:
không thể giải phóng tư tưởng thì nghệ thuật sẽ chẳng có tâm hồn, nếu có cũng chỉ là thứ tâm hồn lệch lạc. Cho dù có là Loft hay Soho thì đó chỉ là một dạng khái niệm, là biểu hiện chứ không phải thần thánh.
Nghệ thuật hiện nay luôn là: hình thức lớn hơn nội dung, cũng giống như các
bộ phim Trung Quốc, phim trường rất hoành tráng nhưng nội dung lại nhạt
thếch, xem cũng chán mắt mà lại chẳng có gì suy ngẫm. Người Trung Quốc
nên có hình thái nghệ thuật độc lập với phương tây, đó là kết hợp văn
hóa truyền thống, lịch sử để sáng tạo.
Chung Hiểu Huệ không đồng tình với quan điểm của Lương Tranh, cô cho rằng như vậy
thì nghệ thuật quá hạn hẹp, cũng quá mức dân tộc hóa. Nghệ thuật là
không có biên giới, cho dù có học theo nước ngoài nhưng nó vẫn truyền
đạt được tính dân tộc, đây là con đường riêng của nghệ thuật. Cho dù là
đi đường nào, dùng cách gì, chỉ cần có thể ok là được. Lương Tranh lại
phản bác lại rằng cách nghĩ của Chung Hiểu Huệ quá coi trọng cái lợi,
thế là hai người liền tranh cãi mãi không thôi...
Tại cổng công viên Triều Dương. Khi Chung Hiểu Huệ trong bộ quần áo rộng
rãi xuất hiện, Lương Tranh suýt không nhận ra. Hai người đi bộ trong
công viên, thỉnh thoảng lại có một nhóm người đi lướt qua họ, ai nấy đều rất thong dong. Chung Hiểu Huệ giống như một cô bé, tò mò với tất cả
những thứ mới lạ, cứ cười nói suốt dọc đường đi. Lương Tranh cảm thấy
đây mới chính là Chung Hiểu Huệ mà anh thực sự thích chứ không phải là
một cô lãnh đạo cấp cao ngồi trong văn phòng khép kín, lạnh lùng như một tảng băng. Thực lòng mà nói, Lương Tranh hi vọng mình là người lăn lộn ở bên ngoài để kiếm tiền, còn Chung Hiểu Huệ ở nhà lo công việc nội trợ,
chăm chồng chăm con. Chỉ có điều với tình hình hiện tại, đấy vẫn chỉ là
ảo tưởng, trừ phi sự nghiệp của anh có một bước tiến vượt bậc mới. Và vì một ngày mai chưa ai biết đến đó, Lương Tranh cảm thấy mình càng cần
phải phấn đấu.
Hai người nhìn thấy một cái ghế đá bên hồ, Lương Tranh đang chuẩn bị ngồi xuống thì Chung Hiểu Huệ đã kéo
anh lại: “Để em lau trước đã!”, thấy Lương Tranh cứ trợn tròn mắt nhìn
mình, Chung Hiểu Huệ liền cười nói: “Sao, không nhận ra em nữa à?”
Lương Tranh ngồi xuống ghế, tay quàng qua vai Chung Hiểu Huệ rất tự nhiên:
“Sao anh cảm thấy em hình như đã trở thành một con người khác?”
“Sao anh lại nói thế?”
“Nói tóm lại là anh cứ thấy là lạ, em có cái gì đó khiến người khác không nắm bắt được...”
“Ý anh là em rất đa nhân cách?”
“Không phải thế, dường như em đóng rất nhiều vai, thỉnh thoảng còn có ý kiềm chế bản thân.”
“Ha ha... có thể trước đây em đã quá thể hiện bản thân, còn giờ đã học được cách ẩn mình rồi!”
…
Nửa tiếng đồng hồ sau, hai người đang định đi chèo thuyền thì Chung Hiểu
Huệ có điện thoại, sếp bảo cô đi tiếp một khách hàng nên phải về công ty ngay. Thấy Lương Tranh có vẻ không vui, Chung Hiểu Huệ liền giải thích: “Xin lỗi anh, em cũng chẳng còn cách nào khác, yêu cầu công việc mà. Vì vậy em hi vọng anh sẽ là nội tướng trong nhà, hằng ngày chỉ cần ở nhà
chờ em đi làm về là ok rồi!”
Lại là một cuộc điện thoại kì lạ, thứ Bảy mà cũng có khách hàng ư? Mặc dù Lương Tranh đã
quen với việc Chung Hiểu Huệ cứ xuất quỷ nhập thần như vậy nhưng trong
lòng anh vẫn rất thấp thỏm. Anh đã sắp xếp hết rồi, chiều nay sẽ cùng
Chung Hiểu Huệ đi ăn, sau đó tối đi xem phim. Giờ thì điều hiển nhiên là kế hoạch của anh đã phá sản hoàn toàn.
Lương Tranh định đưa Chung Hiểu Huệ đi nhưng cô từ chối.
Chung Hiểu Huệ nói cô phải vào nhà vệ sinh, bảo Lương Tranh ở công viên thêm
một chút cho thư thái tinh thần. Lương Tranh lại nằm trên ghế đá một
lúc, cảm giác vô cùng tẻ nhạt. Nhìn các cặp tình nhân dập dìu ở trên
đường, anh càng cảm thấy cô đơn.
Anh lấy điện
thoại ra gọi cho Trình Triệu phú, Trình Triệu phú nói anh ta vừa mới từ
sân bay thủ đô ra đường quốc lộ Hai, rủ cả lũ tụ tập một bữa.
Tụ tập thì tụ tập! Lương Tranh đang buồn chán, chỉ mong có người chơi
cùng. Lương Tranh liền đi bộ ra ngoài công viên, vừa ra đến cổng công
viên đã nhìn thấy Chung Hiểu Huệ lên một chiếc xe hơi Mercedes màu đen
sang trọng. Lương Tranh hơi tò mò, đi như chạy ra đường, chặn một chiếc
taxi rồi bảo lái xe đuổi theo chiếc xe Mercedes đó. Chiếc taxi bám theo
sát nút, Lương Tranh nhìn thấy ở đuôi xe có để Mercedes S600, mẹ kiếp,
siêu giàu! Chiếc xe chui qua gầm cầu, lái thẳng đến con đường nhỏ trước
mặt.
Đi vào con đường nhỏ chưa đầy hai mét, Lương Tranh đã không thấy chiếc xe đó đâu nữa.
“Xe đâu rồi?”, Lương Tranh hỏi lái xe.
“Đi vào trong khu trước mặt rồi, đây là sân golf, chúng ta cũng vào trong ư?”
“Thôi!”
Lái xe dừng xe, thấy Lương Tranh vẫn ngồi trong xe liền hỏi: “Giờ chúng ta đi đâu?”
“Về thôi...”
“Anh làm nghề gì vậy?”, người lái xe tò mò hỏi.
“Phóng viên!”, Lương Tranh đáp bừa.
Người lái xe nhìn Lương Tranh, hỏi: “Tôi thấy không giống, anh có thẻ công tác không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT